Lúc Tần Tuyên về đến nhà, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng cô không muốn làm cha mẹ lo lắng nên cũng không kể chuyện mà mình đã gặp được ra, chỉ nói có lệ với cha mẹ rằng hôm nay tinh thần của Đỗ Mộ Ngôn tốt hơn ngày hôm qua không ít, bác sĩ cũng nói tốc độ hồi phục rất tốt, có thể qua một tuần nữa có thể xuống giường đi lại.
Đường Vi đang nấu cơm, thấy Tần Tuyên Tuyên muốn vào làm giúp thì bà liền đuổi nói cô đã ở bệnh viện cả ngày mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngồi trước đi, lát nữa sẽ gọi cô ra ăn cơm. Tần Tuyên Tuyên không lay chuyển được suy nghĩ của Đường Vi nên đành trở về phòng, vừa về phòng không lâu thì cô nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn. Vì tốc độ hồi phục rất khá nên tay Đỗ Mộ Ngôn đã có thể sử dụng được, gọi vài cuộc điện thoại cũng không có vấn đề gì.
"Tuyên Tuyên, em đã về nhà rồi sao?" Ở đầu bên kia di động giọng nói của Đỗ Mộ Ngôn có vẻ hơi cứng lại, như ẩn như hiện sự tức giận.
"Vâng... tôi không sao." Tần Tuyên Tuyên biết Lý Tái nhất định đã nói cho hắn nghe mọi chuyện xảy ra ngoài bệnh viện rồi cho nên dù hắn chưa hỏi gì nhưng cô vẫn nói lại một câu.
Đầu bên kia di động, tiếng Đỗ Mộ Ngôn dừng lại vài giây: "Tuyên Tuyên, em yên tâm, họ sẽ không tiếp tục quấy rầy em nữa đâu."
"... Thật thế chứ?" Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng nói. Thật ra, cảnh tượng vừa rồi đúng là đã dọa cô sợ, cô không có kinh nghiệm ứng phó với một đám phóng viên vây quanh như vậy.
"Tôi đảm bảo!" Đỗ Mộ Ngôn đáp lời, nhưng đè nén trong câu nói lại không nhịn được mà mang theo sự ác độc.
"Ừm, vậy ngày mai tôi..."
"Trước tiên ngày mai em đừng đến đây, khi nào xử lí xong tôi sẽ liên hệ với em."
Tần Tuyên Tuyên hơi thở phào nhẹ nhõm, "Được, vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé. Mẹ tôi gọi tôi đi ăn cơm rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Trong phòng bệnh, Đỗ Mộ Ngôn vẫn nằm trên giường bệnh cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi như sự bình tĩnh trước cơn bão khiến người ta khônh nhìn ra được suy nghĩ của hắn lúc này. Bỗng nhiên, tay hắn khẽ nâng lên, sát khí độc ác thoắt choáng váng trên gương mặt, có lẽ khi tay bấm số thì sẽ có người gặp tai ương rồi. Hình như hắn nhớ tới điều gì đó, động tác bỗng nhiên ngừng lại, tay cầm điện thoại lại chậm rãi hạ xuống.
Đây chính là chiếc điện thoại tình nhân mà hắn đã lặng lẽ cùng Tần Tuyên Tuyên mua, trong trận hỏa hoạn kia thân máy hơi hư hỏng rồi nhưng vẫn còn dùng được nên hắn không nỡ thay.
Lý Tái đứng bên hứng chịu sự giận dữ của Đỗ Mộ Ngôn thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng đem mình biến thành bức tượng, hắn biết lúc này hắn không cần chủ động đưa đầu ra mới tốt, nếu muốn làm gì, Đỗ tổng sẽ chỉ đạo xuống, hắn chỉ việc làm theo là ok.
"Lý trợ lý, cảnh cáo toàn bộ đài truyền hình Ngô thị, toàn bộ radio, báo chí, truyền thông internet, nếu còn dám quấy rầy Tuyên Tuyên, đăng tải tin tức có liên quan đến cô ấy thì tôi sẽ khiến nó và Ngô thị biến mất cùng nhau!" Đỗ Mộ Ngôn khống chế cơn giận nói. Lúc ấy tuy hắn không ở hiện trường nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được Tuyên Tuyên bị mấy tay phóng viên vì tin tức mà vứt bỏ hết tất cả này vây quanh thì bất lực cỡ nào. Người hắn muốn để trong lòng, toàn lực che chở lại bị người ta tổn thương như vậy, bảo hắn sao không giận dữ được chứ? Hắn hận không thể đem đám phóng viên kia ra mà băm thành trăm mảnh.
"Vâng, Đỗ Tổng, tôi lập tức đi làm ngay." Lý Tái đáp, lập tức vui vẻ ra khỏi phòng bệnh. Từ trước đến giờ Đỗ tổng không thèm để ý đến những tin tức báo chí, trang mạng nhỏ lẻ vớ vẩn này, chỉ cần không ảnh hưởng đến hình tượng doanh nghiệp của Minh Khải thì Đỗ tổng đều lười liếc mắt dù chỉ một cái, đây là lần đầu tiên gióng trống khua chiêng uy hiếp cảnh cáo truyền thông như vậy. Nhưng mà chỉ cần đối tượng là Tần tiểu thư thì mặc kệ Đỗ tổng làm chuyện gì vì cô ấy, hắn đều thấy không thể trách được.
Hắn nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn phải sửa miệng gọi Tần tiểu thư là Đỗ phu nhân... Nhưng mà, gọi Đỗ phu nhân có phải là công thức quá không nhỉ? Gọi Bà chủ có thể thân thiết hơn một chút hay không?
Nghĩ cái chuyện này không biết bao giờ mới xảy ra, nhưng theo hắn thấy thì chắc chỉ là chuyện rất nhanh chóng thôi, Lý Tái chuẩn bị xắn tay áo biểu hiện cho tốt.
Ngày hôm sau Tần Tuyên Tuyên không đến thăm Đỗ Mộ Ngôn, qua hai ngày nhàn nhã, kỳ nghỉ của cô cũng sắp kết thúc liền thu dọn một chút chuẩn bị đi làm.
Buổi sáng còn chưa ra khỏi cửa, Tần Quốc Đống đang trong phòng khách xem tin tức buổi sáng thì Tần Tuyên Tuyên nghe được mấy từ mấu chốt ‘Đoàn làm phim "anh em Tần gia"’, bước chân đã chuẩn bị bước ra rồi lại thu về, chạy vào phòng khách xem tin tức.
Tin tức vụ nổ mạnh ở đoàn làm phim trong vòng 1 tuần nay đã trở thành tin tức nóng bỏng nhất của Ngôn thị, đăng bài ồn ào huyên náo thật lâu, toàn bộ cư dân mạng đều đoán cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, loại nào cũng có, mũi nhọn đa phần chĩa về Vu Lương bị loại bỏ một ngày trước khi vụ nổ xảy ra. Chân trước hắn vừa đi thì phía sau đã nổ mạnh, không nghi ngờ hắn thì còn nghi ngờ ai đây?
Nhưng mà tin tức buổi sáng hôm nay lại là sự thật của vụ án. Trải qua một tuần điều tra, cảnh sát đã tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự việc. Chuyện này không phải ngoài ý muốn mà đúng là do người khác cố tính gây nên, nhưng mà không phải là do Vu Lương mà là một fan điện ảnh thần kinh không bình thường. Đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, là fan hâm mộ của một nữ diễn viên điện ảnh, đã theo đuổi nữ diễn viên này từ lúc cô vào nghề đến giờ, đã từng viết rất nhiều thư tình cho cô ta, vì cô ta mà tiêu dùng hết tài sản, ngay cả công việc cũng bỏ. Hắn từng thổ lộ với nữ diễn viên kia nhưng bị bảo vệ ngăn cản, dĩ nhiên hắn không nhận được đáp trả gì từ nữ diễn viên đó cả. Sau đó nữ diễn viên kia dính scandal với một nam diễn viên khác, cánh săn ảnh còn chụp được cảnh hai người nắm tay cùng dạo phố, nữ diễn viên cũng thừa nhận quan hệ tình cảm của hai người. Đây đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ mà, fan hâm mộ kia đầu óc vốn không bình thường, lại bị kích thích như vậy, hắn lập tức chuẩn bị trả thù nam diễn viên kia. Nữ diễn viên không ở trong đoàn làm phim "Anh em Tần gia" nhưng nam diễn viên kia đúng là nam chính của bộ phim này. Fan cuồng kia biết được tin này thì nghĩ cách lặng lẽ trà trộn vào đoàn làm phim gài thuốc nổ nên mới dẫn đến vụ nổ lần này. Kết quả là nam diễn viên kia chỉ bị kinh hoàng hoảng sợ thôi, ngoài ra không thương tổn chút nào, ngược lại lại khiến Đỗ Mộ Ngôn tai bay vạ gió chịu tội thay.
Hiện tại fan cuồng kia đã bị cảnh sát khống chế, vụ việc vẫn còn đang tiếp tục điều tra.
Xem xong tin này, Tần Tuyên Tuyên vừa cảm thán bản thân thật là xui xẻo vừa nhanh chóng ra khỏi nhà, vội vàng đi làm.
Tần Tuyên Tuyên dĩ nhiên biết chuyện họ cảm thấy hứng thú là gì, chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm cả, cô vừa gõ gõ tay vừa kể lại, chỉ nói cô và Đỗ Mộ Ngôn lúc đó đứng gần nhau, Đỗ Mộ Ngôn cứu cô, hai người cùng chạy ra. Còn về chuyện lúc đó hai người nói gì rồi sau đó ở viện xảy ra những chuyện gì thì cô không cần thiết phải kể hết cho họ nghe.
"Tần Tuyên Tuyên, thật ra cô rất có bản lĩnh nhỉ, ngay cả Đỗ tổng cũng phải bị thương vì cô, chậc chậc." Tả An Lôi ngoài cười trong không cười chậm rãi nói.
"Đúng lúc đó anh ta ở cạnh tôi, chỉ là đúng lúc mà thôi. Nếu đổi lại là cô, anh ta cũng nhất định sẽ cứu." Tần Tuyên Tuyên nói, thật ra cô cũng không tin lắm vào chuyện đó, nhưng mà nhìn vào tính cách của Đỗ Mộ Ngôn thì chắc là anh ấy sẽ cứu đúng không...
Lời này làm cho Tả An Lôi vui vẻ lên, cô nhíu mày chơi đùa ngón tay của mình, nói chậm rì rì: "Nói cũng đúng, Đỗ tổng cứu cô, có lẽ cũng chỉ là phong độ thân sĩ mà thôi."
Lời nói này của Tả An Lôi, có người đồng ý lại có người khinh thường, nhưng người không đồng tình với cô ta cũng không nói ra mồm, chỉ dùng vẻ mặt để biểu lộ suy nghĩ thật của mình mà thôi.
"Thật đúng là thích lừa mình dối người." Phương Phán Phán theo mọi người vây quanh Tần Tuyên Tuyên dùng giọng điệu không tốt than thở một câu.
Tả An Lôi dù không nghe rõ nhưng cũng biết là Phương Phán Phán chẳng nói lời gì hay ho nên trừng mắt nhìn cô nói: "Cô nói gì cơ?"
Phương Phán Phán há mồm định nói lại bị Tần Tuyên Tuyên kéo áo ngăn lại, cô nghẹn nửa ngày mới không cam lòng nói: "Tôi nói là cô nói rất đúng."
Tuy biết Phương Phán Phán chắc chắn không nói câu này, nhưng do cô ta đã chịu thua nên Tả An Lôi cũng lười tiếp tục truy cứu nữa, vẫy vẫy tay với mọi người, "Được rồi, đã đến giờ làm, mọi người mau về chỗ của mình đi.
Bây giờ quả thật đã đến giờ làm mà mọi người cũng không muốn làm trái lời trước mặt Tả An Lôi nên mặc dù muốn hỏi Tần Tuyên Tuyên thêm vào tin tức bên trong hơn nhưng vẫn tản ra.
Tần Tuyên Tuyên thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu giải quyết công việc của mình, một tuần không đi làm khiến cảm giác tiêu thụ trước kia tan biến không còn một mảnh, cô lại phải đi tìm cảm giác một lần nữa.
Sắp đến giữa trưa, Mạc Như Tùng cũng đến văn phòng, thấy Tần Tuyên Tuyên đi làm thì hắn lập tức ân cần hỏi han nói bóng nói gió một hồi, biết được tình trạng của Đỗ Mộ Ngôn đang tốt dần lên thì hắn lộ ra vẻ mặt buông lỏng, còn nói lần sau lúc Tần Tuyên Tuyên đến thăm Đỗ Mộ Ngôn thì nhớ dẫn hắn theo để thăm hỏi một chút. Đối với quan hệ của Đỗ Mộ Ngôn và Tần Tuyên Tuyên thì Mạc Như Tùng biết nhiều hơn người khác một chút, cho dù Tần Tuyên Tuyên không kể tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra trong vụ nổ nhưng Mạc Như Tùng cũng mơ hồ đoán được vài điều.
Giờ nghỉ trưa, Tần Tuyên Tuyên lên mạng tìm kiếm một chút, không còn thấy tin tức xấu liên quan đến mình nữa thì trái tim mới buông lỏng, cô biết Đỗ Mộ Ngôn thật sự san phẳng mấy phóng viên hôm đó rồi.
Nhưng mà, mấy hôm nay chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thì cô vẫn thấy sợ hãi như cũ. Lúc trước cô chỉ muốn thử đón nhận Đỗ Mộ Ngôn mà thôi, cô không nghĩ tới sẽ có nhiều chuyện phiền phức xảy ra như vậy. Nếu giờ cô đã thích Đỗ Mộ Ngôn thì những phiền toái nho nhỏ đó sẽ không phải là vấn đề, nhưng dù sao giờ cô vẫn chưa thích hắn nên tất cả những phiền phức nho nhỏ này đều sẽ là chướng ngại vật chặn đường của cô.
Nhưng vì trước đó đã đồng ý cho Đỗ Mộ Ngôn một cơ hội để theo đuổi nên giờ cô không thể nói với Đỗ Mộ Ngôn là vì sợ phòng viên đuổi theo nên cô muốn thu hồi lại lời hứa của mình đúng không?
Cả một ngày, Tần Tuyên Tuyên thật sự không vui vẻ. Nhóm đồng nghiệp nhiệt tình hơn trước kia, thường đến tìm hiểu chuyện ngày hôm đó nhưng cũng đều bị cô khách khí có lệ trả lời.
Sắp đến giờ tan tầm, cô nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, hỏi cô có thể đến thăm hắn sau giờ tan tầm không? Nghe sự mong chờ trong giọng nói của hắn, Tần Tuyên Tuyên nhất thời mềm lòng không từ chối được, chỉ có thể thở dài ra khỏi Thiên Vũ Đại Hạ, chuẩn bị gọi xe đến viện.
Ai ngờ cô vừa bước ra khỏi công ty thì trước mặt bỗng nhiên lóe lên một bóng người, không đợi cô hỏi thì đối phương đã mở miệng nói nhanh: "Tần tiểu thư, cô khỏe, tôi là phóng viên của "nhật báo Ngô thị." Có một việc vô cùng quan trọng tôi muốn nói với cô, không biết cô có thời gian không?"
Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên khẽ biến đổi, "Rất xin lỗi, tôi có việc gấp." Nói xong cô lách người muốn tránh hắn ra mà đi.
Nhưng dĩ nhiên đối phương không dễ dàng buông tha cô rồi, đưa tay ngăn cô lại nói: "Tần tiểu thư, tôi không phải muốn phỏng vấn cô, mà là chuyện có liên quan đến Đỗ Mộ Ngôn, cô phải biết."
Đường Vi đang nấu cơm, thấy Tần Tuyên Tuyên muốn vào làm giúp thì bà liền đuổi nói cô đã ở bệnh viện cả ngày mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngồi trước đi, lát nữa sẽ gọi cô ra ăn cơm. Tần Tuyên Tuyên không lay chuyển được suy nghĩ của Đường Vi nên đành trở về phòng, vừa về phòng không lâu thì cô nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn. Vì tốc độ hồi phục rất khá nên tay Đỗ Mộ Ngôn đã có thể sử dụng được, gọi vài cuộc điện thoại cũng không có vấn đề gì.
"Tuyên Tuyên, em đã về nhà rồi sao?" Ở đầu bên kia di động giọng nói của Đỗ Mộ Ngôn có vẻ hơi cứng lại, như ẩn như hiện sự tức giận.
"Vâng... tôi không sao." Tần Tuyên Tuyên biết Lý Tái nhất định đã nói cho hắn nghe mọi chuyện xảy ra ngoài bệnh viện rồi cho nên dù hắn chưa hỏi gì nhưng cô vẫn nói lại một câu.
Đầu bên kia di động, tiếng Đỗ Mộ Ngôn dừng lại vài giây: "Tuyên Tuyên, em yên tâm, họ sẽ không tiếp tục quấy rầy em nữa đâu."
"... Thật thế chứ?" Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng nói. Thật ra, cảnh tượng vừa rồi đúng là đã dọa cô sợ, cô không có kinh nghiệm ứng phó với một đám phóng viên vây quanh như vậy.
"Tôi đảm bảo!" Đỗ Mộ Ngôn đáp lời, nhưng đè nén trong câu nói lại không nhịn được mà mang theo sự ác độc.
"Ừm, vậy ngày mai tôi..."
"Trước tiên ngày mai em đừng đến đây, khi nào xử lí xong tôi sẽ liên hệ với em."
Tần Tuyên Tuyên hơi thở phào nhẹ nhõm, "Được, vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé. Mẹ tôi gọi tôi đi ăn cơm rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Trong phòng bệnh, Đỗ Mộ Ngôn vẫn nằm trên giường bệnh cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi như sự bình tĩnh trước cơn bão khiến người ta khônh nhìn ra được suy nghĩ của hắn lúc này. Bỗng nhiên, tay hắn khẽ nâng lên, sát khí độc ác thoắt choáng váng trên gương mặt, có lẽ khi tay bấm số thì sẽ có người gặp tai ương rồi. Hình như hắn nhớ tới điều gì đó, động tác bỗng nhiên ngừng lại, tay cầm điện thoại lại chậm rãi hạ xuống.
Đây chính là chiếc điện thoại tình nhân mà hắn đã lặng lẽ cùng Tần Tuyên Tuyên mua, trong trận hỏa hoạn kia thân máy hơi hư hỏng rồi nhưng vẫn còn dùng được nên hắn không nỡ thay.
Lý Tái đứng bên hứng chịu sự giận dữ của Đỗ Mộ Ngôn thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng đem mình biến thành bức tượng, hắn biết lúc này hắn không cần chủ động đưa đầu ra mới tốt, nếu muốn làm gì, Đỗ tổng sẽ chỉ đạo xuống, hắn chỉ việc làm theo là ok.
"Lý trợ lý, cảnh cáo toàn bộ đài truyền hình Ngô thị, toàn bộ radio, báo chí, truyền thông internet, nếu còn dám quấy rầy Tuyên Tuyên, đăng tải tin tức có liên quan đến cô ấy thì tôi sẽ khiến nó và Ngô thị biến mất cùng nhau!" Đỗ Mộ Ngôn khống chế cơn giận nói. Lúc ấy tuy hắn không ở hiện trường nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được Tuyên Tuyên bị mấy tay phóng viên vì tin tức mà vứt bỏ hết tất cả này vây quanh thì bất lực cỡ nào. Người hắn muốn để trong lòng, toàn lực che chở lại bị người ta tổn thương như vậy, bảo hắn sao không giận dữ được chứ? Hắn hận không thể đem đám phóng viên kia ra mà băm thành trăm mảnh.
"Vâng, Đỗ Tổng, tôi lập tức đi làm ngay." Lý Tái đáp, lập tức vui vẻ ra khỏi phòng bệnh. Từ trước đến giờ Đỗ tổng không thèm để ý đến những tin tức báo chí, trang mạng nhỏ lẻ vớ vẩn này, chỉ cần không ảnh hưởng đến hình tượng doanh nghiệp của Minh Khải thì Đỗ tổng đều lười liếc mắt dù chỉ một cái, đây là lần đầu tiên gióng trống khua chiêng uy hiếp cảnh cáo truyền thông như vậy. Nhưng mà chỉ cần đối tượng là Tần tiểu thư thì mặc kệ Đỗ tổng làm chuyện gì vì cô ấy, hắn đều thấy không thể trách được.
Hắn nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn phải sửa miệng gọi Tần tiểu thư là Đỗ phu nhân... Nhưng mà, gọi Đỗ phu nhân có phải là công thức quá không nhỉ? Gọi Bà chủ có thể thân thiết hơn một chút hay không?
Nghĩ cái chuyện này không biết bao giờ mới xảy ra, nhưng theo hắn thấy thì chắc chỉ là chuyện rất nhanh chóng thôi, Lý Tái chuẩn bị xắn tay áo biểu hiện cho tốt.
Ngày hôm sau Tần Tuyên Tuyên không đến thăm Đỗ Mộ Ngôn, qua hai ngày nhàn nhã, kỳ nghỉ của cô cũng sắp kết thúc liền thu dọn một chút chuẩn bị đi làm.
Buổi sáng còn chưa ra khỏi cửa, Tần Quốc Đống đang trong phòng khách xem tin tức buổi sáng thì Tần Tuyên Tuyên nghe được mấy từ mấu chốt ‘Đoàn làm phim "anh em Tần gia"’, bước chân đã chuẩn bị bước ra rồi lại thu về, chạy vào phòng khách xem tin tức.
Tin tức vụ nổ mạnh ở đoàn làm phim trong vòng 1 tuần nay đã trở thành tin tức nóng bỏng nhất của Ngôn thị, đăng bài ồn ào huyên náo thật lâu, toàn bộ cư dân mạng đều đoán cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, loại nào cũng có, mũi nhọn đa phần chĩa về Vu Lương bị loại bỏ một ngày trước khi vụ nổ xảy ra. Chân trước hắn vừa đi thì phía sau đã nổ mạnh, không nghi ngờ hắn thì còn nghi ngờ ai đây?
Nhưng mà tin tức buổi sáng hôm nay lại là sự thật của vụ án. Trải qua một tuần điều tra, cảnh sát đã tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự việc. Chuyện này không phải ngoài ý muốn mà đúng là do người khác cố tính gây nên, nhưng mà không phải là do Vu Lương mà là một fan điện ảnh thần kinh không bình thường. Đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, là fan hâm mộ của một nữ diễn viên điện ảnh, đã theo đuổi nữ diễn viên này từ lúc cô vào nghề đến giờ, đã từng viết rất nhiều thư tình cho cô ta, vì cô ta mà tiêu dùng hết tài sản, ngay cả công việc cũng bỏ. Hắn từng thổ lộ với nữ diễn viên kia nhưng bị bảo vệ ngăn cản, dĩ nhiên hắn không nhận được đáp trả gì từ nữ diễn viên đó cả. Sau đó nữ diễn viên kia dính scandal với một nam diễn viên khác, cánh săn ảnh còn chụp được cảnh hai người nắm tay cùng dạo phố, nữ diễn viên cũng thừa nhận quan hệ tình cảm của hai người. Đây đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ mà, fan hâm mộ kia đầu óc vốn không bình thường, lại bị kích thích như vậy, hắn lập tức chuẩn bị trả thù nam diễn viên kia. Nữ diễn viên không ở trong đoàn làm phim "Anh em Tần gia" nhưng nam diễn viên kia đúng là nam chính của bộ phim này. Fan cuồng kia biết được tin này thì nghĩ cách lặng lẽ trà trộn vào đoàn làm phim gài thuốc nổ nên mới dẫn đến vụ nổ lần này. Kết quả là nam diễn viên kia chỉ bị kinh hoàng hoảng sợ thôi, ngoài ra không thương tổn chút nào, ngược lại lại khiến Đỗ Mộ Ngôn tai bay vạ gió chịu tội thay.
Hiện tại fan cuồng kia đã bị cảnh sát khống chế, vụ việc vẫn còn đang tiếp tục điều tra.
Xem xong tin này, Tần Tuyên Tuyên vừa cảm thán bản thân thật là xui xẻo vừa nhanh chóng ra khỏi nhà, vội vàng đi làm.
Tần Tuyên Tuyên dĩ nhiên biết chuyện họ cảm thấy hứng thú là gì, chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm cả, cô vừa gõ gõ tay vừa kể lại, chỉ nói cô và Đỗ Mộ Ngôn lúc đó đứng gần nhau, Đỗ Mộ Ngôn cứu cô, hai người cùng chạy ra. Còn về chuyện lúc đó hai người nói gì rồi sau đó ở viện xảy ra những chuyện gì thì cô không cần thiết phải kể hết cho họ nghe.
"Tần Tuyên Tuyên, thật ra cô rất có bản lĩnh nhỉ, ngay cả Đỗ tổng cũng phải bị thương vì cô, chậc chậc." Tả An Lôi ngoài cười trong không cười chậm rãi nói.
"Đúng lúc đó anh ta ở cạnh tôi, chỉ là đúng lúc mà thôi. Nếu đổi lại là cô, anh ta cũng nhất định sẽ cứu." Tần Tuyên Tuyên nói, thật ra cô cũng không tin lắm vào chuyện đó, nhưng mà nhìn vào tính cách của Đỗ Mộ Ngôn thì chắc là anh ấy sẽ cứu đúng không...
Lời này làm cho Tả An Lôi vui vẻ lên, cô nhíu mày chơi đùa ngón tay của mình, nói chậm rì rì: "Nói cũng đúng, Đỗ tổng cứu cô, có lẽ cũng chỉ là phong độ thân sĩ mà thôi."
Lời nói này của Tả An Lôi, có người đồng ý lại có người khinh thường, nhưng người không đồng tình với cô ta cũng không nói ra mồm, chỉ dùng vẻ mặt để biểu lộ suy nghĩ thật của mình mà thôi.
"Thật đúng là thích lừa mình dối người." Phương Phán Phán theo mọi người vây quanh Tần Tuyên Tuyên dùng giọng điệu không tốt than thở một câu.
Tả An Lôi dù không nghe rõ nhưng cũng biết là Phương Phán Phán chẳng nói lời gì hay ho nên trừng mắt nhìn cô nói: "Cô nói gì cơ?"
Phương Phán Phán há mồm định nói lại bị Tần Tuyên Tuyên kéo áo ngăn lại, cô nghẹn nửa ngày mới không cam lòng nói: "Tôi nói là cô nói rất đúng."
Tuy biết Phương Phán Phán chắc chắn không nói câu này, nhưng do cô ta đã chịu thua nên Tả An Lôi cũng lười tiếp tục truy cứu nữa, vẫy vẫy tay với mọi người, "Được rồi, đã đến giờ làm, mọi người mau về chỗ của mình đi.
Bây giờ quả thật đã đến giờ làm mà mọi người cũng không muốn làm trái lời trước mặt Tả An Lôi nên mặc dù muốn hỏi Tần Tuyên Tuyên thêm vào tin tức bên trong hơn nhưng vẫn tản ra.
Tần Tuyên Tuyên thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu giải quyết công việc của mình, một tuần không đi làm khiến cảm giác tiêu thụ trước kia tan biến không còn một mảnh, cô lại phải đi tìm cảm giác một lần nữa.
Sắp đến giữa trưa, Mạc Như Tùng cũng đến văn phòng, thấy Tần Tuyên Tuyên đi làm thì hắn lập tức ân cần hỏi han nói bóng nói gió một hồi, biết được tình trạng của Đỗ Mộ Ngôn đang tốt dần lên thì hắn lộ ra vẻ mặt buông lỏng, còn nói lần sau lúc Tần Tuyên Tuyên đến thăm Đỗ Mộ Ngôn thì nhớ dẫn hắn theo để thăm hỏi một chút. Đối với quan hệ của Đỗ Mộ Ngôn và Tần Tuyên Tuyên thì Mạc Như Tùng biết nhiều hơn người khác một chút, cho dù Tần Tuyên Tuyên không kể tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra trong vụ nổ nhưng Mạc Như Tùng cũng mơ hồ đoán được vài điều.
Giờ nghỉ trưa, Tần Tuyên Tuyên lên mạng tìm kiếm một chút, không còn thấy tin tức xấu liên quan đến mình nữa thì trái tim mới buông lỏng, cô biết Đỗ Mộ Ngôn thật sự san phẳng mấy phóng viên hôm đó rồi.
Nhưng mà, mấy hôm nay chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thì cô vẫn thấy sợ hãi như cũ. Lúc trước cô chỉ muốn thử đón nhận Đỗ Mộ Ngôn mà thôi, cô không nghĩ tới sẽ có nhiều chuyện phiền phức xảy ra như vậy. Nếu giờ cô đã thích Đỗ Mộ Ngôn thì những phiền toái nho nhỏ đó sẽ không phải là vấn đề, nhưng dù sao giờ cô vẫn chưa thích hắn nên tất cả những phiền phức nho nhỏ này đều sẽ là chướng ngại vật chặn đường của cô.
Nhưng vì trước đó đã đồng ý cho Đỗ Mộ Ngôn một cơ hội để theo đuổi nên giờ cô không thể nói với Đỗ Mộ Ngôn là vì sợ phòng viên đuổi theo nên cô muốn thu hồi lại lời hứa của mình đúng không?
Cả một ngày, Tần Tuyên Tuyên thật sự không vui vẻ. Nhóm đồng nghiệp nhiệt tình hơn trước kia, thường đến tìm hiểu chuyện ngày hôm đó nhưng cũng đều bị cô khách khí có lệ trả lời.
Sắp đến giờ tan tầm, cô nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, hỏi cô có thể đến thăm hắn sau giờ tan tầm không? Nghe sự mong chờ trong giọng nói của hắn, Tần Tuyên Tuyên nhất thời mềm lòng không từ chối được, chỉ có thể thở dài ra khỏi Thiên Vũ Đại Hạ, chuẩn bị gọi xe đến viện.
Ai ngờ cô vừa bước ra khỏi công ty thì trước mặt bỗng nhiên lóe lên một bóng người, không đợi cô hỏi thì đối phương đã mở miệng nói nhanh: "Tần tiểu thư, cô khỏe, tôi là phóng viên của "nhật báo Ngô thị." Có một việc vô cùng quan trọng tôi muốn nói với cô, không biết cô có thời gian không?"
Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên khẽ biến đổi, "Rất xin lỗi, tôi có việc gấp." Nói xong cô lách người muốn tránh hắn ra mà đi.
Nhưng dĩ nhiên đối phương không dễ dàng buông tha cô rồi, đưa tay ngăn cô lại nói: "Tần tiểu thư, tôi không phải muốn phỏng vấn cô, mà là chuyện có liên quan đến Đỗ Mộ Ngôn, cô phải biết."