Thật ra thì Lục Tắc Linh cũng không còn nhớ rõ cái cảm giác ngón tay chạm lên phím đàn là như thế nào nữa, chỉ cảm thấy một khắc đó, cô đã giao linh hồn của mình cho Steinway. Cô không được đàn như thế này đã lâu lắm rồi, cũng rất lâu rồi cô không đụng vào đàn, rõ ràng cảm thấy những nốt nhạc này đã trở nên xa lạ, nhưng không biết tại sao lúc đè xuống cái phím màu đen, tất cả đều chui ra khỏi đầu.
Giống như đặt mình vào trong mơ, hoa tươi cùng ánh nến ở xung quanh, ánh đèn sáng chói hóa thành điểm sáng sặc sỡ, trước mắt là những hình ảnh mơ hồ, tâm trí hỗn loạn, cô giống như xông vào mộng cảnh của Elise, không muốn tỉnh, không muốn tỉnh lại nữa.
Từ 《 Fur Elise 》 đến 《 ánh trăng 》, tất cả đều là những nhạc khúc nghe riết mà thuộc, đã từng luyện qua ngàn lần vạn lần, lúc đánh đàn cô hầu như không cần nhớ lại, nó đã trở thành một loại bản năng.
Bạch Dương vẫn nghiêng người dựa vào Piano, quần áo thường ngày được thay đổi thành lụa là, anh cứ đứng như vậy nghe cô đánh đàn, mà cô, cũng thật sự cho rằng chỉ có một mình anh là khán giả. Vậy mà vẫn rất thận trọng.
Lúc cô đứng dậy cúi người chào, trong phòng ăn liên tiếp vang lên những tiếng vỗ tay, khoảnh khắc đó cảm xúc trong lòng thật mênh mông, lúc cô rời khỏi phòng ăn vẫn không thể nào quên được. Giống như tất cả đều không có gì thay đổi, tất cả đều dừng lại luc 1năm năm trước.
Bạch Dương uống chút rượu, nên gọi xe taxi về nhà. Ước chừng là không khí thật sự tốt quá, bọn họ trước xuống xe có nói chuyện với nhau, cùng nhau tản bộ về nhà. Lúc này màn đêm đã buông xuống, đèn nê ông chiếu những tia sáng mênh mông, sắc màu rõ nét mà sặc sỡ. Xe cỗ tới tới lui lui, đèn xe như thắt chặt cô lại, tay của Lục Tắc Linh vẫn nắm thật chặt cái ví da của mình, nhịp tim đập như sấm, rõ ràng đã qua lâu rồi, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Bạch Dương nghiêng đầu nhìn nụ cười nở ra từ tận đáy lòng của cô, cũng không khỏi cười theo, anh nói: "Sư phụ Lục, đánh đàn thật đặc sắc, về sau phải thường xuyên đặt bao hết cả rạp mới được!"
Lục Tắc Linh nghiêng đầu nhìn Bạch Dương một cái, chỉ cảm thấy cái khuôn mặt góc cạnh cùng với gò má rõ ràng của anh ta nhìn qua thật nhu hòa có chút không thể tin được, cô mím môi, trêu ghẹo anh ta: "Vậy thì cũng nên trả thù lao đi."
Bạch Dương ưỡn mặt, khoác lác vô sỉ: "Tiền không có, có thể chải mặt thay không?"
Lục Tắc Linh làm ra vẻ mắt trợn trắng. Hai người cùng nhau cười.
Năm năm rồi, có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Lục Tắc Linh, Phật đã dần dần tìm về với mình, tìm về với những đam mê ngày trước.
Cô không nói gì, chỉ nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mắt này, tâm cảnh ấy sao mà bình thản quá, cô biết rõ đây không phải là yêu, đối mặt với anh ta, cô cảm thấy mình được thả lỏng, đầu óc không cần phải căng thẳng, cũng sẽ không mền lòng mà đi theo.
Chỉ là bình tĩnh, giống như không có gió thổi trên mặt hồ, làm cho cô quên đi những gợn sóng ngày trước.
Có lẽ, đây mới là hồi sinh, cõi đời này căn bản không có cái gì gọi là tình yêu oanh oanh liệt liệt, cuộc sống, cũng chỉ là cuộc sống mà thôi.
Cuộc sống yên tĩnh vẫn tiếp tục. Gần đây công việc của Bạch Dương cũng bận rộn lên, không có thời gian thường xuyên đến dẫn cô đi ăn ngon, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện thoại tới, Lục Tắc Linh cảm thấy được lòng mình càng ngày càng bình tĩnh.
Lúc biết được tin Hạ Diên Kính xảy ra tai nạn xe cộ thì cô còn đang bận rộn với một bữa tiệc. Cúp điện thoại xong cô không nói hai lời liền lao đi ngay.
Ngồi xe buýt đường dài đi suốt mấy trạm xe, cô không thèm để ý đến việc ăn cơm, sau bảy tiếng, cô đã về đến cái thành phố mà cô đã rời đi suốt năm năm.
Lúc xuống xe, cô không biết được cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ thấy hô hấp trở nên dồn dập, cô để lại rất nhiều thứ ở cái thành phố này, giờ phút này, những thứ kia từng chút từng chút một quay lại trong cô. Thật ra thì cô chưa từng quên, chỉ là đang trốn tránh mà thôi.
Ở trong bến xe, mang theo túi lớn túi nhỏ đi theo cái tình yêu thời sinh viên, xôn xao mà tầm thường, từng sợi tơ như đang chạm vào trong lòng cô.
Nao nhiệt cũng tốt, tiêu điều cũng tốt, tất cả đã trở thành giấc mơ cũ, cứ cất lại vào đêm hôm qua, cô hôm nay, đã trở thành cô độc.
Hạ Diên Kính không biết cô trở về, trên người cô ấy dán băng keo ở vài chỗ, đòi lên giường ngủ, đang cùng mẹ của cô ấy đấu khẩu.
Lúc thấy Lục Tắc Linh, miệng cô há ra thật to, đợi đến lúc co phản ứng lại kịp, lập tức trợn tròng mặt trách mẹ của mình: "Mẹ, chuyện gì vậy hả! Rốt cuộc là mẹ nói cho bao nhiêu người biết vậy! Có chút chuyện à! Vậy mà mọi người đều tới đây hết rồi!"
Lục Tắc Linh từ từ đi tới, đứng cạnh giường của cô ấy, "Không phải bác gái nói cho mình biết, là Hiểu Phong nói."
Hạ Diên Kính cau mũi một cái: "Miệng rộng như nhau! Đã biết không thể nhờ vả gì cô ấy được mà!"
Lục Tắc Linh liếc cô ấy một cái: "Ai cũng nói, chỉ không nói cho mình!"
"Vì sợ làm trể nãi công việc của cậu." Mắt cô ấy lóe lên.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại không cẩn thận như vậy?"
Mẹ Hạ chen lời vào: "Thật không biết cái con nha đầu này sao lại cần tiền đến như vậy, nhất định đòi ra bên ngoài mở trường dạy luyện thi, mà trong trường học lại không để cho nó làm vậy. Nó vội vàng lên trên xe! KHông may liền xảy ra chuyện!"
Lục Tắc Linh nghe mẹ Hạ lảm nhảm oán trách, như có điều suy nghĩ nhìn sang Hạ Diên Kính.
Ban đêm, người nhà họ Hạ đều đi rồi, Lục Tắc Linh vẫn ngồi trên giường. Chỉ mới mười một giờ, trong bệnh viện đã không còn chút âm thanh ồn ào nào nữa, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Hai đầu chen chút nhau trên một cái giường bệnh, nên Lục Tắc Linh không dám động, sợ đụng trúng vết thương của Hạ Diên Kính.
Rõ ràng cũng không biết tán gẫu về cái gì, đột nhiên cổ họng của Hạ Diên kính lại có chút nghẹn ngào, cô ấy nói: "Tắc Linh, quay về đi, đi tìm cha của cậu, rồi tất cả sẽ tốt thôi, trở lại đi, nơi này mới là nhà của cậu."
Lục Tắc Linh cực kỳ khó chịu, "Mở trường luyện thi là vì mình, phải không?"
"Mình chỉ muốn, nếu như có một căn phòng ở đây, thì cậu nhất định sẽ trở về."
Lục Tắc Linh không nhịn được nước mắt, cắn chặt đôi môi.
"Cậu quên Thịnh Nghiệp Sâm được không? Trong thành thị này không phải chỉ có mình anh ta, mà còn, còn có cha cậu nữa, sống ở đây từ nhỏ đến lớn, trở lại đi, nhìn cậu sống ở thành phố khác, mình cảm thấy không an lòng."
. . . . . .
Lục Tắc Linh không biết phải làm sao để biểu đạt tâm tình lúc này của mình được, quá đau rồi, tuy nhiên lại không biết nó bị thương ở đâu, chỉ cảm thấy trán và lưng chảy đầy mồ hôi. Cô vẫn cố ý quên cái tên đó đi, cố ý trốn tránh, giờ phút này tất cả lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô đến như vậy. Thì ra là chưa từng bình tĩnh qua, chỉ là số mạng ngắn ngủi buông tha cho cô, khiến thời gian tạm ngừng vài giây như vậy.
Ngắn ngủi cũng tốt, như vậy sẽ làm cô không kịp thay đổi.
Từ lúc trở về đây đến giờ, cô vẫn cảm thấy lo lắng, cảm giác giống như cô sắp phải đi lấy chồng vậy, cứ lo lắng hoảng sợ cả ngày.
Người đụng Hạ Diên kính bị thương rất có tiền , cho cô ấy ở trong phòng bệnh đơn , bệnh viện cũng là loại tốt nhất thành phố. Cũng là nơi mà ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm đã nằm viện.
Quá quen thuộc, cho nên cảm thấy sợ, mỗi một tấc cũng đủ làm cho cô nhớ lại những việc đó. Rõ ràng không có gì tốt đẹp, vậy mà cô lại nhớ rõ đến như vậy, thật là hẹn hạ, ngay cả cơ cũng không nhịn được mà hận chính mình.
Lúc đụng phải Thịnh Nghiệp Sâm cô có chút không kịp chuẩn kịp, anh gọi cô lại, cũng là ngoài dự đoán của cô.
Đợi cô phục hồi tinh thần lại, Thịnh Nghiệp Sâm chạy tới bên cạnh cô.
Trong đầu giống như có một cái chuông bị ôm một cọc gỗ va vào, mắt cô nổ đầy đom đóm.
Hình như Thịnh Nghiệp Sâm rất mệt mỏi, đáy mắt xanh đen, sắc mặt có chút trắng bệch, chân mày cũng nhíu chặt lại.
"Trở lại rồi?" Giọng nói của anh có chút khàn khàn, mùi thuốc lá trên người cũng rất nặng, Lục Tắc Linh không khỏi nhíu nhíu mày, không phải là chán ghét, mà là đau lòng, người đàn ông cô yêu như chính sinh mạng của mình, bây giờ lại mệt mỏi đến như vậy, cô rất muốn thay anh vuốt hàng lông mày của anh ra.
Không trả lời vấn đề của anh, môi cô mấp máy, hỏi anh: "Ngã bệnh sao?"
Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái: "Là bà nội. . . . . . Bà nội lại nhập viện rồi."
Lúc Lục Tắc Linh nghe xong, cả kinh mạnh mẽ ngẩng đầu, giống như là vì chuyện bà nội của anh nằm viện mà thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại, việc này có liên quan gì đến mình đâu. Cô nắm chặt tay lại, cúi đầu thấp xuống.
Nói một câu rất bình thường: "Chăm sóc bà tốt nha, bà cũng lớn tuổi rồi, nên sẽ hay bị ốm." Nói xong, cô xoay người muốn rời khỏi. Nhưng không nghĩ tới, bị một cánh tay ấm áp nắm lại.
Giống như một có đốm lửa, bắt đầu thiêu đốt cánh tay của cô, dần dần lan xuống, triền miên mà lưu luyến, quấn quít trên tay của cô.
Thật giống như những đôi yêu nhau, anh nắm tay của cô, cô cố tránh nhưng không được. Thật không thể tin được, người lạnh lùng như anh, mà bàn tay lại ấm áp đến như vậy, ấm đến nỗi, làm cho cô không muốn buông ra.
Giọng nói của anh dần dần mềm xuống , cơ hồ mang theo vài phần thỉnh cầu mà nói: "Có thể. . . . . . Đi thăm bà nội chút hay không?" Anh khàn khàn tiếp tục nói: "Bà bị bệnh hồ đồ, mà vẫn không nhừng nhắc tên em."
Lục Tắc Linh ngước đầu, cô sợ mình sẽ nhịn được mà sẽ bật khóc. Bốn năm nay, chỉ có mình bà nội là thật lòng thương yêu cô, cô có thể kiên trì lâu như vậy, là nhở vào sự khích lệ của bà nội, kiếp này cô không có cách nào làm cháu dâu của bà, chỉ hy vọng kiếp sau có thể vượt cái danh nghĩa này, làm con cháu thật sự của bà, hồi báo đáp cho bà thật tốt.
Lục Tắc Linh hít mũi một cái, hỏi anh: "Phòng bệnh nào? Dẫn em đi thăm bà một chút."
Thấy bà nội nằm trên giường bệnh , rốt cuộc Lục Tắc Linh cũng không nhịn được mà tuôn nước mắt, đôi mắt khỏe mạnh ngày trước của bà giờ phút này giống như gốc cây sắp sửa chết, không còn chút sức sống, chẳng phân biệt được thật hay mơ, mê sảng không ngừng lẩm bẩm. Có người tới cũng không biết.
Thịnh Nghiệp Sâm cùng Lục là Tắc Linh đứng ở đầu giường. Thịnh Nghiệp Sâm cúi người, ôn hòa mà kiên nhẫn nói với bà nội: "Bà nội, nhìn một chút xem, con đem Tắc Linh đến nè."
Lúc nghe thấy anh gọi hai chữ "Tắc Linh" kia, Lục Tắc Linh vẫn là nhịn không được mà run một cái. Đã bao nhiêu năm nay, anh cũng chưa từng dịu dàng gọi tên cô như vậy, cô gần như sắp quên, anh đã từng đối đãi dịu dàng với cô, chỉ có đều là xem cô như chị ấy. Chính cô cũng đã gần như không nhớ nổi, bọn họ đi đến ngày hôm nay như thế nào.
Bà nội bị bệnh hồ đồ, mắt cũng không nhìn vào trên người Lục Tắc Linh, lại đột nhiên rất vui mừng gọi: "Tắc Linh à? Tắc Linh tới sao? Tắc Linh thì bà biết, là cháu dâu sao, cái con bé không chút lương tâm này, lâu như vậy mới chịu đến thăm bà!"
Lục Tắc Linh khó chịu che miệng, sợ sẽ khóc lên thành tiếng .
Thịnh Nghiệp Sâm không có phản bác, ngược lại theo nói, "Là Tắc Linh tới, cô ấy đến thăm bà."
Bà nội giơ cánh tay khô héo nhỏ gầy lên không trung quơ nữa ngày: "Tắc Linh đâu?Ở chỗ nào?"
Tắc Linh vội vàng đưa tay ra, bà lão hài lòng nắm lấy tay cô, rồi gọi tên Thịnh Nghiệp Sâm ra.
Động tác của cô có chút chậm chạp, hơi thở cũng gấp gáp, bà quyến luyến mà từ ái lục lọi hai tay, cuối cùng đem tay bọn họ để ở một chỗ. Vô cùng ấm áp, Lục Tắc Linh cảm thấy mình dường như sắp chết đến nơi rồi.
Bà nội vẫn cứ thao thao bất tuyệt, không có gì Logic với nhau, nghĩ gì thì nói đó, tay của bọn họ vẫn cứ đặt lên nhau, quen thuộc mà xa lạ, Lục Tắc Linh cảm thấy sợ hãi. Đóa hoa tuyệt diễm bên cạnh vách núi, cô tham lam mà ngắm nhìn, không dám đến gần, cô sợ nếu như té xuống sẽ tan xương nát thịt, cảm giác này cô không dám thử một lần nữa.
Bà nội nói xong liền ngủ mất, bà bị bệnh nặng nên không có nhiều sức lực.
Hơi thở của bà càng ngày càng yếu, Lục Tắc Linh có chút khổ sở. cô rất muốn rút tay của mình về, nhưng không ngờ lại bị một cái tay khác gắt gao nắm lấy.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, Thịnh Nghiệp Sâm cũng nhìn cô, ánh mắt kia thâm trầm làm cô thấy sợ.
Cô không dám động, cho đến lúc Thịnh Nghiệp Sâm chậm rãi buông ra, cô mới dần dám rút trở lại.
"Em đi Đây." Giọng nói của Lục Tắc Linh rất thấp.
Giọng nói khàn khàn của Thịnh Nghiệp Sâm lại vang lên, lấn ấp hỏi cô: "Tại sao lại trở về?"
Lục Tắc Linh không dám nhìn anh, cũng không dám động đậy, ánh mắt nhìn về một phía khác, nói: "Hạ Diên Kính bị tai nạn xe cộ."
Nữa ngày sau Thịnh Nghiệp Sâm cũng không có nói chuyện, hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng thở dài một cái, anh dịu dàng giơ tay lên, vỗ về, chơi đùa với mái tóc xoăn dài của cô, tóc dài màu đen quấn vòng quanh ngón tay của anh, giống như cây tử đằng đang triền miên.
Rõ ràng là không có tình cảm gì, nhưng lúc này anh mắt của anh nhìn Lục Tắc Linh lại có mấy phần quyến luyến không thôi.
Anh dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, cô ra cái cằm cong cong. Cô không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe anh nói: "Như vậy hợp hơn, rất đẹp mắt."
Lục Tắc Linh trừng mắt nhìn, không biết nói gì.
"Thoáng một cái đã năm năm rồi, thì ra tóc của em đã dài như vậy rồi." Giọng nói có chút hoảng hốt, mơ hồ mang theo chút tiếc nuối. Nhưng Lục Tắc Linh hiểu nổi sự tiếc nuối đó là gì.
Thật ra thì Lục Tắc Linh cũng không còn nhớ rõ cái cảm giác ngón tay chạm lên phím đàn là như thế nào nữa, chỉ cảm thấy một khắc đó, cô đã giao linh hồn của mình cho Steinway. Cô không được đàn như thế này đã lâu lắm rồi, cũng rất lâu rồi cô không đụng vào đàn, rõ ràng cảm thấy những nốt nhạc này đã trở nên xa lạ, nhưng không biết tại sao lúc đè xuống cái phím màu đen, tất cả đều chui ra khỏi đầu.
Giống như đặt mình vào trong mơ, hoa tươi cùng ánh nến ở xung quanh, ánh đèn sáng chói hóa thành điểm sáng sặc sỡ, trước mắt là những hình ảnh mơ hồ, tâm trí hỗn loạn, cô giống như xông vào mộng cảnh của Elise, không muốn tỉnh, không muốn tỉnh lại nữa.
Từ 《 Fur Elise 》 đến 《 ánh trăng 》, tất cả đều là những nhạc khúc nghe riết mà thuộc, đã từng luyện qua ngàn lần vạn lần, lúc đánh đàn cô hầu như không cần nhớ lại, nó đã trở thành một loại bản năng.
Bạch Dương vẫn nghiêng người dựa vào Piano, quần áo thường ngày được thay đổi thành lụa là, anh cứ đứng như vậy nghe cô đánh đàn, mà cô, cũng thật sự cho rằng chỉ có một mình anh là khán giả. Vậy mà vẫn rất thận trọng.
Lúc cô đứng dậy cúi người chào, trong phòng ăn liên tiếp vang lên những tiếng vỗ tay, khoảnh khắc đó cảm xúc trong lòng thật mênh mông, lúc cô rời khỏi phòng ăn vẫn không thể nào quên được. Giống như tất cả đều không có gì thay đổi, tất cả đều dừng lại luc năm năm trước.
Bạch Dương uống chút rượu, nên gọi xe taxi về nhà. Ước chừng là không khí thật sự tốt quá, bọn họ trước xuống xe có nói chuyện với nhau, cùng nhau tản bộ về nhà. Lúc này màn đêm đã buông xuống, đèn nê ông chiếu những tia sáng mênh mông, sắc màu rõ nét mà sặc sỡ. Xe cỗ tới tới lui lui, đèn xe như thắt chặt cô lại, tay của Lục Tắc Linh vẫn nắm thật chặt cái ví da của mình, nhịp tim đập như sấm, rõ ràng đã qua lâu rồi, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Bạch Dương nghiêng đầu nhìn nụ cười nở ra từ tận đáy lòng của cô, cũng không khỏi cười theo, anh nói: "Sư phụ Lục, đánh đàn thật đặc sắc, về sau phải thường xuyên đặt bao hết cả rạp mới được!"
Lục Tắc Linh nghiêng đầu nhìn Bạch Dương một cái, chỉ cảm thấy cái khuôn mặt góc cạnh cùng với gò má rõ ràng của anh ta nhìn qua thật nhu hòa có chút không thể tin được, cô mím môi, trêu ghẹo anh ta: "Vậy thì cũng nên trả thù lao đi."
Bạch Dương ưỡn mặt, khoác lác vô sỉ: "Tiền không có, có thể chải mặt thay không?"
Lục Tắc Linh làm ra vẻ mắt trợn trắng. Hai người cùng nhau cười.
Năm năm rồi, có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Lục Tắc Linh, Phật đã dần dần tìm về với mình, tìm về với những đam mê ngày trước.
Cô không nói gì, chỉ nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mắt này, tâm cảnh ấy sao mà bình thản quá, cô biết rõ đây không phải là yêu, đối mặt với anh ta, cô cảm thấy mình được thả lỏng, đầu óc không cần phải căng thẳng, cũng sẽ không mền lòng mà đi theo.
Chỉ là bình tĩnh, giống như không có gió thổi trên mặt hồ, làm cho cô quên đi những gợn sóng ngày trước.
Có lẽ, đây mới là hồi sinh, cõi đời này căn bản không có cái gì gọi là tình yêu oanh oanh liệt liệt, cuộc sống, cũng chỉ là cuộc sống mà thôi.
Cuộc sống yên tĩnh vẫn tiếp tục. Gần đây công việc của Bạch Dương cũng bận rộn lên, không có thời gian thường xuyên đến dẫn cô đi ăn ngon, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện thoại tới, Lục Tắc Linh cảm thấy được lòng mình càng ngày càng bình tĩnh.
Lúc biết được tin Hạ Diên Kính xảy ra tai nạn xe cộ thì cô còn đang bận rộn với một bữa tiệc. Cúp điện thoại xong cô không nói hai lời liền lao đi ngay.
Ngồi xe buýt đường dài đi suốt mấy trạm xe, cô không thèm để ý đến việc ăn cơm, sau bảy tiếng, cô đã về đến cái thành phố mà cô đã rời đi suốt năm năm.
Lúc xuống xe, cô không biết được cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ thấy hô hấp trở nên dồn dập, cô để lại rất nhiều thứ ở cái thành phố này, giờ phút này, những thứ kia từng chút từng chút một quay lại trong cô. Thật ra thì cô chưa từng quên, chỉ là đang trốn tránh mà thôi.
Ở trong bến xe, mang theo túi lớn túi nhỏ đi theo cái tình yêu thời sinh viên, xôn xao mà tầm thường, từng sợi tơ như đang chạm vào trong lòng cô.
Nao nhiệt cũng tốt, tiêu điều cũng tốt, tất cả đã trở thành giấc mơ cũ, cứ cất lại vào đêm hôm qua, cô hôm nay, đã trở thành cô độc.
Hạ Diên Kính không biết cô trở về, trên người cô ấy dán băng keo ở vài chỗ, đòi lên giường ngủ, đang cùng mẹ của cô ấy đấu khẩu.
Lúc thấy Lục Tắc Linh, miệng cô há ra thật to, đợi đến lúc co phản ứng lại kịp, lập tức trợn tròng mặt trách mẹ của mình: "Mẹ, chuyện gì vậy hả! Rốt cuộc là mẹ nói cho bao nhiêu người biết vậy! Có chút chuyện à! Vậy mà mọi người đều tới đây hết rồi!"
Lục Tắc Linh từ từ đi tới, đứng cạnh giường của cô ấy, "Không phải bác gái nói cho mình biết, là Hiểu Phong nói."
Hạ Diên Kính cau mũi một cái: "Miệng rộng như nhau! Đã biết không thể nhờ vả gì cô ấy được mà!"
Lục Tắc Linh liếc cô ấy một cái: "Ai cũng nói, chỉ không nói cho mình!"
"Vì sợ làm trể nãi công việc của cậu." Mắt cô ấy lóe lên.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại không cẩn thận như vậy?"
Mẹ Hạ chen lời vào: "Thật không biết cái con nha đầu này sao lại cần tiền đến như vậy, nhất định đòi ra bên ngoài mở trường dạy luyện thi, mà trong trường học lại không để cho nó làm vậy. Nó vội vàng lên trên xe! KHông may liền xảy ra chuyện!"
Lục Tắc Linh nghe mẹ Hạ lảm nhảm oán trách, như có điều suy nghĩ nhìn sang Hạ Diên Kính.
Ban đêm, người nhà họ Hạ đều đi rồi, Lục Tắc Linh vẫn ngồi trên giường. Chỉ mới mười một giờ, trong bệnh viện đã không còn chút âm thanh ồn ào nào nữa, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Hai đầu chen chút nhau trên một cái giường bệnh, nên Lục Tắc Linh không dám động, sợ đụng trúng vết thương của Hạ Diên Kính.
Rõ ràng cũng không biết tán gẫu về cái gì, đột nhiên cổ họng của Hạ Diên kính lại có chút nghẹn ngào, cô ấy nói: "Tắc Linh, quay về đi, đi tìm cha của cậu, rồi tất cả sẽ tốt thôi, trở lại đi, nơi này mới là nhà của cậu."
Lục Tắc Linh cực kỳ khó chịu, "Mở trường luyện thi là vì mình, phải không?"
"Mình chỉ muốn, nếu như có một căn phòng ở đây, thì cậu nhất định sẽ trở về."
Lục Tắc Linh không nhịn được nước mắt, cắn chặt đôi môi.
"Cậu quên Thịnh Nghiệp Sâm được không? Trong thành thị này không phải chỉ có mình anh ta, mà còn, còn có cha cậu nữa, sống ở đây từ nhỏ đến lớn, trở lại đi, nhìn cậu sống ở thành phố khác, mình cảm thấy không an lòng."
. . . . . .
Lục Tắc Linh không biết phải làm sao để biểu đạt tâm tình lúc này của mình được, quá đau rồi, tuy nhiên lại không biết nó bị thương ở đâu, chỉ cảm thấy trán và lưng chảy đầy mồ hôi. Cô vẫn cố ý quên cái tên đó đi, cố ý trốn tránh, giờ phút này tất cả lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô đến như vậy. Thì ra là chưa từng bình tĩnh qua, chỉ là số mạng ngắn ngủi buông tha cho cô, khiến thời gian tạm ngừng vài giây như vậy.
Ngắn ngủi cũng tốt, như vậy sẽ làm cô không kịp thay đổi.
Từ lúc trở về đây đến giờ, cô vẫn cảm thấy lo lắng, cảm giác giống như cô sắp phải đi lấy chồng vậy, cứ lo lắng hoảng sợ cả ngày.
Người đụng Hạ Diên kính bị thương rất có tiền , cho cô ấy ở trong phòng bệnh đơn , bệnh viện cũng là loại tốt nhất thành phố. Cũng là nơi mà ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm đã nằm viện.
Quá quen thuộc, cho nên cảm thấy sợ, mỗi một tấc cũng đủ làm cho cô nhớ lại những việc đó. Rõ ràng không có gì tốt đẹp, vậy mà cô lại nhớ rõ đến như vậy, thật là hẹn hạ, ngay cả cơ cũng không nhịn được mà hận chính mình.
Lúc đụng phải Thịnh Nghiệp Sâm cô có chút không kịp chuẩn kịp, anh gọi cô lại, cũng là ngoài dự đoán của cô.
Đợi cô phục hồi tinh thần lại, Thịnh Nghiệp Sâm chạy tới bên cạnh cô.
Trong đầu giống như có một cái chuông bị ôm một cọc gỗ va vào, mắt cô nổ đầy đom đóm.
Hình như Thịnh Nghiệp Sâm rất mệt mỏi, đáy mắt xanh đen, sắc mặt có chút trắng bệch, chân mày cũng nhíu chặt lại.
"Trở lại rồi?" Giọng nói của anh có chút khàn khàn, mùi thuốc lá trên người cũng rất nặng, Lục Tắc Linh không khỏi nhíu nhíu mày, không phải là chán ghét, mà là đau lòng, người đàn ông cô yêu như chính sinh mạng của mình, bây giờ lại mệt mỏi đến như vậy, cô rất muốn thay anh vuốt hàng lông mày của anh ra.
Không trả lời vấn đề của anh, môi cô mấp máy, hỏi anh: "Ngã bệnh sao?"
Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái: "Là bà nội. . . . . . Bà nội lại nhập viện rồi."
Lúc Lục Tắc Linh nghe xong, cả kinh mạnh mẽ ngẩng đầu, giống như là vì chuyện bà nội của anh nằm viện mà thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại, việc này có liên quan gì đến mình đâu. Cô nắm chặt tay lại, cúi đầu thấp xuống.
Nói một câu rất bình thường: "Chăm sóc bà tốt nha, bà cũng lớn tuổi rồi, nên sẽ hay bị ốm." Nói xong, cô xoay người muốn rời khỏi. Nhưng không nghĩ tới, bị một cánh tay ấm áp nắm lại.
Giống như một có đốm lửa, bắt đầu thiêu đốt cánh tay của cô, dần dần lan xuống, triền miên mà lưu luyến, quấn quít trên tay của cô.
Thật giống như những đôi yêu nhau, anh nắm tay của cô, cô cố tránh nhưng không được. Thật không thể tin được, người lạnh lùng như anh, mà bàn tay lại ấm áp đến như vậy, ấm đến nỗi, làm cho cô không muốn buông ra.
Giọng nói của anh dần dần mềm xuống , cơ hồ mang theo vài phần thỉnh cầu mà nói: "Có thể. . . . . . Đi thăm bà nội chút hay không?" Anh khàn khàn tiếp tục nói: "Bà bị bệnh hồ đồ, mà vẫn không nhừng nhắc tên em."
Lục Tắc Linh ngước đầu, cô sợ mình sẽ nhịn được mà sẽ bật khóc. Bốn năm nay, chỉ có mình bà nội là thật lòng thương yêu cô, cô có thể kiên trì lâu như vậy, là nhở vào sự khích lệ của bà nội, kiếp này cô không có cách nào làm cháu dâu của bà, chỉ hy vọng kiếp sau có thể vượt cái danh nghĩa này, làm con cháu thật sự của bà, hồi báo đáp cho bà thật tốt.
Lục Tắc Linh hít mũi một cái, hỏi anh: "Phòng bệnh nào? Dẫn em đi thăm bà một chút."
Thấy bà nội nằm trên giường bệnh , rốt cuộc Lục Tắc Linh cũng không nhịn được mà tuôn nước mắt, đôi mắt khỏe mạnh ngày trước của bà giờ phút này giống như gốc cây sắp sửa chết, không còn chút sức sống, chẳng phân biệt được thật hay mơ, mê sảng không ngừng lẩm bẩm. Có người tới cũng không biết.
Thịnh Nghiệp Sâm cùng Lục là Tắc Linh đứng ở đầu giường. Thịnh Nghiệp Sâm cúi người, ôn hòa mà kiên nhẫn nói với bà nội: "Bà nội, nhìn một chút xem, con đem Tắc Linh đến nè."
Lúc nghe thấy anh gọi hai chữ "Tắc Linh" kia, Lục Tắc Linh vẫn là nhịn không được mà run một cái. Đã bao nhiêu năm nay, anh cũng chưa từng dịu dàng gọi tên cô như vậy, cô gần như sắp quên, anh đã từng đối đãi dịu dàng với cô, chỉ có đều là xem cô như chị ấy. Chính cô cũng đã gần như không nhớ nổi, bọn họ đi đến ngày hôm nay như thế nào.
Bà nội bị bệnh hồ đồ, mắt cũng không nhìn vào trên người Lục Tắc Linh, lại đột nhiên rất vui mừng gọi: "Tắc Linh à? Tắc Linh tới sao? Tắc Linh thì bà biết, là cháu dâu sao, cái con bé không chút lương tâm này, lâu như vậy mới chịu đến thăm bà!"
Lục Tắc Linh khó chịu che miệng, sợ sẽ khóc lên thành tiếng .
Thịnh Nghiệp Sâm không có phản bác, ngược lại theo nói, "Là Tắc Linh tới, cô ấy đến thăm bà."
Bà nội giơ cánh tay khô héo nhỏ gầy lên không trung quơ nữa ngày: "Tắc Linh đâu?Ở chỗ nào?"
Tắc Linh vội vàng đưa tay ra, bà lão hài lòng nắm lấy tay cô, rồi gọi tên Thịnh Nghiệp Sâm ra.
Động tác của cô có chút chậm chạp, hơi thở cũng gấp gáp, bà quyến luyến mà từ ái lục lọi hai tay, cuối cùng đem tay bọn họ để ở một chỗ. Vô cùng ấm áp, Lục Tắc Linh cảm thấy mình dường như sắp chết đến nơi rồi.
Bà nội vẫn cứ thao thao bất tuyệt, không có gì Logic với nhau, nghĩ gì thì nói đó, tay của bọn họ vẫn cứ đặt lên nhau, quen thuộc mà xa lạ, Lục Tắc Linh cảm thấy sợ hãi. Đóa hoa tuyệt diễm bên cạnh vách núi, cô tham lam mà ngắm nhìn, không dám đến gần, cô sợ nếu như té xuống sẽ tan xương nát thịt, cảm giác này cô không dám thử một lần nữa.
Bà nội nói xong liền ngủ mất, bà bị bệnh nặng nên không có nhiều sức lực.
Hơi thở của bà càng ngày càng yếu, Lục Tắc Linh có chút khổ sở. cô rất muốn rút tay của mình về, nhưng không ngờ lại bị một cái tay khác gắt gao nắm lấy.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, Thịnh Nghiệp Sâm cũng nhìn cô, ánh mắt kia thâm trầm làm cô thấy sợ.
Cô không dám động, cho đến lúc Thịnh Nghiệp Sâm chậm rãi buông ra, cô mới dần dám rút trở lại.
"Em đi Đây." Giọng nói của Lục Tắc Linh rất thấp.
Giọng nói khàn khàn của Thịnh Nghiệp Sâm lại vang lên, lấn ấp hỏi cô: "Tại sao lại trở về?"
Lục Tắc Linh không dám nhìn anh, cũng không dám động đậy, ánh mắt nhìn về một phía khác, nói: "Hạ Diên Kính bị tai nạn xe cộ."
Nữa ngày sau Thịnh Nghiệp Sâm cũng không có nói chuyện, hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng thở dài một cái, anh dịu dàng giơ tay lên, vỗ về, chơi đùa với mái tóc xoăn dài của cô, tóc dài màu đen quấn vòng quanh ngón tay của anh, giống như cây tử đằng đang triền miên.
Rõ ràng là không có tình cảm gì, nhưng lúc này anh mắt của anh nhìn Lục Tắc Linh lại có mấy phần quyến luyến không thôi.
Anh dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, cô ra cái cằm cong cong. Cô không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe anh nói: "Như vậy hợp hơn, rất đẹp mắt."
Lục Tắc Linh trừng mắt nhìn, không biết nói gì.
"Thoáng một cái đã năm năm rồi, thì ra tóc của em đã dài như vậy rồi." Giọng nói có chút hoảng hốt, mơ hồ mang theo chút tiếc nuối. Nhưng Lục Tắc Linh hiểu nổi sự tiếc nuối đó là gì.