Nhân viên phục vụ hướng dẫn Lý Thanh Lưu và Lộ Phi Nhi đến phòng bao, một người đang đứng ở cửa, rất cao lớn, trên người mặc áo len màu xám và quần rằn ri, nhìn thấy Lý Thanh Lưu đến, trực tiếp chào theo nghi thức quân đội,
“Đội trưởng!”
“Haha, hiện tại tôi cũng không còn là đội trưởng của các cậu nữa rồi.” Lý Thanh Lưu cũng đáp lại một cái chào theo nghi thức quân đội, chỉ có điều, cái này là hiện tại anh mang danh cảnh sát, thân hình Lý Thanh Lưu chợt lóe, giới thiệu với Phi Nhi, “Đây là Viên Tĩnh Tông, chiến hữu của anh. Đây là Lộ Phi Nhi.”
“Xin chào chị dâu!” Viên Tĩnh Tông lại chào một cái theo nghi thức quân đội nữa, đây là một đãi ngộ long trọng, Lộ Phi Nhi có chút ứng phó không kịp, là do Lý Thanh Lưu mang cho cô, cô cũng vội vàng chào lại.
“Đây là...” Viên Tĩnh Tông rõ ràng thật không ngờ Lộ Phi Nhi sẽ chào lại mình, không thể không suy đoán thân phận của cô.
“Cô ấy là cảnh sát.” Lý Thanh Lưu giải thích nói.
Vừa vào phòng, Trạm Nhất Bài nhìn thấy Lý Thanh Lưu dẫn theo Lộ Phi Nhi, “Chào!”
“Nghỉ!” Lý Thanh Lưu nói một tiếng nghỉ vô cùng có khí thế, Lộ Phi Nhi cảm thấy đây là khí thế của quân nhân. “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị dâu tương lai của các cậu, hãy làm quen một chút đi.”
“Xin chào mọi người, tôi là Lộ Phi Nhi.” Trong lòng Lộ Phi Nhi rất vui vẻ, dù rằng trước đó Lý Thanh Lưu không nói qua với cô, nhưng mà đây chính là một loại công nhận.
Sau đó, mấy người mồm năm miệng mười giới thiệu về mình, Lộ Phi Nhi căn bản là không nhớ được ai là ai, phía sau còn có mấy người phụ nữ, đoán chừng cũng là bạn gái hoặc là vợ của bọn họ. Lộ Phi Nhi ngồi một bên Lý Thanh Lưu, một bên là một cô gái xa lạ, cô ấy tên là Hồ Giai, vô cùng vui vẻ trò chuyện với Lộ Phi Nhi.
“Đây là ông xã của tôi, anh ấy tên là Vương Đông Siêu, nói lén cho cô nghe, anh ấy vô cùng bá đạo. Nghe nói mấy người đàn ông trong quân đội đều như vậy cả, vô cùng ngang ngược, cũng rất thương bà xã.” Hồ Giai rất thích trêu chọc người khác, Lộ Phi Nhi rất có thiện cảm với cô ấy, nhìn cô ấy cười meo meo, cả nguời cũng có vẻ duyên dáng không ít.
“Hai người...kết hôn rồi hả?”
“Chưa có đâu! Nhưng mà cũng nhanh thôi.” Lộ Phi Nhi không biết, vốn dĩ chưa kết hôn cũng có thể kêu ông xã.
“Đội trưởng, không phải nói anh đến ‘Cửa hàng thực phẩm’ sao?” Vương Đông Siêu hỏi.
“Muốn qua một khoảng thời gian nữa.” Lý Thanh Lưu vừa nói, tay vừa để lên lưng ghế dựa phía sau Lộ Phi Nhi. Lộ Phi Nhi không hiểu bọn họ đang nói gì, cái gì mà cửa hàng thực phẩm?
“Chỗ đó chắc cực khổ lắm!”
“Áp lực cũng lớn hơn nữa.”
Bên này, Lý Thanh Lưu và nhóm bạn chiến hữu của anh đang nói về những chuyện trong quá khứ, nhìn bọn họ miêu tả đội trưởng của bọn họ sinh động như thật, thậm chí Lộ Phi Nhi cũng bắt đầu cẩn thận lắng nghe, lqd bọn họ nói rất không rõ ràng, nhưng mà Lộ Phi Nhi vẫn nghe ra được, bọn họ thực hiện nhiệm vụ rất nguy hiểm, thậm chí có một đội viên còn nói, may mà nhờ đội trưởng của bọn họ kịp thời bắn chết tên đang ẩn núp sau lưng anh, nếu không thì anh chết chắc rồi. Trên mặt Lộ Phi Nhi không có biến hóa, nhưng mà trong lòng đã sớm đảo lộn rồi.
“Nếu như Tần Phong còn ở đây thì tốt...” một người vừa nhắc đến cái tên này, đã bị người bên cạnh đẩy một cái, tất cả mọi người cùng nhìn Lý Thanh Lưu, xem ra trong này có sự cố gì rồi.
Ăn cơm xong, một đám người lại đi ca hát, lần này đi tới một quán bar, trong quán bar này có sàn nhảy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lộ Phi Nhi cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài. Cùng ngồi vào quầy bar với Hồ Giai, phục vụ hỏi bọn họ muốn uống gì, Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô chưa bao giờ đến những nơi như thế này, căn bản là không biết nên uống cái gì. Hồ Giai dường như biết rất nhiều, cô suy nghĩ một chút,
“Trường đảo ướp lạnh đi! Phi Nhi thì sao?”
“À, cũng như cô đi.”
Lộ Phi Nhi nhìn Lý Thanh Lưu đang cùng các bạn ghé tai thì thầm với nhau, nói chuyện rất vui vẻ, không có chú ý đến tình huống bên này, cũng không có cách nào khác, ở đây thật sự quá ồn ào. Một lát sau, bọn họ đều xuống sàn nhảy, Hồ Giai cũng lôi kéo Lộ Phi Nhi, nhưng Lộ Phi Nhi sống chết cũng không chịu đi, Lý Thanh Lưu ngồi bên cạnh cười không ngừng nhưng cũng không ngăn cản. Chờ bọn họ vừa đi khỏi, Lộ Phi Nhi trừng mắt nhìn Lý Thanh Lưu một cái, trong thời khắc quan trọng mà người này cũng không chịu giúp cô một chút, nghĩ tới đây, lại bắt đầu uống đồ ướp lạnh của mình.
“Tức giận hả? Anh cũng muốn nhìn em nhảy.” Lý Thanh Lưu nằm úp sấp nói bên tai Lộ Phi Nhi
“Em không biết nhảy, hứ!” Càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp nhéo lưng Lý Thanh Lưu một cái, chỉ có điều ngay lập tức bị anh giữ chặt lại, anh không nói gì, nhưng rõ ràng ánh mắt không mấy thuần khiết, Lộ Phi Nhi sợ tới mức vội vàng cúi đầu uống đồ uống.
Âm thanh vẫn cứ ồn ào như thế, Lý Thanh Lưu ngồi rất gần Lộ Phi Nhi, tay anh vô cùng tự nhiên phủ lên bả vai cô, dần dần, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân cô bắt đầu choáng váng, đến khi những người khác trở về, cô đã tựa đầu vào vai Lý Thanh Lưu rồi.
“Làm sao lại say nhanh vậy? Đội trưởng, anh chuốc rượu chị dâu à?” Viên Tĩnh Tông nói chuyện vô cùng không có đầu óc, Lý Thanh Lưu cũng khó hiểu, bưng ly rượu trước mặt Lộ Phi Nhi lên nhìn một cái
“Đây là rượu gì?”
“Trường đảo ướp lạnh đấy!” Hồ Giai trả lời
Lý Thanh Lưu biết rõ, với tửu lượng của Lộ Phi Nhi, căn bản không tiếp nhận được trường đảo ướp lạnh, chỉ có điều bây giờ anh cũng uống rất nhiều, muốn dìu Lộ Phi Nhi đứng dậy đi về, nhưng mà anh cũng có hơi lắc lư. Không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi taxi mà thôi.
Lý Thanh Lưu dìu Lộ Phi Nhi loạng choạng xuống xe, lại tổn hao hồi lâu sức lực, hai người mới vào tới nhà, rõ ràng Lộ Phi Nhi uống rất nhiều, vừa vào cửa, vội vàng vọt vào nhà vệ sinh nôn ra, Lý Thanh Lưu chỉ có thể nhìn dáng vẻ chật vật của cô, chỉ biết giúp cô rửa sạch một chút. Lộ Phi Nhi nôn ra ngược lại thấy khá hơn nhiều, đẩy Lý Thanh Lưu ra ngoài, tự mình thu dọn một hồi, chờ đến khi cô bước ra, Lý Thanh Lưu vô cùng tự giác lấy nước cho bản thân uống, nhìn thấy cô bước ra, đến ngồi trên ghế sa-lon.
“Buổi sáng các anh thường huấn luyện cái gì?” Lộ Phi Nhi rất tò mò cái này, thực ra cô vẫn luôn hy vọng mình được tham gia vào quân đội.
“Mười km vác nặng việt dã, hai trăm cái hít đất.” Lý Thanh Lưu cười nói, anh cũng có chút choáng váng, ngửa người tựa lưng vào ghế sa-lon.
“Nhiều như vậy sao?”
“Anh... Đã từng giết người chưa? Em chỉ bắn chết một kẻ bắt cóc.” Lộ Phi Nhi hỏi, nhưng mà Lý Thanh Lưu chỉ mỉm cười nhìn cô, Lộ Phi Nhi cũng hiểu rõ, anh đây là từ chối trả lời.
“Các anh đã từng đi vào rừng nhiệt đới chưa? Dã ngoại sinh tồn?”
“Từng có, ở đó nơi nơi đều là côn trùng độc, rắn, dã ngoại sinh tồn, bọn anh phải dựa vào những thứ này mà sống.”
“Ghê tởm chết mất.”
Lộ Phi Nhi không dám tưởng tượng bọn anh ăn những thứ như vậy, nhìn thấy Lộ Phi Nhi như vậy, Lý Thanh Lưu nở nụ cười.
“Vậy các anh cũng từng luyện qua đao pháp sao?” Lộ Phi Nhi tò mò hỏi, nghe lời của cô, thân thể Lý Thanh Lưu cứng đờ.
“Đương nhiên.”
“À... Vậy anh luyện cho em xem. Nếu một người không được, thì chúng ta tìm Trì Ba trong đội của em, không phải anh ấy cũng là bộ đội chuyển nghề sao?” Ánh mắt Lộ Phi Nhi sáng loáng, vẻ mặt như thế khiến Lý Thanh Lưu nhìn thiếu chút nữa chảy nước miếng, mặc dù biết cô như thế này là bởi vì say, nhưng mà phong tình như vậy, thật sự muốn cất giấu thật kỹ mà!
“Ha ha, cô bé ngốc, đao pháp của bọn anh chỉ có thể chiến đấu thực tế, không thể thưởng thức được.”
“À...” Lộ Phi Nhi thật thất vọng nha! Bởi vì Lý Thanh Lưu không muốn biểu diễn, thực ra cô đâu biết rằng, đao pháp của bộ đội đặc chủng một khi xuất ra là thấy máu, bộ đội đặc chủng đánh nhau kịch liệt, đều là giết địch trong nháy mắt.
“Vậy anh dạy em đánh nhau kịch liệt có được không?” Lộ Phi Nhi giữ chặt cánh tay Lý Thanh Lưu, cô cảm thấy là bạn gái nên có đặc quyền như vậy, Lý Thanh Lưu cười ôm cô trong lòng, trong lại nghĩ, nếu cùng đánh nhau với cô e rằng chỉ biết muốn ôm cô mà thôi.
Hai người cứ tiếp tục trò chuyện như vậy, ánh mắt của Lộ Phi Nhi từ từ tỏa sáng, trên người anh tỏa ra sự quyến rũ cơ trí thành thục, chỉ cần một ánh mắt, anh liền biết người ta suy nghĩ cái gì, chỉ cần một câu nói là có thể khiến người ta thả hết phiền muộn trong lòng xuống. Ở trong quân đội, mùi vị cường thế trên người anh không cách nào bị đánh chiếm, khiến cho tinh thần cô mê say, anh đại biểu cho cứng rắn, đại biểu cho sức lực, đại biểu cho an toàn lqd và sự yên tĩnh, anh thật sự chính là một bến cảng để cô có thể nương náu. Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân cô muốn đến gần anh, đây là người đàn ông tựa như một vị thần, với một người thông minh như vậy, bạn không cần phải giải thích gì nhiều, chỉ cần một động tác, một ánh mắt, anh liền biết bạn muốn gì, cần gì. Nhưng mà anh cũng là một người xấu, cái gì anh cũng không chịu làm, hay dùng ánh mắt như yêu nghiệt ôm lấy bạn, khiến bạn động tâm, khiến bạn phát điên, mà Lộ Phi Nhi liền bị lừa, cô chủ động hôn lên môi anh, giống như nói muốn hút khô môi anh vậy, ngón tay vuốt dọc theo bờ vai đến cánh tay anh, dường như vẫn không đủ, dứt khoát nói chuyện cắn, vừa cắn vừa gặm, thế nhưng tên trứng thối này liền dùng lực, cơ bắp cứng rắn giống như đá, căn bản không chịu động đậy, chỉ có điều người đàn ông mạnh mẽ như Lý Thanh Lưu thì làm sao có thể để người ta nắm quyền chủ động được, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Lộ Phi Nhi bị thả lên giường, lúc cô giống như bị mất trí nhớ tạm thời, quên thời gian, quên địa điểm, chỉ theo bản năng gắt gao cuốn lấy người đàn ông đang du ngoạn trên người cô, sợ anh sẽ tách ra, chợt toàn bộ thân thể, thậm chí tất cả linh hồn đều bị vét sạch, vì thế càng ra sức triền miên cắn xé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Phi Nhi nhớ rõ hình như là chủ nhật, căn bản là không cần đi làm, hơn nữa đôi mắt của cô cũng không mở ra được, buồn ngủ quá mà! Âm thanh điện thoại di động vang dội.
“Alo? Đúng vậy! Tôi sẽ tới ngay.” Sau đó là tiếng động của giường, tiếng mặc quần áo.
“Tiểu Lộ, anh đi làm trước, khi nào dậy thì gọi điện thoại cho anh, có biết không?”
“Ừ!”
Đại khái là qua năm phút đồng hồ sau, Lộ Phi Nhi ngồi bật dậy, đây là tình huống gì? Không phải sự thật chứ? Phu nhân Vu Diễm Hoa nhất định sẽ giết cô. Nhìn quần áo trên người, chính là cái áo ngủ to rộng của mình, không có mặc quần lót, xốc chăn lên, có máu, xong rồi, chết chắc rồi. Bên cạnh còn có dấu vết của Lý Thanh Lưu đã ngủ qua, thế này phải làm sao đây! Cẩn thận suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô chỉ nhớ rõ bọn họ hôn môi, còn những cái khác đều quên hết rồi.
Lúc đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lại phát hiện dì cả đến, cái này lại càng quấn quýt, lúc các cô còn ở trường cảnh sát cường độ vận động rất lớn, đoán chừng rất khó để lại, như vậy vết máu trên giường thật sự chỉ là dấu vết của dì cả mà thôi.
Cái này bây giờ phải làm sao chứ? Chẳng lẽ bảo cô đi hỏi Lý Thanh Lưu, rốt cuộc đêm qua chúng ta có xảy ra chuyện gì không hả?
Nhân viên phục vụ hướng dẫn Lý Thanh Lưu và Lộ Phi Nhi đến phòng bao, một người đang đứng ở cửa, rất cao lớn, trên người mặc áo len màu xám và quần rằn ri, nhìn thấy Lý Thanh Lưu đến, trực tiếp chào theo nghi thức quân đội,
“Đội trưởng!”
“Haha, hiện tại tôi cũng không còn là đội trưởng của các cậu nữa rồi.” Lý Thanh Lưu cũng đáp lại một cái chào theo nghi thức quân đội, chỉ có điều, cái này là hiện tại anh mang danh cảnh sát, thân hình Lý Thanh Lưu chợt lóe, giới thiệu với Phi Nhi, “Đây là Viên Tĩnh Tông, chiến hữu của anh. Đây là Lộ Phi Nhi.”
“Xin chào chị dâu!” Viên Tĩnh Tông lại chào một cái theo nghi thức quân đội nữa, đây là một đãi ngộ long trọng, Lộ Phi Nhi có chút ứng phó không kịp, là do Lý Thanh Lưu mang cho cô, cô cũng vội vàng chào lại.
“Đây là...” Viên Tĩnh Tông rõ ràng thật không ngờ Lộ Phi Nhi sẽ chào lại mình, không thể không suy đoán thân phận của cô.
“Cô ấy là cảnh sát.” Lý Thanh Lưu giải thích nói.
Vừa vào phòng, Trạm Nhất Bài nhìn thấy Lý Thanh Lưu dẫn theo Lộ Phi Nhi, “Chào!”
“Nghỉ!” Lý Thanh Lưu nói một tiếng nghỉ vô cùng có khí thế, Lộ Phi Nhi cảm thấy đây là khí thế của quân nhân. “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị dâu tương lai của các cậu, hãy làm quen một chút đi.”
“Xin chào mọi người, tôi là Lộ Phi Nhi.” Trong lòng Lộ Phi Nhi rất vui vẻ, dù rằng trước đó Lý Thanh Lưu không nói qua với cô, nhưng mà đây chính là một loại công nhận.
Sau đó, mấy người mồm năm miệng mười giới thiệu về mình, Lộ Phi Nhi căn bản là không nhớ được ai là ai, phía sau còn có mấy người phụ nữ, đoán chừng cũng là bạn gái hoặc là vợ của bọn họ. Lộ Phi Nhi ngồi một bên Lý Thanh Lưu, một bên là một cô gái xa lạ, cô ấy tên là Hồ Giai, vô cùng vui vẻ trò chuyện với Lộ Phi Nhi.
“Đây là ông xã của tôi, anh ấy tên là Vương Đông Siêu, nói lén cho cô nghe, anh ấy vô cùng bá đạo. Nghe nói mấy người đàn ông trong quân đội đều như vậy cả, vô cùng ngang ngược, cũng rất thương bà xã.” Hồ Giai rất thích trêu chọc người khác, Lộ Phi Nhi rất có thiện cảm với cô ấy, nhìn cô ấy cười meo meo, cả nguời cũng có vẻ duyên dáng không ít.
“Hai người...kết hôn rồi hả?”
“Chưa có đâu! Nhưng mà cũng nhanh thôi.” Lộ Phi Nhi không biết, vốn dĩ chưa kết hôn cũng có thể kêu ông xã.
“Đội trưởng, không phải nói anh đến ‘Cửa hàng thực phẩm’ sao?” Vương Đông Siêu hỏi.
“Muốn qua một khoảng thời gian nữa.” Lý Thanh Lưu vừa nói, tay vừa để lên lưng ghế dựa phía sau Lộ Phi Nhi. Lộ Phi Nhi không hiểu bọn họ đang nói gì, cái gì mà cửa hàng thực phẩm?
“Chỗ đó chắc cực khổ lắm!”
“Áp lực cũng lớn hơn nữa.”
Bên này, Lý Thanh Lưu và nhóm bạn chiến hữu của anh đang nói về những chuyện trong quá khứ, nhìn bọn họ miêu tả đội trưởng của bọn họ sinh động như thật, thậm chí Lộ Phi Nhi cũng bắt đầu cẩn thận lắng nghe, lqd bọn họ nói rất không rõ ràng, nhưng mà Lộ Phi Nhi vẫn nghe ra được, bọn họ thực hiện nhiệm vụ rất nguy hiểm, thậm chí có một đội viên còn nói, may mà nhờ đội trưởng của bọn họ kịp thời bắn chết tên đang ẩn núp sau lưng anh, nếu không thì anh chết chắc rồi. Trên mặt Lộ Phi Nhi không có biến hóa, nhưng mà trong lòng đã sớm đảo lộn rồi.
“Nếu như Tần Phong còn ở đây thì tốt...” một người vừa nhắc đến cái tên này, đã bị người bên cạnh đẩy một cái, tất cả mọi người cùng nhìn Lý Thanh Lưu, xem ra trong này có sự cố gì rồi.
Ăn cơm xong, một đám người lại đi ca hát, lần này đi tới một quán bar, trong quán bar này có sàn nhảy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lộ Phi Nhi cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài. Cùng ngồi vào quầy bar với Hồ Giai, phục vụ hỏi bọn họ muốn uống gì, Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô chưa bao giờ đến những nơi như thế này, căn bản là không biết nên uống cái gì. Hồ Giai dường như biết rất nhiều, cô suy nghĩ một chút,
“Trường đảo ướp lạnh đi! Phi Nhi thì sao?”
“À, cũng như cô đi.”
Lộ Phi Nhi nhìn Lý Thanh Lưu đang cùng các bạn ghé tai thì thầm với nhau, nói chuyện rất vui vẻ, không có chú ý đến tình huống bên này, cũng không có cách nào khác, ở đây thật sự quá ồn ào. Một lát sau, bọn họ đều xuống sàn nhảy, Hồ Giai cũng lôi kéo Lộ Phi Nhi, nhưng Lộ Phi Nhi sống chết cũng không chịu đi, Lý Thanh Lưu ngồi bên cạnh cười không ngừng nhưng cũng không ngăn cản. Chờ bọn họ vừa đi khỏi, Lộ Phi Nhi trừng mắt nhìn Lý Thanh Lưu một cái, trong thời khắc quan trọng mà người này cũng không chịu giúp cô một chút, nghĩ tới đây, lại bắt đầu uống đồ ướp lạnh của mình.
“Tức giận hả? Anh cũng muốn nhìn em nhảy.” Lý Thanh Lưu nằm úp sấp nói bên tai Lộ Phi Nhi
“Em không biết nhảy, hứ!” Càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp nhéo lưng Lý Thanh Lưu một cái, chỉ có điều ngay lập tức bị anh giữ chặt lại, anh không nói gì, nhưng rõ ràng ánh mắt không mấy thuần khiết, Lộ Phi Nhi sợ tới mức vội vàng cúi đầu uống đồ uống.
Âm thanh vẫn cứ ồn ào như thế, Lý Thanh Lưu ngồi rất gần Lộ Phi Nhi, tay anh vô cùng tự nhiên phủ lên bả vai cô, dần dần, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân cô bắt đầu choáng váng, đến khi những người khác trở về, cô đã tựa đầu vào vai Lý Thanh Lưu rồi.
“Làm sao lại say nhanh vậy? Đội trưởng, anh chuốc rượu chị dâu à?” Viên Tĩnh Tông nói chuyện vô cùng không có đầu óc, Lý Thanh Lưu cũng khó hiểu, bưng ly rượu trước mặt Lộ Phi Nhi lên nhìn một cái
“Đây là rượu gì?”
“Trường đảo ướp lạnh đấy!” Hồ Giai trả lời
Lý Thanh Lưu biết rõ, với tửu lượng của Lộ Phi Nhi, căn bản không tiếp nhận được trường đảo ướp lạnh, chỉ có điều bây giờ anh cũng uống rất nhiều, muốn dìu Lộ Phi Nhi đứng dậy đi về, nhưng mà anh cũng có hơi lắc lư. Không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi taxi mà thôi.
Lý Thanh Lưu dìu Lộ Phi Nhi loạng choạng xuống xe, lại tổn hao hồi lâu sức lực, hai người mới vào tới nhà, rõ ràng Lộ Phi Nhi uống rất nhiều, vừa vào cửa, vội vàng vọt vào nhà vệ sinh nôn ra, Lý Thanh Lưu chỉ có thể nhìn dáng vẻ chật vật của cô, chỉ biết giúp cô rửa sạch một chút. Lộ Phi Nhi nôn ra ngược lại thấy khá hơn nhiều, đẩy Lý Thanh Lưu ra ngoài, tự mình thu dọn một hồi, chờ đến khi cô bước ra, Lý Thanh Lưu vô cùng tự giác lấy nước cho bản thân uống, nhìn thấy cô bước ra, đến ngồi trên ghế sa-lon.
“Buổi sáng các anh thường huấn luyện cái gì?” Lộ Phi Nhi rất tò mò cái này, thực ra cô vẫn luôn hy vọng mình được tham gia vào quân đội.
“Mười km vác nặng việt dã, hai trăm cái hít đất.” Lý Thanh Lưu cười nói, anh cũng có chút choáng váng, ngửa người tựa lưng vào ghế sa-lon.
“Nhiều như vậy sao?”
“Anh... Đã từng giết người chưa? Em chỉ bắn chết một kẻ bắt cóc.” Lộ Phi Nhi hỏi, nhưng mà Lý Thanh Lưu chỉ mỉm cười nhìn cô, Lộ Phi Nhi cũng hiểu rõ, anh đây là từ chối trả lời.
“Các anh đã từng đi vào rừng nhiệt đới chưa? Dã ngoại sinh tồn?”
“Từng có, ở đó nơi nơi đều là côn trùng độc, rắn, dã ngoại sinh tồn, bọn anh phải dựa vào những thứ này mà sống.”
“Ghê tởm chết mất.”
Lộ Phi Nhi không dám tưởng tượng bọn anh ăn những thứ như vậy, nhìn thấy Lộ Phi Nhi như vậy, Lý Thanh Lưu nở nụ cười.
“Vậy các anh cũng từng luyện qua đao pháp sao?” Lộ Phi Nhi tò mò hỏi, nghe lời của cô, thân thể Lý Thanh Lưu cứng đờ.
“Đương nhiên.”
“À... Vậy anh luyện cho em xem. Nếu một người không được, thì chúng ta tìm Trì Ba trong đội của em, không phải anh ấy cũng là bộ đội chuyển nghề sao?” Ánh mắt Lộ Phi Nhi sáng loáng, vẻ mặt như thế khiến Lý Thanh Lưu nhìn thiếu chút nữa chảy nước miếng, mặc dù biết cô như thế này là bởi vì say, nhưng mà phong tình như vậy, thật sự muốn cất giấu thật kỹ mà!
“Ha ha, cô bé ngốc, đao pháp của bọn anh chỉ có thể chiến đấu thực tế, không thể thưởng thức được.”
“À...” Lộ Phi Nhi thật thất vọng nha! Bởi vì Lý Thanh Lưu không muốn biểu diễn, thực ra cô đâu biết rằng, đao pháp của bộ đội đặc chủng một khi xuất ra là thấy máu, bộ đội đặc chủng đánh nhau kịch liệt, đều là giết địch trong nháy mắt.
“Vậy anh dạy em đánh nhau kịch liệt có được không?” Lộ Phi Nhi giữ chặt cánh tay Lý Thanh Lưu, cô cảm thấy là bạn gái nên có đặc quyền như vậy, Lý Thanh Lưu cười ôm cô trong lòng, trong lại nghĩ, nếu cùng đánh nhau với cô e rằng chỉ biết muốn ôm cô mà thôi.
Hai người cứ tiếp tục trò chuyện như vậy, ánh mắt của Lộ Phi Nhi từ từ tỏa sáng, trên người anh tỏa ra sự quyến rũ cơ trí thành thục, chỉ cần một ánh mắt, anh liền biết người ta suy nghĩ cái gì, chỉ cần một câu nói là có thể khiến người ta thả hết phiền muộn trong lòng xuống. Ở trong quân đội, mùi vị cường thế trên người anh không cách nào bị đánh chiếm, khiến cho tinh thần cô mê say, anh đại biểu cho cứng rắn, đại biểu cho sức lực, đại biểu cho an toàn lqd và sự yên tĩnh, anh thật sự chính là một bến cảng để cô có thể nương náu. Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân cô muốn đến gần anh, đây là người đàn ông tựa như một vị thần, với một người thông minh như vậy, bạn không cần phải giải thích gì nhiều, chỉ cần một động tác, một ánh mắt, anh liền biết bạn muốn gì, cần gì. Nhưng mà anh cũng là một người xấu, cái gì anh cũng không chịu làm, hay dùng ánh mắt như yêu nghiệt ôm lấy bạn, khiến bạn động tâm, khiến bạn phát điên, mà Lộ Phi Nhi liền bị lừa, cô chủ động hôn lên môi anh, giống như nói muốn hút khô môi anh vậy, ngón tay vuốt dọc theo bờ vai đến cánh tay anh, dường như vẫn không đủ, dứt khoát nói chuyện cắn, vừa cắn vừa gặm, thế nhưng tên trứng thối này liền dùng lực, cơ bắp cứng rắn giống như đá, căn bản không chịu động đậy, chỉ có điều người đàn ông mạnh mẽ như Lý Thanh Lưu thì làm sao có thể để người ta nắm quyền chủ động được, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Lộ Phi Nhi bị thả lên giường, lúc cô giống như bị mất trí nhớ tạm thời, quên thời gian, quên địa điểm, chỉ theo bản năng gắt gao cuốn lấy người đàn ông đang du ngoạn trên người cô, sợ anh sẽ tách ra, chợt toàn bộ thân thể, thậm chí tất cả linh hồn đều bị vét sạch, vì thế càng ra sức triền miên cắn xé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Phi Nhi nhớ rõ hình như là chủ nhật, căn bản là không cần đi làm, hơn nữa đôi mắt của cô cũng không mở ra được, buồn ngủ quá mà! Âm thanh điện thoại di động vang dội.
“Alo? Đúng vậy! Tôi sẽ tới ngay.” Sau đó là tiếng động của giường, tiếng mặc quần áo.
“Tiểu Lộ, anh đi làm trước, khi nào dậy thì gọi điện thoại cho anh, có biết không?”
“Ừ!”
Đại khái là qua năm phút đồng hồ sau, Lộ Phi Nhi ngồi bật dậy, đây là tình huống gì? Không phải sự thật chứ? Phu nhân Vu Diễm Hoa nhất định sẽ giết cô. Nhìn quần áo trên người, chính là cái áo ngủ to rộng của mình, không có mặc quần lót, xốc chăn lên, có máu, xong rồi, chết chắc rồi. Bên cạnh còn có dấu vết của Lý Thanh Lưu đã ngủ qua, thế này phải làm sao đây! Cẩn thận suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô chỉ nhớ rõ bọn họ hôn môi, còn những cái khác đều quên hết rồi.
Lúc đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lại phát hiện dì cả đến, cái này lại càng quấn quýt, lúc các cô còn ở trường cảnh sát cường độ vận động rất lớn, đoán chừng rất khó để lại, như vậy vết máu trên giường thật sự chỉ là dấu vết của dì cả mà thôi.
Cái này bây giờ phải làm sao chứ? Chẳng lẽ bảo cô đi hỏi Lý Thanh Lưu, rốt cuộc đêm qua chúng ta có xảy ra chuyện gì không hả?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhân viên phục vụ hướng dẫn Lý Thanh Lưu và Lộ Phi Nhi đến phòng bao, một người đang đứng ở cửa, rất cao lớn, trên người mặc áo len màu xám và quần rằn ri, nhìn thấy Lý Thanh Lưu đến, trực tiếp chào theo nghi thức quân đội,
“Đội trưởng!”
“Haha, hiện tại tôi cũng không còn là đội trưởng của các cậu nữa rồi.” Lý Thanh Lưu cũng đáp lại một cái chào theo nghi thức quân đội, chỉ có điều, cái này là hiện tại anh mang danh cảnh sát, thân hình Lý Thanh Lưu chợt lóe, giới thiệu với Phi Nhi, “Đây là Viên Tĩnh Tông, chiến hữu của anh. Đây là Lộ Phi Nhi.”
“Xin chào chị dâu!” Viên Tĩnh Tông lại chào một cái theo nghi thức quân đội nữa, đây là một đãi ngộ long trọng, Lộ Phi Nhi có chút ứng phó không kịp, là do Lý Thanh Lưu mang cho cô, cô cũng vội vàng chào lại.
“Đây là...” Viên Tĩnh Tông rõ ràng thật không ngờ Lộ Phi Nhi sẽ chào lại mình, không thể không suy đoán thân phận của cô.
“Cô ấy là cảnh sát.” Lý Thanh Lưu giải thích nói.
Vừa vào phòng, Trạm Nhất Bài nhìn thấy Lý Thanh Lưu dẫn theo Lộ Phi Nhi, “Chào!”
“Nghỉ!” Lý Thanh Lưu nói một tiếng nghỉ vô cùng có khí thế, Lộ Phi Nhi cảm thấy đây là khí thế của quân nhân. “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị dâu tương lai của các cậu, hãy làm quen một chút đi.”
“Xin chào mọi người, tôi là Lộ Phi Nhi.” Trong lòng Lộ Phi Nhi rất vui vẻ, dù rằng trước đó Lý Thanh Lưu không nói qua với cô, nhưng mà đây chính là một loại công nhận.
Sau đó, mấy người mồm năm miệng mười giới thiệu về mình, Lộ Phi Nhi căn bản là không nhớ được ai là ai, phía sau còn có mấy người phụ nữ, đoán chừng cũng là bạn gái hoặc là vợ của bọn họ. Lộ Phi Nhi ngồi một bên Lý Thanh Lưu, một bên là một cô gái xa lạ, cô ấy tên là Hồ Giai, vô cùng vui vẻ trò chuyện với Lộ Phi Nhi.
“Đây là ông xã của tôi, anh ấy tên là Vương Đông Siêu, nói lén cho cô nghe, anh ấy vô cùng bá đạo. Nghe nói mấy người đàn ông trong quân đội đều như vậy cả, vô cùng ngang ngược, cũng rất thương bà xã.” Hồ Giai rất thích trêu chọc người khác, Lộ Phi Nhi rất có thiện cảm với cô ấy, nhìn cô ấy cười meo meo, cả nguời cũng có vẻ duyên dáng không ít.
“Hai người...kết hôn rồi hả?”
“Chưa có đâu! Nhưng mà cũng nhanh thôi.” Lộ Phi Nhi không biết, vốn dĩ chưa kết hôn cũng có thể kêu ông xã.
“Đội trưởng, không phải nói anh đến ‘Cửa hàng thực phẩm’ sao?” Vương Đông Siêu hỏi.
“Muốn qua một khoảng thời gian nữa.” Lý Thanh Lưu vừa nói, tay vừa để lên lưng ghế dựa phía sau Lộ Phi Nhi. Lộ Phi Nhi không hiểu bọn họ đang nói gì, cái gì mà cửa hàng thực phẩm?
“Chỗ đó chắc cực khổ lắm!”
“Áp lực cũng lớn hơn nữa.”
Bên này, Lý Thanh Lưu và nhóm bạn chiến hữu của anh đang nói về những chuyện trong quá khứ, nhìn bọn họ miêu tả đội trưởng của bọn họ sinh động như thật, thậm chí Lộ Phi Nhi cũng bắt đầu cẩn thận lắng nghe, lqd bọn họ nói rất không rõ ràng, nhưng mà Lộ Phi Nhi vẫn nghe ra được, bọn họ thực hiện nhiệm vụ rất nguy hiểm, thậm chí có một đội viên còn nói, may mà nhờ đội trưởng của bọn họ kịp thời bắn chết tên đang ẩn núp sau lưng anh, nếu không thì anh chết chắc rồi. Trên mặt Lộ Phi Nhi không có biến hóa, nhưng mà trong lòng đã sớm đảo lộn rồi.
“Nếu như Tần Phong còn ở đây thì tốt...” một người vừa nhắc đến cái tên này, đã bị người bên cạnh đẩy một cái, tất cả mọi người cùng nhìn Lý Thanh Lưu, xem ra trong này có sự cố gì rồi.
Ăn cơm xong, một đám người lại đi ca hát, lần này đi tới một quán bar, trong quán bar này có sàn nhảy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lộ Phi Nhi cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài. Cùng ngồi vào quầy bar với Hồ Giai, phục vụ hỏi bọn họ muốn uống gì, Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô chưa bao giờ đến những nơi như thế này, căn bản là không biết nên uống cái gì. Hồ Giai dường như biết rất nhiều, cô suy nghĩ một chút,
“Trường đảo ướp lạnh đi! Phi Nhi thì sao?”
“À, cũng như cô đi.”
Lộ Phi Nhi nhìn Lý Thanh Lưu đang cùng các bạn ghé tai thì thầm với nhau, nói chuyện rất vui vẻ, không có chú ý đến tình huống bên này, cũng không có cách nào khác, ở đây thật sự quá ồn ào. Một lát sau, bọn họ đều xuống sàn nhảy, Hồ Giai cũng lôi kéo Lộ Phi Nhi, nhưng Lộ Phi Nhi sống chết cũng không chịu đi, Lý Thanh Lưu ngồi bên cạnh cười không ngừng nhưng cũng không ngăn cản. Chờ bọn họ vừa đi khỏi, Lộ Phi Nhi trừng mắt nhìn Lý Thanh Lưu một cái, trong thời khắc quan trọng mà người này cũng không chịu giúp cô một chút, nghĩ tới đây, lại bắt đầu uống đồ ướp lạnh của mình.
“Tức giận hả? Anh cũng muốn nhìn em nhảy.” Lý Thanh Lưu nằm úp sấp nói bên tai Lộ Phi Nhi
“Em không biết nhảy, hứ!” Càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp nhéo lưng Lý Thanh Lưu một cái, chỉ có điều ngay lập tức bị anh giữ chặt lại, anh không nói gì, nhưng rõ ràng ánh mắt không mấy thuần khiết, Lộ Phi Nhi sợ tới mức vội vàng cúi đầu uống đồ uống.
Âm thanh vẫn cứ ồn ào như thế, Lý Thanh Lưu ngồi rất gần Lộ Phi Nhi, tay anh vô cùng tự nhiên phủ lên bả vai cô, dần dần, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân cô bắt đầu choáng váng, đến khi những người khác trở về, cô đã tựa đầu vào vai Lý Thanh Lưu rồi.
“Làm sao lại say nhanh vậy? Đội trưởng, anh chuốc rượu chị dâu à?” Viên Tĩnh Tông nói chuyện vô cùng không có đầu óc, Lý Thanh Lưu cũng khó hiểu, bưng ly rượu trước mặt Lộ Phi Nhi lên nhìn một cái
“Đây là rượu gì?”
“Trường đảo ướp lạnh đấy!” Hồ Giai trả lời
Lý Thanh Lưu biết rõ, với tửu lượng của Lộ Phi Nhi, căn bản không tiếp nhận được trường đảo ướp lạnh, chỉ có điều bây giờ anh cũng uống rất nhiều, muốn dìu Lộ Phi Nhi đứng dậy đi về, nhưng mà anh cũng có hơi lắc lư. Không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi taxi mà thôi.
Lý Thanh Lưu dìu Lộ Phi Nhi loạng choạng xuống xe, lại tổn hao hồi lâu sức lực, hai người mới vào tới nhà, rõ ràng Lộ Phi Nhi uống rất nhiều, vừa vào cửa, vội vàng vọt vào nhà vệ sinh nôn ra, Lý Thanh Lưu chỉ có thể nhìn dáng vẻ chật vật của cô, chỉ biết giúp cô rửa sạch một chút. Lộ Phi Nhi nôn ra ngược lại thấy khá hơn nhiều, đẩy Lý Thanh Lưu ra ngoài, tự mình thu dọn một hồi, chờ đến khi cô bước ra, Lý Thanh Lưu vô cùng tự giác lấy nước cho bản thân uống, nhìn thấy cô bước ra, đến ngồi trên ghế sa-lon.
“Buổi sáng các anh thường huấn luyện cái gì?” Lộ Phi Nhi rất tò mò cái này, thực ra cô vẫn luôn hy vọng mình được tham gia vào quân đội.
“Mười km vác nặng việt dã, hai trăm cái hít đất.” Lý Thanh Lưu cười nói, anh cũng có chút choáng váng, ngửa người tựa lưng vào ghế sa-lon.
“Nhiều như vậy sao?”
“Anh... Đã từng giết người chưa? Em chỉ bắn chết một kẻ bắt cóc.” Lộ Phi Nhi hỏi, nhưng mà Lý Thanh Lưu chỉ mỉm cười nhìn cô, Lộ Phi Nhi cũng hiểu rõ, anh đây là từ chối trả lời.
“Các anh đã từng đi vào rừng nhiệt đới chưa? Dã ngoại sinh tồn?”
“Từng có, ở đó nơi nơi đều là côn trùng độc, rắn, dã ngoại sinh tồn, bọn anh phải dựa vào những thứ này mà sống.”
“Ghê tởm chết mất.”
Lộ Phi Nhi không dám tưởng tượng bọn anh ăn những thứ như vậy, nhìn thấy Lộ Phi Nhi như vậy, Lý Thanh Lưu nở nụ cười.
“Vậy các anh cũng từng luyện qua đao pháp sao?” Lộ Phi Nhi tò mò hỏi, nghe lời của cô, thân thể Lý Thanh Lưu cứng đờ.
“Đương nhiên.”
“À... Vậy anh luyện cho em xem. Nếu một người không được, thì chúng ta tìm Trì Ba trong đội của em, không phải anh ấy cũng là bộ đội chuyển nghề sao?” Ánh mắt Lộ Phi Nhi sáng loáng, vẻ mặt như thế khiến Lý Thanh Lưu nhìn thiếu chút nữa chảy nước miếng, mặc dù biết cô như thế này là bởi vì say, nhưng mà phong tình như vậy, thật sự muốn cất giấu thật kỹ mà!
“Ha ha, cô bé ngốc, đao pháp của bọn anh chỉ có thể chiến đấu thực tế, không thể thưởng thức được.”
“À...” Lộ Phi Nhi thật thất vọng nha! Bởi vì Lý Thanh Lưu không muốn biểu diễn, thực ra cô đâu biết rằng, đao pháp của bộ đội đặc chủng một khi xuất ra là thấy máu, bộ đội đặc chủng đánh nhau kịch liệt, đều là giết địch trong nháy mắt.
“Vậy anh dạy em đánh nhau kịch liệt có được không?” Lộ Phi Nhi giữ chặt cánh tay Lý Thanh Lưu, cô cảm thấy là bạn gái nên có đặc quyền như vậy, Lý Thanh Lưu cười ôm cô trong lòng, trong lại nghĩ, nếu cùng đánh nhau với cô e rằng chỉ biết muốn ôm cô mà thôi.
Hai người cứ tiếp tục trò chuyện như vậy, ánh mắt của Lộ Phi Nhi từ từ tỏa sáng, trên người anh tỏa ra sự quyến rũ cơ trí thành thục, chỉ cần một ánh mắt, anh liền biết người ta suy nghĩ cái gì, chỉ cần một câu nói là có thể khiến người ta thả hết phiền muộn trong lòng xuống. Ở trong quân đội, mùi vị cường thế trên người anh không cách nào bị đánh chiếm, khiến cho tinh thần cô mê say, anh đại biểu cho cứng rắn, đại biểu cho sức lực, đại biểu cho an toàn lqd và sự yên tĩnh, anh thật sự chính là một bến cảng để cô có thể nương náu. Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân cô muốn đến gần anh, đây là người đàn ông tựa như một vị thần, với một người thông minh như vậy, bạn không cần phải giải thích gì nhiều, chỉ cần một động tác, một ánh mắt, anh liền biết bạn muốn gì, cần gì. Nhưng mà anh cũng là một người xấu, cái gì anh cũng không chịu làm, hay dùng ánh mắt như yêu nghiệt ôm lấy bạn, khiến bạn động tâm, khiến bạn phát điên, mà Lộ Phi Nhi liền bị lừa, cô chủ động hôn lên môi anh, giống như nói muốn hút khô môi anh vậy, ngón tay vuốt dọc theo bờ vai đến cánh tay anh, dường như vẫn không đủ, dứt khoát nói chuyện cắn, vừa cắn vừa gặm, thế nhưng tên trứng thối này liền dùng lực, cơ bắp cứng rắn giống như đá, căn bản không chịu động đậy, chỉ có điều người đàn ông mạnh mẽ như Lý Thanh Lưu thì làm sao có thể để người ta nắm quyền chủ động được, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Lộ Phi Nhi bị thả lên giường, lúc cô giống như bị mất trí nhớ tạm thời, quên thời gian, quên địa điểm, chỉ theo bản năng gắt gao cuốn lấy người đàn ông đang du ngoạn trên người cô, sợ anh sẽ tách ra, chợt toàn bộ thân thể, thậm chí tất cả linh hồn đều bị vét sạch, vì thế càng ra sức triền miên cắn xé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Phi Nhi nhớ rõ hình như là chủ nhật, căn bản là không cần đi làm, hơn nữa đôi mắt của cô cũng không mở ra được, buồn ngủ quá mà! Âm thanh điện thoại di động vang dội.
“Alo? Đúng vậy! Tôi sẽ tới ngay.” Sau đó là tiếng động của giường, tiếng mặc quần áo.
“Tiểu Lộ, anh đi làm trước, khi nào dậy thì gọi điện thoại cho anh, có biết không?”
“Ừ!”
Đại khái là qua năm phút đồng hồ sau, Lộ Phi Nhi ngồi bật dậy, đây là tình huống gì? Không phải sự thật chứ? Phu nhân Vu Diễm Hoa nhất định sẽ giết cô. Nhìn quần áo trên người, chính là cái áo ngủ to rộng của mình, không có mặc quần lót, xốc chăn lên, có máu, xong rồi, chết chắc rồi. Bên cạnh còn có dấu vết của Lý Thanh Lưu đã ngủ qua, thế này phải làm sao đây! Cẩn thận suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô chỉ nhớ rõ bọn họ hôn môi, còn những cái khác đều quên hết rồi.
Lúc đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lại phát hiện dì cả đến, cái này lại càng quấn quýt, lúc các cô còn ở trường cảnh sát cường độ vận động rất lớn, đoán chừng rất khó để lại, như vậy vết máu trên giường thật sự chỉ là dấu vết của dì cả mà thôi.
Cái này bây giờ phải làm sao chứ? Chẳng lẽ bảo cô đi hỏi Lý Thanh Lưu, rốt cuộc đêm qua chúng ta có xảy ra chuyện gì không hả?