Chở Vy về đến nhà, Nguyên không nói không rằng, đi thẳng lên phòng, gương mặt không một chút gì gọi là cảm xúc. Và một cái đóng cửa kinh hồn, có cảm tưởng là cả ngôi nhà đều xoay chuyển. Vy suy suy nghĩ nghĩ.
Cốc cốc cốc.
Chả có động tĩnh gì.
Cốc cốc cốc
Một tiếng động cũng chẳng nghe.
"Thầy ơi"
Không ai trả lời.
"Em có thể vào không ạ"
Im lặng....
"Thầy không nói gì là đồng ý, vậy em vào nhé!"
Do cửa không khóa nên Vy nhà ta có thể dễ dàng vào. Nguyên đang ngồi soạn giáo án, tay cứ viết viết một cách điêu luyện, mắt thì dán chặt vào sách. Không biết là không nghe, không biết, không hay, hay là tỏ ra vẻ thờ ơ, lạnh nhạt đây nữa.
"Thầy ơi, Thầy à, Thầy hỡi, có chuyện gì mà trông thần sắc của Thầy tôi xấu thế? Hay là ai làm thầy bực, hay thầy không khỏe chỗ nào, thầy đau răng, đau bụng, hay nhức đầu để em mua thuốc, hay thầy đi xe mệt, thầy nói cho em biết đi, em lo lắm đó"
5 phút
"Thầy soạn giáo án à? Nhìn thầy tôi lúc này trông tri thức gớm"
10 phút
"Ôi thầy ơi! Sao đoạn tiếng anh này em không thể nào dịch được, chắc phải nhờ đến những người có công lực thâm sâu mới mong mà dịch được. Ừ nhỉ! Tìm chi cho mệt, ở đây có một người kiến thức dày đặc, công lực cao siêu rồi, thầy tôi chứ ai...haha... Thầy ơi, câu này dịch sao thế?"
30 phút
"Híc...Thầy làm ơn làm phước bố thí cho em một câu nói đi, hay một chữ cũng được"
"BIẾN"
Đấy, một chữ mà anh bố thí cho cô đấy, nghe mà lạnh cả sống lưng.
"Thầy! Em làm gì đắc tội với thầy sao?"
Người kia vẫn im lặng.
"Thầy đúng là vô vô lí, có gì uất giận thì nói ra để người ta sửa, thầy tưởng ai cũng có thể đi guốc trong bụng thầy để thấu à"
Chả ai đối hoài.
"Thầy...thầy...em cũng chẳng dư hơi dư sức mà nói chuyện với thầy, em về phòng đây, thầy cứ từ từ mà nhâm nhi công việc của thầy đi...hứ"
Nói rồi ai kia giận dữ bỏ về phòng, để lại ai kia với sự hối tiếc.
"Mới nói ngon nói ngọt được có vài câu mà lại lộ rõ nguyên hình rồi, đúng là sự chịu đựng quá kém cỏi"
Nói rồi, anh vội vào phòng tắm. Thực chất, giáo án anh đã soạn xong rồi, thấy cô vào nên giả vờ viết viết.
Tắm xong, anh rón rén qua phòng của ai kia, cửa phòng khóa, chỉ nghe tiếng chửi.
"Cái tên thầy giáo chết tiệt, nhỏ mọn, ích kỉ, nhỏ nhen, khó ưa, đi chết đi"
Ầy...không ngờ cô lại hỗn láo đến thế, anh không sang chắc cũng chẳng biết được là có người nói xấu mình. Tức thiệt mà.
Điện thoại Vy chợt có tin nhắn.
"Em nên ngủ sớm, nói xấu người khác là không tốt cho sức khỏe đâu"
Mắt nhìn đủ hướng, cửa sổ, cửa chính khóa hết rồi mà, kì lạ.
"Thầy, bộ...bộ em làm gì sai hay sao, sao thầy buồn thế?"
"Tôi làm gì dám giận ai kia"
"Thầy không nói thì thôi, chúc thầy ngủ ngon"
"Hôm nay đi ăn với CHÚ VĨ vui nhỉ"
"Sao thầy biết, mà vui lắm! Toàn là những món ăn ngon mà lại sang trọng nữa."
Bên phòng kia một người...TỨC.
"Không biết là thức ăn ngon, hay là đi ăn với người ta mới ngon"
"Thầy nói gì vậy?"
"Tôi chỉ nói vậy thôi, ai hiểu sao thì tùy"
"Thầy nói gì mà em chả hiểu gì cả"
"Chả hiểu sao, hay là vui quá nên bây giờ đầu óc hoạt động cũng không được luôn, đi ăn với chàng mà, chàng mời, chàng gắp thức ăn, rồi chàng chùi mép cho mà, sướng quá còn gì"
"Sao thầy lại nói vậy, mà sao thầy biết"
"Đó là chuyện của tôi"
"Chú ấy có người yêu rồi, vả lại họ sắp cưới nữa, trông hai người ấy rất đẹp đôi, em còn chúc mừng họ nữa đấy, mà người yêu chú Vĩ xinh gái lắm"
Gì chứ? Vĩ có người yêu sao? Sao anh chưa từng biết? Chẳng phải Vĩ đã tuyên bố là yêu cô và khẳng định là giành lấy cô rồi sao? Anh suy nghĩ, có khi nào chuyện này là nằm trong kế hoạch của Vĩ không? Mà qua cách nói chuyện của Vy, chắc cô không có tình cảm với Vĩ rồi, dù gì, anh cũng bớt đi một gánh nặng. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi.
"Ừ, hôm nay tôi chỉ mệt, không có gì đâu"
"Vậy à"
"Ừ, ngủ ngon"
"Thầy cũng vậy"
Trò chuyện với Vy xong, Nguyên nhận một cuộc gọi từ Minh Vĩ.
"Alo, tao nghe"
"Ồ, mày còn nhớ đên tao sao, bạn hiền?"
"Có chuyện gì thì cứ nói đi, tao không có thời gian?"
"Đêm hôm khuya khoắc mà lại không có thời gian, vậy bạn tôi làm gì vậy ta? A, tao biết rồi, chắc giờ đang ngọt ngào bên Lệ Vy yêu dấu, phải không?"
"Mày có thôi đi không, tao và Vy chỉ đơn thuần là thuần là thầy trò, sống trong một khuôn khổ nhất định, mày đừng có mà ăn nói lung tung"
"Lung tung sao, con người của mày tao cũng không ngờ là nhiều mưu mô đến thế. Gì mà tình bạn chứ, tình anh em chứ, bề ngoài ra vẻ là tình nghĩa lắm, nhưng bên trong lại giở trò để đạt được mục đích, mày cũng đâu có thua gì tao đâu, rồi một ngày nào đó trái tim và thể xác của Vy đều sẽ thuộc về tao, xem như ván này tao tạm thua, nhưng mày cũng đừng quá tự đắc"
"Tao chưa từng xem cái tình yêu tao dành cho Vy là một trận chiến hay một ván cờ để rồi chiến thắng hay thua cuộc, tao cũng chưa hề nghĩ rằng sẽ dùng bất kì một chiêu trò gì để chiếm lĩnh trái tim Vy. Tuy tao yêu Vy, nhưng tao sẽ tôn trọng Vy, và tôn trọng cả cái quyết định của cô ấy, nếu cô ấy yêu tao, tao sẽ yêu cô ấy bằng tất cả con tim, nhưng nếu cô ấy yêu mày, tao sẽ không oán trách, tao sẽ đứng một phía mà chúc phúc cho hai người."
Chở Vy về đến nhà, Nguyên không nói không rằng, đi thẳng lên phòng, gương mặt không một chút gì gọi là cảm xúc. Và một cái đóng cửa kinh hồn, có cảm tưởng là cả ngôi nhà đều xoay chuyển. Vy suy suy nghĩ nghĩ.
Cốc cốc cốc.
Chả có động tĩnh gì.
Cốc cốc cốc
Một tiếng động cũng chẳng nghe.
"Thầy ơi"
Không ai trả lời.
"Em có thể vào không ạ"
Im lặng....
"Thầy không nói gì là đồng ý, vậy em vào nhé!"
Do cửa không khóa nên Vy nhà ta có thể dễ dàng vào. Nguyên đang ngồi soạn giáo án, tay cứ viết viết một cách điêu luyện, mắt thì dán chặt vào sách. Không biết là không nghe, không biết, không hay, hay là tỏ ra vẻ thờ ơ, lạnh nhạt đây nữa.
"Thầy ơi, Thầy à, Thầy hỡi, có chuyện gì mà trông thần sắc của Thầy tôi xấu thế? Hay là ai làm thầy bực, hay thầy không khỏe chỗ nào, thầy đau răng, đau bụng, hay nhức đầu để em mua thuốc, hay thầy đi xe mệt, thầy nói cho em biết đi, em lo lắm đó"
phút
"Thầy soạn giáo án à? Nhìn thầy tôi lúc này trông tri thức gớm"
phút
"Ôi thầy ơi! Sao đoạn tiếng anh này em không thể nào dịch được, chắc phải nhờ đến những người có công lực thâm sâu mới mong mà dịch được. Ừ nhỉ! Tìm chi cho mệt, ở đây có một người kiến thức dày đặc, công lực cao siêu rồi, thầy tôi chứ ai...haha... Thầy ơi, câu này dịch sao thế?"
phút
"Híc...Thầy làm ơn làm phước bố thí cho em một câu nói đi, hay một chữ cũng được"
"BIẾN"
Đấy, một chữ mà anh bố thí cho cô đấy, nghe mà lạnh cả sống lưng.
"Thầy! Em làm gì đắc tội với thầy sao?"
Người kia vẫn im lặng.
"Thầy đúng là vô vô lí, có gì uất giận thì nói ra để người ta sửa, thầy tưởng ai cũng có thể đi guốc trong bụng thầy để thấu à"
Chả ai đối hoài.
"Thầy...thầy...em cũng chẳng dư hơi dư sức mà nói chuyện với thầy, em về phòng đây, thầy cứ từ từ mà nhâm nhi công việc của thầy đi...hứ"
Nói rồi ai kia giận dữ bỏ về phòng, để lại ai kia với sự hối tiếc.
"Mới nói ngon nói ngọt được có vài câu mà lại lộ rõ nguyên hình rồi, đúng là sự chịu đựng quá kém cỏi"
Nói rồi, anh vội vào phòng tắm. Thực chất, giáo án anh đã soạn xong rồi, thấy cô vào nên giả vờ viết viết.
Tắm xong, anh rón rén qua phòng của ai kia, cửa phòng khóa, chỉ nghe tiếng chửi.
"Cái tên thầy giáo chết tiệt, nhỏ mọn, ích kỉ, nhỏ nhen, khó ưa, đi chết đi"
Ầy...không ngờ cô lại hỗn láo đến thế, anh không sang chắc cũng chẳng biết được là có người nói xấu mình. Tức thiệt mà.
Điện thoại Vy chợt có tin nhắn.
"Em nên ngủ sớm, nói xấu người khác là không tốt cho sức khỏe đâu"
Mắt nhìn đủ hướng, cửa sổ, cửa chính khóa hết rồi mà, kì lạ.
"Thầy, bộ...bộ em làm gì sai hay sao, sao thầy buồn thế?"
"Tôi làm gì dám giận ai kia"
"Thầy không nói thì thôi, chúc thầy ngủ ngon"
"Hôm nay đi ăn với CHÚ VĨ vui nhỉ"
"Sao thầy biết, mà vui lắm! Toàn là những món ăn ngon mà lại sang trọng nữa."
Bên phòng kia một người...TỨC.
"Không biết là thức ăn ngon, hay là đi ăn với người ta mới ngon"
"Thầy nói gì vậy?"
"Tôi chỉ nói vậy thôi, ai hiểu sao thì tùy"
"Thầy nói gì mà em chả hiểu gì cả"
"Chả hiểu sao, hay là vui quá nên bây giờ đầu óc hoạt động cũng không được luôn, đi ăn với chàng mà, chàng mời, chàng gắp thức ăn, rồi chàng chùi mép cho mà, sướng quá còn gì"
"Sao thầy lại nói vậy, mà sao thầy biết"
"Đó là chuyện của tôi"
"Chú ấy có người yêu rồi, vả lại họ sắp cưới nữa, trông hai người ấy rất đẹp đôi, em còn chúc mừng họ nữa đấy, mà người yêu chú Vĩ xinh gái lắm"
Gì chứ? Vĩ có người yêu sao? Sao anh chưa từng biết? Chẳng phải Vĩ đã tuyên bố là yêu cô và khẳng định là giành lấy cô rồi sao? Anh suy nghĩ, có khi nào chuyện này là nằm trong kế hoạch của Vĩ không? Mà qua cách nói chuyện của Vy, chắc cô không có tình cảm với Vĩ rồi, dù gì, anh cũng bớt đi một gánh nặng. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi.
"Ừ, hôm nay tôi chỉ mệt, không có gì đâu"
"Vậy à"
"Ừ, ngủ ngon"
"Thầy cũng vậy"
Trò chuyện với Vy xong, Nguyên nhận một cuộc gọi từ Minh Vĩ.
"Alo, tao nghe"
"Ồ, mày còn nhớ đên tao sao, bạn hiền?"
"Có chuyện gì thì cứ nói đi, tao không có thời gian?"
"Đêm hôm khuya khoắc mà lại không có thời gian, vậy bạn tôi làm gì vậy ta? A, tao biết rồi, chắc giờ đang ngọt ngào bên Lệ Vy yêu dấu, phải không?"
"Mày có thôi đi không, tao và Vy chỉ đơn thuần là thuần là thầy trò, sống trong một khuôn khổ nhất định, mày đừng có mà ăn nói lung tung"
"Lung tung sao, con người của mày tao cũng không ngờ là nhiều mưu mô đến thế. Gì mà tình bạn chứ, tình anh em chứ, bề ngoài ra vẻ là tình nghĩa lắm, nhưng bên trong lại giở trò để đạt được mục đích, mày cũng đâu có thua gì tao đâu, rồi một ngày nào đó trái tim và thể xác của Vy đều sẽ thuộc về tao, xem như ván này tao tạm thua, nhưng mày cũng đừng quá tự đắc"
"Tao chưa từng xem cái tình yêu tao dành cho Vy là một trận chiến hay một ván cờ để rồi chiến thắng hay thua cuộc, tao cũng chưa hề nghĩ rằng sẽ dùng bất kì một chiêu trò gì để chiếm lĩnh trái tim Vy. Tuy tao yêu Vy, nhưng tao sẽ tôn trọng Vy, và tôn trọng cả cái quyết định của cô ấy, nếu cô ấy yêu tao, tao sẽ yêu cô ấy bằng tất cả con tim, nhưng nếu cô ấy yêu mày, tao sẽ không oán trách, tao sẽ đứng một phía mà chúc phúc cho hai người."