“Trần lão gia, Sở Uy còn việc phải làm, chúng ta xin cáo từ.”
Trần Bá Hành đi theo đưa tiễn, cũng gật đầu cáo từ.
Nhận thấy sắc trời nom đã trưa, A Uy nhỏ giọng nói với bọn Hàm Tiếu:
“Đến Dã quán.”
Trước khi đi, Hàm Tiếu còn nghoảnh đầu nhìn Trần Liên một lần. Lần này Trần Liên không có hồi hộp như lúc trước bị nàng nhìn đến. Trần Liên khẽ mỉm cười, khom người đúng mực từ biệt. Rõ ràng cô nương này có vấn đề nhưng có vấn đề ở đâu thì Hàm Tiếu không rõ. Nàng đành quay đầu thẳng lưng đi theo mấy người phía trước.
Tại lầu hai Dã Quán, không khí có chút nghiêm nghị. Sau khi gọi lên một vài món ăn, bọn Tiểu Khôi, Phỉ cũng đến.
Cảm thấy cứ mãi như vậy cũng không ổn, Hàm Tiếu cân nhắc một hồi, đành mở lời trước.
Nàng nói: “A Uy, ngươi nên bố trí mấy người ở gần đó. Cũng không nên gây động tĩnh quá lớn.”
A Uy nghe xong liền mỉa mai:
“Chuyện này đại nhân đã nhắc nhở.”
“Hừ.” Hàm Tiếu lườm hắn. Cảm thấy lòng tốt bị người ta không chút thương tiếc đè bẹp, nàng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Phỉ chán nản nhìn bọn họ, quẩy quẩy đuôi nhỏ, chớp chớp mắt quay sang Phù Nam. Phù Nam run người ho khan vài tiếng, cảm thấy mọi sự chú ý chuyển sang người mình thì ngượng ngùng kéo vạt áo Hàm Tiếu.
Vạt áo bị người ta kéo căng, khóe miệng Hàm Tiếu giật giật, nàng lại gắp một miếng thịt, tiếp tục vùi đầu ăn.
Nhận thấy Hàm Tiếu không có ý định giúp đỡ, Phù Nam che miệng ho khan, đôi mắt chàng long lanh như sao sáng nhìn một lượt mọi người, nói một câu cho xong chuyện.
“Ừm, nếu như không phải lúc đó đến điều tra nhà Chu quả phụ thì đã không phát hiện ra việc này.” Phù Nam ngưng giọng, lại nói:
Lúc này A Uy rất không biết điều, hỏi:
“Phát hiện điều gì?”
“...” Hay là cứ dành quyền trả lời cho Đại Nương của chúng ta đi,
Phù Nam rất rất không biết xấu hổ đá vấn đề khó khăn cho Hàm Tiếu.
“Không phải là điều tra sao? Muội có phát hiện gì?”
Nói rồi còn kèm theo một nụ cười sáng lạng.
Hàm Tiếu bất lực buông bát đũa, nói:
“Kể lại cũng có chút may mắm. Hôm nay A Uy bọn họ là muốn đến xem xét nhà của Chu quả phụ. Ý đồ điều tra bà ta. Lúc đi vào sân nhà của Chu thị kia lại có tiếng người la mắng nhà bên truyền vào tai. Mà đó thực là nhà của Trần Liên cô nương. Hàm Tiếu liền đưa ra chủ kiến đến xem xét nhà họ Trần kia trước tiên.”
Tiểu Khôi bật cười khi nghe lời kể trầm trầm của vị Đại Nương nhà mình. Mà vị này còn nhíu chặt đôi mày liễu, không riêng gì Tiểu Khôi mà ngay cả Phù Nam bên cạnh còn có chút giật mình.
“Ta quan sát thấy Trần Liên có vấn đề.”
Hàm Tiếu lúc này đã buông bát xuống, nhìn một lượt mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cậu thiếu niên Tiểu Khôi đầy ý vị, Tiểu Khôi cất lời:
"Ở đâu?"
Tiểu Khôi muốn hỏi là có vấn đề ở đâu...
Lời này nói ra mọi người liền cúi đầu suy nghĩ. Nhưng hình như việc điều tra đi lệch hướng rồi thì phải...
Hàm Tiếu à à mấy cái, lấy giọng nói:
"Ta chưa biết nữa."
Đến đây Phỉ mới chen vào một câu:
“Nè nè, đừng nói là cô thấy Liên Nhi cô nương trốn tránh ánh mắt của cô nên cô mới phán người ta có tật giật mình đấy nha!?”
Việc nhà người ta nên họ ái ngại là điều đương nhiên. Ai lại muốn có kẻ biết chuyện không vui nhà mình.
Điều này...
Hàm Tiếu rõ ràng thấy ánh mắt Liên Nhi cô nương lúc đó. Không phải buồn, không phải có vẻ uất ức mà chính là tự giễu bản thân. Nhưng nàng còn chưa xác định được rốt cuộc có vấn đề gì xảy ra lúc đó. Lời cha con họ nói Hàm Tiếu còn chưa xâu chuỗi được toàn bộ. Nghe không hiểu sự tình.
“Hóa ra là tiểu thư ở đây.”
Mọi người còn đang trầm mặt bỗng có tiếng người vang lên. Nhìn lại mới thấy người này một thân y phục màu lam sạch sẽ. Mắt sáng, môi khẽ nhếch lên, lại không khỏi khiến cho người khác hít một ngụm khí lạnh. Thật sự quá anh tuấn... nhưng mà quá cao ngạo rồi.
Người này không ai khác chính là Văn Chính công tử, tiếng tăm vang dội.
Danh tiếng của Hàm Tiếu khiến cho người khác nổi giận, lại không thể làm được gì. Người gặp người sợ hãi, hoa gặp hoa héo tàn. Còn danh tiếng của Văn Chính lại thu về hàng ngàn, vạn lời khen, sự yêu mến của mọi người dành cho hắn rất khó mà gom đếm được. Cửa nhà hắn gần như ngày nào cũng phải tu sửa vì bị bà mối cùng các tiểu cô nương không thương tiếc mà giẫm đạp.
Chẹp! Hình tượng lạnh lùng rất được yêu thích trong năm nay.
Văn Chính đi lại gần bàn của Hàm Tiếu, không tránh khỏi ánh mắt của mấy vị cô nương chăm chú nhìn theo. Thỉnh thoảng có mấy âm thanh nước dãi rơi xuống nền nhà. Thật sinh động...
Hàm Tiếu trông thấy Văn Chính, không kiềm được cao giọng:
“Thì ra là Văn Chính công tử.”
Trần Bá Hành đi theo đưa tiễn, cũng gật đầu cáo từ.
Nhận thấy sắc trời nom đã trưa, A Uy nhỏ giọng nói với bọn Hàm Tiếu:
“Đến Dã quán.”
Trước khi đi, Hàm Tiếu còn nghoảnh đầu nhìn Trần Liên một lần. Lần này Trần Liên không có hồi hộp như lúc trước bị nàng nhìn đến. Trần Liên khẽ mỉm cười, khom người đúng mực từ biệt. Rõ ràng cô nương này có vấn đề nhưng có vấn đề ở đâu thì Hàm Tiếu không rõ. Nàng đành quay đầu thẳng lưng đi theo mấy người phía trước.
Tại lầu hai Dã Quán, không khí có chút nghiêm nghị. Sau khi gọi lên một vài món ăn, bọn Tiểu Khôi, Phỉ cũng đến.
Cảm thấy cứ mãi như vậy cũng không ổn, Hàm Tiếu cân nhắc một hồi, đành mở lời trước.
Nàng nói: “A Uy, ngươi nên bố trí mấy người ở gần đó. Cũng không nên gây động tĩnh quá lớn.”
A Uy nghe xong liền mỉa mai:
“Chuyện này đại nhân đã nhắc nhở.”
“Hừ.” Hàm Tiếu lườm hắn. Cảm thấy lòng tốt bị người ta không chút thương tiếc đè bẹp, nàng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Phỉ chán nản nhìn bọn họ, quẩy quẩy đuôi nhỏ, chớp chớp mắt quay sang Phù Nam. Phù Nam run người ho khan vài tiếng, cảm thấy mọi sự chú ý chuyển sang người mình thì ngượng ngùng kéo vạt áo Hàm Tiếu.
Vạt áo bị người ta kéo căng, khóe miệng Hàm Tiếu giật giật, nàng lại gắp một miếng thịt, tiếp tục vùi đầu ăn.
Nhận thấy Hàm Tiếu không có ý định giúp đỡ, Phù Nam che miệng ho khan, đôi mắt chàng long lanh như sao sáng nhìn một lượt mọi người, nói một câu cho xong chuyện.
“Ừm, nếu như không phải lúc đó đến điều tra nhà Chu quả phụ thì đã không phát hiện ra việc này.” Phù Nam ngưng giọng, lại nói:
Lúc này A Uy rất không biết điều, hỏi:
“Phát hiện điều gì?”
“...” Hay là cứ dành quyền trả lời cho Đại Nương của chúng ta đi,
Phù Nam rất rất không biết xấu hổ đá vấn đề khó khăn cho Hàm Tiếu.
“Không phải là điều tra sao? Muội có phát hiện gì?”
Nói rồi còn kèm theo một nụ cười sáng lạng.
Hàm Tiếu bất lực buông bát đũa, nói:
“Kể lại cũng có chút may mắm. Hôm nay A Uy bọn họ là muốn đến xem xét nhà của Chu quả phụ. Ý đồ điều tra bà ta. Lúc đi vào sân nhà của Chu thị kia lại có tiếng người la mắng nhà bên truyền vào tai. Mà đó thực là nhà của Trần Liên cô nương. Hàm Tiếu liền đưa ra chủ kiến đến xem xét nhà họ Trần kia trước tiên.”
Tiểu Khôi bật cười khi nghe lời kể trầm trầm của vị Đại Nương nhà mình. Mà vị này còn nhíu chặt đôi mày liễu, không riêng gì Tiểu Khôi mà ngay cả Phù Nam bên cạnh còn có chút giật mình.
“Ta quan sát thấy Trần Liên có vấn đề.”
Hàm Tiếu lúc này đã buông bát xuống, nhìn một lượt mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cậu thiếu niên Tiểu Khôi đầy ý vị, Tiểu Khôi cất lời:
"Ở đâu?"
Tiểu Khôi muốn hỏi là có vấn đề ở đâu...
Lời này nói ra mọi người liền cúi đầu suy nghĩ. Nhưng hình như việc điều tra đi lệch hướng rồi thì phải...
Hàm Tiếu à à mấy cái, lấy giọng nói:
"Ta chưa biết nữa."
Đến đây Phỉ mới chen vào một câu:
“Nè nè, đừng nói là cô thấy Liên Nhi cô nương trốn tránh ánh mắt của cô nên cô mới phán người ta có tật giật mình đấy nha!?”
Việc nhà người ta nên họ ái ngại là điều đương nhiên. Ai lại muốn có kẻ biết chuyện không vui nhà mình.
Điều này...
Hàm Tiếu rõ ràng thấy ánh mắt Liên Nhi cô nương lúc đó. Không phải buồn, không phải có vẻ uất ức mà chính là tự giễu bản thân. Nhưng nàng còn chưa xác định được rốt cuộc có vấn đề gì xảy ra lúc đó. Lời cha con họ nói Hàm Tiếu còn chưa xâu chuỗi được toàn bộ. Nghe không hiểu sự tình.
“Hóa ra là tiểu thư ở đây.”
Mọi người còn đang trầm mặt bỗng có tiếng người vang lên. Nhìn lại mới thấy người này một thân y phục màu lam sạch sẽ. Mắt sáng, môi khẽ nhếch lên, lại không khỏi khiến cho người khác hít một ngụm khí lạnh. Thật sự quá anh tuấn... nhưng mà quá cao ngạo rồi.
Người này không ai khác chính là Văn Chính công tử, tiếng tăm vang dội.
Danh tiếng của Hàm Tiếu khiến cho người khác nổi giận, lại không thể làm được gì. Người gặp người sợ hãi, hoa gặp hoa héo tàn. Còn danh tiếng của Văn Chính lại thu về hàng ngàn, vạn lời khen, sự yêu mến của mọi người dành cho hắn rất khó mà gom đếm được. Cửa nhà hắn gần như ngày nào cũng phải tu sửa vì bị bà mối cùng các tiểu cô nương không thương tiếc mà giẫm đạp.
Chẹp! Hình tượng lạnh lùng rất được yêu thích trong năm nay.
Văn Chính đi lại gần bàn của Hàm Tiếu, không tránh khỏi ánh mắt của mấy vị cô nương chăm chú nhìn theo. Thỉnh thoảng có mấy âm thanh nước dãi rơi xuống nền nhà. Thật sinh động...
Hàm Tiếu trông thấy Văn Chính, không kiềm được cao giọng:
“Thì ra là Văn Chính công tử.”