Phải nói hôm nay cả hai ai cũng vui, ừ thì chỉ là thử váy cưới, cũng như các cặp đôi khác thôi, nhưng sao lòng nó lân lân khó tả, đâu phải chỉ có con gái là hồi hợp trong việc quan trọng này, cả anh cũng đang run rẩy nảy giờ, mồ hôi mồ kê chảy ướt cả lưng áo. Ai đời, nhìn vào hổ báo, lực lưỡng lắm, chỉ đi thử đồ cưới mà đã thế kia rồi sao? Hâyz...
Thử cái nào ra cũng vậy, anh chỉ biểu hiện một loại thái độ duy nhất. Bước một, phải ngắm trong vài phút, bước hai, cười, bước ba, tuyệt. Nếu cứ cái điệu này chẳng lẽ phải gom cả thẩy áo cưới trong tiệm về? Bó tay với ông này luôn.
"Bây giờ là sao đây, đã 10 cái rồi đấy? Anh không mệt nhưng em mệt lắm rồi đó."
Hắn ta cười rồi ôm người ta vào lòng, người ta chống cự, hắn càng siết mạnh. Cũng may phòng này là dành riêng cho cặp đôi, nếu không mất mặt chết.
"Vợ anh mặc gì mà chẳng đẹp."
"Xùy, đừng có mà nịnh."
"Anh nói thật mà."
"Thề đi."
"Thề."
"Thề gì?"
"Anh mà nói dối, anh sẽ đẹp trai thêm một tí."
"Xía, anh thề ngu quá hé."
"Em xem, bây giờ anh đã quá đẹp trai, nếu mà còn đẹp thêm nữa thì chẳng thể nào tưởng tượng được sẽ như thế nào. Dương cộng dương, hoặc âm cộng âm nó sẽ đẩy nhau đấy, nguy hiểm lắm."
.....
"Nè, Từ Khắc Bảo, làm gì thế hả?"
Trách ai được, có trách thì phải trách cô, thử váy cưới mà để lộ nguyên cái vai trần quyến rũ ấy, cái nơi không nên để tụi đàn ông nó thấy cũng thấy rồi, mà để rõ mồn một ấy chứ, hỏi thằng nào mà không sịt máu mũi?
Ừ thì anh cũng thấy rồi đấy, cũng chạm vào nơi ấy rồi, thật mềm mại, thật ngọt ngào, nhưng hôm ấy chỉ là đèn dầu, cứ chập chừng chốp nhóa, nó hiện ra thật mờ ảo. Hôm nay nhìn kĩ hơn mới thấy nó đầy đặn, hấp dẫn hơn, lại cái cảm giác ấy.
Bảo ngã đầu vào nơi ấy, biết mình đang sắp làm gì, mình mà không kìm chế lại thì thế nào cái váy cô đang mặc cũng thành một đống vải vụn.
"Anh mỏi cổ quá vợ ơi."
Mỏi cổ mà cũng khôn gớm, ở đâu không dựa, dựa ngay vào chỗ nhạy cảm mới ghê, bấy lâu nay phát hiện, hắn ta tồn tại cái thói dâm dê, thật là nguy hiểm. Cừu đã bị xơ thịt một lần rồi, con hổ này thật đê tiện, lựa lúc cừu ta không cảnh giác thì vồ ta mà ăn, ta đây phải đề cao cảnh giác, không thể để chuyện đó xảy ra nữa.
"Thôi đi, xích ra dùm cái, ghê quá."
Càng đẩy ra xa, hắn càng xích lại rằng.
"Đại...đại ca Bảo."
Trước mặt cả hai bây giờ là, một người phụ nữ trung niên, cũng chừng 40 gì ấy, nhìn chẳng khác cái đòn bánh tét di động, đã lùn mà còn ú. À, phải bảo là cái bình hoa di động chứ, cái đầm ngắn cũn cởn với đủ thứ màu sắc, trông tức cười chết được, chẳng khác gì từ đoàn xiếc mới ra.
"Gì đây bà chủ?"
À, ra là bà chủ váy cưới.
Bà ta liếc qua cô, liếc từ trên xuống dưới với ánh mắt sét đánh, rồi quay qua Bảo, ánh mắt hờn dõi.
"Sao, sao, anh Bảo nỡ bỏ cuộc chơi để đi theo gái? Anh Bảo có biết rằng, điều ấy làm cho con tim mỏng manh của em đây sắp tan vỡ?"
Ôi cha ạ, kinh quá đi. Đừng nói đây là người tình cũ của anh, công nhận mắt anh thẩm mĩ gớm.
Bà ta vừa nói, vừa khóc, vừa ngã vào vai anh. Có người nhìn, ai kia sợ, lập tức đẩy nàng Thị Nở xinh đẹp qua một bên, tại có cô ở đây nên anh cố tình để vậy, xem cô có ghen không, mà ghen thiệt, thấy lòng nó cũng vui vui, chứ trước đây khi chưa có sự cho phép, ả nào mà tự tiện tiếp xúc thân thể là đời nó tàn như cây nhang.
"Đại ca có biết là, trước giờ, Diễm đây ngưỡng mộ đại ca lắm không? Diễm yêu đại ca đến nỗi trên người anh có bao nhiêu cộng lông em biết hết."
Cái gì? Từ Khắc Bảo, lông...lông trên người anh mà ả cũng biết sao?
Không, không, ả nhảm đấy Chi à.
"Đừng nói là lông chân, lông tay, hay lông nách, thậm chí là..."
"Từ Khắc Bảo....."
"Nè, bà đừng có ăn nói lung tung ở đây, tôi chưa từng quen biết bà, tôi còn chưa một lần trò chuyện, thậm chí tên của bà tôi cũng chưa một lần nghe qua."
"Nhưng em thì rất rành về anh. Mọi cử chỉ, lời nói, cả cái run người của anh em đều cảm nhận."
Á....
Trời ơi, bà câm mồm lại cho tôi nhờ, bà mà cứ nói mãi là da thịt tôi một hồi chẳng còn cái gì cả. Ôi, vợ ơi, vợ tương lai ơi, em hiền lắm!
"Bà nói đủ chưa?"
"Anh luôn là ánh sao chói lóa mà em đây hướng đến, không chỉ riêng em, mà tụi bạn của em cũng mê anh lắm. Chắc nó sẽ khóc thét lên nếu biết anh đến đây."
Á.....
"Nhưng sao anh nở nhẫn tâm bỏ mọi thứ để đi theo con nhóc này chứ? Nhìn thì nhan sắc cũng tầm thường, nếu đem ra so sánh thì không thể nào là đối thủ của em được. Nếu nói về tài sản, tiền tài thì...mặt nó búng ra sữa thế kia chắc chỉ biết há mồm ra ăn thôi, làm gì mà ra tiền được."
"Con gái của ông Thế Mạnh đó bà thím à."
"Xì, thằng đó là thằng nào? Em chẳng cần biết."
"Nè, cái thiếm già kia, nếu thích anh ấy thì đứng ra mà cạnh tranh công bằng. Có đâu mà đứng đấy chỉ trích, xỉa xói tôi chứ hả? Cái gì thì cũng vừa vừa phải phải thôi nha, lại còn kêu ba tôi bằng thằng. Đừng có thấy tôi im rồi làm tới, tôi không có hiền đâu."
"Nếu mày dữ thì mày định làm gì tao nào? Tao thách mày đánh tao đấy."
"Nếu đánh thím đây thì thật là thất lễ."
Thảo Chi móc điện thoại, bấm số ai mà trông mặt hình sự lắm. Nảy giờ Bảo đứng kế bên xem cô xử sự, đúng là chẳng thua kém anh, nếu được mài dũa sẽ là chị đại trong tương lai, nghĩ mà đã thấy mắc cười.
"Óc hả? Mấy đứa ở đấy quởn chứ, kêu vài chục thằng qua đây chị có chút chuyện nhờ."
.......
"Đại ca hả? Bị hồ ly tinh thôi miên nên bất tỉnh rồi."
......
Biết nói gì đây, ý cô là ý trời.
Vài chục thằng sao? Cha ạ, con này cũng thuộc dạng ma quỷ, đụng chạm vào nó chắc phỏng cả tay, mấy thằng đó qua đây chắc quán mình tanh banh. Thôi, hiểu rồi, đành gác tình yêu mà mình ấp ủ bấy lâu qua một bên, mạng quan trọng hơn trai. Nảy giờ đụng phải ổ kiến lửa mà không hay.
"Ừ thì nếu anh Bảo đã quyết định tiến tới hôn nhân thì em đây cũng tôn trọng."
"Vậy chứ thím đây lấy cái tư cách gì mà tôn trọng với không tôn trọng hả?"
"À, ờ thì, em gái đây đã đẹp mà còn vui tánh nữa, đương nhiên là tư cách của bà chủ phải tôn trọng khách hàng rồi....hahaha."
Mới thấy bà ta phát ra một câu ra hồn. Nhìn cái mặt xanh lè chắc cũng run rồi, coi như biết điều.
"Bà thím già đó là ai?"
"Bà chủ tiệm váy cưới?"
"Có quan hệ gì với anh?"
"Không, không có quan hệ gì cả."
"Nói dối, nếu không có quan hệ gì thì sao bà ta tỏ ra ngưỡng mộ, gần gũi, rồi tiếc nuối khi anh lấy vợ chứ?"
"Tại vì anh đẹp trai, giàu có, bản lĩnh, em may mắn lắm mới lọt vào mắt xanh của anh đấy, ráng mà trân trọng."
"Không thèm, em thấy bà thím ấy cũng xinh đẹp, dễ thương, điện nước thì tràn trề, hợp với anh lắm đấy, em nhường anh cho bà ta đấy."
"Ôi, đem mụ ta về chắc làm má anh quá."
"Vậy mà cứ kêu anh anh ngọt xớt ấy chứ."
.......
.......
Phải nói hôm nay cả hai ai cũng vui, ừ thì chỉ là thử váy cưới, cũng như các cặp đôi khác thôi, nhưng sao lòng nó lân lân khó tả, đâu phải chỉ có con gái là hồi hợp trong việc quan trọng này, cả anh cũng đang run rẩy nảy giờ, mồ hôi mồ kê chảy ướt cả lưng áo. Ai đời, nhìn vào hổ báo, lực lưỡng lắm, chỉ đi thử đồ cưới mà đã thế kia rồi sao? Hâyz...
Thử cái nào ra cũng vậy, anh chỉ biểu hiện một loại thái độ duy nhất. Bước một, phải ngắm trong vài phút, bước hai, cười, bước ba, tuyệt. Nếu cứ cái điệu này chẳng lẽ phải gom cả thẩy áo cưới trong tiệm về? Bó tay với ông này luôn.
"Bây giờ là sao đây, đã cái rồi đấy? Anh không mệt nhưng em mệt lắm rồi đó."
Hắn ta cười rồi ôm người ta vào lòng, người ta chống cự, hắn càng siết mạnh. Cũng may phòng này là dành riêng cho cặp đôi, nếu không mất mặt chết.
"Vợ anh mặc gì mà chẳng đẹp."
"Xùy, đừng có mà nịnh."
"Anh nói thật mà."
"Thề đi."
"Thề."
"Thề gì?"
"Anh mà nói dối, anh sẽ đẹp trai thêm một tí."
"Xía, anh thề ngu quá hé."
"Em xem, bây giờ anh đã quá đẹp trai, nếu mà còn đẹp thêm nữa thì chẳng thể nào tưởng tượng được sẽ như thế nào. Dương cộng dương, hoặc âm cộng âm nó sẽ đẩy nhau đấy, nguy hiểm lắm."
.....
"Nè, Từ Khắc Bảo, làm gì thế hả?"
Trách ai được, có trách thì phải trách cô, thử váy cưới mà để lộ nguyên cái vai trần quyến rũ ấy, cái nơi không nên để tụi đàn ông nó thấy cũng thấy rồi, mà để rõ mồn một ấy chứ, hỏi thằng nào mà không sịt máu mũi?
Ừ thì anh cũng thấy rồi đấy, cũng chạm vào nơi ấy rồi, thật mềm mại, thật ngọt ngào, nhưng hôm ấy chỉ là đèn dầu, cứ chập chừng chốp nhóa, nó hiện ra thật mờ ảo. Hôm nay nhìn kĩ hơn mới thấy nó đầy đặn, hấp dẫn hơn, lại cái cảm giác ấy.
Bảo ngã đầu vào nơi ấy, biết mình đang sắp làm gì, mình mà không kìm chế lại thì thế nào cái váy cô đang mặc cũng thành một đống vải vụn.
"Anh mỏi cổ quá vợ ơi."
Mỏi cổ mà cũng khôn gớm, ở đâu không dựa, dựa ngay vào chỗ nhạy cảm mới ghê, bấy lâu nay phát hiện, hắn ta tồn tại cái thói dâm dê, thật là nguy hiểm. Cừu đã bị xơ thịt một lần rồi, con hổ này thật đê tiện, lựa lúc cừu ta không cảnh giác thì vồ ta mà ăn, ta đây phải đề cao cảnh giác, không thể để chuyện đó xảy ra nữa.
"Thôi đi, xích ra dùm cái, ghê quá."
Càng đẩy ra xa, hắn càng xích lại rằng.
"Đại...đại ca Bảo."
Trước mặt cả hai bây giờ là, một người phụ nữ trung niên, cũng chừng gì ấy, nhìn chẳng khác cái đòn bánh tét di động, đã lùn mà còn ú. À, phải bảo là cái bình hoa di động chứ, cái đầm ngắn cũn cởn với đủ thứ màu sắc, trông tức cười chết được, chẳng khác gì từ đoàn xiếc mới ra.
"Gì đây bà chủ?"
À, ra là bà chủ váy cưới.
Bà ta liếc qua cô, liếc từ trên xuống dưới với ánh mắt sét đánh, rồi quay qua Bảo, ánh mắt hờn dõi.
"Sao, sao, anh Bảo nỡ bỏ cuộc chơi để đi theo gái? Anh Bảo có biết rằng, điều ấy làm cho con tim mỏng manh của em đây sắp tan vỡ?"
Ôi cha ạ, kinh quá đi. Đừng nói đây là người tình cũ của anh, công nhận mắt anh thẩm mĩ gớm.
Bà ta vừa nói, vừa khóc, vừa ngã vào vai anh. Có người nhìn, ai kia sợ, lập tức đẩy nàng Thị Nở xinh đẹp qua một bên, tại có cô ở đây nên anh cố tình để vậy, xem cô có ghen không, mà ghen thiệt, thấy lòng nó cũng vui vui, chứ trước đây khi chưa có sự cho phép, ả nào mà tự tiện tiếp xúc thân thể là đời nó tàn như cây nhang.
"Đại ca có biết là, trước giờ, Diễm đây ngưỡng mộ đại ca lắm không? Diễm yêu đại ca đến nỗi trên người anh có bao nhiêu cộng lông em biết hết."
Cái gì? Từ Khắc Bảo, lông...lông trên người anh mà ả cũng biết sao?
Không, không, ả nhảm đấy Chi à.
"Đừng nói là lông chân, lông tay, hay lông nách, thậm chí là..."
"Từ Khắc Bảo....."
"Nè, bà đừng có ăn nói lung tung ở đây, tôi chưa từng quen biết bà, tôi còn chưa một lần trò chuyện, thậm chí tên của bà tôi cũng chưa một lần nghe qua."
"Nhưng em thì rất rành về anh. Mọi cử chỉ, lời nói, cả cái run người của anh em đều cảm nhận."
Á....
Trời ơi, bà câm mồm lại cho tôi nhờ, bà mà cứ nói mãi là da thịt tôi một hồi chẳng còn cái gì cả. Ôi, vợ ơi, vợ tương lai ơi, em hiền lắm!
"Bà nói đủ chưa?"
"Anh luôn là ánh sao chói lóa mà em đây hướng đến, không chỉ riêng em, mà tụi bạn của em cũng mê anh lắm. Chắc nó sẽ khóc thét lên nếu biết anh đến đây."
Á.....
"Nhưng sao anh nở nhẫn tâm bỏ mọi thứ để đi theo con nhóc này chứ? Nhìn thì nhan sắc cũng tầm thường, nếu đem ra so sánh thì không thể nào là đối thủ của em được. Nếu nói về tài sản, tiền tài thì...mặt nó búng ra sữa thế kia chắc chỉ biết há mồm ra ăn thôi, làm gì mà ra tiền được."
"Con gái của ông Thế Mạnh đó bà thím à."
"Xì, thằng đó là thằng nào? Em chẳng cần biết."
"Nè, cái thiếm già kia, nếu thích anh ấy thì đứng ra mà cạnh tranh công bằng. Có đâu mà đứng đấy chỉ trích, xỉa xói tôi chứ hả? Cái gì thì cũng vừa vừa phải phải thôi nha, lại còn kêu ba tôi bằng thằng. Đừng có thấy tôi im rồi làm tới, tôi không có hiền đâu."
"Nếu mày dữ thì mày định làm gì tao nào? Tao thách mày đánh tao đấy."
"Nếu đánh thím đây thì thật là thất lễ."
Thảo Chi móc điện thoại, bấm số ai mà trông mặt hình sự lắm. Nảy giờ Bảo đứng kế bên xem cô xử sự, đúng là chẳng thua kém anh, nếu được mài dũa sẽ là chị đại trong tương lai, nghĩ mà đã thấy mắc cười.
"Óc hả? Mấy đứa ở đấy quởn chứ, kêu vài chục thằng qua đây chị có chút chuyện nhờ."
.......
"Đại ca hả? Bị hồ ly tinh thôi miên nên bất tỉnh rồi."
......
Biết nói gì đây, ý cô là ý trời.
Vài chục thằng sao? Cha ạ, con này cũng thuộc dạng ma quỷ, đụng chạm vào nó chắc phỏng cả tay, mấy thằng đó qua đây chắc quán mình tanh banh. Thôi, hiểu rồi, đành gác tình yêu mà mình ấp ủ bấy lâu qua một bên, mạng quan trọng hơn trai. Nảy giờ đụng phải ổ kiến lửa mà không hay.
"Ừ thì nếu anh Bảo đã quyết định tiến tới hôn nhân thì em đây cũng tôn trọng."
"Vậy chứ thím đây lấy cái tư cách gì mà tôn trọng với không tôn trọng hả?"
"À, ờ thì, em gái đây đã đẹp mà còn vui tánh nữa, đương nhiên là tư cách của bà chủ phải tôn trọng khách hàng rồi....hahaha."
Mới thấy bà ta phát ra một câu ra hồn. Nhìn cái mặt xanh lè chắc cũng run rồi, coi như biết điều.
"Bà thím già đó là ai?"
"Bà chủ tiệm váy cưới?"
"Có quan hệ gì với anh?"
"Không, không có quan hệ gì cả."
"Nói dối, nếu không có quan hệ gì thì sao bà ta tỏ ra ngưỡng mộ, gần gũi, rồi tiếc nuối khi anh lấy vợ chứ?"
"Tại vì anh đẹp trai, giàu có, bản lĩnh, em may mắn lắm mới lọt vào mắt xanh của anh đấy, ráng mà trân trọng."
"Không thèm, em thấy bà thím ấy cũng xinh đẹp, dễ thương, điện nước thì tràn trề, hợp với anh lắm đấy, em nhường anh cho bà ta đấy."
"Ôi, đem mụ ta về chắc làm má anh quá."
"Vậy mà cứ kêu anh anh ngọt xớt ấy chứ."
.......
.......