Trở về với hiện tại, trước khung cảnh yên tĩnh của quán cafe sang trọng, là hình ảnh hai người phụ nữ tuy tuổi đời còn khá trẻ, nhưng trong họ vẫn tồn tại một nỗi niềm sầu muộn, buâng khuâng với những khát vọng và tâm tư đang rạo rực một thứ gọi là tình yêu khiến họ phải bất chấp tất cả.
“Sao đây? Chẳng phải là cô thù hằng tôi về chuyện ấy lắm sao? Hôm nay gọi tôi ra chắc không đơn thuần chỉ là thế nhỉ?”
“Có lẽ vậy. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với cô.”
“Quan trọng, bàn bạc? Haha...giữa chúng ta có gì mà phải sử dụng những từ ngữ đó cơ chứ? Mà tôi có một chuyện thắc mắc từ rất lâu.”
“Chuyện gì?”
“Tại sao lúc trước cô biết chụyện giữa tôi và Minh Vĩ, tại sao cô lại không bêu rếu với thiên hạ, đặc biệt là Gia Nguyên để phỉ bán danh dự tôi? Chẳng phải cô rất thù tôi sao?”
Trúc Ly nhếch môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phải! Tôi thù cô, phải bảo là rất rất rất thù cô. Nhiều lúc tôi còn muốn giết chết cô cho lắp đầy cơn giận. Nhưng như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến gia đình tôi, đặc biệt có liên quan đến giới truyền thông. Nếu không mai, cô đòi chịu trách nhiệm vậy chẳng lẽ Vĩ phải lấy cô à?”
“Haha...cô điên à? Đó chỉ là một đêm say rồi dẫn đến lầm lỡ mà thôi. Cô đúng là suy nghĩ có phần xa xôi rồi đấy.”
“Với lại...khi nhìn vào mắt Vĩ, tôi đủ biết đối với anh ấy cô cũng chỉ là loại qua đường. Nhưng...giờ thì...”
“Thì sao? Mà cũng chả liên quan gì đến tôi cả”
“Có, phải bảo là rất liên quan.”
“Sao?”
“Cô biết Lệ Vy chứ?”
“Tiếp tục đi.”
“Nói một cách ngắn gọn, hiện giờ hai trái tim băng giá của người mà cô và tôi yêu đang bị cô ta cướp mất. Chúng ta phải cùng nhau tìm cách để giải quyết vấn đề này.”
“Cô đùa đấy à? Gia Nguyên của tôi chả có liên quan gì đến người con gái tên Lệ Vy và càng không hề liên quan gì đến câu chuyện mà cô đang cố đề cập.”
“Cô đừng cố ra vẻ mình tài giỏi hay đủ bản lĩnh để níu giữ đàn ông. Cô nên nhớ, tôi sống ở đây lâu hơn cô nên những chuyện đó tôi đều tường tận. Hịên giờ, cô ta đang chung sống cùng gia đình Nguyên, thậm chí là đang mang trong mình giọt máu của Gia Nguyên. Tôi không hiểu cô không bận tâm hay không đủ khả năng để lôi kéo anh ta về, hay cô đang cố sống theo mẫu người cao thượng nhường hạnh phúc bản thân cho một kẻ không hề quen biết.”
“Cô nghĩ tôi khờ thế sao? Tôi là người thế nào cơ chứ. Triết lí sống của tôi là lấy bản thân lên vị trí hàng đầu. Cô đừng nên suy đoán đơn giản khi chỉ nhìn về một phía. Tôi không nông cạn như vậy đâu.”
`Con đàn bà này đúng là xảo quyệt. Mình không nên xem thường ả. Đúng là loại thâm độc´ Trúc Ly thầm nghĩ.
“Vậy chẳng lẽ cô cũng đang có một dự tính gì sau?”
“Đó là chuyện của tôi. Cô không cần phải biết. Cô có biết là tôi rất xem thường hạng đàn bà như cô không chứ! Chỉ là giành giật một thằng đàn ông mà cũng phải nhờ vả sự giúp đỡ từ chính kẻ mà mình rất thù. Cô có biết như thế là rất nhục nhã không hả?”
“Cô.”
“Tôi không dư thời gian mà ngồi ở đây buôn dưa tán chuyện dở hơ với cô đâu. Chuyện nhà ai nấy lo. Nếu cảm thấy mình không đủ bản lĩnh thì nên buông xuôi mà chấp nhận mình là kẻ thất bại. Tam biệt!”
“Mày...mày tưởng mày bản lĩnh may tốt đẹp lắm hả con kia? Mày cũng chỉ là một con thất bại, thất bại mà thôi!”
Trúc Ly giận dữ hét ầm lên sau những lời phỉ bán của Mary.
“Rồi mày cũng phải chịu đau khổ và hối hận khi đã không chấp thuận lời yêu cầu của tao. Cứ đợi đó!”
`Mày chỉ là hạng đàn bà đơn giản, hay nói thẳng ra là thứ ngu ngốc. Mày không đủ tư cách để hợp tác với tao. Đôi khi mọi chuyện ta nên im lặng, phương thức ấy là tốt nhất để ta hành động mà vẫn dẫn đến kết quả như ý. Haha...Lệ Vy, cưng còn quá non trẻ để chiến đấu với chị.´
Đó là những suy nghĩ đang tồn tại trong trí óc Mary.
******-********-******
“Hello, chào thầy chủ nhiệm của tôi, chào người yêu của tôi, về thôi nào.”
“Có vẻ như hôm nay tâm trạng em rất tốt thì phải.”
“Bình thường thôi, chỉ vì đi chung với hotboy nên tôi cảm thấy có phần vinh hạnh ấy mà.”
“Dẻo mồm dẻo miệng gớm.”
“Kệ tôi.”
“Vy này.”
“Sao chàng?”
“Chuyện...chuyện kết hôn của...của hai chúng ta ấy. Em tính thế nào rồi?”
Nhìn cái bộ dạng của cái người kế bên mà cô tức cười. Chỉ thốt ra có mấy chữ mà mô hôi mồ kê nhễ nhại, có lẽ anh rất hồi hợp khi chờ đợi đáp án từ cô. Cô yêu anh, cô đã đeo nhẫn của anh, cô đã cùng anh bày đủ trò chỉ mong gia đình chấp thuận, vậy thì giờ đây, cô còn lí do gì mà từ chối anh chứ!
“Em đồng ý, đồng ý làm vợ anh, là vợ Đỗ Gia Nguyên, làm con dâu của Đỗ gia, và...làm mẹ của các con chúng ta sau này.”
“Em...em nói thật chứ!”
“Thật, chúng ta có thể kết hôn vào ngày mai, ngày mốt, thậm chí là ngay bây giờ.”
Bất ngờ, anh ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, vai cô đã cảm nhận được những giọt nước rất nóng đang chảy dài, đó là nước mắt của anh, những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh yêu cô nhiều thế sao, tại sao chứ? Có phải chăng tình yêu là một loại cảm xúc không tên, vô tình đến rồi lại làm cho người ta điên dại vì nó chăng? cô cũng chẳng rõ. Nhưng giờ đây cô đang rất rõ, cô yêu anh, yêu anh hơn cả bản thân mình.
“Chàng ngốc của em à! Về thôi, anh muốn vợ anh trở thành cô dâu xấu xí nhất thế gian vì đói sao?”
“Không, không bao giờ, vợ anh phải là một cô dâu đẹp nhất hành tinh này.”
“Thôi đi ông tướng, nói quá.”
“Anh nói thật.”
“Ừ thì thật, về thôi.”
“Oke bà xã. Bà xã muôn năm.”
********-*********
“Gia Nguyên dừng xe lại. “
“Chuyện gì vậy em?”
“Anh dừng nhanh đi, có người gặp tai nạn.”
Vừa dừng xe lại, Lệ Vy đã vội vàng phóng ra khỏi xe, làm cho người kế bên cũng không khỏi lo lắng. Cô đúng là lo chuyện bao đồng, à mà không, phải bảo là vợ anh rất tốt bụng mới đúng chứ!
“Bác ơi, Bác ơi, Bác không sao chứ. Mọi người mau gọi xe cấp cứu đi chứ, đứng đơ ra đó làm gì hả?”
Vậy mà những con người ấy vẫn cứ ung dung bàn tán, kẻ thì chụp hình lại để đăng facebook câu like, người thì thừa sơ hở để rút rỉa tiền bạc, nữ trang của người gặp tai nạn. Chắc cô điên mất vì đạo đức suy đồi của những con người này.
Cô khóc, khóc òa lên trước hình ảnh này, hình ảnh người phụ nữ đang đau đớn với cái chân đang loang đầy những vết máu. Cô cũng không hiểu sao mà mình lại xúc động mạnh đến vậy nữa.
“Mau, bế bà ấy lên xe.”
“Vâng, nhanh đi anh.”
“Cảm phiền cô đứng bên ngoài chờ đợi.”
“Vy, Lệ Vy nè, tại sao em lại xúc động như vậy? Chúng ta đâu quen biết bà ta.”
“Em...em cũng không biết nữa. Nhưng....nhưng tại sao khi nhìn cảnh tượng ấy, em lại có cảm giác là người thân của mình đang gặp tai nạn, em...em rất sợ anh à.”
“Nín đi, đó không phải là người thân của chúng ta, với lại, bà ta chỉ bị thương ở phần chân cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tính mạng. À, em xem điện thoại của bà ấy có số của người thân không để báo tin cho họ?”
“Con trai yêu. Chắc là số này.”
“Anh à, hiện giờ mẹ anh gặp tai nạn và đang năm trong bệnh viện. Anh tranh thủ đến nhé!”
“.........”
“Ơ, đúng rồi, tôi là Lệ Vy. Anh...anh là Minh Vĩ sao?”
“.......”
“Vâng, anh đến nhanh nhé!”
Trở về với hiện tại, trước khung cảnh yên tĩnh của quán cafe sang trọng, là hình ảnh hai người phụ nữ tuy tuổi đời còn khá trẻ, nhưng trong họ vẫn tồn tại một nỗi niềm sầu muộn, buâng khuâng với những khát vọng và tâm tư đang rạo rực một thứ gọi là tình yêu khiến họ phải bất chấp tất cả.
“Sao đây? Chẳng phải là cô thù hằng tôi về chuyện ấy lắm sao? Hôm nay gọi tôi ra chắc không đơn thuần chỉ là thế nhỉ?”
“Có lẽ vậy. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với cô.”
“Quan trọng, bàn bạc? Haha...giữa chúng ta có gì mà phải sử dụng những từ ngữ đó cơ chứ? Mà tôi có một chuyện thắc mắc từ rất lâu.”
“Chuyện gì?”
“Tại sao lúc trước cô biết chụyện giữa tôi và Minh Vĩ, tại sao cô lại không bêu rếu với thiên hạ, đặc biệt là Gia Nguyên để phỉ bán danh dự tôi? Chẳng phải cô rất thù tôi sao?”
Trúc Ly nhếch môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phải! Tôi thù cô, phải bảo là rất rất rất thù cô. Nhiều lúc tôi còn muốn giết chết cô cho lắp đầy cơn giận. Nhưng như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến gia đình tôi, đặc biệt có liên quan đến giới truyền thông. Nếu không mai, cô đòi chịu trách nhiệm vậy chẳng lẽ Vĩ phải lấy cô à?”
“Haha...cô điên à? Đó chỉ là một đêm say rồi dẫn đến lầm lỡ mà thôi. Cô đúng là suy nghĩ có phần xa xôi rồi đấy.”
“Với lại...khi nhìn vào mắt Vĩ, tôi đủ biết đối với anh ấy cô cũng chỉ là loại qua đường. Nhưng...giờ thì...”
“Thì sao? Mà cũng chả liên quan gì đến tôi cả”
“Có, phải bảo là rất liên quan.”
“Sao?”
“Cô biết Lệ Vy chứ?”
“Tiếp tục đi.”
“Nói một cách ngắn gọn, hiện giờ hai trái tim băng giá của người mà cô và tôi yêu đang bị cô ta cướp mất. Chúng ta phải cùng nhau tìm cách để giải quyết vấn đề này.”
“Cô đùa đấy à? Gia Nguyên của tôi chả có liên quan gì đến người con gái tên Lệ Vy và càng không hề liên quan gì đến câu chuyện mà cô đang cố đề cập.”
“Cô đừng cố ra vẻ mình tài giỏi hay đủ bản lĩnh để níu giữ đàn ông. Cô nên nhớ, tôi sống ở đây lâu hơn cô nên những chuyện đó tôi đều tường tận. Hịên giờ, cô ta đang chung sống cùng gia đình Nguyên, thậm chí là đang mang trong mình giọt máu của Gia Nguyên. Tôi không hiểu cô không bận tâm hay không đủ khả năng để lôi kéo anh ta về, hay cô đang cố sống theo mẫu người cao thượng nhường hạnh phúc bản thân cho một kẻ không hề quen biết.”
“Cô nghĩ tôi khờ thế sao? Tôi là người thế nào cơ chứ. Triết lí sống của tôi là lấy bản thân lên vị trí hàng đầu. Cô đừng nên suy đoán đơn giản khi chỉ nhìn về một phía. Tôi không nông cạn như vậy đâu.”
`Con đàn bà này đúng là xảo quyệt. Mình không nên xem thường ả. Đúng là loại thâm độc´ Trúc Ly thầm nghĩ.
“Vậy chẳng lẽ cô cũng đang có một dự tính gì sau?”
“Đó là chuyện của tôi. Cô không cần phải biết. Cô có biết là tôi rất xem thường hạng đàn bà như cô không chứ! Chỉ là giành giật một thằng đàn ông mà cũng phải nhờ vả sự giúp đỡ từ chính kẻ mà mình rất thù. Cô có biết như thế là rất nhục nhã không hả?”
“Cô.”
“Tôi không dư thời gian mà ngồi ở đây buôn dưa tán chuyện dở hơ với cô đâu. Chuyện nhà ai nấy lo. Nếu cảm thấy mình không đủ bản lĩnh thì nên buông xuôi mà chấp nhận mình là kẻ thất bại. Tam biệt!”
“Mày...mày tưởng mày bản lĩnh may tốt đẹp lắm hả con kia? Mày cũng chỉ là một con thất bại, thất bại mà thôi!”
Trúc Ly giận dữ hét ầm lên sau những lời phỉ bán của Mary.
“Rồi mày cũng phải chịu đau khổ và hối hận khi đã không chấp thuận lời yêu cầu của tao. Cứ đợi đó!”
`Mày chỉ là hạng đàn bà đơn giản, hay nói thẳng ra là thứ ngu ngốc. Mày không đủ tư cách để hợp tác với tao. Đôi khi mọi chuyện ta nên im lặng, phương thức ấy là tốt nhất để ta hành động mà vẫn dẫn đến kết quả như ý. Haha...Lệ Vy, cưng còn quá non trẻ để chiến đấu với chị.´
Đó là những suy nghĩ đang tồn tại trong trí óc Mary.
--
“Hello, chào thầy chủ nhiệm của tôi, chào người yêu của tôi, về thôi nào.”
“Có vẻ như hôm nay tâm trạng em rất tốt thì phải.”
“Bình thường thôi, chỉ vì đi chung với hotboy nên tôi cảm thấy có phần vinh hạnh ấy mà.”
“Dẻo mồm dẻo miệng gớm.”
“Kệ tôi.”
“Vy này.”
“Sao chàng?”
“Chuyện...chuyện kết hôn của...của hai chúng ta ấy. Em tính thế nào rồi?”
Nhìn cái bộ dạng của cái người kế bên mà cô tức cười. Chỉ thốt ra có mấy chữ mà mô hôi mồ kê nhễ nhại, có lẽ anh rất hồi hợp khi chờ đợi đáp án từ cô. Cô yêu anh, cô đã đeo nhẫn của anh, cô đã cùng anh bày đủ trò chỉ mong gia đình chấp thuận, vậy thì giờ đây, cô còn lí do gì mà từ chối anh chứ!
“Em đồng ý, đồng ý làm vợ anh, là vợ Đỗ Gia Nguyên, làm con dâu của Đỗ gia, và...làm mẹ của các con chúng ta sau này.”
“Em...em nói thật chứ!”
“Thật, chúng ta có thể kết hôn vào ngày mai, ngày mốt, thậm chí là ngay bây giờ.”
Bất ngờ, anh ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, vai cô đã cảm nhận được những giọt nước rất nóng đang chảy dài, đó là nước mắt của anh, những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh yêu cô nhiều thế sao, tại sao chứ? Có phải chăng tình yêu là một loại cảm xúc không tên, vô tình đến rồi lại làm cho người ta điên dại vì nó chăng? cô cũng chẳng rõ. Nhưng giờ đây cô đang rất rõ, cô yêu anh, yêu anh hơn cả bản thân mình.
“Chàng ngốc của em à! Về thôi, anh muốn vợ anh trở thành cô dâu xấu xí nhất thế gian vì đói sao?”
“Không, không bao giờ, vợ anh phải là một cô dâu đẹp nhất hành tinh này.”
“Thôi đi ông tướng, nói quá.”
“Anh nói thật.”
“Ừ thì thật, về thôi.”
“Oke bà xã. Bà xã muôn năm.”
-
“Gia Nguyên dừng xe lại. “
“Chuyện gì vậy em?”
“Anh dừng nhanh đi, có người gặp tai nạn.”
Vừa dừng xe lại, Lệ Vy đã vội vàng phóng ra khỏi xe, làm cho người kế bên cũng không khỏi lo lắng. Cô đúng là lo chuyện bao đồng, à mà không, phải bảo là vợ anh rất tốt bụng mới đúng chứ!
“Bác ơi, Bác ơi, Bác không sao chứ. Mọi người mau gọi xe cấp cứu đi chứ, đứng đơ ra đó làm gì hả?”
Vậy mà những con người ấy vẫn cứ ung dung bàn tán, kẻ thì chụp hình lại để đăng facebook câu like, người thì thừa sơ hở để rút rỉa tiền bạc, nữ trang của người gặp tai nạn. Chắc cô điên mất vì đạo đức suy đồi của những con người này.
Cô khóc, khóc òa lên trước hình ảnh này, hình ảnh người phụ nữ đang đau đớn với cái chân đang loang đầy những vết máu. Cô cũng không hiểu sao mà mình lại xúc động mạnh đến vậy nữa.
“Mau, bế bà ấy lên xe.”
“Vâng, nhanh đi anh.”
“Cảm phiền cô đứng bên ngoài chờ đợi.”
“Vy, Lệ Vy nè, tại sao em lại xúc động như vậy? Chúng ta đâu quen biết bà ta.”
“Em...em cũng không biết nữa. Nhưng....nhưng tại sao khi nhìn cảnh tượng ấy, em lại có cảm giác là người thân của mình đang gặp tai nạn, em...em rất sợ anh à.”
“Nín đi, đó không phải là người thân của chúng ta, với lại, bà ta chỉ bị thương ở phần chân cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tính mạng. À, em xem điện thoại của bà ấy có số của người thân không để báo tin cho họ?”
“Con trai yêu. Chắc là số này.”
“Anh à, hiện giờ mẹ anh gặp tai nạn và đang năm trong bệnh viện. Anh tranh thủ đến nhé!”
“.........”
“Ơ, đúng rồi, tôi là Lệ Vy. Anh...anh là Minh Vĩ sao?”
“.......”
“Vâng, anh đến nhanh nhé!”