Cánh cửa phòng vừa mở, vị bác sĩ cởi chiếc khẩu trang với vẻ mệt mỏi, những giọt mồ hôi còn đọng lại trên khuôn mặt chi chít những vết nhăn.
Từ Khắc Bảo như một kẻ điên lao thẳng đến. Anh như đang tìm tòi niềm hi vọng trên vị bác sĩ.
Nhưng cớ sao trông ông ta có vẻ tuyệt vọng như thế?
Không, không thể nào! Vợ mình, con mình, họ sẽ bình an, sẽ mạnh khỏe để vượt qua. Bởi đó là vợ của Từ Khắc Bảo, là con của ba.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chúng tôi chỉ có thể cứu được mẹ, còn bé thì đã qua đời trước khi được đưa đến viện."
Nhìn chàng trai trước mặt đau khổ nhưng vẫn cố gắng kiềm nén mà ông xót xa. Có gì đau khổ bằng việc máu mủ ruột rà phải cách li bởi hai thế giới cơ chứ?
Có gì đau khổ bằng việc đứng ở vị trí của người chồng mà bất lực nhìn vợ mình đau khổ vật vả trên giường bệnh để cố gắng níu kéo giọt máu của cả hai cơ chứ?
"Vợ tôi khỏe chứ? Tôi có thể vào thăm không?"
"Cậu phải thật bình tĩnh mà nghe tôi nói. Vì cú chạm khá mạnh, nên chân của cô ấy bị tổn thương nặng, phần xương chỉ một tí nữa thôi là rời khỏi nhau. Có lẽ, trong thời gian tới cô ấy sẽ không thể di chuyển mà phải nhờ đến xe lăn. Nhưng cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng để tìm ra cách chữa trị khỏi trong thời gian ngắn nhất."
Nước mắt anh đã rơi, nãy giờ, anh đang rất kìm nén mới không để cho những giọt nước mắt yếu đuối rơi. Nhưng...đến giây phút này, anh không còn đủ khả năng, không còn đủ mạnh mẽ để điều khiển cảm xúc của mình.
Những câu nói ấy, như những vết dao sắc nhọn chỉa thẳng vào tim anh, khiến nó tan nát.
Tại sao? Tại sao những thứ kinh khủng ấy lại đến với vợ anh? Cô ấy rất hiền lành, cô ấy chưa từng hãm hại bất kì một ai dù cho kẻ đó có dùng thủ đoạn với cô ấy.
Cô ấy như ánh sao sáng soi rọi lối đi cho bầu trời tăm tối của đời anh.
Thử hỏi, cô ấy đã phạm phải lỗi lầm gì chứ? Tại sao chỉ có hai tiếng, chỉ hai tiếng ít ỏi, chỉ hai tiếng em rời khỏi tầm nhìn của anh mà em lại thành ra thế này?
Lỗi ở anh, đáng lẽ anh không nên rời khỏi em, dù chỉ là một phút. Tại sao những đau đớn ấy không đến với anh? Anh đủ sức chống chịu với nó mà.
Phải chi người nằm ở đấy là anh, anh nguyện đánh đổi tất cả, chỉ để đổi lấy nụ cười của em.
Bóng lưng to lớn của người đàn ông như ôm trọn cô gái nằm trên giừơng bệnh, ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương của anh không hề rời khỏi cô ấy. Những giọt nước mắt của anh làm ướt cả tay của cô ta.
Phải chi, anh rơi lệ vì em, dù chỉ một lần!
Phải chi anh chia bớt yêu thương từ chị ấy sang em, dù chỉ một tí!
Phải chi trái tim của anh chứa đựng hình bóng của em, dù chỉ một ít!
Nhưng, đó chỉ là phải chi. Hiện thực với em, thật xa xỉ!
Tại sao không tông cho chị ta chết luôn đ? để cho chị ta sống làm gì để phải khiến mình khốn khổ thế này.
Có người tức giận rời khỏi.
Bốp....!!!!
Dư Thảo Ân ngã xuống đất trong sự đau đớn, ôm mặt nhìn anh mình trong sự bất ngờ lẫn tức giận.
"Sao anh lại đánh em?"
"Như thế đã là quá nhẹ so với đau đớn mà em đã làm đối với Thảo Chi."
"Anh nói vậy là sao? Rõ ràng anh là người mở ra kế hoạch này. Giờ anh trách em là trách thế nào?"
"Anh bảo em thế nào, kêu hắn chỉ đụng nhẹ, thật nhẹ, chỉ khiến em ấy ngã và ảnh hưởng đến cái thai. Em đã làm thế nào? Em có nghe lời anh nói đâu, rõ ràng em đang trả thù Thảo Chi."
"Không tông cho chị ta chết đã là may mắn lắm rồi."
"Em nói gì đó?"
.....
"Nói cho em biết, nếu chân của Chi không khỏi, em không sống yên với anh đâu."
"Dư Thế Phong, em là em gái ruột của anh đấy."
"Đối với anh, không ai quan trọng bằng cô ấy. Kể cả ba mẹ, em hiểu chứ? Giờ thì biến đi."
Phải chi em yêu anh thì tốt biết mấy Thảo Chi nhỉ! Nếu như vậy thì anh đâu cần phải khổ tâm bày trò để xê dịch trái tim anh.
Anh xin lỗi, anh biết em đau lắm! Nhưng hãy cố gắng vượt qua em nhé, giọt máu của Từ Khắc Bảo đã rời khỏi con người em. Chỉ một bước nữa thôi, em sẽ quay về với anh.
Chi Chi Hồ.
Cánh cửa phòng vừa mở, vị bác sĩ cởi chiếc khẩu trang với vẻ mệt mỏi, những giọt mồ hôi còn đọng lại trên khuôn mặt chi chít những vết nhăn.
Từ Khắc Bảo như một kẻ điên lao thẳng đến. Anh như đang tìm tòi niềm hi vọng trên vị bác sĩ.
Nhưng cớ sao trông ông ta có vẻ tuyệt vọng như thế?
Không, không thể nào! Vợ mình, con mình, họ sẽ bình an, sẽ mạnh khỏe để vượt qua. Bởi đó là vợ của Từ Khắc Bảo, là con của ba.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chúng tôi chỉ có thể cứu được mẹ, còn bé thì đã qua đời trước khi được đưa đến viện."
Nhìn chàng trai trước mặt đau khổ nhưng vẫn cố gắng kiềm nén mà ông xót xa. Có gì đau khổ bằng việc máu mủ ruột rà phải cách li bởi hai thế giới cơ chứ?
Có gì đau khổ bằng việc đứng ở vị trí của người chồng mà bất lực nhìn vợ mình đau khổ vật vả trên giường bệnh để cố gắng níu kéo giọt máu của cả hai cơ chứ?
"Vợ tôi khỏe chứ? Tôi có thể vào thăm không?"
"Cậu phải thật bình tĩnh mà nghe tôi nói. Vì cú chạm khá mạnh, nên chân của cô ấy bị tổn thương nặng, phần xương chỉ một tí nữa thôi là rời khỏi nhau. Có lẽ, trong thời gian tới cô ấy sẽ không thể di chuyển mà phải nhờ đến xe lăn. Nhưng cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng để tìm ra cách chữa trị khỏi trong thời gian ngắn nhất."
Nước mắt anh đã rơi, nãy giờ, anh đang rất kìm nén mới không để cho những giọt nước mắt yếu đuối rơi. Nhưng...đến giây phút này, anh không còn đủ khả năng, không còn đủ mạnh mẽ để điều khiển cảm xúc của mình.
Những câu nói ấy, như những vết dao sắc nhọn chỉa thẳng vào tim anh, khiến nó tan nát.
Tại sao? Tại sao những thứ kinh khủng ấy lại đến với vợ anh? Cô ấy rất hiền lành, cô ấy chưa từng hãm hại bất kì một ai dù cho kẻ đó có dùng thủ đoạn với cô ấy.
Cô ấy như ánh sao sáng soi rọi lối đi cho bầu trời tăm tối của đời anh.
Thử hỏi, cô ấy đã phạm phải lỗi lầm gì chứ? Tại sao chỉ có hai tiếng, chỉ hai tiếng ít ỏi, chỉ hai tiếng em rời khỏi tầm nhìn của anh mà em lại thành ra thế này?
Lỗi ở anh, đáng lẽ anh không nên rời khỏi em, dù chỉ là một phút. Tại sao những đau đớn ấy không đến với anh? Anh đủ sức chống chịu với nó mà.
Phải chi người nằm ở đấy là anh, anh nguyện đánh đổi tất cả, chỉ để đổi lấy nụ cười của em.
Bóng lưng to lớn của người đàn ông như ôm trọn cô gái nằm trên giừơng bệnh, ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương của anh không hề rời khỏi cô ấy. Những giọt nước mắt của anh làm ướt cả tay của cô ta.
Phải chi, anh rơi lệ vì em, dù chỉ một lần!
Phải chi anh chia bớt yêu thương từ chị ấy sang em, dù chỉ một tí!
Phải chi trái tim của anh chứa đựng hình bóng của em, dù chỉ một ít!
Nhưng, đó chỉ là phải chi. Hiện thực với em, thật xa xỉ!
Tại sao không tông cho chị ta chết luôn đ? để cho chị ta sống làm gì để phải khiến mình khốn khổ thế này.
Có người tức giận rời khỏi.
Bốp....!!!!
Dư Thảo Ân ngã xuống đất trong sự đau đớn, ôm mặt nhìn anh mình trong sự bất ngờ lẫn tức giận.
"Sao anh lại đánh em?"
"Như thế đã là quá nhẹ so với đau đớn mà em đã làm đối với Thảo Chi."
"Anh nói vậy là sao? Rõ ràng anh là người mở ra kế hoạch này. Giờ anh trách em là trách thế nào?"
"Anh bảo em thế nào, kêu hắn chỉ đụng nhẹ, thật nhẹ, chỉ khiến em ấy ngã và ảnh hưởng đến cái thai. Em đã làm thế nào? Em có nghe lời anh nói đâu, rõ ràng em đang trả thù Thảo Chi."
"Không tông cho chị ta chết đã là may mắn lắm rồi."
"Em nói gì đó?"
.....
"Nói cho em biết, nếu chân của Chi không khỏi, em không sống yên với anh đâu."
"Dư Thế Phong, em là em gái ruột của anh đấy."
"Đối với anh, không ai quan trọng bằng cô ấy. Kể cả ba mẹ, em hiểu chứ? Giờ thì biến đi."
Phải chi em yêu anh thì tốt biết mấy Thảo Chi nhỉ! Nếu như vậy thì anh đâu cần phải khổ tâm bày trò để xê dịch trái tim anh.
Anh xin lỗi, anh biết em đau lắm! Nhưng hãy cố gắng vượt qua em nhé, giọt máu của Từ Khắc Bảo đã rời khỏi con người em. Chỉ một bước nữa thôi, em sẽ quay về với anh.
Chi Chi Hồ.