"Anh nghĩ, chắc có thể do hai người thường xuyên gặp mặt, tiếp xúc nhiều với nhau, nên em đã bị lẫn lộn giữa cái tình thầy trò và tình yêu nam nữ rồi đấy"
"Cháu vẫn còn đủ sáng suốt để biết được cái tình cảm ấy nằm trong khuôn khổ nào. À, nãy giờ nói chuyện về cháu, vậy còn chú, chú đã tìm thấy một nữa của đời mình chưa?"
"Đương nhiên là tìm thấy rồi, cô bé!"
"Chào chị, chị là..."
"Tôi là người yêu của anh Vĩ. Sở dĩ quán này có tên như thế, là do sự hợp tác về làm ăn và cả...cả cái mối quan hệ đặc biệt"
"Ra là vậy, vậy mà trước giờ chả thấy chú nhắc là đã có người yêu, chú xấu lắm nha!"
"Cô bé biết sao không? Anh chị đã thống nhất với nhau, là khi nào tiến xa hơn nữa sẽ công khai để tạo cho mọi người sự bất ngờ, cô bé là người đầu tiên chị tiết lộ đó"
"Ồ, vậy em may mắn rồi, hay người đẹp đôi lắm, chúc mừng"
"Ồ, cảm ơn em nhé!"
"À, hai người sống cùng nhau à"
"Sao em biết?"
"Hi..em đoán"
"Chính xác là vậy, anh chị còn...còn ở chung phòng nữa mà"
"Í...hai người hư quá nghen"
"Chị cũng không muốn thế, chị muốn giữ gìn cho cái đêm đặc biệt, nhưng anh ấy không kiềm chế được, nên..nên"
Trúc Ly nói trong thẹn thùng.
"Chú xấu tính quá đi"
Trúc Ly liếc nhìn Minh Vĩ, thật tình, trông anh lúc này rất đáng sợ, nhưng cô không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra sự khác biệc trong những cử chỉ và lời nói mà anh dành cho cô gái này, cô không có cái khả năng mà nhìn người cô yêu thân thiết với người con gái khác. Cô biết mình đã chọc giận anh, và cô cũng biết tính cách anh đáng sợ đến nhường nào. Cô bất chấp, bất chấp mọi thứ để đạt được thứ mình mong muốn.
Đáp lại câu chọc của Vy, chỉ là cái cười nhạt, đối với Vy, cái cười ấy là sự ngại ngùng, còn đối với con mắt tinh tường của một người trong cuộc, thì Ly đã dễ dàng biết được, cái cười của sự lạnh lùng, giận dữ.
"Thôi đã đến giờ rồi, cháu phải về rồi! Cảm ơn chú về ngày hôm nay, hai người ở lại vui vẻ nhé!"
"Ồ! Cảm ơn em"
"Để anh đưa em về"
"Cái anh này, anh quên là đã hẹn em đi xem phim rồi sao, em giận anh rồi đấy!"
"Thôi, thầy em sẽ đến đón, hai người xem phim vui vẻ nhé! Tạm biệt."
Minh Vĩ chỉ đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lệ Vy, bàn tay bất chợt uốn lại hình nấm đấm, Trúc Ly có phần run rẩy trước hành động ấy.
Gia Nguyên dừng xe ở chỗ Vy, cô lên xe, hai con người ấy dần tan biến trong màn đêm, trước cái nhìn của Minh Vĩ.
"Anh có cần phải ngắm người ta mãi thế không? Người ta đã về cùng thầy của mình rồi"
Đáp lại câu hỏi của Trúc Ly, là một cái kéo tay thật mạnh
"Anh làm gì mạnh tay thế? Buông tay em ra, đau quá, Minh Vĩ, tôi nói anh có nghe không? BUÔNG TAY RA"
Anh như giả điếc, cứ thế mà lôi cô ra xe, rồi mở cửa, ném cô một cách thô bạo vào trong. Rồi anh ngồi vào ghế láy, chạy xe với một tốc độ điên cuồng. Những nhân viên còn lại, được một phen ngỡ ngàng, trước giờ cậu chủ có khi nào mà tỏ ra hung bạo với cô chủ bao giờ đâu, nhìn thật là kinh khủng.
**********-********-*********
"Anh có cần chỉ vì một con ranh nghèo kiếp xác, nhìn từ trên xuống dưới thì chả có gì là thú vị, còn quê mùa nữa chứ, nó có đáng để anh đối xử như thế với em không?"
Trúc Ly vừa thét lên, vừa xoa xoa bàn tay đã sưng lên.
"Tôi nói cho cô biết, đừng nên điên dại mà phá tan mọi thứ nằm trong tầm ngầm của tôi, nếu không, cô cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ"
"Và tầm ngắm của anh là cái con nhà quê khố rách áo ôm, chân bùn tay bẩn ấy sao? Tôi không ngờ là sở thích của anh lại đến mức tồi tệ như vậy"
Bốp...Một cái tát của sự giận dữ
"Anh..anh dám đánh tôi, trước giờ, ba tôi có khi nào đánh tôi, một cái đau nhỏ từ tôi cũng khiến ông cuốn cuồn lên, anh lấy tư cách gì mà đánh tôi..hả?"
Trúc Ly thét lên.
"Trước giờ, chưa ai đánh cô, nên cô chưa cảm nhận mùi vị của sự đau đớn. Sao, thú vị không? Hay là muốn thêm nữa?"
"Anh im đi, không ai có được cái quyền hạn làm đau tôi, và anh cũng không ngoại lệ. Tất cả những kẻ xung quanh tôi, đều phải nâng mồm mà nịnh nọt tôi, lấy lòng tôi, anh hiểu không?"
"Xin lỗi, tôi không ngu đần như những kẻ đó. Tóm lại một câu, cô nên yên phận một chút, đừng dại dột mà đụng đến tôi và người con gái của tôi. Hôm nay, chỉ là một sự cảnh cáo nhỏ, nếu có lần sao, tôi không chắc là mình giữ được bình tĩnh để làm nên những chuyện gì kinh khủng hơn"
"Người con gái của anh sao? Nghe thật nực cười! Theo như những gì tôi thấy, thì cô ta chẳng có cái gì gọi là yêu thương với anh cả. À, chú mà, chắc là tình chú cháu,...haha...Còn anh, một thằng điên trao mối tình thầm lặng, mối tình đơn phương, mối tình không có kết thút....Haha"
"Cô cứ chóng mắt lên mà xem, cái thằng điên này sẽ làm được những gì cho cái mối tình không có kết thút, cứ chóng mắt lên mà xem HỒ TRÚC LY"
"Anh cũng vậy, cứ chóng mắt lên mà xem con này sẽ làm những gì để dập tắt cái tình yêu ấy, tình yêu của sự ngu muội, và cái tát ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ"
"Anh nghĩ, chắc có thể do hai người thường xuyên gặp mặt, tiếp xúc nhiều với nhau, nên em đã bị lẫn lộn giữa cái tình thầy trò và tình yêu nam nữ rồi đấy"
"Cháu vẫn còn đủ sáng suốt để biết được cái tình cảm ấy nằm trong khuôn khổ nào. À, nãy giờ nói chuyện về cháu, vậy còn chú, chú đã tìm thấy một nữa của đời mình chưa?"
"Đương nhiên là tìm thấy rồi, cô bé!"
"Chào chị, chị là..."
"Tôi là người yêu của anh Vĩ. Sở dĩ quán này có tên như thế, là do sự hợp tác về làm ăn và cả...cả cái mối quan hệ đặc biệt"
"Ra là vậy, vậy mà trước giờ chả thấy chú nhắc là đã có người yêu, chú xấu lắm nha!"
"Cô bé biết sao không? Anh chị đã thống nhất với nhau, là khi nào tiến xa hơn nữa sẽ công khai để tạo cho mọi người sự bất ngờ, cô bé là người đầu tiên chị tiết lộ đó"
"Ồ, vậy em may mắn rồi, hay người đẹp đôi lắm, chúc mừng"
"Ồ, cảm ơn em nhé!"
"À, hai người sống cùng nhau à"
"Sao em biết?"
"Hi..em đoán"
"Chính xác là vậy, anh chị còn...còn ở chung phòng nữa mà"
"Í...hai người hư quá nghen"
"Chị cũng không muốn thế, chị muốn giữ gìn cho cái đêm đặc biệt, nhưng anh ấy không kiềm chế được, nên..nên"
Trúc Ly nói trong thẹn thùng.
"Chú xấu tính quá đi"
Trúc Ly liếc nhìn Minh Vĩ, thật tình, trông anh lúc này rất đáng sợ, nhưng cô không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra sự khác biệc trong những cử chỉ và lời nói mà anh dành cho cô gái này, cô không có cái khả năng mà nhìn người cô yêu thân thiết với người con gái khác. Cô biết mình đã chọc giận anh, và cô cũng biết tính cách anh đáng sợ đến nhường nào. Cô bất chấp, bất chấp mọi thứ để đạt được thứ mình mong muốn.
Đáp lại câu chọc của Vy, chỉ là cái cười nhạt, đối với Vy, cái cười ấy là sự ngại ngùng, còn đối với con mắt tinh tường của một người trong cuộc, thì Ly đã dễ dàng biết được, cái cười của sự lạnh lùng, giận dữ.
"Thôi đã đến giờ rồi, cháu phải về rồi! Cảm ơn chú về ngày hôm nay, hai người ở lại vui vẻ nhé!"
"Ồ! Cảm ơn em"
"Để anh đưa em về"
"Cái anh này, anh quên là đã hẹn em đi xem phim rồi sao, em giận anh rồi đấy!"
"Thôi, thầy em sẽ đến đón, hai người xem phim vui vẻ nhé! Tạm biệt."
Minh Vĩ chỉ đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lệ Vy, bàn tay bất chợt uốn lại hình nấm đấm, Trúc Ly có phần run rẩy trước hành động ấy.
Gia Nguyên dừng xe ở chỗ Vy, cô lên xe, hai con người ấy dần tan biến trong màn đêm, trước cái nhìn của Minh Vĩ.
"Anh có cần phải ngắm người ta mãi thế không? Người ta đã về cùng thầy của mình rồi"
Đáp lại câu hỏi của Trúc Ly, là một cái kéo tay thật mạnh
"Anh làm gì mạnh tay thế? Buông tay em ra, đau quá, Minh Vĩ, tôi nói anh có nghe không? BUÔNG TAY RA"
Anh như giả điếc, cứ thế mà lôi cô ra xe, rồi mở cửa, ném cô một cách thô bạo vào trong. Rồi anh ngồi vào ghế láy, chạy xe với một tốc độ điên cuồng. Những nhân viên còn lại, được một phen ngỡ ngàng, trước giờ cậu chủ có khi nào mà tỏ ra hung bạo với cô chủ bao giờ đâu, nhìn thật là kinh khủng.
--
"Anh có cần chỉ vì một con ranh nghèo kiếp xác, nhìn từ trên xuống dưới thì chả có gì là thú vị, còn quê mùa nữa chứ, nó có đáng để anh đối xử như thế với em không?"
Trúc Ly vừa thét lên, vừa xoa xoa bàn tay đã sưng lên.
"Tôi nói cho cô biết, đừng nên điên dại mà phá tan mọi thứ nằm trong tầm ngầm của tôi, nếu không, cô cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ"
"Và tầm ngắm của anh là cái con nhà quê khố rách áo ôm, chân bùn tay bẩn ấy sao? Tôi không ngờ là sở thích của anh lại đến mức tồi tệ như vậy"
Bốp...Một cái tát của sự giận dữ
"Anh..anh dám đánh tôi, trước giờ, ba tôi có khi nào đánh tôi, một cái đau nhỏ từ tôi cũng khiến ông cuốn cuồn lên, anh lấy tư cách gì mà đánh tôi..hả?"
Trúc Ly thét lên.
"Trước giờ, chưa ai đánh cô, nên cô chưa cảm nhận mùi vị của sự đau đớn. Sao, thú vị không? Hay là muốn thêm nữa?"
"Anh im đi, không ai có được cái quyền hạn làm đau tôi, và anh cũng không ngoại lệ. Tất cả những kẻ xung quanh tôi, đều phải nâng mồm mà nịnh nọt tôi, lấy lòng tôi, anh hiểu không?"
"Xin lỗi, tôi không ngu đần như những kẻ đó. Tóm lại một câu, cô nên yên phận một chút, đừng dại dột mà đụng đến tôi và người con gái của tôi. Hôm nay, chỉ là một sự cảnh cáo nhỏ, nếu có lần sao, tôi không chắc là mình giữ được bình tĩnh để làm nên những chuyện gì kinh khủng hơn"
"Người con gái của anh sao? Nghe thật nực cười! Theo như những gì tôi thấy, thì cô ta chẳng có cái gì gọi là yêu thương với anh cả. À, chú mà, chắc là tình chú cháu,...haha...Còn anh, một thằng điên trao mối tình thầm lặng, mối tình đơn phương, mối tình không có kết thút....Haha"
"Cô cứ chóng mắt lên mà xem, cái thằng điên này sẽ làm được những gì cho cái mối tình không có kết thút, cứ chóng mắt lên mà xem HỒ TRÚC LY"
"Anh cũng vậy, cứ chóng mắt lên mà xem con này sẽ làm những gì để dập tắt cái tình yêu ấy, tình yêu của sự ngu muội, và cái tát ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ"