Hôm nay có khách quý, vậy là dì Tơrông vào bếp làm một bữa hoành tráng, đủ loại thức ăn.
"Để hai cháu phụ dì nhé."
"Gì mà phụ chứ, hai cô cậu cứ đi xung quanh ngắm cảnh,ăn uống cứ để dì lo."
"Nhưng chúng cháu vừa mới đi về."
"Vậy thì kiếm chỗ nào chơi đi. Kìa, bụi tre đằng ấy đó."
"Dạ...?"
Cả hai ngạc nhiên trước lời nói của dì, dì nhìn chúng cười khổ, hai cái đứa này cũng thiệt, ý của dì là ở đấy mát, lại đấy mà chơi, chứ có ý gì đâu, cái bọn này đúng là đen tối. Giải thích rõ chúng mới hiểu.
"Thế bộ cô cậu còn trong sáng lắm sao mà phản ứng mạnh thế?"
"Dạ....?"
"Ý tôi là hai cô cậu chưa vô tối lần nào sao?"
Có người thẹn thùng bẽn lẽn, ừ thì đúng, có chuyện đó lần nào đâu, hôn còn chưa có một nụ nữa mà. Có người khoái chí trước thái độ người kia.
"Cháu cũng muốn lắm dì à, ngặt nỗi ai kia khó tính quá nên cháu không dám manh động."
Á...
"Gì thế cháu?"
"Dạ, à, cháu bị ong chít thôi dì à, mà con ong này vừa to vừa độc, đau chết được."
Đúng là trẻ con mà, nhìn cái điệu này, chúng nó về chung một nhà là toi đời Khắc Bảo, dì nghĩ thầm.
"Ai đời, giờ là thời đại gì rồi chứ? Đào bự chứ?"
"Dạ, Đào gì dì? Ở đây cũng trong Đào được sao?"
Bỗng dì cười phá lên, Bảo thì nhìn cô cười cười.
"Chưa biết dì à, nhưng nhìn sơ thấy cũng lớn, chắc cũng đủ để xài một mình."
"Chẳng lẽ khùng mà đi chia cho thằng khác."
"Chết cháu cũng không chia ai cả."
"Vậy mới khôn. Thế cắn chưa?"
"Cắn gì dì?"
"Cũng chưa luôn dì à."
"Cái cậu này, chả biết cậu có phải đàn ông không nữa. Thế cậu ăn chay à?"
Bảo gãy đầu cười khổ.
"Hai người nói gì mà cháu không hiểu gì cả."
"Hâyz... Cậu đúng thiệt là...thôi, ra ngoài đi, xong xuôi tôi gọi vào, cô cậu vào làm vướng víu tay chân ấy."
Dì đã đuổi thẳng thừng vậy suy ra cả hai cũng không dám ở.
"TỪ KHẮC BẢO."
"Dạ, dạ, anh đã nghe, nghe rất rõ là đằng khác, chính vì thế, cô Thảo Chi không cần phải nói to đến thế."
Biết sao được, anh quá hiểu tính nết của cô rồi mà.
"Ban nãy hai người nói cái gì mà em chẳng hiểu gì cả? Gì mà Đào, cắn, rồi ăn chay nữa. Nói, nhanh, liền và tức khắc."
"Nếu không nói thì sao? Hụ...hụ..."
"Nếu không, chú mày đừng trách chị vô tình."
Hụ...hụ...hụ...
"Không....biết, nên không nói."
Á....
"Dư Thảo Chi, cô là người con gái hung dữ nhất quả đất."
Á...
Đấy, có thương hoa tiếc ngọc gì đâu, thích nhéo thì nhéo thôi.
Hụ...hụ...hụ...
"Giờ định giở trò để ta đây thương hại rồi khoan hồng à? Đừng có mà mơ."
Hụ...hụ...hụ
"Diễn cũng khá đấy, thôi, ta đi đây."
Vậy là người ta vô tâm xách đít đi ngay. Đúng là yêu một người vô tâm mà.
Hụ...hụ...hụ
Đã đi xa vậy mà còn ho, đúng là ngoan cố mà, mà anh ta ho lâu vậy có khi nào bệnh thật không, thôi kệ, bệnh thì bệnh, chả liên quan.
Thảo Chi cùng dì dọn thức ăn, cả hai vừa làm vừa tám chuyện.
"Thằng bé tốt đấy, nó chỉ nhường mỗi mình cháu, gắng mà thương."
"Dạ."
"Không đùa đâu. Hôm qua mấy con bé đồi bên thấy trai lạ đến làng, lại còn đẹp nữa chứ, suy ra mấy ả có trêu gẹo, vậy mà thằng bé tỏ ra quạo quọ, vậy mà khi nói chuyện với cháu, nó hiền như cục đất."
Có người cười tủm cười tỉm, phải vậy chứ, người yêu cháu mà.
"À mà nè, đem cái này cho Bảo uống, thần dược đấy."
"Đây, là gì vậy dì?"
"Hôm qua mưa to lắm, nhà dì muốn bay luôn ấy chứ, vậy mà thằng bé lại bò lên được tới đây, dì thấy nó mà muốn thoát tim ấy chứ, chẳng biết nó gấp lên đây làm gì, hỏi nó thì nó cứ cười cười. Dì nghe hôm nay nó ho nhiều lắm, chắc mắc mưa ngày hôm qua."
Thì ra, thì ra anh ho là thật, vậy mà mình còn nghĩ oan cho anh, trời hôm nay mát mẻ mà cô còn chịu không nỗi, huống hồ hôm qua trời mưa lầy lội, đúng là ngốc mà.
Bữa cơm ăn trong sự im lặng, lát đát vài tiếng ho, cứ xúc một miếng là hụ hụ vài cái. Chắc chúng nó có chiến tranh lạnh rồi, hâyz....đúng là tuổi trẻ. Dì tần hắn một cái rồi lên tiếng.
"Tối nay dì phải đi ăn cưới ở nhà người thân ở đồi bên kia, hai đứa trông nhà giúp dì nhé. Đừng có nhìn vậy mà xem thường, nhà toàn là vậy quý không đấy."
"Đâu, vật quý đâu dì? Đặng con biết chỗ mà chú ý nó kĩ hơn."
"Có mà ngu mà chỉ."
"TỪ KHẮC BẢO."
"Thôi, xin hai cô cậu đấy. Vật quý không phải là tiền bạc, vàng vòng mà nó là mấy hạt cà phê mới hái, thêm cái hũ rượu chuối hột đằng ấy đấy, cả gia tài của tôi đấy."
"Vâng, dì yên tâm."
"Đúng đấy, dì cứ yên tâm, thế nào ngày mai mấy hạt cà phê ấy cũng sạch sành sanh cho mà xem."
"Từ Khắc Bảo."
Ai kia vẫn thong dong run đùi.
Hụ...hụ...hụ
"Vậy khi nào dì về."
"Có thể khuya này hoặc ngày mai, gã con gái nên nghi thức khá cầu kì."
"Vâng."
Dì đi rồi để lại một nùi chén dĩa. Thảo Chi đứng dậy dọn dẹp. Ai kia lên tiếng.
"Để đó tôi làm."
Người kia vẫn dửng dưng, giả vờ không hay không biết. Ai kia đứng dậy nắm tay người kia lại, tay thoăn thoắt dọn chén.
"Đã bảo để tôi làm, con gái con nứa cần gì làm mấy cái chuyện này, tay xấu lắm."
Thì thôi, người ta không cho làm thì thôi, vậy thì mình ngồi, ngồi chéo chân mà nhìn người ta làm.
Bốp...bốp....
Rồi, rồi, đủ biết chuyện gì đang xảy ra.
"Từ Khắc Bảo, anh làm cái trò gì thế hả?"
Thảo Chi chạy vào, 3 cái chén, 2 cái dĩa, một cái tô bể tanh bành.
"Xin...xin lỗi. Anh...anh không cố ý."
Ánh mắt hình viên đạn chĩa vào mặt anh.
"Bước ra ngoài."
Có người vụt sò bông, nồi lưới phóng nhanh ra, sợ, sợ chứ, tim đập thình thịch luôn đây này.
Vậy mà hồi nãy làm như hay ho lắm, còn ra lệnh cho cô, chắc trước giờ ngồi chéo chân ra lệnh đàn em nên thiết gì đến mấy chuyện này, kì này biết nói sao với dì chứ, đúng là bực mình mà.
Hôm nay có khách quý, vậy là dì Tơrông vào bếp làm một bữa hoành tráng, đủ loại thức ăn.
"Để hai cháu phụ dì nhé."
"Gì mà phụ chứ, hai cô cậu cứ đi xung quanh ngắm cảnh,ăn uống cứ để dì lo."
"Nhưng chúng cháu vừa mới đi về."
"Vậy thì kiếm chỗ nào chơi đi. Kìa, bụi tre đằng ấy đó."
"Dạ...?"
Cả hai ngạc nhiên trước lời nói của dì, dì nhìn chúng cười khổ, hai cái đứa này cũng thiệt, ý của dì là ở đấy mát, lại đấy mà chơi, chứ có ý gì đâu, cái bọn này đúng là đen tối. Giải thích rõ chúng mới hiểu.
"Thế bộ cô cậu còn trong sáng lắm sao mà phản ứng mạnh thế?"
"Dạ....?"
"Ý tôi là hai cô cậu chưa vô tối lần nào sao?"
Có người thẹn thùng bẽn lẽn, ừ thì đúng, có chuyện đó lần nào đâu, hôn còn chưa có một nụ nữa mà. Có người khoái chí trước thái độ người kia.
"Cháu cũng muốn lắm dì à, ngặt nỗi ai kia khó tính quá nên cháu không dám manh động."
Á...
"Gì thế cháu?"
"Dạ, à, cháu bị ong chít thôi dì à, mà con ong này vừa to vừa độc, đau chết được."
Đúng là trẻ con mà, nhìn cái điệu này, chúng nó về chung một nhà là toi đời Khắc Bảo, dì nghĩ thầm.
"Ai đời, giờ là thời đại gì rồi chứ? Đào bự chứ?"
"Dạ, Đào gì dì? Ở đây cũng trong Đào được sao?"
Bỗng dì cười phá lên, Bảo thì nhìn cô cười cười.
"Chưa biết dì à, nhưng nhìn sơ thấy cũng lớn, chắc cũng đủ để xài một mình."
"Chẳng lẽ khùng mà đi chia cho thằng khác."
"Chết cháu cũng không chia ai cả."
"Vậy mới khôn. Thế cắn chưa?"
"Cắn gì dì?"
"Cũng chưa luôn dì à."
"Cái cậu này, chả biết cậu có phải đàn ông không nữa. Thế cậu ăn chay à?"
Bảo gãy đầu cười khổ.
"Hai người nói gì mà cháu không hiểu gì cả."
"Hâyz... Cậu đúng thiệt là...thôi, ra ngoài đi, xong xuôi tôi gọi vào, cô cậu vào làm vướng víu tay chân ấy."
Dì đã đuổi thẳng thừng vậy suy ra cả hai cũng không dám ở.
"TỪ KHẮC BẢO."
"Dạ, dạ, anh đã nghe, nghe rất rõ là đằng khác, chính vì thế, cô Thảo Chi không cần phải nói to đến thế."
Biết sao được, anh quá hiểu tính nết của cô rồi mà.
"Ban nãy hai người nói cái gì mà em chẳng hiểu gì cả? Gì mà Đào, cắn, rồi ăn chay nữa. Nói, nhanh, liền và tức khắc."
"Nếu không nói thì sao? Hụ...hụ..."
"Nếu không, chú mày đừng trách chị vô tình."
Hụ...hụ...hụ...
"Không....biết, nên không nói."
Á....
"Dư Thảo Chi, cô là người con gái hung dữ nhất quả đất."
Á...
Đấy, có thương hoa tiếc ngọc gì đâu, thích nhéo thì nhéo thôi.
Hụ...hụ...hụ...
"Giờ định giở trò để ta đây thương hại rồi khoan hồng à? Đừng có mà mơ."
Hụ...hụ...hụ
"Diễn cũng khá đấy, thôi, ta đi đây."
Vậy là người ta vô tâm xách đít đi ngay. Đúng là yêu một người vô tâm mà.
Hụ...hụ...hụ
Đã đi xa vậy mà còn ho, đúng là ngoan cố mà, mà anh ta ho lâu vậy có khi nào bệnh thật không, thôi kệ, bệnh thì bệnh, chả liên quan.
Thảo Chi cùng dì dọn thức ăn, cả hai vừa làm vừa tám chuyện.
"Thằng bé tốt đấy, nó chỉ nhường mỗi mình cháu, gắng mà thương."
"Dạ."
"Không đùa đâu. Hôm qua mấy con bé đồi bên thấy trai lạ đến làng, lại còn đẹp nữa chứ, suy ra mấy ả có trêu gẹo, vậy mà thằng bé tỏ ra quạo quọ, vậy mà khi nói chuyện với cháu, nó hiền như cục đất."
Có người cười tủm cười tỉm, phải vậy chứ, người yêu cháu mà.
"À mà nè, đem cái này cho Bảo uống, thần dược đấy."
"Đây, là gì vậy dì?"
"Hôm qua mưa to lắm, nhà dì muốn bay luôn ấy chứ, vậy mà thằng bé lại bò lên được tới đây, dì thấy nó mà muốn thoát tim ấy chứ, chẳng biết nó gấp lên đây làm gì, hỏi nó thì nó cứ cười cười. Dì nghe hôm nay nó ho nhiều lắm, chắc mắc mưa ngày hôm qua."
Thì ra, thì ra anh ho là thật, vậy mà mình còn nghĩ oan cho anh, trời hôm nay mát mẻ mà cô còn chịu không nỗi, huống hồ hôm qua trời mưa lầy lội, đúng là ngốc mà.
Bữa cơm ăn trong sự im lặng, lát đát vài tiếng ho, cứ xúc một miếng là hụ hụ vài cái. Chắc chúng nó có chiến tranh lạnh rồi, hâyz....đúng là tuổi trẻ. Dì tần hắn một cái rồi lên tiếng.
"Tối nay dì phải đi ăn cưới ở nhà người thân ở đồi bên kia, hai đứa trông nhà giúp dì nhé. Đừng có nhìn vậy mà xem thường, nhà toàn là vậy quý không đấy."
"Đâu, vật quý đâu dì? Đặng con biết chỗ mà chú ý nó kĩ hơn."
"Có mà ngu mà chỉ."
"TỪ KHẮC BẢO."
"Thôi, xin hai cô cậu đấy. Vật quý không phải là tiền bạc, vàng vòng mà nó là mấy hạt cà phê mới hái, thêm cái hũ rượu chuối hột đằng ấy đấy, cả gia tài của tôi đấy."
"Vâng, dì yên tâm."
"Đúng đấy, dì cứ yên tâm, thế nào ngày mai mấy hạt cà phê ấy cũng sạch sành sanh cho mà xem."
"Từ Khắc Bảo."
Ai kia vẫn thong dong run đùi.
Hụ...hụ...hụ
"Vậy khi nào dì về."
"Có thể khuya này hoặc ngày mai, gã con gái nên nghi thức khá cầu kì."
"Vâng."
Dì đi rồi để lại một nùi chén dĩa. Thảo Chi đứng dậy dọn dẹp. Ai kia lên tiếng.
"Để đó tôi làm."
Người kia vẫn dửng dưng, giả vờ không hay không biết. Ai kia đứng dậy nắm tay người kia lại, tay thoăn thoắt dọn chén.
"Đã bảo để tôi làm, con gái con nứa cần gì làm mấy cái chuyện này, tay xấu lắm."
Thì thôi, người ta không cho làm thì thôi, vậy thì mình ngồi, ngồi chéo chân mà nhìn người ta làm.
Bốp...bốp....
Rồi, rồi, đủ biết chuyện gì đang xảy ra.
"Từ Khắc Bảo, anh làm cái trò gì thế hả?"
Thảo Chi chạy vào, cái chén, cái dĩa, một cái tô bể tanh bành.
"Xin...xin lỗi. Anh...anh không cố ý."
Ánh mắt hình viên đạn chĩa vào mặt anh.
"Bước ra ngoài."
Có người vụt sò bông, nồi lưới phóng nhanh ra, sợ, sợ chứ, tim đập thình thịch luôn đây này.
Vậy mà hồi nãy làm như hay ho lắm, còn ra lệnh cho cô, chắc trước giờ ngồi chéo chân ra lệnh đàn em nên thiết gì đến mấy chuyện này, kì này biết nói sao với dì chứ, đúng là bực mình mà.