Mẹ của anh mở cửa bước ra gọi con trai với giọng dịu dàng:
“Tiểu Tiêu, vào nhà thôi con, muộn rồi”.
Anh đứng dậy trả lời mẹ:
“Dạ con vào liền.”
Anh cũng đang định nói với mẹ về Nhược Phi nhưng lúc quay ra đã không thấy cô bé đâu nữa, chỗ cô bé ngồi ban nãy phát ra một thứ ánh sáng màu bạc lóng lánh. Anh liền ngồi xổm xuống để xem thì phát hiện một sợi dây truyền bạc rất đẹp, trên đó có chữ “Nhược” được thiết kế lạ mắt vô cùng, biết đây là do cô bé ấy làm rớt, anh vô thức kiếm tìm xung quanh như thể chủ nhân của nó vẫn còn ở đây rồi tự mỉm cười một mình vì biết chắc chắn rồi cô bé sẽ quay lại.
Thấy mãi mà con trai không vào, mẹ anh suy nghĩ rồi lại ra gọi lần nữa:
“Tiểu Tiêu, con nói chuyện với ai ngoài ý hay sao mà không chịu vào nhà?”
Bà đi luôn cả đôi dép lê trong nhà ra ngoài khu viên, thấy con trai đang chăm chú nhìn vào vật trên tay đang cầm, ánh mắt của bà xuất hiện một tia sáng và phải chăng con của bà đã tìm được một người bạn thực sự?
Tuy rằng bà là một người phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp, sinh được hai đứa con phải nói là thiên thần cũng không thể so sánh nhưng hạnh phúc chưa chọn vẹn vì đứa con gái tính cách quá bướng bỉnh còn đứa con trai lại quá lạnh lùng, thờ ơ, ít nói. Mặc dù nói là cha mẹ sinh con trời sinh tính thế mà bà vẫn cảm thấy buồn lòng và làm hết sức của mình với việc quan tâm tới chúng.
Nghe tiếng bước chân, anh đứng dậy, mắc mắt xích của dây truyền quấn vài vòng vào tay rồi đi ra nắm lấy tay mẹ như một người đàn ông thực sự.
Mẹ anh cười hiền nói anh ra dáng ông cụ non sau đó cả hai cùng vào nhà. Lúc đó, ánh hoàng hôn đã rời khỏi lãnh thổ, ở con đường phía xa cách đó năm mươi mét, cô bé Nhược Phi đang lon ton đôi chân nhỏ xíu khấp khởi về nhà đón bố.
***
Bắt đầu lại là một ngày nắng…
Những tia sáng ấm áp bao phủ lên thành phố M xinh đẹp, cỏ cây, hoa lá như bừng tỉnh sau màn đêm.
Có ai đã từng nói rằng, thành phố M là thành phố của ánh sáng mặt trời.
Nhược Phi cảm thấy cơ thể như bị nhét vào lò bát quái, bức bối, khó chịu, cô bé hất chân ra khỏi cuộn chăn đã được bố đắp cho đêm qua vì thời tiết ban đêm là kẻ thù của ban ngày, có khi còn xuống đến âm độ.
Bố cô bước vào phòng, dắt cô đi vệ sinh cá nhân rồi đem bữa sáng vào tận phòng, chăm chút chải đầu cho cô. Bố cô vốn là một luật sư rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều phải kính phục tài năng của ông, không ai là không biết đến đại luật sư Tịch Triệu Đông đã thắng biết bao vụ kiện cáo, nổi danh khắp Đông Nam Á, vụ bê bối trong giới luật nào qua tay ông cũng đều được giải quyết êm xuôi. Thế nhưng, dưới ánh hào quangsáng rọi ấy, khi ở nhà ông ngược lại không được vợ tôn trọng, luôn coi như người dưng, niềm an ủi duy nhất của ông là đứa con gái Tịch Nhược Phi này, ông coi cô bé hơn cả tính mạng, yêu quý cô bé hơn mọi thứ phù du, đặt tất cả hy vọng vào cô bé.
Khi hai bố con ăn sáng với nhau, bé Nhược Phi lôi ra một bức tranh rất đẹp, bức tranh vẽ về cây cối trong sân thự của ông ngoại Âu Dương Lâm Tiêu đưa cho bố mình xem nói rằng tặng cho ông.
Ông dời mắt khỏi chiếc máy tính xách tay, gập nó lại, nhận lấy bức vẽ từ đứa con gái nhỏ rồi cười trêu trọc nhận xét:
“Ây da bố không biết là con gái bố ngoài việc giỏi tài ăn nói còn thi họa thế này cơ đấy, tranh vẽ rất có hồn” rồi xoa đầu cô bé.
Cô bé lúc lắc cái đầu đã được bố buộc tóc hai bên rất điệu đà, cười toe toét thú thực:
“Là con giành của người ta chứ không phải con vẽ”
Ông bố biết ngay là cô không thể vẽ được nhưng để con gái nó tự khai vẫn thấy vui hơn. Thế rồi ông đứng dậy, đi vào phòng, sau một lúc trở ra ông xòe trước mặt cô bé một chiếc hộp được gói rất cẩm thận. Cô bé hăm hở với tay lấy, xé luôn tờ giấy bọc.
“Oa, là một chiếc váy lụa xanh rất đẹp” cô sung sướng cười tươi như hoa chồm lên ôm cổ bố.
“Bố là người con yêu nhất trên đời, con yêu bố.”
Từ nhỏ cô bé đã luôn cảm nhận được tình yêu cảu bố với mình còn mẹ thì chưa có lấy một lần quan tâm cô, từ quần áo đến những thứ nhỏ nhặt của cô đều là do bố tự thiết kế, chăm chút, cô là một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp trong lâu đài mà bố cô dựng cho. Cô lanh tranh vào thay váy, khi bước ra thấy cổ trống không cô mới hốt hoảng, chạy khắp nhà, chui vào từng xó xỉnh kiếm tìm nhưng đều không thấy.
Nhìn con gái chực như sắp khóc, ông dỗ dành con gái là sẽ thiết kế một cái đẹp hơn nhưng cô nằng nặc không chịu rồi cuối cùng cô nhớ tới nơi đó, tức tốc kéo váy chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn:
“Con đi tìm sợi dây chuyền,con sẽ về ngay, bố chờ con nhé!”
Đứng trước bức tường cao đến 4 lần cô bé, cô gập gấu váy rồi bám vào các chỗ hở trên tường leo vào, lần này khó khăn hơn lần trước vì cô phải cẩn thận nếu không sẽ làm rách bộ váy bố tặng cho.
Cô bé đã nhìn thấy anh rồi, anh đang ngồi cạnh hồ bơi để vẽ. Cô nhanh chóng tụt xuống khỏi bờ tường, chạy nhanh qua chỗ anh. Do chay nhanh quá nên gấu váy tụt xuống, đến gần chỗ anh đứng cô bé dẫm phải và ngã xuống, đổ ầm lên giá vẽ của anh, kéo nhau xuống hồ chơi với nước. Trước những hành động ngộ nghĩnh của cô, anh bật cười ha hả, lần đầu tiên anh có cảm giác sảng khoái tới vậy. Cô bé ngoi lên mặt nước, thấy mình bị anh cười đâm ra bực tức, hùng hổ ngụp xuống nước, tiến lại gần về phía anh, bất ngờ tóm lấy chân anh ở cạnh mép hồ, anh bị lôi xuống, dãy dụa không ngừng, đã vậy còn bị cô ấn đầu xuống cho uống nước lo rồi mới tha cho.
Khi cả hai lên bờ, cô bé nằm oạt xuống đất, hất cằm về phía anh coi như ra hiệu. Thế là anh cũng nằm xuống, cô thao thao kể chuyện về bố cho anh nghe, nói một hồi dài, cổ cô bé bắt đầu khan khản khát nước, anh liền nhờ mấy chị giúp việc trong nhà mang đồ ăn và đồ uống ra, cô ăn còn nhanh hơn cả hôm qua sau đó rũ mái tóc ướt đẫm ra, mím môi lại. Nhìn cô bé tỏ ra đáng yêu đến vậy anh cười hỏi chuyện:
“Sao thế? Ăn no rồi thì kể tiếp chuyện cho anh nghe đi chứ cô bé?”
Cô bé lần này không thấy cười như mấy lần trước mà mím môi chặt hơn, chỉ lí nhí mấy chữ:
“Váy em ướt rồi phải làm sao, đây là quà do bố em tặng mà, đến tháng sau bố mới về, phải làm sao đây?”
Rồi cô bé bật khóc, những hạt ngọc long lanh rơi ướt hết cả khuôn mặt vừa mới được lau khô bằng khăn bông của cô. Đang khóc thì nhớ ra lí do cô đã phi như bay đến nhà anh, cô thôi khóc quay ra quệt nước mắt nước mũi:
“Anh có thấy sợi dây chuyền của em không?”
Anh nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô, biết nó thực sự quan trọng liền đưa tay đang đeo sợi dây truyền ra. Cô bé thấy được sợi dây, ánh mắt sáng lên long lanh lạ thường, cô tỉ mỉ tháo mắt xích trên tay anh, đưa nó trở lại cổ mình rồi mỉm cười, nụ cười mà cho tới mười mấy năm sau anh vẫn nhớ.
Lần này, tạm biệt có tử tế hơn lần trước nhưng cách trở ra thì vẫn không đổi, thoăn thoắt leo trèo như chú khỉ nhỏ. Nhìn bóng dáng của cô khuất sau bức tường, anh mỉm cười nhủ thầm ngày mai sẽ lại được gặp cô.
Khi Nhược Phi tức tốc chạy không nghỉ về nhà thì khi mở cửa ra cô chỉ thấy nhà cửa trống không chỉ có mấy bác giúp việc trong căn nhà lớn, bố lại đi rồi sao, cô đã nói là bố phải chờ cô cơ mà, là do cô quá ham chơi nên bố đi mất rồi? Cô đúng là một đứa trẻ hư. Cô cứ tự trách bản thân như thế và buồn bã, trở về phòng đóng kín cửa lại. Nằm trên giường cầm lấy tờ giấy bố để đầu giường mở ra xem. Vì đã được học hết chữ nên cô có thể đọc toàn bộ bức thư mà không cần nhờ người khác đọc giúp cô cũng hiểu được nội dung của bức thư. Trong bứ thư của bố cô viết rằng, bố phải đi công tác, ông xin lỗi cô vì không thể chờ cô trở về nhưng cô hãy luôn nhớ rằng oog rất yêu cô, ông làm những việc này đều vì cô.
Cô bé dấm dứt khóc, cô chẳng cần thứ gì khác, cô chỉ càn bố mà thôi, bố chính là thế giới của cô rồi nhưng bố không bao giờ có thể nghĩ rằng điều cô khao khát chỉ ít ỏi bấy nhiêu đây. Chẳng buồn thay chiếc váy còn ướt ra khỏi người, cô bé nằm trên giường giữ chặt sợi dây chuyền rồi dần dần thiêm thiếp đi như thể giữ lấy người bố bên mình trong những ngày tháng bố công tác không ở bên.
Cô ăn vận không được nổi bật cho lắm với quần jean rách gối, áo kẻ caro xanh nhạt, mái tóc cắt ngang vai nhưng anh lại rất ấn tượng. Cô đang định trở về trường ngay bởi cũng muộn rồi thì bị kéo lại, tức giận giằng ra quát:
“Làm cái gì, tôi vừa cứu anh đó, bỏ ra.”
Anh ta lập tức bỏ ra, tỏ vẻ không thể tin nổi trông bề ngoài thục nữ như này mà lại có tính khí “dữ dằn hơn bà chằn” xong anh trầm giọng hỏi chuyện:
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn em vì đã giúp tôi giải vây khỏi lũ đầu gấu ban nãy.”
Cô xéo mắt nhìn cái người con trai thanh tú vừa nói thay cho câu trả lời với ý còn cần gì nữa không thì cứ tuôn ra.
Anh ta biết cô có ý định muốn đi liền giả bộ không hiểu tiếp tục nói:
“Tôi tên là Kiêm Cảnh Túc, còn em tên gì?”
“Tôi không có nghĩa vụ nói tên của mình cho anh nghe.”
Cô ghét cái bọn nhà giàu này quá đỗi. Trông cách ăn mặc của anh ta hẳn giàu lắm.
“Chỉ là hỏi tên thôi. Anh muốn báo đáp em.”
Cô tức chết vì cái người này. Hét lên:
“Tôi không cần anh báo đáp. Mau buông ra, tôi đang rất vội.”
“Nếu em vội đi đâu thì anh có thể đưa em đi.”
“Không cần, anh buông tay ra tôi tự đi được, trường tôi gần đây thôi.”
“Vậy anh đưa em về trường.”
Cái tên này làm cô sôi máu, tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bảo mà chả nghe gì hết. Cô tức giận giơ tay phạt vào đầu tên đó.
“Đủ rồi đấy, tôi nhịn anh đến phát dồ lên rồi.”
Ngay lập tức cơn đau từ bả vai truyền đến, cô cụp mi lại nghiến răng chịu đựng, có lẽ cái đập lúc nãy đã làm cho vai cô bị thương không hề nhẹ.
“Bị thương có lẽ nặng đấy, tôi đưa em đi viện kiểm tra nhé!”
Gương mặt anh ta thể hiện sự lo lắng vô cùng thật và chân thành, có lẽ cô đã nghĩ xấu cho anh ta.Hóa ra người giàu không phải tất cả đều như cô nghĩ nhưng tuyệt đối cô sẽ không tới cái nơi chết chóc đấy, nơi đã mang người thân duy nhất của cô ra đi.
“Tôi không cần đi viện, cảm ơn lòng tốt của anh, thực sự tôi không cần, chốc về kí túc lấy bông băng quấn lại là được.”
“Nếu không xử lí kịp có khi sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
“Kệ tôi. Đấy không phải việc của anh.”
Thấy sự cương quyết của cô, anh ta thôi luôn ý định đưa cố đi viện khám và chuyển sang việc đưa cô đến phòng khám tư gần đây để xem vết thương cho cô. Cô rất muốn từ chối và không định có dính dáng gì tới cậu chàng giàu có này nhưng anh ta cứ lẽo đẽo đi theo nhì nhày cô đành đồng ý trong bực dọc.
Nói là phòng khám tư gần đây thế mà anh ta lôi tuốt cô đi đâu không biết.
Ngồi trên xe của anh ta, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe lướt qua cánh cửa lớn một biệt thự thuộc loại đắt đỏ nhất thành phố. Nhìn bên ngoài đã lớn cô nghĩ chắc bên trong còn lớn hơn.
Nội thất các thứ sẽ đều vô cùng hiện đại tiện nghi, sẽ khiến ta liên tưởng đến nơi ở của vua chúa thời phong kiến xưa, người giúp việc đi lại trên dưới hai mươi mấy người,... rất nhiều liên tưởng tràn lan trong đầu cô.
Bất chợt cô nhớ tới tổ ấm của gia đình cô hồi ấy, nó cũng đẹp lộng lẫy không kém gì ở đây mà lòng trùng xuống.Không biết liệu bà ấy có hạnh phúc khi sống với người đàn ông khác và đã bỏ mặc đứa con gái là một khúc thịt của bà rứt ruột mà ra không nhỉ?
Đang suy nghĩ miên man thì chiếc xa đỗ lại.
Đã đến nơi.
Nhìn chung quanh, mọi thứ thật xa lạ, cô đoán mình đã khi khá xa trường.
Cô bị anh ta lôi vào rồi được người ta dắt vào gặp bác sĩ.
Bác sĩ cũng đã xem qua vết thương cho cô nói không vấn đề gì nhưng cái tên kia cứ nhập nhừng đòi cô thay bộ quần áo bám đầy bụi cát ra nói rằng sẽ không tốt cho sức khỏe gì đấy.
Cô đau đầu gần chết nhưng chả biết đây là đâu nên cô đành chiều ý hắn để nhanh còn được đi về.
Anh ta chở cô tới một cửa hàng thời trang.
Giằng co mãi cô mới chọn được cái quần jean và một cái áo phông trắng.
Mấy cô nhân viên niềm nở quá sức. Họ cứ đưa qua đưa lại mấy bộ váy mà cô đã không chịu nổi.Cô thích mặc như thế này thì hơn, váy vóc chỉ dành cho những đứa con gái thích lòe và yếu đuối còn cô thì không hề hợp với nó, cô ghét nó.
Cô vừa bước ra đã đụng mặt anh ta đang đứng trước quầy tính tiền với vẻ thất vọng:
“Sao em không chọn cái váy nào mà mặc?”
“Là con gái thì phải mặc váy à? Có thấy đứa con gái nào nhìn như lưu manh mặc váy chưa? Nực cười chết đi được. Mau trả tiền đi rồi đưa tôi về.”
Nhìn cái đồng hồ trong cửa hàng mà cô suốt ruột ghê gớm.
Anh ta rút thẻ trả tiền cho bộ quần áo của cô rồi cả hai ra xe. Lần này anh ta không chèo kéo nữa vì thấy cô sốt ruột.
Cả hai ra xe rồi anh ta chở cô về lại chỗ cô đã gặp anh ta.
Đến đoạn đó anh ta hỏi:
“Trường em ở chỗ nào?”
Nhưng cô không trả lời mà thằng tay bấm nút mở cửa xe làm anh ta phải phanh gấp.
Cô lộn một vòng rồi đứng dậy chạy đi:
“Có duyên gặp lại. Tôi sẽ trả tiền anh bộ quần áo này.” Cô chỉ vào bộ quần áo trên người.
Nhìn cô xa dần, anh tự hỏi không biết hôm nay mình làm sao. Tại sao lại niềm nở với người con gái ấy như thế? Cái sự niềm nở ấy là như thế nào? Đó vốn không phải tính cách của anh nhưng sao anh lại làm thế cơ chứ?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mẹ của anh mở cửa bước ra gọi con trai với giọng dịu dàng:
“Tiểu Tiêu, vào nhà thôi con, muộn rồi”.
Anh đứng dậy trả lời mẹ:
“Dạ con vào liền.”
Anh cũng đang định nói với mẹ về Nhược Phi nhưng lúc quay ra đã không thấy cô bé đâu nữa, chỗ cô bé ngồi ban nãy phát ra một thứ ánh sáng màu bạc lóng lánh. Anh liền ngồi xổm xuống để xem thì phát hiện một sợi dây truyền bạc rất đẹp, trên đó có chữ “Nhược” được thiết kế lạ mắt vô cùng, biết đây là do cô bé ấy làm rớt, anh vô thức kiếm tìm xung quanh như thể chủ nhân của nó vẫn còn ở đây rồi tự mỉm cười một mình vì biết chắc chắn rồi cô bé sẽ quay lại.
Thấy mãi mà con trai không vào, mẹ anh suy nghĩ rồi lại ra gọi lần nữa:
“Tiểu Tiêu, con nói chuyện với ai ngoài ý hay sao mà không chịu vào nhà?”
Bà đi luôn cả đôi dép lê trong nhà ra ngoài khu viên, thấy con trai đang chăm chú nhìn vào vật trên tay đang cầm, ánh mắt của bà xuất hiện một tia sáng và phải chăng con của bà đã tìm được một người bạn thực sự?
Tuy rằng bà là một người phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp, sinh được hai đứa con phải nói là thiên thần cũng không thể so sánh nhưng hạnh phúc chưa chọn vẹn vì đứa con gái tính cách quá bướng bỉnh còn đứa con trai lại quá lạnh lùng, thờ ơ, ít nói. Mặc dù nói là cha mẹ sinh con trời sinh tính thế mà bà vẫn cảm thấy buồn lòng và làm hết sức của mình với việc quan tâm tới chúng.
Nghe tiếng bước chân, anh đứng dậy, mắc mắt xích của dây truyền quấn vài vòng vào tay rồi đi ra nắm lấy tay mẹ như một người đàn ông thực sự.
Mẹ anh cười hiền nói anh ra dáng ông cụ non sau đó cả hai cùng vào nhà. Lúc đó, ánh hoàng hôn đã rời khỏi lãnh thổ, ở con đường phía xa cách đó năm mươi mét, cô bé Nhược Phi đang lon ton đôi chân nhỏ xíu khấp khởi về nhà đón bố.
***
Bắt đầu lại là một ngày nắng…
Những tia sáng ấm áp bao phủ lên thành phố M xinh đẹp, cỏ cây, hoa lá như bừng tỉnh sau màn đêm.
Có ai đã từng nói rằng, thành phố M là thành phố của ánh sáng mặt trời.
Nhược Phi cảm thấy cơ thể như bị nhét vào lò bát quái, bức bối, khó chịu, cô bé hất chân ra khỏi cuộn chăn đã được bố đắp cho đêm qua vì thời tiết ban đêm là kẻ thù của ban ngày, có khi còn xuống đến âm độ.
Bố cô bước vào phòng, dắt cô đi vệ sinh cá nhân rồi đem bữa sáng vào tận phòng, chăm chút chải đầu cho cô. Bố cô vốn là một luật sư rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều phải kính phục tài năng của ông, không ai là không biết đến đại luật sư Tịch Triệu Đông đã thắng biết bao vụ kiện cáo, nổi danh khắp Đông Nam Á, vụ bê bối trong giới luật nào qua tay ông cũng đều được giải quyết êm xuôi. Thế nhưng, dưới ánh hào quangsáng rọi ấy, khi ở nhà ông ngược lại không được vợ tôn trọng, luôn coi như người dưng, niềm an ủi duy nhất của ông là đứa con gái Tịch Nhược Phi này, ông coi cô bé hơn cả tính mạng, yêu quý cô bé hơn mọi thứ phù du, đặt tất cả hy vọng vào cô bé.
Khi hai bố con ăn sáng với nhau, bé Nhược Phi lôi ra một bức tranh rất đẹp, bức tranh vẽ về cây cối trong sân thự của ông ngoại Âu Dương Lâm Tiêu đưa cho bố mình xem nói rằng tặng cho ông.
Ông dời mắt khỏi chiếc máy tính xách tay, gập nó lại, nhận lấy bức vẽ từ đứa con gái nhỏ rồi cười trêu trọc nhận xét:
“Ây da bố không biết là con gái bố ngoài việc giỏi tài ăn nói còn thi họa thế này cơ đấy, tranh vẽ rất có hồn” rồi xoa đầu cô bé.
Cô bé lúc lắc cái đầu đã được bố buộc tóc hai bên rất điệu đà, cười toe toét thú thực:
“Là con giành của người ta chứ không phải con vẽ”
Ông bố biết ngay là cô không thể vẽ được nhưng để con gái nó tự khai vẫn thấy vui hơn. Thế rồi ông đứng dậy, đi vào phòng, sau một lúc trở ra ông xòe trước mặt cô bé một chiếc hộp được gói rất cẩm thận. Cô bé hăm hở với tay lấy, xé luôn tờ giấy bọc.
“Oa, là một chiếc váy lụa xanh rất đẹp” cô sung sướng cười tươi như hoa chồm lên ôm cổ bố.
“Bố là người con yêu nhất trên đời, con yêu bố.”
Từ nhỏ cô bé đã luôn cảm nhận được tình yêu cảu bố với mình còn mẹ thì chưa có lấy một lần quan tâm cô, từ quần áo đến những thứ nhỏ nhặt của cô đều là do bố tự thiết kế, chăm chút, cô là một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp trong lâu đài mà bố cô dựng cho. Cô lanh tranh vào thay váy, khi bước ra thấy cổ trống không cô mới hốt hoảng, chạy khắp nhà, chui vào từng xó xỉnh kiếm tìm nhưng đều không thấy.
Nhìn con gái chực như sắp khóc, ông dỗ dành con gái là sẽ thiết kế một cái đẹp hơn nhưng cô nằng nặc không chịu rồi cuối cùng cô nhớ tới nơi đó, tức tốc kéo váy chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn:
“Con đi tìm sợi dây chuyền,con sẽ về ngay, bố chờ con nhé!”
Đứng trước bức tường cao đến 4 lần cô bé, cô gập gấu váy rồi bám vào các chỗ hở trên tường leo vào, lần này khó khăn hơn lần trước vì cô phải cẩn thận nếu không sẽ làm rách bộ váy bố tặng cho.
Cô bé đã nhìn thấy anh rồi, anh đang ngồi cạnh hồ bơi để vẽ. Cô nhanh chóng tụt xuống khỏi bờ tường, chạy nhanh qua chỗ anh. Do chay nhanh quá nên gấu váy tụt xuống, đến gần chỗ anh đứng cô bé dẫm phải và ngã xuống, đổ ầm lên giá vẽ của anh, kéo nhau xuống hồ chơi với nước. Trước những hành động ngộ nghĩnh của cô, anh bật cười ha hả, lần đầu tiên anh có cảm giác sảng khoái tới vậy. Cô bé ngoi lên mặt nước, thấy mình bị anh cười đâm ra bực tức, hùng hổ ngụp xuống nước, tiến lại gần về phía anh, bất ngờ tóm lấy chân anh ở cạnh mép hồ, anh bị lôi xuống, dãy dụa không ngừng, đã vậy còn bị cô ấn đầu xuống cho uống nước lo rồi mới tha cho.
Khi cả hai lên bờ, cô bé nằm oạt xuống đất, hất cằm về phía anh coi như ra hiệu. Thế là anh cũng nằm xuống, cô thao thao kể chuyện về bố cho anh nghe, nói một hồi dài, cổ cô bé bắt đầu khan khản khát nước, anh liền nhờ mấy chị giúp việc trong nhà mang đồ ăn và đồ uống ra, cô ăn còn nhanh hơn cả hôm qua sau đó rũ mái tóc ướt đẫm ra, mím môi lại. Nhìn cô bé tỏ ra đáng yêu đến vậy anh cười hỏi chuyện:
“Sao thế? Ăn no rồi thì kể tiếp chuyện cho anh nghe đi chứ cô bé?”
Cô bé lần này không thấy cười như mấy lần trước mà mím môi chặt hơn, chỉ lí nhí mấy chữ:
“Váy em ướt rồi phải làm sao, đây là quà do bố em tặng mà, đến tháng sau bố mới về, phải làm sao đây?”
Rồi cô bé bật khóc, những hạt ngọc long lanh rơi ướt hết cả khuôn mặt vừa mới được lau khô bằng khăn bông của cô. Đang khóc thì nhớ ra lí do cô đã phi như bay đến nhà anh, cô thôi khóc quay ra quệt nước mắt nước mũi:
“Anh có thấy sợi dây chuyền của em không?”
Anh nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô, biết nó thực sự quan trọng liền đưa tay đang đeo sợi dây truyền ra. Cô bé thấy được sợi dây, ánh mắt sáng lên long lanh lạ thường, cô tỉ mỉ tháo mắt xích trên tay anh, đưa nó trở lại cổ mình rồi mỉm cười, nụ cười mà cho tới mười mấy năm sau anh vẫn nhớ.
Lần này, tạm biệt có tử tế hơn lần trước nhưng cách trở ra thì vẫn không đổi, thoăn thoắt leo trèo như chú khỉ nhỏ. Nhìn bóng dáng của cô khuất sau bức tường, anh mỉm cười nhủ thầm ngày mai sẽ lại được gặp cô.
Khi Nhược Phi tức tốc chạy không nghỉ về nhà thì khi mở cửa ra cô chỉ thấy nhà cửa trống không chỉ có mấy bác giúp việc trong căn nhà lớn, bố lại đi rồi sao, cô đã nói là bố phải chờ cô cơ mà, là do cô quá ham chơi nên bố đi mất rồi? Cô đúng là một đứa trẻ hư. Cô cứ tự trách bản thân như thế và buồn bã, trở về phòng đóng kín cửa lại. Nằm trên giường cầm lấy tờ giấy bố để đầu giường mở ra xem. Vì đã được học hết chữ nên cô có thể đọc toàn bộ bức thư mà không cần nhờ người khác đọc giúp cô cũng hiểu được nội dung của bức thư. Trong bứ thư của bố cô viết rằng, bố phải đi công tác, ông xin lỗi cô vì không thể chờ cô trở về nhưng cô hãy luôn nhớ rằng oog rất yêu cô, ông làm những việc này đều vì cô.
Cô bé dấm dứt khóc, cô chẳng cần thứ gì khác, cô chỉ càn bố mà thôi, bố chính là thế giới của cô rồi nhưng bố không bao giờ có thể nghĩ rằng điều cô khao khát chỉ ít ỏi bấy nhiêu đây. Chẳng buồn thay chiếc váy còn ướt ra khỏi người, cô bé nằm trên giường giữ chặt sợi dây chuyền rồi dần dần thiêm thiếp đi như thể giữ lấy người bố bên mình trong những ngày tháng bố công tác không ở bên.