“Vâng, em cũng mới biết, mà hai người là bạn thân chẳng lẽ anh không biết mặt mẹ của anh ta à?”
“Vĩ chưa từng giới thiệu bà ta với anh, nhưng bà ta đang sống ở Anh sao lại ở đây và còn gặp tai nạn chứ? Thật khó hiểu.”
20 phút sau.
“Lệ Vy.”
“Chào anh, bác gái hiện đang nằm trong phòng này đấy.”
“Cảm ơn em nhé!”
“À không có gì, anh là bạn của Nguyên thì cũng như là người thân của em, với lại em chỉ thấy người gặp nạn mà giúp đỡ thôi, mà cũng nhờ có Nguyên, nếu không em cũng không biết phải xoay xở thế nào nữa.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt ấy thật khó hiểu.
“Cảm ơn mày nhé, bạn hiền!”
“Không có gì?”
“Anh có chuyện muốn nói với Nguyên, em ở đây đợi tí nhé!”
“Vâng.”
“Sao rồi? Dạo này tình cảm của mày tiến triển đến đâu rồi?”
“Có vẻ như mục đích mà mày đến đây, không phải là vì quan tâm đến tình trạng mẹ mày, mà dường như là vì sự có mặt của Lệ Vy thì phải.”
“Haha...không uổng danh là bạn tao, quả là rất hiểu tao.”
“Mày, mày đúng là đồ bất hiếu, mẹ mày như thế mà một câu thăm hỏi cũng chẳng thèm thốt ra.”
“Mày biết gì mà nói chứ? À...hay là mày đang ghen, ghen vì sự có mặt của tao sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của mày?”
“Mày đừng xem thường tình cảm của tao như vậy, mày nghĩ tình cảm của tao và Vy là gì mà lại tan vỡ chỉ vì mày chứ. Tao nói cho mày biết một tin, trong thời gian gần nhất, tao và Lệ Vy sẽ kết hôn.”
“Mày đang khoe chiến thắng với tao đấy à?”
“Không phải khoe, mà là báo tin mừng cho bạn bè.”
“Mày nghĩ mọi chuyện sẽ kết thút đơn giản thế sao. Mày nghĩ mày và Lệ Vy sẽ đến với nhau trong một buổi bình minh ấm áp, trong tiếng nhạc réo rắt pha lẫn tiếng hò reo nhộn nhịp và cả sự chúc mừng của dòng họ hai bên à?”
“Đúng, đó sẽ là một kết thút có hậu giữa một cuộc tình đẹp của tao và Vy.”
“Haha... Mày thừa biết tính tao mà Nguyên, trước giờ tao chưa từng yêu ai, và Lệ Vy là cô gái đầu tiên mà tao yêu, tao sẽ không để mọi chuyện xảy ra theo ý mày đâu. Mày cứ từ từ mà xem kịch hay đi. Thôi, tao vào thăm mẹ đây, làm một đứa con hiếu thảo theo sự mong đợi của mày và...diễn một vở kịch hay cho NGƯỜI TAO YÊU xem.”
Kẻ quay gót, người phía sau lo lắng nhìn về bóng lưng, liệu nó sẽ làm gì, một thằng như nó thì có chuyện gì mà không dám làm chứ. Anh phải làm sao? Làm sao đây?
“Bác sĩ, bác sĩ tình hình của mẹ tôi thế nào rồi hả? Có ảnh hưởng gì đến tính mạng hay không? Ông mau nói đi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chi trả, miễn là sức khỏe mẹ tôi vẫn đảm bảo.”
“Minh Vĩ, anh đừng kích động quá, từ từ nghe bác sĩ giải thích.”
“Anh xin lỗi.”
“Không sao, tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của anh mà. Hiện giờ, tính mạng của mẹ anh không hề nguy hiểm. Chỉ có điều....”
“Điều gì chứ?”
“Do bị chấn thương mạnh ở phần chân, nên có đến 80 phần trăm bà ấy sẽ không thể di chuyển được bằng chân trong thời gian sau này.”
“Gì chứ hả? Ông đang lèm bèm cái quái gì thế hả? Làm sao mà mẹ tôi có thể sống nổi trong khi bà ấy bị tàn tật chứ?”
“Chuyện này thì chỉ mong kì tích xảy ra thì mới mong là chân bà ấy trở nên bình thường trở lại.”
“Ông nói nhảm nhí gì thế? Ông là bác sĩ thì phải có nhiệm vụ giúp bệnh nhân khỏe mạnh, vậy mà ông bảo là chờ kì tích hả? Ai cấp bằng cho ông thế?”
“Minh Vĩ, bình tĩnh lại anh à! Bác sĩ, thật sự xin lỗi ông, trong hoàn cảnh này thì không ai là không kích động được, mong ông thông cảm.”
“Không có gì, tôi hiểu mà. Trong thời gian tới chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra phương pháp điều trị.”
“Vâng, cảm ơn ông”
Minh Vĩ ngã quỵ xuống ghế, đau khổ tột cùng. Đây là lần đầu tiên Vy thấy được sự bế tắc đằng sau sự mạnh mẽ của người đàn ông này, và...đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc, khóc rất thảm thiết. Không ngờ anh ấy lại có hiếu đến vậy. Cô cũng đang thầm ước mình cũng có được một người mẹ để cảm nhận những điều này. Nhìn anh đau khổ cô cũng thật thương xót, chắc có lẽ lúc này đây, anh ấy cần lắm sự sẻ chia, động viên từ người khác.
Bất ngờ, cô nắm lấy tay Vĩ.
“Anh à! Rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn, hãy nghĩ về một hướng tích cực để mọi chuyện đơn giản hơn. Chắc chắn bác gái sẽ khỏe lại mà, anh hãy tin vào điều đó.”
Vĩ bỗng kéo tay cô ôm vào lòng. Lệ Vy ngạc nhiên trước hành động đó, nhưng cô vẫn ngồi im, vì chắc có lẽ điều đó sẽ giúp anh đỡ hơn.
“Chắc chắn là mẹ anh sẽ không sao phải không em? Anh sẽ chết mất nếu chứng kiến quãng đời còn lại của mẹ phải sống trong đau khổ.”
“Chắc chắn, anh hãy yên tâm, đừng lo lắng quá.”
“Cảm ơn em, về tất cả.”
Vy cười, cười mãn nguyện vì đã giúp anh phần nào gỡ bỏ được nỗi lo trong lúc này.
Phía kia là hình ảnh người đàn ông đang nắm chặt bàn tay. Anh giận không phải cô dễ dàng để hắn ta ôm, mà là vì anh lại càng nhận rõ được bộ mặt thối nát của thằng bạn. Đúng là một vở kịch xuất sắc.
Hắn ta đang cười, cái cười bĩu cợt, cái cười đắc thắng, như đang nói với anh, đây chỉ là sự mở đầu cho cái vở kịch mà hắn ta đang dựng.