Quay về với viễn cảnh ban nãy. Lệ Vy và Gia Nguyên, cả hai đều bàng hoàng trước lời nói từ miệng bà ta. Liệu đó có phải chăng là sự thật. Vy cũng chẳng biết nữa, nhưng sao cô lại có cái xúc cảm lạ lẫm, tim cô hơi nhói, mắt cô không kiềm được mà vô tình để những giọt nước nóng hỏi ấy rơi lả chả. Nguyên tiến đến ôm cô, lau những giọt nước đang tồn đọng trên khóe mắt, anh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sự thật có vẻ như bà ta là mẹ ruột của Vy thì phải.
“Bà...bà nói bà là mẹ tôi sao?”
“Đúng! Làm ơn tin mẹ, mẹ đã xét nghiệm và khoa học đã kết luận điều đó.”
“Tin! Tôi tin chứ! Tin bà là mẹ tôi, là người đành đoạn bỏ rơi tôi từ khi tôi còn rất nhỏ, tin bà là người đã ban tặng cho tôi một tuổi thơ thật đẹp, một tuổi thơ mà hầu như chỉ có riêng tôi mới có được cái vinh hạnh để hưởng thụ.”
Bà khóc, nước mắt bà rơi theo từng câu nói của cô.
“Mẹ yêu của con à! Sao mẹ phải khóc chứ? Đáng lẽ ra mẹ phải tươi cười, tươi cười bởi sự quyết định sáng suốt của mẹ.”
“Lệ Vy à! Con cũng đừng trách bà ấy làm gì, dù gì thì...”
“Bà cứ để nó nói, nói ra mọi chuyện, như thế sẽ nhẹ lòng hơn.”
“Mọi chuyện sao? Nếu như có cho tôi nhiều ngày liền cũng không kể hết được mọi chuyện. Cái chuyện mà hôm nào ba cũng phải uống rượu say mèm, ngày nào, đêm nào tôi cũng phải lắng nghe những lời càm ràm, trách móc. Cái chuyện mà tôi như một đứa đói khát, thèm thuồng trước sự bảo bọc yêu thương của những đứa bạn cùng trang lứa đang hạnh phúc bởi gia đình đủ cha đủ mẹ. Cái chuyện mà tôi bị lũ bạn chọc gẹo khinh khi là cái đồ mồ côi mẹ, cái đồ nghèo nàn bẩn thỉu. Hay cái chuyện...”
“Làm ơn đừng nói nữa! Mẹ biết mẹ là một người mẹ không ra gì, mẹ không xứng đáng để xin con một lời tha thứ. Nhưng mẹ xin con, xin con cho mẹ được bù đắp cho con những lầm lỗi trong quá khứ.”
“Bà nghĩ tôi sẽ hạnh phúc khi được sống sung sướng an nhàn trong những đồng tiền không thuộc vào sức lao động của bản thân sao? Bà nghĩ tôi sẽ như bà mà chìa tay ra để xin tiền kẻ khác sao? Xin lỗi! Tôi không làm được. Hãy coi như ngày hôm nay chưa diễn ra, và...hãy xem như chúng ta chưa hề quen biết.”
Cô chạy thật nhanh để rời khỏi nơi đây, rời khỏi cái nơi có người đàn bà tàn nhẫn ấy. Cô tin chứ! Cô tin bà là mẹ cô, bởi tình mẫu tử luôn tồn tại trong mỗi con người một cảm giác, và cô hoàn toàn cảm nhận được điều đó ngay từ lần đầu gặp bà. Đừng trách cô hẹp hòi, ích kỉ hay độc ác đối với bà, có trách thì trách nỗi đau trong cô quá lớn, không còn chỗ dư để chứa nỗi hai chữ thứ tha.
Nguyên chạy theo Vy, lòng nặng trĩu khi chứng kiến thấy người con gái anh yêu phải khóc, tại sao ông trời lại bất công khi để cô phải gánh vác nỗi đau quá lớn. Anh thật tệ khi không làm đúng lời hứa với cô.
Căn phòng ấy hiện chỉ còn hai người phụ nữ, kẻ thơ thẫn trông theo dáng vóc đứa con gái đã khuất xa, người nghẹn ngào xúc động trước nghịch cảnh éo le.
“Đừng quá đau khổ, hãy cho nó thời gian, rồi nó sẽ thấu hiểu cho bà.”
“Cảm ơn bà, nếu không có người bạn như bà, nếu bà không kịp thời báo tin chắc mọi chuyện sẽ tệ hơn.”
“Bà là bạn tôi, Nguyên là con trai tôi, tôi sẽ làm mọi chuyện vì những người thân yêu. Cũng mai tôi nghe được trò chuyện của Nguyên và Mary nên mới biết được.”
“Trên đời này chắc không có người phụ nữ nào xấu xa như tôi. Tôi đã làm cho những người thân yêu của mình phải đau khổ, tôi đã tạo ra cái trò đùa trớ trêu thế này, anh em ruột mà lại yêu nhau, còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này không chứ!”
Lời nói của bà hòa quyện với những giọt nước mắt tội lỗi. Cõi lòng bà đau đớn tột cùng.
Cái vỗ vai nhẹ nhàng từ bà Gia Thành là niềm an ủi duy nhất lúc này. Bởi bà cũng không biết phải nói những gì.
“Không ngờ em lùn tịt thế này mà chạy nhanh gớm. Đúng là bái phục!”
Cô im lặng, đôi gò má ướt đẫm.
“Hây... Lệ Vy của anh trông mạnh mẽ, cứng cáp và ranh ma thế này mà cũng biết khóc sao?”
Anh đau, đau nhiều lắm. Nhưng anh phải mạnh mẽ, bởi lúc này đây cô cần lắm một bờ vai vững chắc để dựa vào, cần lắm sự ấm áp từ anh để xua tan tuyết băng lạnh buốt của cuộc đời.
“Trong khu rừng hoang sơ, u buốt nọ, có hai con hổ, một con hổ mẹ và một con hổ con. Năm ấy do hạn hán, cây cối khô cằn, những loài thú khác thì di cư đến nơi khác để tiếp tục sinh tồn. Nhưng con hổ ấy quyết định không đi đâu, bởi đó là rừng xanh, là nhà, là nơi mà nó đã sinh ra và lớn lên. Thấy hổ con khổ sở vì đói và khát, hổ mẹ xót xa, cuối cùng hổ mẹ quyết định ra đi. Hổ con trông ngóng mỏi mòn nhưng không thấy hổ mẹ quay về bèn trách móc, tự bảo là mẹ vô tình bỏ nó bơ vơ, cô độc. Trong lòng sinh ra một mối hận. Một ngày nọ, hổ mẹ quay về, trên miệng đang cắn những con mồi bắt được được, nó hốc hác, yếu ớt và già đi, trên cơ thể còn đầy những vết thương do tranh giành miếng mòi với nhưng con thú khác, nhưng...em thử đoán xem.”
“Em không biết!”
“Nhưng hổ con đã ra đi, nó đã từ bỏ quê hương, từ bỏ mẹ nó, nó nghĩ mẹ nó không cần nó nữa, nên đã ra đi, nhưng sự thật là hổ mẹ đã vượt qua bao khu rừng, vượt qua bao địa bàn của những chúa tể khác để tìm kiếm miếng ăn cho nó. Hổ mẹ ngày nào cũng chờ con về nhưng đều vô vọng, cuối cùng nó già úa và chết đi nhưng hổ con vẫn chưa về.”
“Em không giống như con hổ trong câu chuyện.”
“Em đừng nên nhận định một cách khái quát như thế! Bi kịch ở câu chuyện là do sự nông cạn của hổ con, nó chính vì hiểu lầm mẹ, chính vì giận mẹ mà không biết rõ lí do mà khiến cho cả hai phải đau khổ.”
“Nhưng hổ mẹ đã hi sinh vì con mình, còn bà ta...”
“Bà ta đã mang nặng đẻ đau, đã ban cho em một cái quyền vô cùng quý giá, đó là cái quyền được sống, và chính cái quyền ấy mà đã đưa hai ta đến được với nhau. Bà ta cũng đau đớn và khổ sở lắm với những sai lầm của mình, ai trong đời mà không một lần phạm lỗi, em thân làm con chẳng lẽ một lần tha thứ mà cũng không làm được hay sao? Đồng ý là em đã rất bất hạnh về tuổi thơ, nhưng nó đã là quá khứ, hãy vứt nó vào một xó xỉnh nào đó và sống thật tốt cho hiện tại, chẳng phải bây giờ em đã rất hạnh phúc khi có đủ nhưng người thân yêu hay sao?”
Cô mệt mỏi tựa vào vai anh, trong đầu không ngừng miên man những điều anh nói.
Anh nói đúng! Níu kéo quá khứ chỉ khiến bản thân thêm đau khổ, vậy thì lí do gì cô phải chần chừ với cái việc tha thứ hay không? Nhưng sao trong cô lại tồn tại sự uất nghẹn đến lạ kì.
Quay về với viễn cảnh ban nãy. Lệ Vy và Gia Nguyên, cả hai đều bàng hoàng trước lời nói từ miệng bà ta. Liệu đó có phải chăng là sự thật. Vy cũng chẳng biết nữa, nhưng sao cô lại có cái xúc cảm lạ lẫm, tim cô hơi nhói, mắt cô không kiềm được mà vô tình để những giọt nước nóng hỏi ấy rơi lả chả. Nguyên tiến đến ôm cô, lau những giọt nước đang tồn đọng trên khóe mắt, anh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sự thật có vẻ như bà ta là mẹ ruột của Vy thì phải.
“Bà...bà nói bà là mẹ tôi sao?”
“Đúng! Làm ơn tin mẹ, mẹ đã xét nghiệm và khoa học đã kết luận điều đó.”
“Tin! Tôi tin chứ! Tin bà là mẹ tôi, là người đành đoạn bỏ rơi tôi từ khi tôi còn rất nhỏ, tin bà là người đã ban tặng cho tôi một tuổi thơ thật đẹp, một tuổi thơ mà hầu như chỉ có riêng tôi mới có được cái vinh hạnh để hưởng thụ.”
Bà khóc, nước mắt bà rơi theo từng câu nói của cô.
“Mẹ yêu của con à! Sao mẹ phải khóc chứ? Đáng lẽ ra mẹ phải tươi cười, tươi cười bởi sự quyết định sáng suốt của mẹ.”
“Lệ Vy à! Con cũng đừng trách bà ấy làm gì, dù gì thì...”
“Bà cứ để nó nói, nói ra mọi chuyện, như thế sẽ nhẹ lòng hơn.”
“Mọi chuyện sao? Nếu như có cho tôi nhiều ngày liền cũng không kể hết được mọi chuyện. Cái chuyện mà hôm nào ba cũng phải uống rượu say mèm, ngày nào, đêm nào tôi cũng phải lắng nghe những lời càm ràm, trách móc. Cái chuyện mà tôi như một đứa đói khát, thèm thuồng trước sự bảo bọc yêu thương của những đứa bạn cùng trang lứa đang hạnh phúc bởi gia đình đủ cha đủ mẹ. Cái chuyện mà tôi bị lũ bạn chọc gẹo khinh khi là cái đồ mồ côi mẹ, cái đồ nghèo nàn bẩn thỉu. Hay cái chuyện...”
“Làm ơn đừng nói nữa! Mẹ biết mẹ là một người mẹ không ra gì, mẹ không xứng đáng để xin con một lời tha thứ. Nhưng mẹ xin con, xin con cho mẹ được bù đắp cho con những lầm lỗi trong quá khứ.”
“Bà nghĩ tôi sẽ hạnh phúc khi được sống sung sướng an nhàn trong những đồng tiền không thuộc vào sức lao động của bản thân sao? Bà nghĩ tôi sẽ như bà mà chìa tay ra để xin tiền kẻ khác sao? Xin lỗi! Tôi không làm được. Hãy coi như ngày hôm nay chưa diễn ra, và...hãy xem như chúng ta chưa hề quen biết.”
Cô chạy thật nhanh để rời khỏi nơi đây, rời khỏi cái nơi có người đàn bà tàn nhẫn ấy. Cô tin chứ! Cô tin bà là mẹ cô, bởi tình mẫu tử luôn tồn tại trong mỗi con người một cảm giác, và cô hoàn toàn cảm nhận được điều đó ngay từ lần đầu gặp bà. Đừng trách cô hẹp hòi, ích kỉ hay độc ác đối với bà, có trách thì trách nỗi đau trong cô quá lớn, không còn chỗ dư để chứa nỗi hai chữ thứ tha.
Nguyên chạy theo Vy, lòng nặng trĩu khi chứng kiến thấy người con gái anh yêu phải khóc, tại sao ông trời lại bất công khi để cô phải gánh vác nỗi đau quá lớn. Anh thật tệ khi không làm đúng lời hứa với cô.
Căn phòng ấy hiện chỉ còn hai người phụ nữ, kẻ thơ thẫn trông theo dáng vóc đứa con gái đã khuất xa, người nghẹn ngào xúc động trước nghịch cảnh éo le.
“Đừng quá đau khổ, hãy cho nó thời gian, rồi nó sẽ thấu hiểu cho bà.”
“Cảm ơn bà, nếu không có người bạn như bà, nếu bà không kịp thời báo tin chắc mọi chuyện sẽ tệ hơn.”
“Bà là bạn tôi, Nguyên là con trai tôi, tôi sẽ làm mọi chuyện vì những người thân yêu. Cũng mai tôi nghe được trò chuyện của Nguyên và Mary nên mới biết được.”
“Trên đời này chắc không có người phụ nữ nào xấu xa như tôi. Tôi đã làm cho những người thân yêu của mình phải đau khổ, tôi đã tạo ra cái trò đùa trớ trêu thế này, anh em ruột mà lại yêu nhau, còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này không chứ!”
Lời nói của bà hòa quyện với những giọt nước mắt tội lỗi. Cõi lòng bà đau đớn tột cùng.
Cái vỗ vai nhẹ nhàng từ bà Gia Thành là niềm an ủi duy nhất lúc này. Bởi bà cũng không biết phải nói những gì.
“Không ngờ em lùn tịt thế này mà chạy nhanh gớm. Đúng là bái phục!”
Cô im lặng, đôi gò má ướt đẫm.
“Hây... Lệ Vy của anh trông mạnh mẽ, cứng cáp và ranh ma thế này mà cũng biết khóc sao?”
Anh đau, đau nhiều lắm. Nhưng anh phải mạnh mẽ, bởi lúc này đây cô cần lắm một bờ vai vững chắc để dựa vào, cần lắm sự ấm áp từ anh để xua tan tuyết băng lạnh buốt của cuộc đời.
“Trong khu rừng hoang sơ, u buốt nọ, có hai con hổ, một con hổ mẹ và một con hổ con. Năm ấy do hạn hán, cây cối khô cằn, những loài thú khác thì di cư đến nơi khác để tiếp tục sinh tồn. Nhưng con hổ ấy quyết định không đi đâu, bởi đó là rừng xanh, là nhà, là nơi mà nó đã sinh ra và lớn lên. Thấy hổ con khổ sở vì đói và khát, hổ mẹ xót xa, cuối cùng hổ mẹ quyết định ra đi. Hổ con trông ngóng mỏi mòn nhưng không thấy hổ mẹ quay về bèn trách móc, tự bảo là mẹ vô tình bỏ nó bơ vơ, cô độc. Trong lòng sinh ra một mối hận. Một ngày nọ, hổ mẹ quay về, trên miệng đang cắn những con mồi bắt được được, nó hốc hác, yếu ớt và già đi, trên cơ thể còn đầy những vết thương do tranh giành miếng mòi với nhưng con thú khác, nhưng...em thử đoán xem.”
“Em không biết!”
“Nhưng hổ con đã ra đi, nó đã từ bỏ quê hương, từ bỏ mẹ nó, nó nghĩ mẹ nó không cần nó nữa, nên đã ra đi, nhưng sự thật là hổ mẹ đã vượt qua bao khu rừng, vượt qua bao địa bàn của những chúa tể khác để tìm kiếm miếng ăn cho nó. Hổ mẹ ngày nào cũng chờ con về nhưng đều vô vọng, cuối cùng nó già úa và chết đi nhưng hổ con vẫn chưa về.”
“Em không giống như con hổ trong câu chuyện.”
“Em đừng nên nhận định một cách khái quát như thế! Bi kịch ở câu chuyện là do sự nông cạn của hổ con, nó chính vì hiểu lầm mẹ, chính vì giận mẹ mà không biết rõ lí do mà khiến cho cả hai phải đau khổ.”
“Nhưng hổ mẹ đã hi sinh vì con mình, còn bà ta...”
“Bà ta đã mang nặng đẻ đau, đã ban cho em một cái quyền vô cùng quý giá, đó là cái quyền được sống, và chính cái quyền ấy mà đã đưa hai ta đến được với nhau. Bà ta cũng đau đớn và khổ sở lắm với những sai lầm của mình, ai trong đời mà không một lần phạm lỗi, em thân làm con chẳng lẽ một lần tha thứ mà cũng không làm được hay sao? Đồng ý là em đã rất bất hạnh về tuổi thơ, nhưng nó đã là quá khứ, hãy vứt nó vào một xó xỉnh nào đó và sống thật tốt cho hiện tại, chẳng phải bây giờ em đã rất hạnh phúc khi có đủ nhưng người thân yêu hay sao?”
Cô mệt mỏi tựa vào vai anh, trong đầu không ngừng miên man những điều anh nói.
Anh nói đúng! Níu kéo quá khứ chỉ khiến bản thân thêm đau khổ, vậy thì lí do gì cô phải chần chừ với cái việc tha thứ hay không? Nhưng sao trong cô lại tồn tại sự uất nghẹn đến lạ kì.