Một luồng nóng xoẹt ngang lưng anh, một bàn tay đang uốn éo ngang dọc cơ thể anh. Khuôn mặt đầy khiêu khích, nụ cười tỏa nắng như thiêu ruội cả không gian.
Choàng tỉnh lại, đây không phải là vợ mình, con ranh này lại đang giở trò đây mà. Anh sực tỉnh buông tay ra, cô ta bất thình lình ngã nhào ra đằng sau. Một tiếng la thất thanh. Thảo Chi hốt hoảng chạy vào.
"Chị ba, giúp em với, bụng, bụng em đau quá."
Cô ta chà lết dưới đất, miệng không ngừng rên rỉ, điều đó, làm anh cảm thấy hơi có lỗi, nhưng rõ ràng là cô ta bày trò trước mà, anh không có lỗi.
"Chuyện gì vậy? Sao em ấy lại như thế này?"
"Anh, nếu có ghét em thì cứ nói thẳng ra, đâu cần phải đối xử với em như vậy? Trong người em đang còn tồn tại một sinh linh nữa mà."
Cô ta khóc lóc, cô nhìn anh, anh nhìn cô, cô im lặng, anh cũng không nói câu nào. Cô ta muốn anh giải thích hay xin lỗi, đừng có mà mơ.
"Gọi giúp em xe cấp cứu."
"Để anh đưa."
........
"Bụng em đau quá chị ba ơi."
"Ráng tí đi em, sắp đến rồi."
"Nhưng em đau không chịu nỗi."
"Ừ, chị biết."
"Con em liệu có chuyện gì không chị?"
"Không, nhất định là không có chuyện gì mà."
Rõ ràng là đang muốn chia rẽ tình cảm của anh và cô đây mà.
Chỉ một cái té nhẹ thôi mà cô ta làm lố đến thế, chắc hẳn đang mưu mô chuyện gì đây.
"Hôm qua tôi đọc báo, một người phụ nữ mang thai té từ tầng một xuống tầng trệt, vẫn không bị gì cả."
Lời nói của anh, giống như đang vạch trần bộ mặt của ả vậy. Như thế, ả ta mới chịu im.
Bác sĩ khám rồi nói cô ấy chẳng có điều gì bất thường cả, nhưng cô ấy cứ một mực bảo là bụng đau không chịu được.
"Vợ."
"Gì thế chồng?"
"Vợ có nghĩ anh...."
"Chồng em đâu có hèn với phụ nữ như thế, em tin chồng mà."
Anh ôm cô.
"Chỉ có vợ là hiểu anh."
"Thôi đi ông tướng, sến súa quá đi."
"Kệ anh."
Thực ra, khi gật đầu cho con bé chuyển đến đây sống, em đủ biết chuyện gì sẽ xảy ra. Em biết, đây chỉ là trò mở màn cho cái tính háo thắng đến ngông cuồng của nó.
Em vui, vui lắm chồng à! Vui vì em biết, chồng chỉ yêu và để ý em, thay vì mỡ đã dâng đến họng mà chồng vẫn thờ ơ. Em thấy, em biết, em hiểu, nhưng em phải giả vời, em chấp nhận cắn răng nhắm mắt cho kẻ khác nhởn nhơ trước mặt chồng, không phải vì tình yêu em dành cho chồng không đủ đậm sâu, chỉ vì, kẻ đó cũng cần hạnh phúc, mà kẻ đó, lại là em gái em, à không, phải gọi là con gái ân nhân đã nuôi nấng em của ngày hôm nay.
"Anh về trước đi, em ở đây chăm sóc con bé."
"Rõ ràng là nó...."
"Anh à."
"Hay là để anh gọi thằng Óc qua, chứ em ở đây anh không yên tâm."
"Con bé sẽ sợ đấy."
"Nhưng mà...."
"Anh làm như Thảo Ân là ác quỷ không bằng."
Lòng dạ nó còn hơn cả ác quỷ ấy.
"Hay để anh thuê phòng vip, rồi thuê luôn vài y tá phục vụ."
"Anh à."
"Hay em về đi, để anh ở đây."
"Anh à."
"Không nói nhiều, em về ngủ đi, mai còn đi dạy, vợ anh mà ở đây là thức trắng, thêm mấy con muỗi nó chích là bệnh đấy."
Có cần phải lo cho người ta như thế không? Lại cảm động....
Anh mở cửa, cô ta cũng quay lại.
Không ngờ anh ấy lại nghĩ mình xấu xa như vậy, có chết cũng không cho chị ấy ở cạnh mình, mà như thế thì cũng tốt thôi.
"Cô nên cởi cái mặt nạ kinh tởm đó xuống đi."
"Anh có cần phải nói với em khó nghe thế không?"
"Chỉ việc nhìn cái bản mặt của cô thôi là tôi phát nôn lắm rồi, nói như thế là còn nhẹ đấy."
"Anh muốn nói gì thì nói. Nhưng anh nên bình tĩnh lại mà nhìn nhận mọi chuyện. Chị ấy, không phải là con ruột của nhà họ Dư."
"Rồi sao?"
"Đương nhiên sống với chị ấy anh sẽ chẳng có một lợi ích gì. Thứ chị ấy có, chỉ là cái bằng giáo viên quèn, lương bổng chẳng là bao. Còn em, em là con gái ruột của một tập đoàn hùng mạnh, đầy tiếng tâm. Yêu em anh sẽ chẳng lo gì cả, tiền tài, quyền lực, danh vọng, anh chẳng thiếu gì cả."
"Nếu cô muốn khoe những thứ đó, thì tốt nhất đem ra khoe với mấy thằng trai bao ấy, nó sẽ thõa mãn nhu cầu đang rạo rực trong cô, chứ tôi thấy cô đói khát lắm rồi đó."
"Anh...."
"Những thứ đó tôi không thiếu."
"Khi có sự hợp tác, chắc chắn mọi thứ mà anh sở hữu còn nhiều hơn thế này. Anh đừng có mà ngớ ngẩn yêu cái đồ con hoang, cái thứ trôi sông lạc chợ ấy chỉ được cái bòn rút anh thôi."
"Im cái miệng chó của cô lại đi. Tôi ăn nói lịch sự là vì tôi tôn trọng Thảo Chi, chứ cái hạng của cô cũng chẳng khác gì mấy con điếm đi rêu rao tài sản."
"Anh...anh có cần phải...."
"Tôi nói cho cô biết, đừng có mà sĩ nhục vợ tôi trước mặt tôi, nếu không....cô biết tôi làm nghề gì rồi đấy."
Nói rồi, anh rời khỏi phòng, ở đây một hồi chắc anh không kiềm chế mà bóp chết nó quá. Muốn về nhà, bay thẳng lên giừơng ôm vợ ngủ lắm, nhưng như thế lại khiến cô lo, rõ ràng nó chẳng bị gì cả, vậy mắc gì anh phải ở đây chứ? Vậy là Từ Khắc Bảo ra hành lang ngủ, có chết cũng không ngủ chung phòng với ả.
Đêm, trời lạnh, có người đắp chăn, lòng anh vui lắm. Anh nắm lấy tay, kéo xuống.
"Cảm ơn vợ, ngủ đi."
"Mình vào phòng ngủ nhé anh."
Nghe giọng cất lên, anh sực tỉnh, rõ đó đâu phải là giọng vợ mình, ra là con ranh.
"Ở đây lạnh lắm, vào phòng ngủ nhé anh."
"Biến."
"Anh, em xin lỗi mà."
"Có đi nhanh không?"
Cô ta hậm hực lết xác đi, giấc mộng, coi như tan tành.
Chi Chi Hồ.
Một luồng nóng xoẹt ngang lưng anh, một bàn tay đang uốn éo ngang dọc cơ thể anh. Khuôn mặt đầy khiêu khích, nụ cười tỏa nắng như thiêu ruội cả không gian.
Choàng tỉnh lại, đây không phải là vợ mình, con ranh này lại đang giở trò đây mà. Anh sực tỉnh buông tay ra, cô ta bất thình lình ngã nhào ra đằng sau. Một tiếng la thất thanh. Thảo Chi hốt hoảng chạy vào.
"Chị ba, giúp em với, bụng, bụng em đau quá."
Cô ta chà lết dưới đất, miệng không ngừng rên rỉ, điều đó, làm anh cảm thấy hơi có lỗi, nhưng rõ ràng là cô ta bày trò trước mà, anh không có lỗi.
"Chuyện gì vậy? Sao em ấy lại như thế này?"
"Anh, nếu có ghét em thì cứ nói thẳng ra, đâu cần phải đối xử với em như vậy? Trong người em đang còn tồn tại một sinh linh nữa mà."
Cô ta khóc lóc, cô nhìn anh, anh nhìn cô, cô im lặng, anh cũng không nói câu nào. Cô ta muốn anh giải thích hay xin lỗi, đừng có mà mơ.
"Gọi giúp em xe cấp cứu."
"Để anh đưa."
........
"Bụng em đau quá chị ba ơi."
"Ráng tí đi em, sắp đến rồi."
"Nhưng em đau không chịu nỗi."
"Ừ, chị biết."
"Con em liệu có chuyện gì không chị?"
"Không, nhất định là không có chuyện gì mà."
Rõ ràng là đang muốn chia rẽ tình cảm của anh và cô đây mà.
Chỉ một cái té nhẹ thôi mà cô ta làm lố đến thế, chắc hẳn đang mưu mô chuyện gì đây.
"Hôm qua tôi đọc báo, một người phụ nữ mang thai té từ tầng một xuống tầng trệt, vẫn không bị gì cả."
Lời nói của anh, giống như đang vạch trần bộ mặt của ả vậy. Như thế, ả ta mới chịu im.
Bác sĩ khám rồi nói cô ấy chẳng có điều gì bất thường cả, nhưng cô ấy cứ một mực bảo là bụng đau không chịu được.
"Vợ."
"Gì thế chồng?"
"Vợ có nghĩ anh...."
"Chồng em đâu có hèn với phụ nữ như thế, em tin chồng mà."
Anh ôm cô.
"Chỉ có vợ là hiểu anh."
"Thôi đi ông tướng, sến súa quá đi."
"Kệ anh."
Thực ra, khi gật đầu cho con bé chuyển đến đây sống, em đủ biết chuyện gì sẽ xảy ra. Em biết, đây chỉ là trò mở màn cho cái tính háo thắng đến ngông cuồng của nó.
Em vui, vui lắm chồng à! Vui vì em biết, chồng chỉ yêu và để ý em, thay vì mỡ đã dâng đến họng mà chồng vẫn thờ ơ. Em thấy, em biết, em hiểu, nhưng em phải giả vời, em chấp nhận cắn răng nhắm mắt cho kẻ khác nhởn nhơ trước mặt chồng, không phải vì tình yêu em dành cho chồng không đủ đậm sâu, chỉ vì, kẻ đó cũng cần hạnh phúc, mà kẻ đó, lại là em gái em, à không, phải gọi là con gái ân nhân đã nuôi nấng em của ngày hôm nay.
"Anh về trước đi, em ở đây chăm sóc con bé."
"Rõ ràng là nó...."
"Anh à."
"Hay là để anh gọi thằng Óc qua, chứ em ở đây anh không yên tâm."
"Con bé sẽ sợ đấy."
"Nhưng mà...."
"Anh làm như Thảo Ân là ác quỷ không bằng."
Lòng dạ nó còn hơn cả ác quỷ ấy.
"Hay để anh thuê phòng vip, rồi thuê luôn vài y tá phục vụ."
"Anh à."
"Hay em về đi, để anh ở đây."
"Anh à."
"Không nói nhiều, em về ngủ đi, mai còn đi dạy, vợ anh mà ở đây là thức trắng, thêm mấy con muỗi nó chích là bệnh đấy."
Có cần phải lo cho người ta như thế không? Lại cảm động....
Anh mở cửa, cô ta cũng quay lại.
Không ngờ anh ấy lại nghĩ mình xấu xa như vậy, có chết cũng không cho chị ấy ở cạnh mình, mà như thế thì cũng tốt thôi.
"Cô nên cởi cái mặt nạ kinh tởm đó xuống đi."
"Anh có cần phải nói với em khó nghe thế không?"
"Chỉ việc nhìn cái bản mặt của cô thôi là tôi phát nôn lắm rồi, nói như thế là còn nhẹ đấy."
"Anh muốn nói gì thì nói. Nhưng anh nên bình tĩnh lại mà nhìn nhận mọi chuyện. Chị ấy, không phải là con ruột của nhà họ Dư."
"Rồi sao?"
"Đương nhiên sống với chị ấy anh sẽ chẳng có một lợi ích gì. Thứ chị ấy có, chỉ là cái bằng giáo viên quèn, lương bổng chẳng là bao. Còn em, em là con gái ruột của một tập đoàn hùng mạnh, đầy tiếng tâm. Yêu em anh sẽ chẳng lo gì cả, tiền tài, quyền lực, danh vọng, anh chẳng thiếu gì cả."
"Nếu cô muốn khoe những thứ đó, thì tốt nhất đem ra khoe với mấy thằng trai bao ấy, nó sẽ thõa mãn nhu cầu đang rạo rực trong cô, chứ tôi thấy cô đói khát lắm rồi đó."
"Anh...."
"Những thứ đó tôi không thiếu."
"Khi có sự hợp tác, chắc chắn mọi thứ mà anh sở hữu còn nhiều hơn thế này. Anh đừng có mà ngớ ngẩn yêu cái đồ con hoang, cái thứ trôi sông lạc chợ ấy chỉ được cái bòn rút anh thôi."
"Im cái miệng chó của cô lại đi. Tôi ăn nói lịch sự là vì tôi tôn trọng Thảo Chi, chứ cái hạng của cô cũng chẳng khác gì mấy con điếm đi rêu rao tài sản."
"Anh...anh có cần phải...."
"Tôi nói cho cô biết, đừng có mà sĩ nhục vợ tôi trước mặt tôi, nếu không....cô biết tôi làm nghề gì rồi đấy."
Nói rồi, anh rời khỏi phòng, ở đây một hồi chắc anh không kiềm chế mà bóp chết nó quá. Muốn về nhà, bay thẳng lên giừơng ôm vợ ngủ lắm, nhưng như thế lại khiến cô lo, rõ ràng nó chẳng bị gì cả, vậy mắc gì anh phải ở đây chứ? Vậy là Từ Khắc Bảo ra hành lang ngủ, có chết cũng không ngủ chung phòng với ả.
Đêm, trời lạnh, có người đắp chăn, lòng anh vui lắm. Anh nắm lấy tay, kéo xuống.
"Cảm ơn vợ, ngủ đi."
"Mình vào phòng ngủ nhé anh."
Nghe giọng cất lên, anh sực tỉnh, rõ đó đâu phải là giọng vợ mình, ra là con ranh.
"Ở đây lạnh lắm, vào phòng ngủ nhé anh."
"Biến."
"Anh, em xin lỗi mà."
"Có đi nhanh không?"
Cô ta hậm hực lết xác đi, giấc mộng, coi như tan tành.
Chi Chi Hồ.