Kể từ khi Bảo nằm viện, Chi đêm ngày thao thức, mà nói nghe cho nó hoa mĩ tí chứ lo lắng cái nỗi gì, họ giỡn với nhau ầm ầm ấy chứ, nhiều khi y tá thấy mà nóng ruột có lên tiếng mà họ vẫn vậy, có khi còn bị anh rườm rườm nên cũng chẳng dám. Bác sĩ nói anh hồi phục rất nhanh, tình trạng giờ rất tốt, có thể xuất viện, ấy mà người ta không thèm xuất viện mới ghê, suốt ngày cứ nằm chờ nàng đem thức ăn, nước uống đến, mà người khác mà đem đói chết anh cũng chẳng thèm ăn, phải đợi cô đến mới chịu bỏ vô mồm. Điện thoại có đấy, laptop có đấy, đủ thứ trò chơi mà một mình là nhất quyết không chơi, đợi cô đến hợp tác xây nông trại, nâng cấp cho khu vườn trên mây. Có hôm cô đang dạy, điện dựt một dựt hai bắt cô phải vào viện, riếc rồi cô không biết anh là người yêu hay là con cô nữa. Đàn em than vãng về công việc của băng nhóm, không có đại ca mấy cái băng phái khác nó lộng hành, nội bộ thì lục đục, sổ sách nhà hàng gì mà cứ lung tung, ấy thế mà đại ca cứ nhếch mép; Để đó tao lo, có chịu ra viện đâu mà lo, cứ nằm chình ình ở đấy. Người ta thường thắc mắc chẳng biết cô có cho anh uống thuốc thôi miên không mà sao anh mê muội cô đến thế? Anh nghe, anh hiểu, chỉ tại anh giả vờ thôi, cuộc đời anh đâu phải giống như những người bình thường khác, tất bật, xô bồ vào công việc như một cái máy vô tri, thậm chí mất mạng lúc nào mà chẳng hay. Anh đang gắng trân trọng từng giờ từng phút bên cạnh người anh yêu, anh muốn mỗi bữa cơm hai đứa phải dùng chung, anh muốn mỗi lần xem tivi hai đứa phải xem chung, anh muốn điện thoại của anh và cô phải đầy hình của hai đứa. Và anh còn muốn khi tắm, hai đứa phải...tắm chung cơ, có lẽ nó hơi đen tối nhưng cũng là ước mơ của anh.
Còn về phần ông Thế Mạnh, từ sau vụ việc ấy, ông cảm thấy mình không có tiếng nói như ngày trước nữa, không phải vì ông bị xem thường, mà vì ông tự mình cảm thấy không xứng đáng. Bà Lệ Cầm đã từng nói, bà không bận tâm về quá khứ, bởi đó là tuổi trẻ, mà tuổi trẻ thì sự sai lầm là khó có thể tránh. Còn phần các con, ông từng hỏi nó có xem thường, hay xấu hổ khi có một người cha không ra gì, chúng nó chỉ cười và bảo, ông mãi là người cha mà nó kính yêu, ông mừng đến khóc, ông thật may mắn khi có gia đình, một người vợ hiểu chuyện và những đứa con biết điều.
Còn về người đàn bà ấy, nếu không nhờ vợ chồng ông thì có lẽ bà ta cũng toi đời, đụng đến Khắc Bảo thì ai mà có thể sống yên, có lẽ, món nợ mà ông nợ bà ấy Bảo đã trả thay. Đôi khi ông cũng bận tâm về chuyện tình cảm của sấp nhỏ, nhưng liệu cách thức nào là trọn vẹn? Có lẽ, quyết định của Thảo Chi là mấu chốt. Nói vậy thôi chứ ông đủ biết câu trả lời từ con bé, nhưng liệu câu trả lời ấy sẽ khiến con trai ông ra sao? Ông dư biết, ông sẽ giúp nó kết thút chuyện này thật nhẹ nhàng.
"Không, không đời nào con chấp nhận chuyện này."
"Con nghĩ sao mà nói với ba như thế hả? Thân là giám đốc, con phải biết con đường nào tốt, con đường nào thuận lợi, đưa công ti đi đến thành công bằng phương pháp ngắn nhất. Chứ có đâu con lại chối bỏ trách nhiệm như thế chứ?"
"Nhưng ba dư biết là con yêu em ấy, con sẽ tồi tệ thế nào nếu thiếu đi em ấy."
"Thế Phong nè, nghe ba nói, chỉ một năm thôi, một năm đâu phải là thời gian dài."
"Nhưng mà ba à....."
"Không nói nhiều, giấy tờ hồ sơ ba đã chuẩn bị chu đáo, tuần sau con sẽ bay sang Pháp, đó là trách nhiệm, là trọng trách, đừng có mà đặt chuyện tư làm rối loạn chuyện công, sẽ không hay đâu."
Nói rồi ông quay đi, ông biết, nó sẽ rất đau, nhưng xin lỗi con trai, như thế sẽ tốt với tất cả thay vì mọi người cào xé nhau chỉ vì tình yêu. Mong là một năm, thời gian không quá dài nhưng sẽ khiến trái tim con thay đổi, mong rằng ở nơi đấy, con sẽ tìm thấy một nữa kia thay vì cứ mãi yêu một người không yêu mình.
Thảo Chi đang ngủ, cô mơ màng thấy bóng dáng ai đấy.
"Ai...ai vậy?"
"Là anh đây."
Nghe tiếng hai Phong cô mới choàng tỉnh giấc, lồm cồm kiếm công tắc đèn nhưng lại bị bàn tay anh chàng lại, tay anh nắm chặt lấy tay cô, rất chặt. Hơi thở anh phả vào mặt cô nồng nặc mùi rượu, anh bất ngờ ôm cô, ôm rất chặt, đến nỗi nó khiến cô thật khó thở.Tay anh vẫn nắm lấy tay cô, tay kia thì vuốt ve trên tấm lưng thẳng tắp, môi hôn nhẹ trên mái tóc ấy, rồi dần dần đến cổ, anh hôn thật nhẹ nhàng, như đang tận hưởng, nhâm nhi, điều ấy làm Thảo Chi sợ hãi, vội xô hai ra nhưng không được, hai không nhẹ nhàng như mọi hôm mà hai hôm nay thật mạnh, dường như đang dùng hết sức để ngăn cản cô chống cự, điều ấy càng làm cho nỗi sợ trong cô lớn dần.
"Hai, hai làm gì vậy? Hai đừng làm Thảo Chi sợ."
"Đừng có gọi anh bằng cái từ đó được không? Hai, hai, hai, em làm ơn vứt nó ở một xó nào dùm anh."
"Hai....hai sao vậy? Hay là hai không khỏe chỗ nào?"
"Đúng, anh không khỏe, mà nói đúng hơn là ở đây này, đau, đau lắm Thảo Chi à."
Vừa nói, anh vừa kéo tay cô đặt vào tim mình. Anh đã say, mà người say thường nói thật, có lẽ, sự dồn nén trong anh quá lớn, anh đã không thể chịu đựng nỗi. Nước mắt cô đầm đìa, nó làm cho anh thấy mình chẳng ra làm sao, nhưng cô cũng thật đáng giận, cứ dửng dưng mãi.
"Hai à..."
"Đã bảo là đừng có kêu anh bằng cái từ đó, bởi anh không phải là..."
"Thế Phong."
"Ba."
"Ừ. Sao đã trễ rồi mà còn ở đây làm phiền Thảo Chi nữa? Mau về phòng đi, ngày mai ai cũng có công việc cần giải quyết."
Anh nhìn cô, rồi lẳng lặng về phòng, rượu làm cho bước đi của anh chệnh choạng. Cô tính đến đỡ nhưng không dám, bởi giờ đây cô rất sợ, sợ từng ánh mắt, thái độ, hành động nơi anh.
"Ba, ba ơi, anh hai....hai sao vậy?"
Cô khóc nức nở ôm chầm lấy ông. Cô rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì đã khiến cho hai Phong của cô đáng sợ đến thế.
Ông Thế Mạnh ôm lấy con gái, ôn tồn bảo.
"Dạo này lượng công việc ở công ti dày đặc, tuần sao nó phải đi Pháp du học nên nó áp lực mới thành ra như thế, con đừng lo lắng quá."
"Thật không ba?"
"Thật."
Kể từ khi Bảo nằm viện, Chi đêm ngày thao thức, mà nói nghe cho nó hoa mĩ tí chứ lo lắng cái nỗi gì, họ giỡn với nhau ầm ầm ấy chứ, nhiều khi y tá thấy mà nóng ruột có lên tiếng mà họ vẫn vậy, có khi còn bị anh rườm rườm nên cũng chẳng dám. Bác sĩ nói anh hồi phục rất nhanh, tình trạng giờ rất tốt, có thể xuất viện, ấy mà người ta không thèm xuất viện mới ghê, suốt ngày cứ nằm chờ nàng đem thức ăn, nước uống đến, mà người khác mà đem đói chết anh cũng chẳng thèm ăn, phải đợi cô đến mới chịu bỏ vô mồm. Điện thoại có đấy, laptop có đấy, đủ thứ trò chơi mà một mình là nhất quyết không chơi, đợi cô đến hợp tác xây nông trại, nâng cấp cho khu vườn trên mây. Có hôm cô đang dạy, điện dựt một dựt hai bắt cô phải vào viện, riếc rồi cô không biết anh là người yêu hay là con cô nữa. Đàn em than vãng về công việc của băng nhóm, không có đại ca mấy cái băng phái khác nó lộng hành, nội bộ thì lục đục, sổ sách nhà hàng gì mà cứ lung tung, ấy thế mà đại ca cứ nhếch mép; Để đó tao lo, có chịu ra viện đâu mà lo, cứ nằm chình ình ở đấy. Người ta thường thắc mắc chẳng biết cô có cho anh uống thuốc thôi miên không mà sao anh mê muội cô đến thế? Anh nghe, anh hiểu, chỉ tại anh giả vờ thôi, cuộc đời anh đâu phải giống như những người bình thường khác, tất bật, xô bồ vào công việc như một cái máy vô tri, thậm chí mất mạng lúc nào mà chẳng hay. Anh đang gắng trân trọng từng giờ từng phút bên cạnh người anh yêu, anh muốn mỗi bữa cơm hai đứa phải dùng chung, anh muốn mỗi lần xem tivi hai đứa phải xem chung, anh muốn điện thoại của anh và cô phải đầy hình của hai đứa. Và anh còn muốn khi tắm, hai đứa phải...tắm chung cơ, có lẽ nó hơi đen tối nhưng cũng là ước mơ của anh.
Còn về phần ông Thế Mạnh, từ sau vụ việc ấy, ông cảm thấy mình không có tiếng nói như ngày trước nữa, không phải vì ông bị xem thường, mà vì ông tự mình cảm thấy không xứng đáng. Bà Lệ Cầm đã từng nói, bà không bận tâm về quá khứ, bởi đó là tuổi trẻ, mà tuổi trẻ thì sự sai lầm là khó có thể tránh. Còn phần các con, ông từng hỏi nó có xem thường, hay xấu hổ khi có một người cha không ra gì, chúng nó chỉ cười và bảo, ông mãi là người cha mà nó kính yêu, ông mừng đến khóc, ông thật may mắn khi có gia đình, một người vợ hiểu chuyện và những đứa con biết điều.
Còn về người đàn bà ấy, nếu không nhờ vợ chồng ông thì có lẽ bà ta cũng toi đời, đụng đến Khắc Bảo thì ai mà có thể sống yên, có lẽ, món nợ mà ông nợ bà ấy Bảo đã trả thay. Đôi khi ông cũng bận tâm về chuyện tình cảm của sấp nhỏ, nhưng liệu cách thức nào là trọn vẹn? Có lẽ, quyết định của Thảo Chi là mấu chốt. Nói vậy thôi chứ ông đủ biết câu trả lời từ con bé, nhưng liệu câu trả lời ấy sẽ khiến con trai ông ra sao? Ông dư biết, ông sẽ giúp nó kết thút chuyện này thật nhẹ nhàng.
"Không, không đời nào con chấp nhận chuyện này."
"Con nghĩ sao mà nói với ba như thế hả? Thân là giám đốc, con phải biết con đường nào tốt, con đường nào thuận lợi, đưa công ti đi đến thành công bằng phương pháp ngắn nhất. Chứ có đâu con lại chối bỏ trách nhiệm như thế chứ?"
"Nhưng ba dư biết là con yêu em ấy, con sẽ tồi tệ thế nào nếu thiếu đi em ấy."
"Thế Phong nè, nghe ba nói, chỉ một năm thôi, một năm đâu phải là thời gian dài."
"Nhưng mà ba à....."
"Không nói nhiều, giấy tờ hồ sơ ba đã chuẩn bị chu đáo, tuần sau con sẽ bay sang Pháp, đó là trách nhiệm, là trọng trách, đừng có mà đặt chuyện tư làm rối loạn chuyện công, sẽ không hay đâu."
Nói rồi ông quay đi, ông biết, nó sẽ rất đau, nhưng xin lỗi con trai, như thế sẽ tốt với tất cả thay vì mọi người cào xé nhau chỉ vì tình yêu. Mong là một năm, thời gian không quá dài nhưng sẽ khiến trái tim con thay đổi, mong rằng ở nơi đấy, con sẽ tìm thấy một nữa kia thay vì cứ mãi yêu một người không yêu mình.
Thảo Chi đang ngủ, cô mơ màng thấy bóng dáng ai đấy.
"Ai...ai vậy?"
"Là anh đây."
Nghe tiếng hai Phong cô mới choàng tỉnh giấc, lồm cồm kiếm công tắc đèn nhưng lại bị bàn tay anh chàng lại, tay anh nắm chặt lấy tay cô, rất chặt. Hơi thở anh phả vào mặt cô nồng nặc mùi rượu, anh bất ngờ ôm cô, ôm rất chặt, đến nỗi nó khiến cô thật khó thở.Tay anh vẫn nắm lấy tay cô, tay kia thì vuốt ve trên tấm lưng thẳng tắp, môi hôn nhẹ trên mái tóc ấy, rồi dần dần đến cổ, anh hôn thật nhẹ nhàng, như đang tận hưởng, nhâm nhi, điều ấy làm Thảo Chi sợ hãi, vội xô hai ra nhưng không được, hai không nhẹ nhàng như mọi hôm mà hai hôm nay thật mạnh, dường như đang dùng hết sức để ngăn cản cô chống cự, điều ấy càng làm cho nỗi sợ trong cô lớn dần.
"Hai, hai làm gì vậy? Hai đừng làm Thảo Chi sợ."
"Đừng có gọi anh bằng cái từ đó được không? Hai, hai, hai, em làm ơn vứt nó ở một xó nào dùm anh."
"Hai....hai sao vậy? Hay là hai không khỏe chỗ nào?"
"Đúng, anh không khỏe, mà nói đúng hơn là ở đây này, đau, đau lắm Thảo Chi à."
Vừa nói, anh vừa kéo tay cô đặt vào tim mình. Anh đã say, mà người say thường nói thật, có lẽ, sự dồn nén trong anh quá lớn, anh đã không thể chịu đựng nỗi. Nước mắt cô đầm đìa, nó làm cho anh thấy mình chẳng ra làm sao, nhưng cô cũng thật đáng giận, cứ dửng dưng mãi.
"Hai à..."
"Đã bảo là đừng có kêu anh bằng cái từ đó, bởi anh không phải là..."
"Thế Phong."
"Ba."
"Ừ. Sao đã trễ rồi mà còn ở đây làm phiền Thảo Chi nữa? Mau về phòng đi, ngày mai ai cũng có công việc cần giải quyết."
Anh nhìn cô, rồi lẳng lặng về phòng, rượu làm cho bước đi của anh chệnh choạng. Cô tính đến đỡ nhưng không dám, bởi giờ đây cô rất sợ, sợ từng ánh mắt, thái độ, hành động nơi anh.
"Ba, ba ơi, anh hai....hai sao vậy?"
Cô khóc nức nở ôm chầm lấy ông. Cô rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì đã khiến cho hai Phong của cô đáng sợ đến thế.
Ông Thế Mạnh ôm lấy con gái, ôn tồn bảo.
"Dạo này lượng công việc ở công ti dày đặc, tuần sao nó phải đi Pháp du học nên nó áp lực mới thành ra như thế, con đừng lo lắng quá."
"Thật không ba?"
"Thật."
Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy! - Chapter 30
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kể từ khi Bảo nằm viện, Chi đêm ngày thao thức, mà nói nghe cho nó hoa mĩ tí chứ lo lắng cái nỗi gì, họ giỡn với nhau ầm ầm ấy chứ, nhiều khi y tá thấy mà nóng ruột có lên tiếng mà họ vẫn vậy, có khi còn bị anh rườm rườm nên cũng chẳng dám. Bác sĩ nói anh hồi phục rất nhanh, tình trạng giờ rất tốt, có thể xuất viện, ấy mà người ta không thèm xuất viện mới ghê, suốt ngày cứ nằm chờ nàng đem thức ăn, nước uống đến, mà người khác mà đem đói chết anh cũng chẳng thèm ăn, phải đợi cô đến mới chịu bỏ vô mồm. Điện thoại có đấy, laptop có đấy, đủ thứ trò chơi mà một mình là nhất quyết không chơi, đợi cô đến hợp tác xây nông trại, nâng cấp cho khu vườn trên mây. Có hôm cô đang dạy, điện dựt một dựt hai bắt cô phải vào viện, riếc rồi cô không biết anh là người yêu hay là con cô nữa. Đàn em than vãng về công việc của băng nhóm, không có đại ca mấy cái băng phái khác nó lộng hành, nội bộ thì lục đục, sổ sách nhà hàng gì mà cứ lung tung, ấy thế mà đại ca cứ nhếch mép; Để đó tao lo, có chịu ra viện đâu mà lo, cứ nằm chình ình ở đấy. Người ta thường thắc mắc chẳng biết cô có cho anh uống thuốc thôi miên không mà sao anh mê muội cô đến thế? Anh nghe, anh hiểu, chỉ tại anh giả vờ thôi, cuộc đời anh đâu phải giống như những người bình thường khác, tất bật, xô bồ vào công việc như một cái máy vô tri, thậm chí mất mạng lúc nào mà chẳng hay. Anh đang gắng trân trọng từng giờ từng phút bên cạnh người anh yêu, anh muốn mỗi bữa cơm hai đứa phải dùng chung, anh muốn mỗi lần xem tivi hai đứa phải xem chung, anh muốn điện thoại của anh và cô phải đầy hình của hai đứa. Và anh còn muốn khi tắm, hai đứa phải...tắm chung cơ, có lẽ nó hơi đen tối nhưng cũng là ước mơ của anh.
Còn về phần ông Thế Mạnh, từ sau vụ việc ấy, ông cảm thấy mình không có tiếng nói như ngày trước nữa, không phải vì ông bị xem thường, mà vì ông tự mình cảm thấy không xứng đáng. Bà Lệ Cầm đã từng nói, bà không bận tâm về quá khứ, bởi đó là tuổi trẻ, mà tuổi trẻ thì sự sai lầm là khó có thể tránh. Còn phần các con, ông từng hỏi nó có xem thường, hay xấu hổ khi có một người cha không ra gì, chúng nó chỉ cười và bảo, ông mãi là người cha mà nó kính yêu, ông mừng đến khóc, ông thật may mắn khi có gia đình, một người vợ hiểu chuyện và những đứa con biết điều.
Còn về người đàn bà ấy, nếu không nhờ vợ chồng ông thì có lẽ bà ta cũng toi đời, đụng đến Khắc Bảo thì ai mà có thể sống yên, có lẽ, món nợ mà ông nợ bà ấy Bảo đã trả thay. Đôi khi ông cũng bận tâm về chuyện tình cảm của sấp nhỏ, nhưng liệu cách thức nào là trọn vẹn? Có lẽ, quyết định của Thảo Chi là mấu chốt. Nói vậy thôi chứ ông đủ biết câu trả lời từ con bé, nhưng liệu câu trả lời ấy sẽ khiến con trai ông ra sao? Ông dư biết, ông sẽ giúp nó kết thút chuyện này thật nhẹ nhàng.
"Không, không đời nào con chấp nhận chuyện này."
"Con nghĩ sao mà nói với ba như thế hả? Thân là giám đốc, con phải biết con đường nào tốt, con đường nào thuận lợi, đưa công ti đi đến thành công bằng phương pháp ngắn nhất. Chứ có đâu con lại chối bỏ trách nhiệm như thế chứ?"
"Nhưng ba dư biết là con yêu em ấy, con sẽ tồi tệ thế nào nếu thiếu đi em ấy."
"Thế Phong nè, nghe ba nói, chỉ một năm thôi, một năm đâu phải là thời gian dài."
"Nhưng mà ba à....."
"Không nói nhiều, giấy tờ hồ sơ ba đã chuẩn bị chu đáo, tuần sau con sẽ bay sang Pháp, đó là trách nhiệm, là trọng trách, đừng có mà đặt chuyện tư làm rối loạn chuyện công, sẽ không hay đâu."
Nói rồi ông quay đi, ông biết, nó sẽ rất đau, nhưng xin lỗi con trai, như thế sẽ tốt với tất cả thay vì mọi người cào xé nhau chỉ vì tình yêu. Mong là một năm, thời gian không quá dài nhưng sẽ khiến trái tim con thay đổi, mong rằng ở nơi đấy, con sẽ tìm thấy một nữa kia thay vì cứ mãi yêu một người không yêu mình.
Thảo Chi đang ngủ, cô mơ màng thấy bóng dáng ai đấy.
"Ai...ai vậy?"
"Là anh đây."
Nghe tiếng hai Phong cô mới choàng tỉnh giấc, lồm cồm kiếm công tắc đèn nhưng lại bị bàn tay anh chàng lại, tay anh nắm chặt lấy tay cô, rất chặt. Hơi thở anh phả vào mặt cô nồng nặc mùi rượu, anh bất ngờ ôm cô, ôm rất chặt, đến nỗi nó khiến cô thật khó thở.Tay anh vẫn nắm lấy tay cô, tay kia thì vuốt ve trên tấm lưng thẳng tắp, môi hôn nhẹ trên mái tóc ấy, rồi dần dần đến cổ, anh hôn thật nhẹ nhàng, như đang tận hưởng, nhâm nhi, điều ấy làm Thảo Chi sợ hãi, vội xô hai ra nhưng không được, hai không nhẹ nhàng như mọi hôm mà hai hôm nay thật mạnh, dường như đang dùng hết sức để ngăn cản cô chống cự, điều ấy càng làm cho nỗi sợ trong cô lớn dần.
"Hai, hai làm gì vậy? Hai đừng làm Thảo Chi sợ."
"Đừng có gọi anh bằng cái từ đó được không? Hai, hai, hai, em làm ơn vứt nó ở một xó nào dùm anh."
"Hai....hai sao vậy? Hay là hai không khỏe chỗ nào?"
"Đúng, anh không khỏe, mà nói đúng hơn là ở đây này, đau, đau lắm Thảo Chi à."
Vừa nói, anh vừa kéo tay cô đặt vào tim mình. Anh đã say, mà người say thường nói thật, có lẽ, sự dồn nén trong anh quá lớn, anh đã không thể chịu đựng nỗi. Nước mắt cô đầm đìa, nó làm cho anh thấy mình chẳng ra làm sao, nhưng cô cũng thật đáng giận, cứ dửng dưng mãi.
"Hai à..."
"Đã bảo là đừng có kêu anh bằng cái từ đó, bởi anh không phải là..."
"Thế Phong."
"Ba."
"Ừ. Sao đã trễ rồi mà còn ở đây làm phiền Thảo Chi nữa? Mau về phòng đi, ngày mai ai cũng có công việc cần giải quyết."
Anh nhìn cô, rồi lẳng lặng về phòng, rượu làm cho bước đi của anh chệnh choạng. Cô tính đến đỡ nhưng không dám, bởi giờ đây cô rất sợ, sợ từng ánh mắt, thái độ, hành động nơi anh.
"Ba, ba ơi, anh hai....hai sao vậy?"
Cô khóc nức nở ôm chầm lấy ông. Cô rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì đã khiến cho hai Phong của cô đáng sợ đến thế.
Ông Thế Mạnh ôm lấy con gái, ôn tồn bảo.
"Dạo này lượng công việc ở công ti dày đặc, tuần sao nó phải đi Pháp du học nên nó áp lực mới thành ra như thế, con đừng lo lắng quá."