Nguyên vừa mới cho vào mặt Vĩ một cú đấm, mà từ trước đến giờ anh vẫn chưa làm như thế đối với thằng bạn này. Trước giờ, anh đều giải quyết mọi vấn đề bằng lí lẽ, lí lẽ của anh cũng đủ sắc nhọn để giết chết kẻ thù. Còn bây giờ, anh đã không làm thế, anh đã dùng sức mạnh của một người đàn ông để giải quyết, có nghĩa là anh đã rất giận, anh không giữ được bình tĩnh. Chỉ vì một người con gái anh đã phá vỡ quy tắc xử sự chung mà anh đã đặt ra, một quy tắc mà anh đã tôn thời.
Rồi anh nhanh chóng tiến đến, nằm lấy tay Vy, kéo về phía mình. Vy giờ đây đã rất say, cô chẳng biết gì cả, chỉ ngã vào lòng anh và ngủ thiếp đi.
"Tao không ngờ mày lại là một thằng khốn nạn như vậy?"
Vĩ ngồi dậy, anh rất bình tĩnh và thông suốt. Vẫn cái gương mặt ấy, gương mặt của sự khiêu khích.
"Đó là bản chất của tao, mà mày lấy cái quyền gì mà đánh tao, mày lấy cái quyền gì mà lại giật lấy cô gái ấy, khi cô ấy đang ở bên tao"
"Lấy tư cách của một người thầy, có quyền bảo vệ cô ấy khỏi những cạm bẫy của những thằng đốn mạt để không phải hối hận vì đã vướn phải những thứ tồi tệ của cuộc đời"
"Tao cũng không ngờ mày lại là con rùa rụt cổ, một loài rùa không bao giờ dám ngẩng đầu lên để khẳng định cái thứ rất mạnh mẽ tồn tại trong mình, chỉ dám ngụy miệng, chỉ dám dùng cái lớp bọc điên rồ để bào chữa cho con tim đang điên dại của mày...haha..mày là con rùa, con rùa rụt cổ, mày sẽ mãi mãi chẳng thể là đối thủ của tao"
Nguyên biết chứ, hiểu chứ, hiểu rằng Vĩ đang khinh thường mình, khinh thường một thằng đàn ông yếu đuối, đến giờ phút này mà con không dám thừa nhận tình cảm của bản thân trước đám đông. Anh cũng nhiều lần khinh bỉ mình lắm chứ! Nhưng anh tôn trọng Vy, anh đợi khi nào tình cảm ấy đủ lớn, và anh đợi khi nào cô chấp nhận tình cảm nơi anh, anh mới dám công khai. Chứ bây giờ, anh không dám quyết định, anh không đủ tự tin.
"Tao không biết mày nói gì, bây giờ cô ấy sống chung với tao, nên tao có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô ấy"
Nói rồi, anh dìu Vy về.
"Hôm nay, mày đã thua, ngày mai và mãi mãi"
Nguyên nghe, nhưng anh im lặng, đưa cô ra xe, và nổ máy.
Về đến nhà, anh tháo giày của Vy ra, đưa cô lên phòng, thân thể cô nồng nặc mùi rượu, anh dùng khăn lạnh chườm lên trán cô, pha nước chanh để ở cạnh tủ, để khi cô tỉnh có mà dùng.
"Tại sao em lại trở nên như thế? Đó là bản chất thật của em, hay là...em đã gặp một chuyện gì đó không hay?... Sao em không nói gì với anh? Anh có thể giải quyết giúp em mà! Chẳng lẽ, ở em chưa hề có sự tin tưởng với anh. Em giả vời không biết hay em thật sự không biết tình cảm anh dành cho em. Có lẽ hôm nay, anh đã sai, sai khi dễ dàng cho em đi cùng Vĩ"
Anh chỉ có thể bày tỏ nỗi lòng này, khi cô đã thiếp đi. Anh không đủ bản lĩnh để bày tỏ khi cô thức, anh đúng là loài rùa rụt cổ mà.
Nguyên nhanh chóng khép cửa lại thật nhẹ nhàng như sợ người con gái ấy, giật mình thức giấc.
Sáng hôm sau.
"Sao không ngủ thêm một tí nữa, tôi thấy em vẫn chưa khỏe hẳn"
"Em không dám, đây là nhiệm vụ, em không thể lơ là"
Gì chứ? Ở đâu mà hôm nay lại có cái cách nói chuyện lạnh tanh như thế? Anh không trách móc thì thôi, đằng này, cô còn trưng ra cái bộ mặt ấy, đúng là tức không thể chịu nỗi nữa mà.
Bất chợt, Vy ôm đầu, suýt ngã, Nguyên thấy thế, nhanh chóng tiến đến đỡ cô. Cô tỏ ra khó chịu, đẩy người Nguyên ra. Nguyên cảm thấy khó chịu về điều đó, anh cứ thắc mắc, tại sao từ lúc đi cùng Vĩ đến giờ, Vy trở nên rất lạ, nhất định anh phải làm rõ chuyện này, anh không thể nào chịu được cái thái độ lạnh nhạt ấy thêm một giây phút nào nữa.
"Em làm vậy là sao chứ? Thái độ gì đây?"
"Chả có gì cả, thầy không cần phải bận tâm"
"Tôi chẳng thèm bận tâm về ai cả, tôi chỉ sợ một hồi có kẻ lăn ra mà chết ở nhà tôi, hại tôi phải ăn cơm tù"
"Đúng đấy, tốt nhất thầy đừng quan tâm đến con này, nó sẽ đem toàn phiền toái cho thầy đấy. Mà nếu như thầy lo như vậy, em sẽ đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tầng lớp quý tộc như thầy, thầy cứ yên tâm, em sẽ không mang bất kì luyên lụy nào đến thầy đâu."
Nói rồi, cô quay bước.
"EM ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI"
Một giọng quát cực lớn, Vy dừng bước lại.
Đây có lẽ là quyết định đúng đắn mà cô đã đưa ra, dùng một lí do nhảm nhí để rời khỏi căn nhà này, rời khỏi con người mà cô đã trao con tim dại dột. Nếu như cô cứ u muội mà ở lại đây, cô sợ cái tình cảm ấy sẽ khó mà giấu giếm, nó sẽ lớn dần theo thời gian. Và...cô sẽ trở thành kẻ phá vỡ tình yêu của anh. Ừ nhỉ! Mà cô có cái tài năng để phá vỡ tình yêu của họ sao? Cướp lấy con tim của anh sao? Thật nực cười. Cô mãi mãi chỉ là trò chơi, là con rối của anh trong những tháng ngày trống vắng người yêu mà thôi. Những lời nói của Vĩ, như thôi thúc cô sống thật với hiện tại, sống với cái hiện thực dù nó có phũ phàng đến mấy.
Nguyên vừa mới cho vào mặt Vĩ một cú đấm, mà từ trước đến giờ anh vẫn chưa làm như thế đối với thằng bạn này. Trước giờ, anh đều giải quyết mọi vấn đề bằng lí lẽ, lí lẽ của anh cũng đủ sắc nhọn để giết chết kẻ thù. Còn bây giờ, anh đã không làm thế, anh đã dùng sức mạnh của một người đàn ông để giải quyết, có nghĩa là anh đã rất giận, anh không giữ được bình tĩnh. Chỉ vì một người con gái anh đã phá vỡ quy tắc xử sự chung mà anh đã đặt ra, một quy tắc mà anh đã tôn thời.
Rồi anh nhanh chóng tiến đến, nằm lấy tay Vy, kéo về phía mình. Vy giờ đây đã rất say, cô chẳng biết gì cả, chỉ ngã vào lòng anh và ngủ thiếp đi.
"Tao không ngờ mày lại là một thằng khốn nạn như vậy?"
Vĩ ngồi dậy, anh rất bình tĩnh và thông suốt. Vẫn cái gương mặt ấy, gương mặt của sự khiêu khích.
"Đó là bản chất của tao, mà mày lấy cái quyền gì mà đánh tao, mày lấy cái quyền gì mà lại giật lấy cô gái ấy, khi cô ấy đang ở bên tao"
"Lấy tư cách của một người thầy, có quyền bảo vệ cô ấy khỏi những cạm bẫy của những thằng đốn mạt để không phải hối hận vì đã vướn phải những thứ tồi tệ của cuộc đời"
"Tao cũng không ngờ mày lại là con rùa rụt cổ, một loài rùa không bao giờ dám ngẩng đầu lên để khẳng định cái thứ rất mạnh mẽ tồn tại trong mình, chỉ dám ngụy miệng, chỉ dám dùng cái lớp bọc điên rồ để bào chữa cho con tim đang điên dại của mày...haha..mày là con rùa, con rùa rụt cổ, mày sẽ mãi mãi chẳng thể là đối thủ của tao"
Nguyên biết chứ, hiểu chứ, hiểu rằng Vĩ đang khinh thường mình, khinh thường một thằng đàn ông yếu đuối, đến giờ phút này mà con không dám thừa nhận tình cảm của bản thân trước đám đông. Anh cũng nhiều lần khinh bỉ mình lắm chứ! Nhưng anh tôn trọng Vy, anh đợi khi nào tình cảm ấy đủ lớn, và anh đợi khi nào cô chấp nhận tình cảm nơi anh, anh mới dám công khai. Chứ bây giờ, anh không dám quyết định, anh không đủ tự tin.
"Tao không biết mày nói gì, bây giờ cô ấy sống chung với tao, nên tao có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô ấy"
Nói rồi, anh dìu Vy về.
"Hôm nay, mày đã thua, ngày mai và mãi mãi"
Nguyên nghe, nhưng anh im lặng, đưa cô ra xe, và nổ máy.
Về đến nhà, anh tháo giày của Vy ra, đưa cô lên phòng, thân thể cô nồng nặc mùi rượu, anh dùng khăn lạnh chườm lên trán cô, pha nước chanh để ở cạnh tủ, để khi cô tỉnh có mà dùng.
"Tại sao em lại trở nên như thế? Đó là bản chất thật của em, hay là...em đã gặp một chuyện gì đó không hay?... Sao em không nói gì với anh? Anh có thể giải quyết giúp em mà! Chẳng lẽ, ở em chưa hề có sự tin tưởng với anh. Em giả vời không biết hay em thật sự không biết tình cảm anh dành cho em. Có lẽ hôm nay, anh đã sai, sai khi dễ dàng cho em đi cùng Vĩ"
Anh chỉ có thể bày tỏ nỗi lòng này, khi cô đã thiếp đi. Anh không đủ bản lĩnh để bày tỏ khi cô thức, anh đúng là loài rùa rụt cổ mà.
Nguyên nhanh chóng khép cửa lại thật nhẹ nhàng như sợ người con gái ấy, giật mình thức giấc.
Sáng hôm sau.
"Sao không ngủ thêm một tí nữa, tôi thấy em vẫn chưa khỏe hẳn"
"Em không dám, đây là nhiệm vụ, em không thể lơ là"
Gì chứ? Ở đâu mà hôm nay lại có cái cách nói chuyện lạnh tanh như thế? Anh không trách móc thì thôi, đằng này, cô còn trưng ra cái bộ mặt ấy, đúng là tức không thể chịu nỗi nữa mà.
Bất chợt, Vy ôm đầu, suýt ngã, Nguyên thấy thế, nhanh chóng tiến đến đỡ cô. Cô tỏ ra khó chịu, đẩy người Nguyên ra. Nguyên cảm thấy khó chịu về điều đó, anh cứ thắc mắc, tại sao từ lúc đi cùng Vĩ đến giờ, Vy trở nên rất lạ, nhất định anh phải làm rõ chuyện này, anh không thể nào chịu được cái thái độ lạnh nhạt ấy thêm một giây phút nào nữa.
"Em làm vậy là sao chứ? Thái độ gì đây?"
"Chả có gì cả, thầy không cần phải bận tâm"
"Tôi chẳng thèm bận tâm về ai cả, tôi chỉ sợ một hồi có kẻ lăn ra mà chết ở nhà tôi, hại tôi phải ăn cơm tù"
"Đúng đấy, tốt nhất thầy đừng quan tâm đến con này, nó sẽ đem toàn phiền toái cho thầy đấy. Mà nếu như thầy lo như vậy, em sẽ đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tầng lớp quý tộc như thầy, thầy cứ yên tâm, em sẽ không mang bất kì luyên lụy nào đến thầy đâu."
Nói rồi, cô quay bước.
"EM ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI"
Một giọng quát cực lớn, Vy dừng bước lại.
Đây có lẽ là quyết định đúng đắn mà cô đã đưa ra, dùng một lí do nhảm nhí để rời khỏi căn nhà này, rời khỏi con người mà cô đã trao con tim dại dột. Nếu như cô cứ u muội mà ở lại đây, cô sợ cái tình cảm ấy sẽ khó mà giấu giếm, nó sẽ lớn dần theo thời gian. Và...cô sẽ trở thành kẻ phá vỡ tình yêu của anh. Ừ nhỉ! Mà cô có cái tài năng để phá vỡ tình yêu của họ sao? Cướp lấy con tim của anh sao? Thật nực cười. Cô mãi mãi chỉ là trò chơi, là con rối của anh trong những tháng ngày trống vắng người yêu mà thôi. Những lời nói của Vĩ, như thôi thúc cô sống thật với hiện tại, sống với cái hiện thực dù nó có phũ phàng đến mấy.