Nguyên bất chợt nắm tay Vy lôi đi mà không hỏi han gì cả.
“Lệ Vy đã là người của tao, tao không cho phép bất kì ai dẫn cô ấy đi, đặc biệc là mày.”
“Mày nên suy nghĩ trước khi nói, đừng ăn nói như một kẻ mơ hoang.”
“Tao biết bây giờ mày rất đau khổ, tao hiểu, tao có thể thông cảm. Nhưng sự thật thì vẫn mãi là sự thật.”
Tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô. Ánh mắt anh vẫn gián xuống sàn nhà, anh không nhìn vào mắt cô. Cô cũng chẳng hiểu anh đang nghĩ gì, tay anh đang run rẩy, bấu chặt vào tay cô khiến cô đau đớn nhưng cô vẫn gắng chịu. Cái nắm tay ấy rất lạ, nó không ấm áp và dịu dàng như mọi khi.
Anh không đối hoài đến những điều mà Vĩ nói, điều ấy đã làm cho hắn ta tức giận.
“Tao đã bảo là mày không được dẫn cô ấy đi, mày điếc à?”
“Những tấm ảnh đó là do mày, phải không?”
“Ảnh sao? Ảnh nào nhỉ? À là ảnh của tao và Vy à? Mày thấy rồi sao? Tao không ngờ thời buổi hiện đại gớm, haha...”
Vy có nghe nhầm không? Những bức ảnh đó...anh đã thấy rồi sao? Có phải chăng anh đang rất giận? Anh đang rất cần một lời giải thích từ cô. Anh chắc hẳn đã phải rất kìm chế mới giữ được bình tĩnh mà nói chuyện với hắn ta. Chắc hẳn tim anh đang rất đau, rất thất vọng về cô. Minh Vĩ, một kẻ ác độc đã làm cho tình yêu của cô gần như sụp đổ. Cô đã bảo là cô không yêu hắn mà tội tình gì hắn cứ níu kéo để làm cho mọi chuyện rối lên, điều đó chỉ làm cho tất cả đau khổ. Giờ phút này đây, cô chỉ biết im lặng, cô chẳng biết mình nên nói gì. Cô không biết giải thích với anh những gì và cũng chả biết mắng chửi cái kẻ xấu xa kia ra sao. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.
“Tao tin Vy!”
Câu nói ấy đều làm cho cả hai bất ngờ, người cảm động lệ tràn trên má, kẻ tức cười phì phèo với sự ngớ ngẩn đến điên rồ của một thằng ngu.
“Tin sao? Tin rằng cô ấy đã lên giừơng cùng tao, hay mày tin tình yêu của cả hai vẫn tồn tại khi cô ấy đã cùng tao trải qua một đêm ân ái. Haha...tức cười quá!”
“Tao không cần biết, tao chỉ biết một điều duy nhất là tao luôn tin tưởng ở Vy, người con gái tao yêu.”
“Mày nên dẹp ngay vẻ mạnh mẽ đó đi, tao quá hiểu tính mày rồi mà. Thầy Nguyên của tôi à, đừng cố gượng để giữ sỉ diện cho mình cho người nữa, khó chịu lắm đấy!”
Liếc Vĩ một cái, Nguyên tiếp tục lôi Vy đi.
Bất chợt.
“ĐỖ GIA NGUYÊN.”
Bốp....
Nguyên ngã sống soài dưới sàn sau cú đánh bất ngờ của Vĩ.
“Anh đang làm cái quái gì thế hả? Ai cho anh cái quyền muốn đánh ai thì đánh chứ?”
Vy vừa quát lớn vừa đỡ Nguyên. Vĩ tiến đến kéo Vy về phía mình.
“Anh làm gì vậy? Buông ra!”
“Tôi đã bảo em là của tôi, em không được phép rời xa tôi khi chưa được sự cho phép của tôi. Tôi yêu em và em cũng phải như thế với tôi.”
“Yêu tôi sao? Sao tôi chẳng hề cảm nhận được điều gì trong cái tình yêu đó cả?”
“Đó là vì em mù quáng chạy theo hắn ta, chạy theo cái thứ điên dại mà em luôn tôn thờ là một tình yêu đẹp để rồi vô tình vứt bỏ tình yêu mà tôi dành tặng cho em.”
“Không! Anh đã sai! Chính vì đến bên Nguyên tôi mới biết thế nào là yêu, và chính vì ở cạnh anh tôi mới biết cái thứ anh dành cho tôi không phải là tình yêu. Yêu là gì chứ? Phải chăng con người ta khi đã yêu thì luôn mong muốn những điều tốt đẹp đến với người mình yêu, sẽ từ bỏ mọi thứ để người mình yêu được hạnh phúc. Còn anh thì sao? Anh luôn dùng thủ đoạn để chiếm đoạt tôi, anh đâu cần biết rằng tôi đau khổ hay vui vẻ về điều đó, anh luôn làm theo ý mình. Cái tôi trong anh quá lớn, chính điều ấy đã khiến người khác cảm thấy ngán ngẫm về anh. Và chính điều đó đã khiến cho con tim tôi không hề có cảm giác gì khi ở cạnh anh.”
“Em đừng giảng lí với tôi. Mục đích của em là được đi cùng hắn ta chứ gì? Em đừng có mơ. Còn mày, tốt nhất mày nên cút khỏi nơi đây, ngoan ngoãn làm đứa con trai ngoan của gia đình và đồng ý lấy cô Mary xinh đẹp gì đó đi.”
“Tôi chỉ chấp nhận Lệ Vy là con dâu duy nhất của gia đình thôi cậu Vĩ à!”
Bà Gia Thành đang tiến vào, tay đẩy thêm chiếc xe lăn đang chở mẹ Vĩ.
“Bác gái.”
“Mẹ.”
“Mẹ...mẹ đã hồi phục chưa mà xuất viện rồi?”
“Cậu đã mất điểm hoàn toàn trong mắt Vy thì đừng cố diễn nữa. Mấy hôm nay cậu có thèm đến thăm xem bà ấy sống chết thế nào đâu chứ!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao con không hiểu gì cả?”
“Bà mau nói đi khi mọi chuyện vẫn còn kịp.”
Bà chần chừ suy nghĩ. Đúng! Bà phải nói, mọi chuyện cần được phơi bày trong hôm nay mặc dù bà biết hậu quả sẽ rất xấu.
“Trước khi mẹ nói ra mọi chuyện, thì hai con, Minh Vĩ và Lệ Vy xin cho mẹ cơ hội để nói lời xin lỗi. Mẹ có lỗi với hai con, nhiều... nhiều lắm!”
“Bác gái à! Sao bác lại phải xin lỗi cháu chứ?”
“Bởi vì...vì mẹ nợ con nhiều lắm.”
“Mẹ?”
“Cách đây 18 năm. Có một người đàn bà đã nhẫn tâm bỏ lại đứa con gái vừa mới chào đời, nhẫn tâm bỏ gia đình để chạy theo sự giàu sang, xa xỉ. Người đó là mẹ! Là mẹ! Và đứa cọn gái tội nghiệp ấy chính là con, Trần Lệ Vy.”
“Bà ăn nói lung tung gì thể hả? Làm sao mà Vy có thể là con gái của bà cơ chứ?”
“Tất cả mọi khía cạnh khi nhìn vào đều đủ giả thuyết để chứng minh điều đó. 18 năm đã qua và đó cũng là số tuổi của Vy, con và Vy đều có cùng một họ. Kết luận của cuộc xét nghiệm ADN từ mẫu tóc mà mẹ đã lén bứt của Vy, và hơn hẳn, là...sự thân thương gần gũi đến dịu kì khi mẹ được ngồi cạnh Vy, được nói chuyện cùng nó.”
“Bà im đi! Có phải bà biết tôi yêu Vy, và bà không đồng ý về điều đó nên cố tình dựng nên cái vở kịch buồn cười này phải không?”
“Không! Những gì mẹ nói điều là sự thật, con và Vy là anh em ruột, nó là đứa em tội nghiệp của con, là đứa em mà khiến con phải khóc rất nhiều khi rời xa nó, khiến con phải dồn nén nỗi hận thù vì sự độc ác từ mẹ.”
“Làm sao có thể như thế được! Làm sao cô ấy có thể là em gái ruột của tôi trong khi cô ấy lại là người con gái tôi yêu, là người con gái làm cho con tim tôi trở nên điên dại chứ? Làm ơn! Làm ơn nói rằng đó không phải là sự thật, đó chỉ là trò vui mà bà mới bày ra.”
Vĩ khóc, anh đã khóc, khóc vì một cô gái, khóc vì cái sự thật ngớ ngẩn này.
“Con bình tĩnh lại đi...”
“Không...tôi không muốn nghe gì nữa hết, các người, một lũ lừa bịp, một lũ dối gian.”
Minh Vĩ chạy khỏi phòng, chạy khỏi cái thứ tồi tệ ấy. Cái thứ mà anh cứ ngỡ nó sẽ là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh. Cái giây phút được nhận lại em gái, được nhận lại gia đình luôn là ước mơ cháy bỏng trong anh. Nhưng giờ thì sao chứ? Ừ thì anh đã nhận lại em gái của mình rồi đấy, nhưng sao anh lại cảm thấy nó chua chát, quằn quại đến vậy? Rồi những ngày tháng sau này của anh sẽ ra sao? Anh biết xử sự với cô với cái danh nghĩa gì? Người yêu, hay...em gái. Đúng là một trò đùa đau khổ mà tạo hóa ban tặng cho anh.
Nguyên bất chợt nắm tay Vy lôi đi mà không hỏi han gì cả.
“Lệ Vy đã là người của tao, tao không cho phép bất kì ai dẫn cô ấy đi, đặc biệc là mày.”
“Mày nên suy nghĩ trước khi nói, đừng ăn nói như một kẻ mơ hoang.”
“Tao biết bây giờ mày rất đau khổ, tao hiểu, tao có thể thông cảm. Nhưng sự thật thì vẫn mãi là sự thật.”
Tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô. Ánh mắt anh vẫn gián xuống sàn nhà, anh không nhìn vào mắt cô. Cô cũng chẳng hiểu anh đang nghĩ gì, tay anh đang run rẩy, bấu chặt vào tay cô khiến cô đau đớn nhưng cô vẫn gắng chịu. Cái nắm tay ấy rất lạ, nó không ấm áp và dịu dàng như mọi khi.
Anh không đối hoài đến những điều mà Vĩ nói, điều ấy đã làm cho hắn ta tức giận.
“Tao đã bảo là mày không được dẫn cô ấy đi, mày điếc à?”
“Những tấm ảnh đó là do mày, phải không?”
“Ảnh sao? Ảnh nào nhỉ? À là ảnh của tao và Vy à? Mày thấy rồi sao? Tao không ngờ thời buổi hiện đại gớm, haha...”
Vy có nghe nhầm không? Những bức ảnh đó...anh đã thấy rồi sao? Có phải chăng anh đang rất giận? Anh đang rất cần một lời giải thích từ cô. Anh chắc hẳn đã phải rất kìm chế mới giữ được bình tĩnh mà nói chuyện với hắn ta. Chắc hẳn tim anh đang rất đau, rất thất vọng về cô. Minh Vĩ, một kẻ ác độc đã làm cho tình yêu của cô gần như sụp đổ. Cô đã bảo là cô không yêu hắn mà tội tình gì hắn cứ níu kéo để làm cho mọi chuyện rối lên, điều đó chỉ làm cho tất cả đau khổ. Giờ phút này đây, cô chỉ biết im lặng, cô chẳng biết mình nên nói gì. Cô không biết giải thích với anh những gì và cũng chả biết mắng chửi cái kẻ xấu xa kia ra sao. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.
“Tao tin Vy!”
Câu nói ấy đều làm cho cả hai bất ngờ, người cảm động lệ tràn trên má, kẻ tức cười phì phèo với sự ngớ ngẩn đến điên rồ của một thằng ngu.
“Tin sao? Tin rằng cô ấy đã lên giừơng cùng tao, hay mày tin tình yêu của cả hai vẫn tồn tại khi cô ấy đã cùng tao trải qua một đêm ân ái. Haha...tức cười quá!”
“Tao không cần biết, tao chỉ biết một điều duy nhất là tao luôn tin tưởng ở Vy, người con gái tao yêu.”
“Mày nên dẹp ngay vẻ mạnh mẽ đó đi, tao quá hiểu tính mày rồi mà. Thầy Nguyên của tôi à, đừng cố gượng để giữ sỉ diện cho mình cho người nữa, khó chịu lắm đấy!”
Liếc Vĩ một cái, Nguyên tiếp tục lôi Vy đi.
Bất chợt.
“ĐỖ GIA NGUYÊN.”
Bốp....
Nguyên ngã sống soài dưới sàn sau cú đánh bất ngờ của Vĩ.
“Anh đang làm cái quái gì thế hả? Ai cho anh cái quyền muốn đánh ai thì đánh chứ?”
Vy vừa quát lớn vừa đỡ Nguyên. Vĩ tiến đến kéo Vy về phía mình.
“Anh làm gì vậy? Buông ra!”
“Tôi đã bảo em là của tôi, em không được phép rời xa tôi khi chưa được sự cho phép của tôi. Tôi yêu em và em cũng phải như thế với tôi.”
“Yêu tôi sao? Sao tôi chẳng hề cảm nhận được điều gì trong cái tình yêu đó cả?”
“Đó là vì em mù quáng chạy theo hắn ta, chạy theo cái thứ điên dại mà em luôn tôn thờ là một tình yêu đẹp để rồi vô tình vứt bỏ tình yêu mà tôi dành tặng cho em.”
“Không! Anh đã sai! Chính vì đến bên Nguyên tôi mới biết thế nào là yêu, và chính vì ở cạnh anh tôi mới biết cái thứ anh dành cho tôi không phải là tình yêu. Yêu là gì chứ? Phải chăng con người ta khi đã yêu thì luôn mong muốn những điều tốt đẹp đến với người mình yêu, sẽ từ bỏ mọi thứ để người mình yêu được hạnh phúc. Còn anh thì sao? Anh luôn dùng thủ đoạn để chiếm đoạt tôi, anh đâu cần biết rằng tôi đau khổ hay vui vẻ về điều đó, anh luôn làm theo ý mình. Cái tôi trong anh quá lớn, chính điều ấy đã khiến người khác cảm thấy ngán ngẫm về anh. Và chính điều đó đã khiến cho con tim tôi không hề có cảm giác gì khi ở cạnh anh.”
“Em đừng giảng lí với tôi. Mục đích của em là được đi cùng hắn ta chứ gì? Em đừng có mơ. Còn mày, tốt nhất mày nên cút khỏi nơi đây, ngoan ngoãn làm đứa con trai ngoan của gia đình và đồng ý lấy cô Mary xinh đẹp gì đó đi.”
“Tôi chỉ chấp nhận Lệ Vy là con dâu duy nhất của gia đình thôi cậu Vĩ à!”
Bà Gia Thành đang tiến vào, tay đẩy thêm chiếc xe lăn đang chở mẹ Vĩ.
“Bác gái.”
“Mẹ.”
“Mẹ...mẹ đã hồi phục chưa mà xuất viện rồi?”
“Cậu đã mất điểm hoàn toàn trong mắt Vy thì đừng cố diễn nữa. Mấy hôm nay cậu có thèm đến thăm xem bà ấy sống chết thế nào đâu chứ!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao con không hiểu gì cả?”
“Bà mau nói đi khi mọi chuyện vẫn còn kịp.”
Bà chần chừ suy nghĩ. Đúng! Bà phải nói, mọi chuyện cần được phơi bày trong hôm nay mặc dù bà biết hậu quả sẽ rất xấu.
“Trước khi mẹ nói ra mọi chuyện, thì hai con, Minh Vĩ và Lệ Vy xin cho mẹ cơ hội để nói lời xin lỗi. Mẹ có lỗi với hai con, nhiều... nhiều lắm!”
“Bác gái à! Sao bác lại phải xin lỗi cháu chứ?”
“Bởi vì...vì mẹ nợ con nhiều lắm.”
“Mẹ?”
“Cách đây năm. Có một người đàn bà đã nhẫn tâm bỏ lại đứa con gái vừa mới chào đời, nhẫn tâm bỏ gia đình để chạy theo sự giàu sang, xa xỉ. Người đó là mẹ! Là mẹ! Và đứa cọn gái tội nghiệp ấy chính là con, Trần Lệ Vy.”
“Bà ăn nói lung tung gì thể hả? Làm sao mà Vy có thể là con gái của bà cơ chứ?”
“Tất cả mọi khía cạnh khi nhìn vào đều đủ giả thuyết để chứng minh điều đó. năm đã qua và đó cũng là số tuổi của Vy, con và Vy đều có cùng một họ. Kết luận của cuộc xét nghiệm ADN từ mẫu tóc mà mẹ đã lén bứt của Vy, và hơn hẳn, là...sự thân thương gần gũi đến dịu kì khi mẹ được ngồi cạnh Vy, được nói chuyện cùng nó.”
“Bà im đi! Có phải bà biết tôi yêu Vy, và bà không đồng ý về điều đó nên cố tình dựng nên cái vở kịch buồn cười này phải không?”
“Không! Những gì mẹ nói điều là sự thật, con và Vy là anh em ruột, nó là đứa em tội nghiệp của con, là đứa em mà khiến con phải khóc rất nhiều khi rời xa nó, khiến con phải dồn nén nỗi hận thù vì sự độc ác từ mẹ.”
“Làm sao có thể như thế được! Làm sao cô ấy có thể là em gái ruột của tôi trong khi cô ấy lại là người con gái tôi yêu, là người con gái làm cho con tim tôi trở nên điên dại chứ? Làm ơn! Làm ơn nói rằng đó không phải là sự thật, đó chỉ là trò vui mà bà mới bày ra.”
Vĩ khóc, anh đã khóc, khóc vì một cô gái, khóc vì cái sự thật ngớ ngẩn này.
“Con bình tĩnh lại đi...”
“Không...tôi không muốn nghe gì nữa hết, các người, một lũ lừa bịp, một lũ dối gian.”
Minh Vĩ chạy khỏi phòng, chạy khỏi cái thứ tồi tệ ấy. Cái thứ mà anh cứ ngỡ nó sẽ là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh. Cái giây phút được nhận lại em gái, được nhận lại gia đình luôn là ước mơ cháy bỏng trong anh. Nhưng giờ thì sao chứ? Ừ thì anh đã nhận lại em gái của mình rồi đấy, nhưng sao anh lại cảm thấy nó chua chát, quằn quại đến vậy? Rồi những ngày tháng sau này của anh sẽ ra sao? Anh biết xử sự với cô với cái danh nghĩa gì? Người yêu, hay...em gái. Đúng là một trò đùa đau khổ mà tạo hóa ban tặng cho anh.