Chế độ giáo dục của bọn họ là như thế này, ở trường đại học học ba năm, sau đó một năm cuối cùng là mỗi người sẽ được phân đến một đơn vị để thực tập, tham gia làm việc thực tế, thật ra từ lúc bọn họ bước vào cổng trường đại học thì cũng được xem như một nửa người cảnh sát rồi. Bây giờ, những người trong đại đội của bọn họ, trong lòng đều hoang mang, không biết bản thân mình sẽ được phân đến đơn vị nào? Nếu như chỉ là một đồn công an nhỏ, vậy thì đúng là một chuyện rất đau buồn, thành tích không tốt một chút, hoặc là có người nào đó chuyên môn rất yếu kém thì lại càng vô cùng sợ hãi.
Lộ Phi Phi tương đối có lòng tham, yêu cầu cũng tương đối nhiều, cô không thích sở cảnh sát, nhưng mà Lộ Phi Nhi so với những người có đầu óc kia, biết với danh tiếng trường đại học của bọn họ thì không có khả năng lãng phí nhân tài như vậy, cho nên cô lo lắng sẽ bị phân đi làm nhân viên cơ quan, bởi vì cô không muốn suốt ngày cứ ngồi đánh máy vi tính, chỉnh sửa tài liệu. Tốt nhất là đến chỗ nào có thể cách xa Ninh Vệ Đông một chút, tên Đại thiếu gia này giống như đánh máu gà vậy, càng ngăn cản lại càng hăng hái, theo sát không rời, Lộ Phi Nhi coi anh ta như không tồn tại, hoàn toàn coi như không khí, làm như vậy dẫn đến hậu quả là tất cả mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ của Ninh Vệ Đông.
Chỉ cần Lộ Phi Nhi tham gia hoạt động gì, Ninh Vệ Đông nhất định có mặt, lúc không có chuyện gì cũng sẽ đến ký túc xá nữ đứng gác, rất quen thuộc với bác gái trông cửa ký túc xá, tên kia lại có điện thoại di động, lúc không có việc gì cũng gọi đến phòng ký túc xá, trong tòa nhà này, vừa đến thời gian ăn cơm, có thể nghe thấy tiếng bác gái quản lý hưng phấn kêu to, “Lộ Phi Nhi, điện thoại!”
Mỗi khi đến lúc này, Lộ Phi Nhi không thể không cảm thấy những ánh mắt phức tạp, soi mói của mấy sinh viên nữ khác, xuống dưới lầu nghe điện thoại, sau khi từ chối cúi đầu chào rồi mang túi sách quay về. Nếu như cô không nghe, nhờ mọi người trong phòng nói cô không có ở đây, vậy thì lại càng tốt, Ninh Vệ Đông sẽ tìm kiếm tất cả mọi nơi, quấy rầy đến tất cả mọi người quen biết với Lộ Phi, đào ba thướt đất cũng phải tìm cho ra cô. Nếu như không nghe, bác gái quản lý kia sẽ làm hết bổn phận một lần lại một lần kêu to, khiến cho mấy sinh viên nữ phòng khác bực mình mở cửa ra nói chuyện:
“Làm gì vậy? Có để cho người ta yên hay không?”
“Không để cho người ta nghỉ ngơi à?”
“Giả bộ thanh cao cái gì? Dựa vào!” Đại học cảnh sát, sinh viên nữ cũng rất có tinh lực, các cô ấy biết bản thân mình sẽ không đánh lại Lộ Phi Nhi, huống chi Ninh Vệ Đông cũng sẽ không tha cho bọn họ, nhưng bọn họ sẽ có cách khác làm cho cô khó chịu.
Lộ Phi Nhi ngồi trên giường, mặt mày u ám, Ngô Viện Viện ngồi bên cạnh nhìn thấy cô sắp bùng nổ, áp lực như vậy làm gì có ai chịu nổi chứ.
“Bình tĩnh, sắp thực tập rồi, nhịn đi!”
Mấy người khác trong phòng ngủ cũng biết chuyện của Lộ Phi Nhi, mọi người cũng mồm năm miệng mười, khuyên, “Mình nói thật, cũng chỉ có Phi Nhi của chúng ta thôi chứ người khác là đã thỏa hiệp rồi. Tiểu Lục trong phòng ngủ tên Tôn Bối Bối nói chuyện tương đối thẳng, cũng sẽ không xem sắc mặt của người khác, chính là một người thành thật.
Tần Trang là Lão đại của phòng ngủ, so với mấy cô thì cô ấy lớn hơn một tuổi, nên nhìn người có vẻ chững chạc, thấy dáng vẻ của Lộ Phi Nhi, cũng biết cô đang phát cáu, “Phi Nhi, Lão ngũ nói rất đúng, vẫn là nhịn đi! Không còn bao lâu nữa đâu, hơn nữa, hiện giờ đang là thời khắc quan trọng không nên để xuất hiện nhầm lẫn.”
Lộ Phi Nhi nghe xong những lời nói của cô, ngẩng đầu lên, cô hiểu rõ lời nói Tần Tranh là có hàm ý khác, “Em biết mà, mọi người đừng lo lắng.” Lúc này Lộ Phi Nhi mới đứng lên đi nghe điện thoại, ra khỏi phòng ngủ đi trên hành lang, Lộ Phi Nhi có thể cảm nhận được những ánh mắt khác nhau, tìm tòi nghiên cứu có, khinh bỉ có, hâm mộ có còn có cả phẫn nộ nữa. Lộ Phi Nhi cảm thấy mình như chuột chạy qua đường. Mà kẻ gây nên chuyện này chính là cái tên đàn ông chết tiệt kia. Chuyện anh ta ban tặng, hiện tại cuộc sống của cô chỉ có thể dùng nước sôi lửa bỏng để hình dung thôi. Khó khăn lắm Lộ Phi Nhi mới thoát khỏi được bóng ma do Nhậm Vĩ để lại, lần nữa góp nhặt nụ cười, đúng là đều do tên đàn ông đáng ghét kia gây ra.
Thứ hai, trường học có nghi lễ kéo cờ, lần này đến lượt của đại đội Lộ Phi nhi, bởi vì thành tích của Lộ Phi Nhi rất xuất sắc nên được chọn làm đại diện sinh viên lên đọc lời chào mừng, khi cô mới đọc xong vừa bước xuống đài, toàn bộ đại đội của Ninh Vệ Đông đều vỗ tay, tốt lắm, bây giờ ngay cả lãnh đạo của trường cũng biết luôn rồi, lúc này Lộ Phi Nhi thật muốn khóc, vì bản thân bất lực, đúng là tức giận muốn khóc mà.
Không lâu sau, trường học thông báo xuống, Lộ Phi Nhi bị phân đến Cục Cảnh sát của tỉnh sở tại, là phòng cảnh sát điều tra kỹ thuật, mặc dù Lộ Phi Nhi không hài lòng lắm, nhưng kết quả này đã khiến cho không ít người hâm mộ rồi. Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì đơn vị thực tập tương lai sẽ trở thành đơn vị làm việc luôn. Thực ra Lộ Phi Nhi muốn làm Cảnh sát hình sự, nhưng bây giờ là công việc kỹ thuật, cũng hơi miễn cưỡng. Nơi thực tập của Ngô Viện Viện là tại một nơi trong thành phố. Điều khiến cho Lộ Phi Nhi thêm buồn bực chính là Ninh Vệ Đông cũng được phân đến đơn vị của cô, mà lại là cảnh sát hình sự nữa chứ. Thời gian này, Lộ Phi Nhi nghĩ đến là bực mình, tương lai tràn ngập khó khăn đây!
Được nghỉ hè, Lộ Phi Nhi có thể về nhà, lần này chính là lần buồn nhất trong những lần về nhà của cô, trường học có cho bọn họ chi phí. Lúc Lộ Phi Nhi đang đeo ba lô trên lưng và Ngô Viện Viện bước ra khỏi cổng ký túc xá, liền thấy một chiếc xe Benz việt dã đã đậu sẵn ở đó, dường như nhìn thấy được các cô cửa xe liền mở ra, là Ninh Vệ Đông. Không phải nhà cậu ta ở thủ đô à? Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây vậy?
“Phi Nhi, mình đưa cậu về!” Ninh Vệ Đông cười nói
“Không cần. Chúng ta đi thôi!” Lộ Phi Nhi từ chối anh ta, rồi nói với Ngô Viện Viện.
“Phi Nhi!” Tôn Bối Bối từ trên xe bước xuống, “Mau lên! Chúng ta cùng đi đến trạm tàu hỏa, đi xe buýt thật sự rất đông đúc, nếu chúng ta để lỡ giờ tàu chạy mất thì phải làm sao?” Tôn Bối sốt ruột nói
“Đi thôi!” Ngô Viện Viện đẩy Lộ Phi Nhi một cái nói, không đi cũng không được, Tôn Bối Bối đang ở trên xe mà Ninh Vệ Đông rõ ràng cũng không chịu bỏ qua. Lộ Phi đem ba lô bỏ vào ghế sau, vừa định đến mở cửa sau, Ninh Vệ Đông vội vàng mở cửa bên cạnh ghế lái ra, làm hành động mời rất ga lăng. Lộ Phi Nhi chỉ có thể ngồi lên thôi.
Trên suốt đường đi, Ninh Vệ Đông thỉnh thoảng liếc nhìn Lộ Phi Nhi, nhưng mà người đẹp căn bản chỉ xem anh ta như một người tài xế mà thôi.
“Đây là xe việt dã nhập khẩu, được phân phối không giới hạn, khoảng bảy tám chục vạn, là ba mình mới mua cho mình đấy, nhìn được không?” Thấy không có đề tài gì, Ninh Vệ Đông chỉ có thể chứng tỏ thực lực của mình một phen, lại không biết càng làm cho Lộ Phi Nhi thấy bất mãn, nói như vậy có nghĩa là người này thật sự là ham hư vinh.
“Là thật sao?” Tôn Bối Bối vui vẻ sờ đông sờ tây, nhìn chỗ này chỗ nọ.
“Như thế nào? Phi Nhi không nói gì sao?” Ninh Vệ Đông thấy Lộ Phi Nhi không nói câu nào, có hơi mất mặt rồi.
“Nhất định phải nói sao?” Lộ Phi Nhi liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Đúng vậy!” Trong lòng Ninh Vệ Đông đang nghĩ, tôi cũng không phải là không biết cáu kỉnh.
“Được rồi, cậu gọi cái này là xe mới, tốc độ cực nhanh, giá bán khoảng 50-70 vạn, tốc độ tối đa khoảng 230, xe này áp dụng khoảng cách góc lớn hơn khoảng cách thiết kế, ngoài ra đẳng cấp của xe Benz chính là nhờ bố cục thân xe có thể nhìn rõ phương hướng tầm nhìn, và vị trí ngồi rất cao hỗ trợ lẫn nhau, không chỉ nâng cao tính thực tế hàng ngày, càng khiến cho mọi người có thể thoải mái đối phó với giao thông bộn bề của thành thị.” Nói tới đây, Lộ Phi Nhi nhìn thoáng qua vẻ mặt có hơi cúng ngắc của Ninh Vệ Đông, sau đó tiếp tục nói:
“Nghiêm chỉnh mà nói, xe Benz này cũng không thích hợp việt dã, góc tiếp cận và góc phân biệt nhau là 23 và 25 độ, ít nhất cách mặt đất cũng chỉ có 187mm. Phương diện sắp xếp cũng không có gì hay để nói, trên cơ bản là không có gì đặc biệt để nói, ghế ngồi rất nóng, kiểm soát tốc độ, camera theo dõi và máy điều hòa nhiệt độ…” Sau khi Lộ Phi Nhi thao thao bất tuyệt xong, may mắn trí nhớ của cô rất tốt, chẳng thế thì làm sao có thể nhớ rõ được chứ, Ninh Vệ Đông hoàn toàn hết chỗ nói rồi, không biết là xấu hổ hay là còn cái gì, Ngô Viện Viện chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ hé miệng cười trộm, Tôn Bối Bối ngây ngốc nhìn Lộ Phi Nhi nói.
“Còn muốn nói nữa không?” Lộ Phi Nhi quay đầu lại hỏi
“Không cần.” Ninh Vệ Đông cũng không biết mình bắn ra những lời này như thế nào nữa.
“Rốt cuộc ra cậu thích tôi ở điểm gì? Tôi sẽ thay đổi không được sao?” Lời này của Lộ Phi Nhi vừa nói ra, hai người ngồi phía sau đều khổ sở kìm nén, cố gắng không phát ra tiếng cười, mà Ninh Vệ Đông lại càng cảm thấy xấu hổ.
Đưa mọi người đến nhà ga xong, Ninh Vệ Đông cũng đi luôn, ở nhà ga rất đông người là một nguyên nhân mà chủ yếu là bị Lộ Phi Nhi đã kích.
“Mình thật đúng là phục cậu, hung hăng đả kích người khác như vậy, so với vẻ bên ngoài ngọt ngào của cậu thật không hợp chút nào.” Ngô Viện Viện trêu chọc nói.
“Có lợi ích gì!” Lộ Phi Nhi vẫn không cam lòng, bản thân mình bị cậu ta hại rất thảm nha!
“Phi Nhi, cậu thật sự rất lợi hại, mình như thế nào cũng không thuộc được!” Lần này Tôn Bối Bối và Ngô Viện Viện cùng nhau nói.
“Bởi vì cậu ấy dùng thời gian cậu ngủ và chơi đùa để học thuộc lòng đó.” Ngô Viện Viện cười nói, cái con ngốc này.
Trong nhà có lắp đặt điện thoại, cho nên hai vợ chồng Lộ Tuấn Thăng đã sớm biết con gái sẽ trở về, trên bếp hầm sườn lợn, lúc Lộ Tuấn Thăng đang mua đồ uống thì Lộ Phi Nhi cũng bước xuống xe, thấy bố cô đã đứng chờ sẵn ở đó, ánh mắt đau xót, nước mắt cũng rơi xuống.
“Con cả của bố đã về rồi!” Lộ Tuấn Thăng vội vàng đỡ ba lô giúp con gái, cũng không có tiến lên ôm, bởi vì ông không có thói quen bày tỏ như vậy, mà chỉ cười.
“Bố, mẹ con đâu?” Lộ Nhi Nhi hỏi
“Mẹ con ở nhà nấu cơm chờ con về!”
“Đã làm món ngon gì cho con rồi?” Vẻ mặt Lộ Phi Nhi vui vẻ hỏi
“Là món ăn yêu thích nhất của con, sườn lợn.” Lộ Tuấn Thăng cười nói, con gái rất thích ăn một tô sườn lợn, cho bún vào, có thể ăn hai chén cơm lớn nha!
“Thật sao ạ? Thật tốt quá!” Lộ Phi Nhi hết sức vui vẻ, cảm giác được trở về nhà thì lại thoải mái như thế, cô vẫn còn là một cô con gái được bố mẹ che chở, không có Ninh Vệ Đông quấy nhiễu, không còn sự đối xử lạnh nhạt của bạn học.
Hai người vừa nói vừa cười trở về nhà, Vu Diễm Hoa vui vẻ bảo con gái đi rửa ta rồi ra ăn cơm, ở trường học Vu Diễm Hoa cũng là một nhân vật lợi hại, thật sự rất mạnh mẽ, con cái của những giáo viên khác, cả đám đều tầm thường tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ, chỉ có cô con gái này của bà, mọi thứ đều xuất sắc, từ trước đến giờ chưa từng làm cho bà thất vọng, cho bà đầy đủ mặt mũi, nghĩ đến con gái là bà lại cảm thấy kiêu ngạo, ở trước mặt đồng nghiệp đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Ăn xong cơm tối, cả nhà cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, Lộ Phi Nhi nói sau khi khai giảng mình sẽ đến Cục cảnh sát trên tỉnh để thực tập, Vu Diễm Hoa nghe xong, cũng khó nén cảm giác vui vẻ, nhưng lại không biểu hiện cảm xúc của mình trước mặt con gái, còn nhắc nhở con gái phải thực tập thật tốt. Phải biết rằng có thể đến được Cục cảnh sát để đi làm, là được nở mày nở mặt biết bao nhiêu! Đúng là con gái rất giỏi, tiền đồ phía trước rộng mở.
Phía trước nhà Lộ Phi Nhi là một vườn rau nhỏ, bên trong có các loại dưa cải đủ cho mọi người trong nhà ăn, hơn nữa Lộ Phi Nhi rất thích ăn dưa chuột và cà chua mới hái, rất tươi non, dưa chuột và cà chua bán bên ngoài vẫn kém hơn.
Giữa vườn có một gốc cây anh đào, trên cậy quả anh đào vừa to lại vừa đỏ, vô cùng ngọt, đứng ở dưới gốc cây này, trong lòng Lộ Phi Nhi rất khó chịu, đã ba năm cô không được ăn quả anh đào này rồi. Thấy con gái đứng dưới tàng cây đa cảm, Vu Diễm Hoa cũng cầm theo một cái rổ qua, bà muốn đi hái đậu cô-ve.
“Mẹ thấy lần này con trở về hình như có tâm sự, làm sao vậy? Vu Diễm Hoa để rổ xuống, Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, chắc mẹ cũng sẽ không bất mãn với chuyện đó đâu. Lúc này mới nói:
“Ở trường học có một sinh viên nam theo đuổi con, con từ chối, nhưng cậu ta vẫn cứ dây dưa không buông, tạo thành rất nhiều phiền toái cho con.”
“À, như thế à! Người như thế nào? Dáng vẻ rất khó coi sao? Hay kà không xứng với con?” Vu Diễm Hoa không trách cứ con gái, từ trước đến giờ con bé không để cho mình phải lo lắng, nhưng mà chuyện tình cảm lại làm cho Vu Diễm Hoa lo lắng, chuyện này có thể liên quan đến cả đời của con gái, không cần phải chân mệnh thiên tử, nhưng cũng có thể làm cho con gái tổn thương.
“Con không thích cậu ta, không có cảm giác, lại càng căm ghét cậu ta lúc nào cũng bức bách con.” Nói tới đây, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân tủi thân muốn khóc.
“Phi Nhi, từ nhỏ con là người có chủ kiến, chẳng lẽ con không biết cách từ chối như thế nào sao? Làm chuyện gì, chỉ cần bản thân mình không hối hận là được rồi.” Vu Diễm Hoa cũng không biết phải nói với con gái như thế nào, nhưng mà, bà vĩnh viễn ủng hộ con gái.
“Nhưng mà còn có rất nhiều vấn đề, gia đình của cậu ta không tệ, rất có thể sẽ chi phối sự nghiệp phía trước của con.” Lộ Phi Nhi nói ra lo lắng của mình
“Không cần vì nhỏ mất lớn, chẳng lẽ bởi vì không có biện pháp mà đành phải chôn vùi hạnh phúc của mình sao? Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, mẹ vĩnh viễn ủng hộ con, cùng lắm thì về nhà làm một cô cảnh sát nhỏ cũng tốt.” Vu Diễm Hoa thật lòng nói, hạnh phúc của con gái vẫn là quan trọng nhất. Lộ Phi Nhi nghe mẹ nói xong, vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân không chỉ có một sự lựa chọn, người nhà luôn luôn là nơi tốt nhất để cô có thể dựa vào.
Chế độ giáo dục của bọn họ là như thế này, ở trường đại học học ba năm, sau đó một năm cuối cùng là mỗi người sẽ được phân đến một đơn vị để thực tập, tham gia làm việc thực tế, thật ra từ lúc bọn họ bước vào cổng trường đại học thì cũng được xem như một nửa người cảnh sát rồi. Bây giờ, những người trong đại đội của bọn họ, trong lòng đều hoang mang, không biết bản thân mình sẽ được phân đến đơn vị nào? Nếu như chỉ là một đồn công an nhỏ, vậy thì đúng là một chuyện rất đau buồn, thành tích không tốt một chút, hoặc là có người nào đó chuyên môn rất yếu kém thì lại càng vô cùng sợ hãi.
Lộ Phi Phi tương đối có lòng tham, yêu cầu cũng tương đối nhiều, cô không thích sở cảnh sát, nhưng mà Lộ Phi Nhi so với những người có đầu óc kia, biết với danh tiếng trường đại học của bọn họ thì không có khả năng lãng phí nhân tài như vậy, cho nên cô lo lắng sẽ bị phân đi làm nhân viên cơ quan, bởi vì cô không muốn suốt ngày cứ ngồi đánh máy vi tính, chỉnh sửa tài liệu. Tốt nhất là đến chỗ nào có thể cách xa Ninh Vệ Đông một chút, tên Đại thiếu gia này giống như đánh máu gà vậy, càng ngăn cản lại càng hăng hái, theo sát không rời, Lộ Phi Nhi coi anh ta như không tồn tại, hoàn toàn coi như không khí, làm như vậy dẫn đến hậu quả là tất cả mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ của Ninh Vệ Đông.
Chỉ cần Lộ Phi Nhi tham gia hoạt động gì, Ninh Vệ Đông nhất định có mặt, lúc không có chuyện gì cũng sẽ đến ký túc xá nữ đứng gác, rất quen thuộc với bác gái trông cửa ký túc xá, tên kia lại có điện thoại di động, lúc không có việc gì cũng gọi đến phòng ký túc xá, trong tòa nhà này, vừa đến thời gian ăn cơm, có thể nghe thấy tiếng bác gái quản lý hưng phấn kêu to, “Lộ Phi Nhi, điện thoại!”
Mỗi khi đến lúc này, Lộ Phi Nhi không thể không cảm thấy những ánh mắt phức tạp, soi mói của mấy sinh viên nữ khác, xuống dưới lầu nghe điện thoại, sau khi từ chối cúi đầu chào rồi mang túi sách quay về. Nếu như cô không nghe, nhờ mọi người trong phòng nói cô không có ở đây, vậy thì lại càng tốt, Ninh Vệ Đông sẽ tìm kiếm tất cả mọi nơi, quấy rầy đến tất cả mọi người quen biết với Lộ Phi, đào ba thướt đất cũng phải tìm cho ra cô. Nếu như không nghe, bác gái quản lý kia sẽ làm hết bổn phận một lần lại một lần kêu to, khiến cho mấy sinh viên nữ phòng khác bực mình mở cửa ra nói chuyện:
“Làm gì vậy? Có để cho người ta yên hay không?”
“Không để cho người ta nghỉ ngơi à?”
“Giả bộ thanh cao cái gì? Dựa vào!” Đại học cảnh sát, sinh viên nữ cũng rất có tinh lực, các cô ấy biết bản thân mình sẽ không đánh lại Lộ Phi Nhi, huống chi Ninh Vệ Đông cũng sẽ không tha cho bọn họ, nhưng bọn họ sẽ có cách khác làm cho cô khó chịu.
Lộ Phi Nhi ngồi trên giường, mặt mày u ám, Ngô Viện Viện ngồi bên cạnh nhìn thấy cô sắp bùng nổ, áp lực như vậy làm gì có ai chịu nổi chứ.
“Bình tĩnh, sắp thực tập rồi, nhịn đi!”
Mấy người khác trong phòng ngủ cũng biết chuyện của Lộ Phi Nhi, mọi người cũng mồm năm miệng mười, khuyên, “Mình nói thật, cũng chỉ có Phi Nhi của chúng ta thôi chứ người khác là đã thỏa hiệp rồi. Tiểu Lục trong phòng ngủ tên Tôn Bối Bối nói chuyện tương đối thẳng, cũng sẽ không xem sắc mặt của người khác, chính là một người thành thật.
Tần Trang là Lão đại của phòng ngủ, so với mấy cô thì cô ấy lớn hơn một tuổi, nên nhìn người có vẻ chững chạc, thấy dáng vẻ của Lộ Phi Nhi, cũng biết cô đang phát cáu, “Phi Nhi, Lão ngũ nói rất đúng, vẫn là nhịn đi! Không còn bao lâu nữa đâu, hơn nữa, hiện giờ đang là thời khắc quan trọng không nên để xuất hiện nhầm lẫn.”
Lộ Phi Nhi nghe xong những lời nói của cô, ngẩng đầu lên, cô hiểu rõ lời nói Tần Tranh là có hàm ý khác, “Em biết mà, mọi người đừng lo lắng.” Lúc này Lộ Phi Nhi mới đứng lên đi nghe điện thoại, ra khỏi phòng ngủ đi trên hành lang, Lộ Phi Nhi có thể cảm nhận được những ánh mắt khác nhau, tìm tòi nghiên cứu có, khinh bỉ có, hâm mộ có còn có cả phẫn nộ nữa. Lộ Phi Nhi cảm thấy mình như chuột chạy qua đường. Mà kẻ gây nên chuyện này chính là cái tên đàn ông chết tiệt kia. Chuyện anh ta ban tặng, hiện tại cuộc sống của cô chỉ có thể dùng nước sôi lửa bỏng để hình dung thôi. Khó khăn lắm Lộ Phi Nhi mới thoát khỏi được bóng ma do Nhậm Vĩ để lại, lần nữa góp nhặt nụ cười, đúng là đều do tên đàn ông đáng ghét kia gây ra.
Thứ hai, trường học có nghi lễ kéo cờ, lần này đến lượt của đại đội Lộ Phi nhi, bởi vì thành tích của Lộ Phi Nhi rất xuất sắc nên được chọn làm đại diện sinh viên lên đọc lời chào mừng, khi cô mới đọc xong vừa bước xuống đài, toàn bộ đại đội của Ninh Vệ Đông đều vỗ tay, tốt lắm, bây giờ ngay cả lãnh đạo của trường cũng biết luôn rồi, lúc này Lộ Phi Nhi thật muốn khóc, vì bản thân bất lực, đúng là tức giận muốn khóc mà.
Không lâu sau, trường học thông báo xuống, Lộ Phi Nhi bị phân đến Cục Cảnh sát của tỉnh sở tại, là phòng cảnh sát điều tra kỹ thuật, mặc dù Lộ Phi Nhi không hài lòng lắm, nhưng kết quả này đã khiến cho không ít người hâm mộ rồi. Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì đơn vị thực tập tương lai sẽ trở thành đơn vị làm việc luôn. Thực ra Lộ Phi Nhi muốn làm Cảnh sát hình sự, nhưng bây giờ là công việc kỹ thuật, cũng hơi miễn cưỡng. Nơi thực tập của Ngô Viện Viện là tại một nơi trong thành phố. Điều khiến cho Lộ Phi Nhi thêm buồn bực chính là Ninh Vệ Đông cũng được phân đến đơn vị của cô, mà lại là cảnh sát hình sự nữa chứ. Thời gian này, Lộ Phi Nhi nghĩ đến là bực mình, tương lai tràn ngập khó khăn đây!
Được nghỉ hè, Lộ Phi Nhi có thể về nhà, lần này chính là lần buồn nhất trong những lần về nhà của cô, trường học có cho bọn họ chi phí. Lúc Lộ Phi Nhi đang đeo ba lô trên lưng và Ngô Viện Viện bước ra khỏi cổng ký túc xá, liền thấy một chiếc xe Benz việt dã đã đậu sẵn ở đó, dường như nhìn thấy được các cô cửa xe liền mở ra, là Ninh Vệ Đông. Không phải nhà cậu ta ở thủ đô à? Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây vậy?
“Phi Nhi, mình đưa cậu về!” Ninh Vệ Đông cười nói
“Không cần. Chúng ta đi thôi!” Lộ Phi Nhi từ chối anh ta, rồi nói với Ngô Viện Viện.
“Phi Nhi!” Tôn Bối Bối từ trên xe bước xuống, “Mau lên! Chúng ta cùng đi đến trạm tàu hỏa, đi xe buýt thật sự rất đông đúc, nếu chúng ta để lỡ giờ tàu chạy mất thì phải làm sao?” Tôn Bối sốt ruột nói
“Đi thôi!” Ngô Viện Viện đẩy Lộ Phi Nhi một cái nói, không đi cũng không được, Tôn Bối Bối đang ở trên xe mà Ninh Vệ Đông rõ ràng cũng không chịu bỏ qua. Lộ Phi đem ba lô bỏ vào ghế sau, vừa định đến mở cửa sau, Ninh Vệ Đông vội vàng mở cửa bên cạnh ghế lái ra, làm hành động mời rất ga lăng. Lộ Phi Nhi chỉ có thể ngồi lên thôi.
Trên suốt đường đi, Ninh Vệ Đông thỉnh thoảng liếc nhìn Lộ Phi Nhi, nhưng mà người đẹp căn bản chỉ xem anh ta như một người tài xế mà thôi.
“Đây là xe việt dã nhập khẩu, được phân phối không giới hạn, khoảng bảy tám chục vạn, là ba mình mới mua cho mình đấy, nhìn được không?” Thấy không có đề tài gì, Ninh Vệ Đông chỉ có thể chứng tỏ thực lực của mình một phen, lại không biết càng làm cho Lộ Phi Nhi thấy bất mãn, nói như vậy có nghĩa là người này thật sự là ham hư vinh.
“Là thật sao?” Tôn Bối Bối vui vẻ sờ đông sờ tây, nhìn chỗ này chỗ nọ.
“Như thế nào? Phi Nhi không nói gì sao?” Ninh Vệ Đông thấy Lộ Phi Nhi không nói câu nào, có hơi mất mặt rồi.
“Nhất định phải nói sao?” Lộ Phi Nhi liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Đúng vậy!” Trong lòng Ninh Vệ Đông đang nghĩ, tôi cũng không phải là không biết cáu kỉnh.
“Được rồi, cậu gọi cái này là xe mới, tốc độ cực nhanh, giá bán khoảng - vạn, tốc độ tối đa khoảng , xe này áp dụng khoảng cách góc lớn hơn khoảng cách thiết kế, ngoài ra đẳng cấp của xe Benz chính là nhờ bố cục thân xe có thể nhìn rõ phương hướng tầm nhìn, và vị trí ngồi rất cao hỗ trợ lẫn nhau, không chỉ nâng cao tính thực tế hàng ngày, càng khiến cho mọi người có thể thoải mái đối phó với giao thông bộn bề của thành thị.” Nói tới đây, Lộ Phi Nhi nhìn thoáng qua vẻ mặt có hơi cúng ngắc của Ninh Vệ Đông, sau đó tiếp tục nói:
“Nghiêm chỉnh mà nói, xe Benz này cũng không thích hợp việt dã, góc tiếp cận và góc phân biệt nhau là và độ, ít nhất cách mặt đất cũng chỉ có mm. Phương diện sắp xếp cũng không có gì hay để nói, trên cơ bản là không có gì đặc biệt để nói, ghế ngồi rất nóng, kiểm soát tốc độ, camera theo dõi và máy điều hòa nhiệt độ…” Sau khi Lộ Phi Nhi thao thao bất tuyệt xong, may mắn trí nhớ của cô rất tốt, chẳng thế thì làm sao có thể nhớ rõ được chứ, Ninh Vệ Đông hoàn toàn hết chỗ nói rồi, không biết là xấu hổ hay là còn cái gì, Ngô Viện Viện chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ hé miệng cười trộm, Tôn Bối Bối ngây ngốc nhìn Lộ Phi Nhi nói.
“Còn muốn nói nữa không?” Lộ Phi Nhi quay đầu lại hỏi
“Không cần.” Ninh Vệ Đông cũng không biết mình bắn ra những lời này như thế nào nữa.
“Rốt cuộc ra cậu thích tôi ở điểm gì? Tôi sẽ thay đổi không được sao?” Lời này của Lộ Phi Nhi vừa nói ra, hai người ngồi phía sau đều khổ sở kìm nén, cố gắng không phát ra tiếng cười, mà Ninh Vệ Đông lại càng cảm thấy xấu hổ.
Đưa mọi người đến nhà ga xong, Ninh Vệ Đông cũng đi luôn, ở nhà ga rất đông người là một nguyên nhân mà chủ yếu là bị Lộ Phi Nhi đã kích.
“Mình thật đúng là phục cậu, hung hăng đả kích người khác như vậy, so với vẻ bên ngoài ngọt ngào của cậu thật không hợp chút nào.” Ngô Viện Viện trêu chọc nói.
“Có lợi ích gì!” Lộ Phi Nhi vẫn không cam lòng, bản thân mình bị cậu ta hại rất thảm nha!
“Phi Nhi, cậu thật sự rất lợi hại, mình như thế nào cũng không thuộc được!” Lần này Tôn Bối Bối và Ngô Viện Viện cùng nhau nói.
“Bởi vì cậu ấy dùng thời gian cậu ngủ và chơi đùa để học thuộc lòng đó.” Ngô Viện Viện cười nói, cái con ngốc này.
Trong nhà có lắp đặt điện thoại, cho nên hai vợ chồng Lộ Tuấn Thăng đã sớm biết con gái sẽ trở về, trên bếp hầm sườn lợn, lúc Lộ Tuấn Thăng đang mua đồ uống thì Lộ Phi Nhi cũng bước xuống xe, thấy bố cô đã đứng chờ sẵn ở đó, ánh mắt đau xót, nước mắt cũng rơi xuống.
“Con cả của bố đã về rồi!” Lộ Tuấn Thăng vội vàng đỡ ba lô giúp con gái, cũng không có tiến lên ôm, bởi vì ông không có thói quen bày tỏ như vậy, mà chỉ cười.
“Bố, mẹ con đâu?” Lộ Nhi Nhi hỏi
“Mẹ con ở nhà nấu cơm chờ con về!”
“Đã làm món ngon gì cho con rồi?” Vẻ mặt Lộ Phi Nhi vui vẻ hỏi
“Là món ăn yêu thích nhất của con, sườn lợn.” Lộ Tuấn Thăng cười nói, con gái rất thích ăn một tô sườn lợn, cho bún vào, có thể ăn hai chén cơm lớn nha!
“Thật sao ạ? Thật tốt quá!” Lộ Phi Nhi hết sức vui vẻ, cảm giác được trở về nhà thì lại thoải mái như thế, cô vẫn còn là một cô con gái được bố mẹ che chở, không có Ninh Vệ Đông quấy nhiễu, không còn sự đối xử lạnh nhạt của bạn học.
Hai người vừa nói vừa cười trở về nhà, Vu Diễm Hoa vui vẻ bảo con gái đi rửa ta rồi ra ăn cơm, ở trường học Vu Diễm Hoa cũng là một nhân vật lợi hại, thật sự rất mạnh mẽ, con cái của những giáo viên khác, cả đám đều tầm thường tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ, chỉ có cô con gái này của bà, mọi thứ đều xuất sắc, từ trước đến giờ chưa từng làm cho bà thất vọng, cho bà đầy đủ mặt mũi, nghĩ đến con gái là bà lại cảm thấy kiêu ngạo, ở trước mặt đồng nghiệp đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Ăn xong cơm tối, cả nhà cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, Lộ Phi Nhi nói sau khi khai giảng mình sẽ đến Cục cảnh sát trên tỉnh để thực tập, Vu Diễm Hoa nghe xong, cũng khó nén cảm giác vui vẻ, nhưng lại không biểu hiện cảm xúc của mình trước mặt con gái, còn nhắc nhở con gái phải thực tập thật tốt. Phải biết rằng có thể đến được Cục cảnh sát để đi làm, là được nở mày nở mặt biết bao nhiêu! Đúng là con gái rất giỏi, tiền đồ phía trước rộng mở.
Phía trước nhà Lộ Phi Nhi là một vườn rau nhỏ, bên trong có các loại dưa cải đủ cho mọi người trong nhà ăn, hơn nữa Lộ Phi Nhi rất thích ăn dưa chuột và cà chua mới hái, rất tươi non, dưa chuột và cà chua bán bên ngoài vẫn kém hơn.
Giữa vườn có một gốc cây anh đào, trên cậy quả anh đào vừa to lại vừa đỏ, vô cùng ngọt, đứng ở dưới gốc cây này, trong lòng Lộ Phi Nhi rất khó chịu, đã ba năm cô không được ăn quả anh đào này rồi. Thấy con gái đứng dưới tàng cây đa cảm, Vu Diễm Hoa cũng cầm theo một cái rổ qua, bà muốn đi hái đậu cô-ve.
“Mẹ thấy lần này con trở về hình như có tâm sự, làm sao vậy? Vu Diễm Hoa để rổ xuống, Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, chắc mẹ cũng sẽ không bất mãn với chuyện đó đâu. Lúc này mới nói:
“Ở trường học có một sinh viên nam theo đuổi con, con từ chối, nhưng cậu ta vẫn cứ dây dưa không buông, tạo thành rất nhiều phiền toái cho con.”
“À, như thế à! Người như thế nào? Dáng vẻ rất khó coi sao? Hay kà không xứng với con?” Vu Diễm Hoa không trách cứ con gái, từ trước đến giờ con bé không để cho mình phải lo lắng, nhưng mà chuyện tình cảm lại làm cho Vu Diễm Hoa lo lắng, chuyện này có thể liên quan đến cả đời của con gái, không cần phải chân mệnh thiên tử, nhưng cũng có thể làm cho con gái tổn thương.
“Con không thích cậu ta, không có cảm giác, lại càng căm ghét cậu ta lúc nào cũng bức bách con.” Nói tới đây, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân tủi thân muốn khóc.
“Phi Nhi, từ nhỏ con là người có chủ kiến, chẳng lẽ con không biết cách từ chối như thế nào sao? Làm chuyện gì, chỉ cần bản thân mình không hối hận là được rồi.” Vu Diễm Hoa cũng không biết phải nói với con gái như thế nào, nhưng mà, bà vĩnh viễn ủng hộ con gái.
“Nhưng mà còn có rất nhiều vấn đề, gia đình của cậu ta không tệ, rất có thể sẽ chi phối sự nghiệp phía trước của con.” Lộ Phi Nhi nói ra lo lắng của mình
“Không cần vì nhỏ mất lớn, chẳng lẽ bởi vì không có biện pháp mà đành phải chôn vùi hạnh phúc của mình sao? Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, mẹ vĩnh viễn ủng hộ con, cùng lắm thì về nhà làm một cô cảnh sát nhỏ cũng tốt.” Vu Diễm Hoa thật lòng nói, hạnh phúc của con gái vẫn là quan trọng nhất. Lộ Phi Nhi nghe mẹ nói xong, vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân không chỉ có một sự lựa chọn, người nhà luôn luôn là nơi tốt nhất để cô có thể dựa vào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chế độ giáo dục của bọn họ là như thế này, ở trường đại học học ba năm, sau đó một năm cuối cùng là mỗi người sẽ được phân đến một đơn vị để thực tập, tham gia làm việc thực tế, thật ra từ lúc bọn họ bước vào cổng trường đại học thì cũng được xem như một nửa người cảnh sát rồi. Bây giờ, những người trong đại đội của bọn họ, trong lòng đều hoang mang, không biết bản thân mình sẽ được phân đến đơn vị nào? Nếu như chỉ là một đồn công an nhỏ, vậy thì đúng là một chuyện rất đau buồn, thành tích không tốt một chút, hoặc là có người nào đó chuyên môn rất yếu kém thì lại càng vô cùng sợ hãi.
Lộ Phi Phi tương đối có lòng tham, yêu cầu cũng tương đối nhiều, cô không thích sở cảnh sát, nhưng mà Lộ Phi Nhi so với những người có đầu óc kia, biết với danh tiếng trường đại học của bọn họ thì không có khả năng lãng phí nhân tài như vậy, cho nên cô lo lắng sẽ bị phân đi làm nhân viên cơ quan, bởi vì cô không muốn suốt ngày cứ ngồi đánh máy vi tính, chỉnh sửa tài liệu. Tốt nhất là đến chỗ nào có thể cách xa Ninh Vệ Đông một chút, tên Đại thiếu gia này giống như đánh máu gà vậy, càng ngăn cản lại càng hăng hái, theo sát không rời, Lộ Phi Nhi coi anh ta như không tồn tại, hoàn toàn coi như không khí, làm như vậy dẫn đến hậu quả là tất cả mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ của Ninh Vệ Đông.
Chỉ cần Lộ Phi Nhi tham gia hoạt động gì, Ninh Vệ Đông nhất định có mặt, lúc không có chuyện gì cũng sẽ đến ký túc xá nữ đứng gác, rất quen thuộc với bác gái trông cửa ký túc xá, tên kia lại có điện thoại di động, lúc không có việc gì cũng gọi đến phòng ký túc xá, trong tòa nhà này, vừa đến thời gian ăn cơm, có thể nghe thấy tiếng bác gái quản lý hưng phấn kêu to, “Lộ Phi Nhi, điện thoại!”
Mỗi khi đến lúc này, Lộ Phi Nhi không thể không cảm thấy những ánh mắt phức tạp, soi mói của mấy sinh viên nữ khác, xuống dưới lầu nghe điện thoại, sau khi từ chối cúi đầu chào rồi mang túi sách quay về. Nếu như cô không nghe, nhờ mọi người trong phòng nói cô không có ở đây, vậy thì lại càng tốt, Ninh Vệ Đông sẽ tìm kiếm tất cả mọi nơi, quấy rầy đến tất cả mọi người quen biết với Lộ Phi, đào ba thướt đất cũng phải tìm cho ra cô. Nếu như không nghe, bác gái quản lý kia sẽ làm hết bổn phận một lần lại một lần kêu to, khiến cho mấy sinh viên nữ phòng khác bực mình mở cửa ra nói chuyện:
“Làm gì vậy? Có để cho người ta yên hay không?”
“Không để cho người ta nghỉ ngơi à?”
“Giả bộ thanh cao cái gì? Dựa vào!” Đại học cảnh sát, sinh viên nữ cũng rất có tinh lực, các cô ấy biết bản thân mình sẽ không đánh lại Lộ Phi Nhi, huống chi Ninh Vệ Đông cũng sẽ không tha cho bọn họ, nhưng bọn họ sẽ có cách khác làm cho cô khó chịu.
Lộ Phi Nhi ngồi trên giường, mặt mày u ám, Ngô Viện Viện ngồi bên cạnh nhìn thấy cô sắp bùng nổ, áp lực như vậy làm gì có ai chịu nổi chứ.
“Bình tĩnh, sắp thực tập rồi, nhịn đi!”
Mấy người khác trong phòng ngủ cũng biết chuyện của Lộ Phi Nhi, mọi người cũng mồm năm miệng mười, khuyên, “Mình nói thật, cũng chỉ có Phi Nhi của chúng ta thôi chứ người khác là đã thỏa hiệp rồi. Tiểu Lục trong phòng ngủ tên Tôn Bối Bối nói chuyện tương đối thẳng, cũng sẽ không xem sắc mặt của người khác, chính là một người thành thật.
Tần Trang là Lão đại của phòng ngủ, so với mấy cô thì cô ấy lớn hơn một tuổi, nên nhìn người có vẻ chững chạc, thấy dáng vẻ của Lộ Phi Nhi, cũng biết cô đang phát cáu, “Phi Nhi, Lão ngũ nói rất đúng, vẫn là nhịn đi! Không còn bao lâu nữa đâu, hơn nữa, hiện giờ đang là thời khắc quan trọng không nên để xuất hiện nhầm lẫn.”
Lộ Phi Nhi nghe xong những lời nói của cô, ngẩng đầu lên, cô hiểu rõ lời nói Tần Tranh là có hàm ý khác, “Em biết mà, mọi người đừng lo lắng.” Lúc này Lộ Phi Nhi mới đứng lên đi nghe điện thoại, ra khỏi phòng ngủ đi trên hành lang, Lộ Phi Nhi có thể cảm nhận được những ánh mắt khác nhau, tìm tòi nghiên cứu có, khinh bỉ có, hâm mộ có còn có cả phẫn nộ nữa. Lộ Phi Nhi cảm thấy mình như chuột chạy qua đường. Mà kẻ gây nên chuyện này chính là cái tên đàn ông chết tiệt kia. Chuyện anh ta ban tặng, hiện tại cuộc sống của cô chỉ có thể dùng nước sôi lửa bỏng để hình dung thôi. Khó khăn lắm Lộ Phi Nhi mới thoát khỏi được bóng ma do Nhậm Vĩ để lại, lần nữa góp nhặt nụ cười, đúng là đều do tên đàn ông đáng ghét kia gây ra.
Thứ hai, trường học có nghi lễ kéo cờ, lần này đến lượt của đại đội Lộ Phi nhi, bởi vì thành tích của Lộ Phi Nhi rất xuất sắc nên được chọn làm đại diện sinh viên lên đọc lời chào mừng, khi cô mới đọc xong vừa bước xuống đài, toàn bộ đại đội của Ninh Vệ Đông đều vỗ tay, tốt lắm, bây giờ ngay cả lãnh đạo của trường cũng biết luôn rồi, lúc này Lộ Phi Nhi thật muốn khóc, vì bản thân bất lực, đúng là tức giận muốn khóc mà.
Không lâu sau, trường học thông báo xuống, Lộ Phi Nhi bị phân đến Cục Cảnh sát của tỉnh sở tại, là phòng cảnh sát điều tra kỹ thuật, mặc dù Lộ Phi Nhi không hài lòng lắm, nhưng kết quả này đã khiến cho không ít người hâm mộ rồi. Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì đơn vị thực tập tương lai sẽ trở thành đơn vị làm việc luôn. Thực ra Lộ Phi Nhi muốn làm Cảnh sát hình sự, nhưng bây giờ là công việc kỹ thuật, cũng hơi miễn cưỡng. Nơi thực tập của Ngô Viện Viện là tại một nơi trong thành phố. Điều khiến cho Lộ Phi Nhi thêm buồn bực chính là Ninh Vệ Đông cũng được phân đến đơn vị của cô, mà lại là cảnh sát hình sự nữa chứ. Thời gian này, Lộ Phi Nhi nghĩ đến là bực mình, tương lai tràn ngập khó khăn đây!
Được nghỉ hè, Lộ Phi Nhi có thể về nhà, lần này chính là lần buồn nhất trong những lần về nhà của cô, trường học có cho bọn họ chi phí. Lúc Lộ Phi Nhi đang đeo ba lô trên lưng và Ngô Viện Viện bước ra khỏi cổng ký túc xá, liền thấy một chiếc xe Benz việt dã đã đậu sẵn ở đó, dường như nhìn thấy được các cô cửa xe liền mở ra, là Ninh Vệ Đông. Không phải nhà cậu ta ở thủ đô à? Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây vậy?
“Phi Nhi, mình đưa cậu về!” Ninh Vệ Đông cười nói
“Không cần. Chúng ta đi thôi!” Lộ Phi Nhi từ chối anh ta, rồi nói với Ngô Viện Viện.
“Phi Nhi!” Tôn Bối Bối từ trên xe bước xuống, “Mau lên! Chúng ta cùng đi đến trạm tàu hỏa, đi xe buýt thật sự rất đông đúc, nếu chúng ta để lỡ giờ tàu chạy mất thì phải làm sao?” Tôn Bối sốt ruột nói
“Đi thôi!” Ngô Viện Viện đẩy Lộ Phi Nhi một cái nói, không đi cũng không được, Tôn Bối Bối đang ở trên xe mà Ninh Vệ Đông rõ ràng cũng không chịu bỏ qua. Lộ Phi đem ba lô bỏ vào ghế sau, vừa định đến mở cửa sau, Ninh Vệ Đông vội vàng mở cửa bên cạnh ghế lái ra, làm hành động mời rất ga lăng. Lộ Phi Nhi chỉ có thể ngồi lên thôi.
Trên suốt đường đi, Ninh Vệ Đông thỉnh thoảng liếc nhìn Lộ Phi Nhi, nhưng mà người đẹp căn bản chỉ xem anh ta như một người tài xế mà thôi.
“Đây là xe việt dã nhập khẩu, được phân phối không giới hạn, khoảng bảy tám chục vạn, là ba mình mới mua cho mình đấy, nhìn được không?” Thấy không có đề tài gì, Ninh Vệ Đông chỉ có thể chứng tỏ thực lực của mình một phen, lại không biết càng làm cho Lộ Phi Nhi thấy bất mãn, nói như vậy có nghĩa là người này thật sự là ham hư vinh.
“Là thật sao?” Tôn Bối Bối vui vẻ sờ đông sờ tây, nhìn chỗ này chỗ nọ.
“Như thế nào? Phi Nhi không nói gì sao?” Ninh Vệ Đông thấy Lộ Phi Nhi không nói câu nào, có hơi mất mặt rồi.
“Nhất định phải nói sao?” Lộ Phi Nhi liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Đúng vậy!” Trong lòng Ninh Vệ Đông đang nghĩ, tôi cũng không phải là không biết cáu kỉnh.
“Được rồi, cậu gọi cái này là xe mới, tốc độ cực nhanh, giá bán khoảng 50-70 vạn, tốc độ tối đa khoảng 230, xe này áp dụng khoảng cách góc lớn hơn khoảng cách thiết kế, ngoài ra đẳng cấp của xe Benz chính là nhờ bố cục thân xe có thể nhìn rõ phương hướng tầm nhìn, và vị trí ngồi rất cao hỗ trợ lẫn nhau, không chỉ nâng cao tính thực tế hàng ngày, càng khiến cho mọi người có thể thoải mái đối phó với giao thông bộn bề của thành thị.” Nói tới đây, Lộ Phi Nhi nhìn thoáng qua vẻ mặt có hơi cúng ngắc của Ninh Vệ Đông, sau đó tiếp tục nói:
“Nghiêm chỉnh mà nói, xe Benz này cũng không thích hợp việt dã, góc tiếp cận và góc phân biệt nhau là 23 và 25 độ, ít nhất cách mặt đất cũng chỉ có 187mm. Phương diện sắp xếp cũng không có gì hay để nói, trên cơ bản là không có gì đặc biệt để nói, ghế ngồi rất nóng, kiểm soát tốc độ, camera theo dõi và máy điều hòa nhiệt độ…” Sau khi Lộ Phi Nhi thao thao bất tuyệt xong, may mắn trí nhớ của cô rất tốt, chẳng thế thì làm sao có thể nhớ rõ được chứ, Ninh Vệ Đông hoàn toàn hết chỗ nói rồi, không biết là xấu hổ hay là còn cái gì, Ngô Viện Viện chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ hé miệng cười trộm, Tôn Bối Bối ngây ngốc nhìn Lộ Phi Nhi nói.
“Còn muốn nói nữa không?” Lộ Phi Nhi quay đầu lại hỏi
“Không cần.” Ninh Vệ Đông cũng không biết mình bắn ra những lời này như thế nào nữa.
“Rốt cuộc ra cậu thích tôi ở điểm gì? Tôi sẽ thay đổi không được sao?” Lời này của Lộ Phi Nhi vừa nói ra, hai người ngồi phía sau đều khổ sở kìm nén, cố gắng không phát ra tiếng cười, mà Ninh Vệ Đông lại càng cảm thấy xấu hổ.
Đưa mọi người đến nhà ga xong, Ninh Vệ Đông cũng đi luôn, ở nhà ga rất đông người là một nguyên nhân mà chủ yếu là bị Lộ Phi Nhi đã kích.
“Mình thật đúng là phục cậu, hung hăng đả kích người khác như vậy, so với vẻ bên ngoài ngọt ngào của cậu thật không hợp chút nào.” Ngô Viện Viện trêu chọc nói.
“Có lợi ích gì!” Lộ Phi Nhi vẫn không cam lòng, bản thân mình bị cậu ta hại rất thảm nha!
“Phi Nhi, cậu thật sự rất lợi hại, mình như thế nào cũng không thuộc được!” Lần này Tôn Bối Bối và Ngô Viện Viện cùng nhau nói.
“Bởi vì cậu ấy dùng thời gian cậu ngủ và chơi đùa để học thuộc lòng đó.” Ngô Viện Viện cười nói, cái con ngốc này.
Trong nhà có lắp đặt điện thoại, cho nên hai vợ chồng Lộ Tuấn Thăng đã sớm biết con gái sẽ trở về, trên bếp hầm sườn lợn, lúc Lộ Tuấn Thăng đang mua đồ uống thì Lộ Phi Nhi cũng bước xuống xe, thấy bố cô đã đứng chờ sẵn ở đó, ánh mắt đau xót, nước mắt cũng rơi xuống.
“Con cả của bố đã về rồi!” Lộ Tuấn Thăng vội vàng đỡ ba lô giúp con gái, cũng không có tiến lên ôm, bởi vì ông không có thói quen bày tỏ như vậy, mà chỉ cười.
“Bố, mẹ con đâu?” Lộ Nhi Nhi hỏi
“Mẹ con ở nhà nấu cơm chờ con về!”
“Đã làm món ngon gì cho con rồi?” Vẻ mặt Lộ Phi Nhi vui vẻ hỏi
“Là món ăn yêu thích nhất của con, sườn lợn.” Lộ Tuấn Thăng cười nói, con gái rất thích ăn một tô sườn lợn, cho bún vào, có thể ăn hai chén cơm lớn nha!
“Thật sao ạ? Thật tốt quá!” Lộ Phi Nhi hết sức vui vẻ, cảm giác được trở về nhà thì lại thoải mái như thế, cô vẫn còn là một cô con gái được bố mẹ che chở, không có Ninh Vệ Đông quấy nhiễu, không còn sự đối xử lạnh nhạt của bạn học.
Hai người vừa nói vừa cười trở về nhà, Vu Diễm Hoa vui vẻ bảo con gái đi rửa ta rồi ra ăn cơm, ở trường học Vu Diễm Hoa cũng là một nhân vật lợi hại, thật sự rất mạnh mẽ, con cái của những giáo viên khác, cả đám đều tầm thường tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ, chỉ có cô con gái này của bà, mọi thứ đều xuất sắc, từ trước đến giờ chưa từng làm cho bà thất vọng, cho bà đầy đủ mặt mũi, nghĩ đến con gái là bà lại cảm thấy kiêu ngạo, ở trước mặt đồng nghiệp đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Ăn xong cơm tối, cả nhà cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, Lộ Phi Nhi nói sau khi khai giảng mình sẽ đến Cục cảnh sát trên tỉnh để thực tập, Vu Diễm Hoa nghe xong, cũng khó nén cảm giác vui vẻ, nhưng lại không biểu hiện cảm xúc của mình trước mặt con gái, còn nhắc nhở con gái phải thực tập thật tốt. Phải biết rằng có thể đến được Cục cảnh sát để đi làm, là được nở mày nở mặt biết bao nhiêu! Đúng là con gái rất giỏi, tiền đồ phía trước rộng mở.
Phía trước nhà Lộ Phi Nhi là một vườn rau nhỏ, bên trong có các loại dưa cải đủ cho mọi người trong nhà ăn, hơn nữa Lộ Phi Nhi rất thích ăn dưa chuột và cà chua mới hái, rất tươi non, dưa chuột và cà chua bán bên ngoài vẫn kém hơn.
Giữa vườn có một gốc cây anh đào, trên cậy quả anh đào vừa to lại vừa đỏ, vô cùng ngọt, đứng ở dưới gốc cây này, trong lòng Lộ Phi Nhi rất khó chịu, đã ba năm cô không được ăn quả anh đào này rồi. Thấy con gái đứng dưới tàng cây đa cảm, Vu Diễm Hoa cũng cầm theo một cái rổ qua, bà muốn đi hái đậu cô-ve.
“Mẹ thấy lần này con trở về hình như có tâm sự, làm sao vậy? Vu Diễm Hoa để rổ xuống, Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, chắc mẹ cũng sẽ không bất mãn với chuyện đó đâu. Lúc này mới nói:
“Ở trường học có một sinh viên nam theo đuổi con, con từ chối, nhưng cậu ta vẫn cứ dây dưa không buông, tạo thành rất nhiều phiền toái cho con.”
“À, như thế à! Người như thế nào? Dáng vẻ rất khó coi sao? Hay kà không xứng với con?” Vu Diễm Hoa không trách cứ con gái, từ trước đến giờ con bé không để cho mình phải lo lắng, nhưng mà chuyện tình cảm lại làm cho Vu Diễm Hoa lo lắng, chuyện này có thể liên quan đến cả đời của con gái, không cần phải chân mệnh thiên tử, nhưng cũng có thể làm cho con gái tổn thương.
“Con không thích cậu ta, không có cảm giác, lại càng căm ghét cậu ta lúc nào cũng bức bách con.” Nói tới đây, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân tủi thân muốn khóc.
“Phi Nhi, từ nhỏ con là người có chủ kiến, chẳng lẽ con không biết cách từ chối như thế nào sao? Làm chuyện gì, chỉ cần bản thân mình không hối hận là được rồi.” Vu Diễm Hoa cũng không biết phải nói với con gái như thế nào, nhưng mà, bà vĩnh viễn ủng hộ con gái.
“Nhưng mà còn có rất nhiều vấn đề, gia đình của cậu ta không tệ, rất có thể sẽ chi phối sự nghiệp phía trước của con.” Lộ Phi Nhi nói ra lo lắng của mình
“Không cần vì nhỏ mất lớn, chẳng lẽ bởi vì không có biện pháp mà đành phải chôn vùi hạnh phúc của mình sao? Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, mẹ vĩnh viễn ủng hộ con, cùng lắm thì về nhà làm một cô cảnh sát nhỏ cũng tốt.” Vu Diễm Hoa thật lòng nói, hạnh phúc của con gái vẫn là quan trọng nhất. Lộ Phi Nhi nghe mẹ nói xong, vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân không chỉ có một sự lựa chọn, người nhà luôn luôn là nơi tốt nhất để cô có thể dựa vào.