Đột nhiên, tiếng vó ngựa rầm rập giẫm nát trời xanh, cát vàng phấp phới. Từ bên sườn núi phía đông có một nhóm người ngựa đang xông đến đây.
Hàm Quang đưa mắt nhìn, người dẫn đầu chính là Ngu Hổ Thần. Nàng mừng như điên, gọi lớn một tiếng: “Cha.”
Lúc này, nàng mới hiểu ra vì sao tối qua Ngu Hổ Thần rời khỏi đó trước. Hóa ra Hoắc Thần vẫn giữ lại một chiêu cuối cùng, binh phân làm hai nơi, chỗ sáng là nàng và Thừa Ảnh hộ tống, còn chỗ tối là Ngu Hổ Thần, phòng ngừa bất trắc. Giờ khắc này, Hàm Quang cảm thấy vui mừng vì sự sắp xếp của Hoắc Thần không gì sánh được, thầm bội phục sự khôn khéo, cẩn thận của hắn.
Ngu Hổ Thần phóng ngựa dẫn trước, chặn đứng truy binh.
Hoắc Thần kéo dây cương, quay ngựa lại chém giết. Đang giữa trưa, mũi đao lóe sáng dưới ánh mặt trời gay gắt chói chang, càng làm tôn lên gương mặt anh tuấn khí khái bức người của Hoắc Thần. Hàm Quang bị Hoắc Thần ôm chặt lưng áo, chỉ cảm thấy không phát huy khả năng được, liền quay đầu lại nói: “Mau buông tay.”
Chỉ có điều trong lúc quay mặt, có một tên trong phía đối phương đã đâm một kiếm tới ngực nàng. Hoắc Thần đưa đao chặn đứng trường kiếm, mũi kiếm đã cắt vào áo của Hàm Quang.
Hàm Quang không dám phân tâm, vung đao liên thủ với Hoắc Thần ngăn địch.
Những thủ hạ Ngu Hổ Thần mang theo đều là những người xuất sắc của trại núi Hổ Đầu. Chỉ sau một lát, họ đã chém giết hết truy binh, và chạy đến tiếp ứng Thừa Ảnh.
Ngu Hổ Thần chắp tay hành lễ: “Điện hạ.”
Hoắc Thần đưa mắt nhìn người cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Những tên đó không cần giữ lại làm tù binh.”
Ngu Hổ Thần đưa mắt nhìn thoáng qua thắt lưng Hàm Quang, thúc ngựa bỏ đi.
Hàm Quang thở phào một hơi. Lúc này nàng mới cảm thấy ngực có chút đau nhức. Nàng cúi mắt nhìn xuống, lớp áo trước ngực đã bị cắt toạc, lộ ra áo trong màu xanh biếc trễ xuống. Trên ngực có một chút đỏ thẫm, đúng là vừa rồi bị nhát kiếm kia quẹt trúng.
Đưa mắt nhìn xuống chút nữa, cánh tay của Hoắc Thần vẫn còn đặt trên eo nàng. Mặt nàng đỏ lên, cố gắng giãy giụa, nhảy xuống ngựa thoát khỏi lòng hắn. Nàng đưa tay bụm ngực, chạy về hướng của Thừa Ảnh.
Hoắc Thần cưỡi ngựa đến trước chặn đầu nàng, cúi đầu khó hiểu nên hỏi: “Sao thế?”
Hàm Quang không nói, tay đặt trên ngực, sắc mặt có phần không được tự nhiên.
Hoắc Thần nhíu mày, đột nhiên hắn khom nhanh người xuống, giật tay nàng ra.
Lồng ngực đầy đặn, vải xanh dính vào người, trên làn da tuyết trắng có điểm vết đỏ thẫm, như hạt tương tư tươi đẹp.
Hàm Quang sét đánh không kịp bưng tai nên chỉ vội vàng lấy tay che ngực. Đó chẳng qua chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng nàng nào biết cái liếc mắt đó lại in đậm giống như nhát rìu khắc lên núi đá.
Hoắc Thần hơi ngẩn ngơ giây lát, khom người đưa tay chụp Hàm Quang kéo lên lưng ngựa. Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra liền nói: “Ban nãy, ta đã cứu ngươi một mạng. Sau này, nhớ báo đáp.”
Hàm Quang vẫn còn chút xấu hổ, khẽ nói: “Điện hạ, trí nhớ ta không được tốt lắm.”
Hoắc Thần ngồi trên ngựa, mỉm cười: “Không sao, ta lúc nào cũng nhắc nhở ngươi là được.”
Hàm Quang cười xòa ha ha: “Điện hạ trăm công nghìn việc, vẫn không nên nhớ những việc cỏn con thế này.”
“Trí nhớ bản vương rất tốt, bị ngươi giẫm một cước, cả đời này khó quên.”
Hàm Quang lau mồ hôi cười gượng, mặt có chút phát hỏa.
Lúc này, thủ hạ của Lạc Thanh Khung đã bị tiêu diệt sạch. Lạc Thanh Khung bị thương nặng, nằm trên đất. Lạc Thanh Thành một kiếm chỉ thẳng vào ngực hắn, ngón tay run run không đâm xuống được. Dù sao vẫn là huynh đệ ruột thịt.
Đôi mắt hắn đỏ như máu, hét lên hỏi: “Tại sao?”
Lạc Thanh Khung phun ra một ngụm máu, nói đứt quãng: “Kinh thành, Lạc gia, hơn một trăm nhân mạng, đều nằm trong tay Khang Vương.”
Bàn tay Lạc Thanh Thành run lên, trường kiếm rơi xuống đất. Thế cục kinh thành đã như vậy rồi.
Hoắc Thần chắp tay đứng yên, lạnh lùng nhìn chằm chằm. Lạc Thanh Khung nhắm hai mắt, đã chết tâm rồi, cũng không muốn cầu xin tha mạng.
Hoắc Thần xoay người, thản nhiên nói: “Thừa Ảnh, lấy thuốc trị thương trên xe ngựa dùng cho hắn đi.”
Mọi người đều sửng sốt. Lạc Thanh Khung chấn động, trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thần.
Lạc Thanh Thành vui buồn lẫn lộn: “Còn không mau tạ ơn điện hạ đã không giết.”
Sắc mặt Hoắc Thần lạnh căm: “Ta chưa nói không giết.” Dứt lời, hắn quay sang nói với Ngu Hổ Thần: “Đem những thi thể này đến trong thành hoang ở dốc Tà Vân đốt sạch. Sai thủ hạ của ngươi thay sang binh phục của chúng, theo ta tiến vào cửa ải.”
Ngu Hổ Thần và thủ hạ đem thi thể đến thành hoang trên dốc Tà Vân.
Hoắc Thần nhìn lướt qua Hàm Quang, “Lên xe ngựa, thay quần áo đi.”
Hàm Quang kinh ngạc đứng sững. Nàng nhớ tới trang phục nữ mà Hoắc Thần vừa hay đã cởi ra để trên xe ngựa lúc trước. Nàng liền ậm ừ một tiếng, vén rèm lên xe ngựa.
Nàng cởi áo ngoài, cúi người cầm bộ quần áo nữ kia định phủ lên người. Trong lúc vô tình ngước mắt lên, phát hiện cơn gió nhiều chuyện đã thổi tung mành vải, để lộ một khe hở khoảng chừng nửa thước. Và Hoắc Thần đang chắp tay đứng ở ngoài xe, mắt hắn lại đăm chiêu nhìn nàng.
Hàm Quang nhất thời đỏ mặt, không biết là do hắn vô tình đưa mắt sang đây hay là cố ý nhìn lén. Nàng vừa thẹn lại vừa giận, nàng kéo mành lại một tiếng phạch rõ to, che kín khe hở bị gió cuốn lên kia.
Hoắc Thần nhếch miệng, quay đầu nhìn sườn núi xa xa.
Không bao lâu, Ngu Hổ Thần đưa người ngựa từ dốc núi xuống, họ cũng đã thay xong y phục.
Một đội người ngựa chạy đến ải Đông Dương đã là buổi chiều. Vì có Lạc Thanh Khung dẫn vào thành nên những thủ hạ mặc trang phục binh lính của Ngu Hổ Thần thuận lợi vào phủ tướng quân mà không bị ai ngăn cản.
Hoắc Thần vào phủ, thả Thiệu Lục ra, giao Lạc Thanh Khung cho Hàm Quang canh giữ. Sau đó hắn cùng Ngu Hổ Thần, Lạc Thanh Thành, Thiệu Lục và Thừa Ảnh đóng cửa nghị sự.
Thư phòng của Lạc Thanh Khung hết sức đơn sơ. Trên bàn làm việc có một chồng công văn, dưới đồ chặn giấy có một tờ giấy, trên đó chỉ viết hai chữ: Nước, Nhà.
Khi viết cái này chắc hẳn tâm tình người viết không được tốt. Hai chữ được viết không hề ngay hàng thẳng lối, cẩu thả mất trật tự.
Hàm Quang nhìn chằm chằm hai chữ kia một lát, rồi quay đầu nhìn Lạc Thanh Khung.
Hắn ta đang dựa người trên ghế bành, sắc mặt nhợt nhạt. Trên bắp đùi có vết máu loang lổ chính là bị Lạc Thanh Thành đâm một nhát.
Hàm Quang rót một chén trà nguội, đưa tận tay hắn.
“Lạc tướng quân có từng nghĩ qua. Hôm nay ngươi dồn thái tử vào chỗ chết, một khi người kia kế vị, vì để che mắt thiên hạ, rửa sạch bản thân, Lạc tướng quân nhất định sẽ trở thành con cừu chịu tội thay, không được chết già.”
Lạc Thanh Khung cười khổ: “Ta đương nhiên biết điều đó. Nhưng nếu ta không đáp ứng, hơn trăm người già trẻ lớn bé Lạc gia sẽ gặp bất trắc, ta sống một mình trên đời này thì còn có ý nghĩa gì nữa? Dù sao đi nữa, cũng chỉ là sự khác nhau giữa chết và sống mà không bằng chết mà thôi.”
“Nếu ta là Lạc tướng quân, ta sẽ nghĩ ra một kế sách vẹn cả đôi đường. Một mặt giấu diếm tình hình với bên kia, mặt khác báo cáo sự thật với thái tử. Bên phía kinh thành cách xa ngàn dặm, cũng sẽ không khẳng định được tướng quân có làm được việc hay không. Tướng quân kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc đó, đợi thái tử về kinh, đương nhiên Lạc gia sẽ không có ai bị làm sao cả.”
Lạc Thanh Khung cười thảm hơn: “Ngươi cho là thái tử còn có thể bình yên quay về kinh sao?”
Hàm Quang cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, Khang vương nhiếp chính. Trong cung đã sớm tung tin đồn, thái tử đã chết ở biên giới. Bây giờ có thái tử nào xuất hiện cũng đều là giả mạo, giết tất bất luận tội.”
“Người chết ở biên giới là tùy tùng Nhạc Thông của điện hạ! Đợi điện hạ trở lại kinh thành gặp mặt hoàng thượng, tất cả sẽ sáng tỏ.”
Lạc Thanh Khung lắc đầu: “Chỉ e hoàng thượng không đợi được nữa, hoặc là có người không cho hoàng thượng đợi.”
Trái tim Hàm Quang bỗng nhiên nặng trĩu. Tin đồn Hoắc Thần đã chết, hoàng thượng lại bệnh tình nguy kịch, triều thần nhất định sẽ hối thúc lập thái tử. Nếu Hoắc Thần không kịp chạy về kinh thành trước khi hoàng đế băng hà, tân hoàng sẽ danh chính ngôn thuận đăng cơ. Cho dù Hoắc Thần có quay lại, cũng không có năng lực xoay chuyển Càn Khôn.
Nàng vốn nghĩ rằng đưa Hoắc Thần đến ải Đông Dương là mọi chuyện xong xuôi, không ngờ tình thế còn thảm hơn, không hề đơn giản như những gì bản thân đã nghĩ.
Nàng đang lo nghĩ thì cửa phòng mở ra, Hoắc Thần đến.
Lạc Thanh Khung vừa nhìn thấy, vội vã gắng gượng chống người dứng dậy muốn quỳ xuống hành lễ.
Hoắc Thần lạnh lùng nói: “Ngồi nói chuyện.”
Hàm Quang biết hai người cần bàn chuyện chính sự, liền quay người ra ngoài. Hoắc Thần lại khoát tay, ý bảo nàng ở lại.
“Đem những chuyện ngươi biết kể hết cho bản vương nghe.”
“Vâng.”
Lạc Thanh Khung kể lại tình hình trong kinh thành. Sắc mặt Hoắc Thần tựa nhưng băng đá ngàn năm. Căn phòng tĩnh lặng đến mức tột cùng, Hàm Quang cảm nhận được một loại áp lực vô hình, tựa như cổ sát khí trước khi lâm trận giết địch, bức bách tâm trí người khác.
Hoắc Thần trầm mặc một lúc lâu. Hắn vẫn chưa lên tiếng, Lạc Thanh Khung đã đứng dậy rồi quỳ gối, vừa khóc vừa nói: “Điện hạ, thần tự biết mình tội đáng muôn chết, chỉ xin điện hạ bỏ qua cho mẹ già con thơ.”
Hoắc Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi cất bước ra khỏi phòng.
Hàm Quang hơi chần chừ, sau đó cũng theo hắn ra ngoài, khẽ gọi một tiếng: “Điện hạ.”
Hoắc Thần dừng bước, chắp tay đứng dưới hiên. Những tia nắng lẻ loi xuyên qua đám hoa lá tử đằng dày đặc rơi trên vai hắn, tranh tối tranh sáng.
Hàm Quang nhỏ giọng nói: “Năm đó Quân Lương phá thành, phụ thân không thể lo cho chúng tôi. Giang bá phụ đã dẫn mười ba người Ngu gia ra khỏi thành, chỉ còn một mình ta còn sống. Ta biết, đại nghĩa trước mắt, đành vứt bỏ tình riêng. Trong lòng ta mỗi lần nhớ đến những người thân đó, không phải là không có oán hận phụ thân… Tính mạng trên dưới một trăm người Lạc gia, Lạc tướng quân bên nước bên nhà đúng là tiến thoái lưỡng nan. Xin điện hạ khai ân, tha cho Lạc tướng quân.”
Hoắc Thần lặng lẽ quay đầu lại, đưa mắt nhìn Hàm Quang.
Hàm Quang ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đó, nhìn mặt mũi sáng sủa của Hoắc Thần trong lòng nàng có chút nghi hoặc. Nam tử nhã nhặn anh tuấn như vậy có thể dùng một lời định sống chết người khác sao?
Chỉ qua hai đêm ngắn ngủi, hắn từ một người đang khốn đốn cực hạn trở thành Đông cung thái tử dưới một người mà trên vạn người. Suy nghĩ của nàng nhất thời chưa thể chuyển hóa theo kịp, cũng chưa từng cảm thấy sợ. Nhưng lúc này đây, khi nàng tận mắt chứng kiến Đại tướng biên ải Lạc Thanh Khung nắm trong tay đội quân hùng hậu phải quỳ gối trước mặt hắn để cầu xin tha thứ, nàng mới cảm nhận được một chút.
Hoắc Thần lặng lẽ quay đầu lại, nhìn lướt qua Hàm Quang rồi nói: “Ngươi nói với hắn, hắn vẫn là Tướng giữ ải Đông Dương.”
Hàm Quang gật đầu, quay lại phòng.
Lạc Thanh Khung đã nghe được lời của Hoắc Thần, mắt rưng rưng nói: “Điện hạ nhận hậu, Thanh Khung nhất định sẽ báo đáp đến khi thịt nát xương tan.”
Một lát sau, Lạc Thanh Thành đến kêu Hàm Quang và Lạc Thanh Khung đến tiền sảnh bàn chuyện.
Hàm Quang tiến vào phòng nghị sự, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn phụ thân. Ông giống như là một con người khác, người cha tâm huyết tràn trề, mặt lạnh ít lời trong trí nhớ của nàng đã trở về. Cuộc sống nhàn hạ trên núi Hổ Đầu bảy năm đã dưỡng ông thành ánh mắt yên ả, hai bên tóc mai bạc trắng. Mà hai ngày ngắn ngủi, ông đã thay đổi giống như thanh bảo kiếm bị phủ đầy bụi đã lâu, nay lại được mang ra dưới ánh sáng mặt trời, phát sáng hào quang.
Lạc Thanh Thành nói: “Điện hạ, Nhạc Thông vừa chết, Khang Vương liền hạ lệnh cấm đối với các châu phủ bên dưới. Nếu có ai giả mạo thái tử, giết tất bất luận tội. Chúng ta phải làm sao mới quay lại kinh an toàn?”
Lạc Thanh Khung lập tức nói xen vào: “Điện hạ, trong tay thần có ba vạn binh mã, có thể hộ tống.”
Hoắc Thần cắt ngang lời hắn: “Ba vạn binh mã, chính là đại quân đóng ở biên thành, sao dám động đến? Mặc dù nước ta có kết giao hòa hảo với Lương quốc, nhưng vẫn phải có phòng ngự. Ngươi phải nhớ kỹ, cái ngươi bảo vệ chính là lãnh thổ Thương Triều, chứ không phải là Thái tử điện hạ hay là Khang vương.”
Lạc Thanh Khung lập tức câm miệng.
Hoắc Thần lại nói: “Huống hồ mang theo ba vạn binh lính biên giới quay về kinh, là binh biến hay là mưu phản? Chỉ e lúc đó Khang vương sẽ lập tức điều động quân đến tiêu diệt.”
Mọi người lại trầm mặc.
“Bản vương vốn định im hơi lặng tiếng bí mật về kinh, nhưng bây giờ, bản vương phải cho triều thần và phụ hoàng biết bản vương còn sống, để Khang vương không dám làm xằng làm bậy, triều thần không dám theo bừa. Tốt nhất phải làm một chuyện rầm rộ, chấn động cả những châu huyện xung quanh.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Ngu Hổ Thần.
Ngu Hổ Thần lập tức đứng dậy chắp tay: “Điện hạ cứ phân phó, Hổ Thần nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ.”
“Ta biết ngươi năm đó mang tội thông đồng với địch phản quốc là có kẻ hãm hại, lên rừng làm cướp âu cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ trong tay ngươi có bao nhiêu người.”
“Hơn tám trăm người.”
Hoắc Thần quay sang nói với Lạc Thanh Khung, “Ngươi lập tức khẩn cấp báo tin về triều đình, nói bản vương vẫn chưa bị ám sát, đã đi đường vòng qua núi Hổ Đầu. Ngay sau đó bản vương đã dẫn tất cả người núi Hổ Đầu quay về kinh.”
Thiệu Lục vui vẻ nói: “Chủ ý này của điện hạ thật tuyệt! Vừa có thể danh chính ngôn thuận mang theo binh mã quay về kinh, hơn nữa Lạc Thanh Khung còn phải phái binh áp giải đội binh mã này. Như vậy, điện hạ có thể mang theo hai ngàn người về kinh. Thủ đoạn lần này của Khang vương, chúng ta không cần phải sợ nữa.”
Hoắc Thần gật đầu: “Thanh thế càng lớn càng tốt.”
Ngu Hổ Thần lập tức đứng dậy: “Điện hạ, tội thần lập tức xuất phát quay về núi Hổ Đầu, sáng mai sẽ mang binh mã đến đây.”
“Ngươi hãy nhanh chóng quay về. Sau khi vào thành vào sáng mai, chúng ta sẽ lập tức đi Khánh Châu.”
Ngu Hổ Thần sải bước ra khỏi phòng nghị sự, Hàm Quang đứng dậy đuổi theo.
“Cha.”
Bước chân vội vã của Ngu Hổ Thần hơi chậm lại.
“Cha, cha thật sự muốn quay lại triều đình sao?”
“Hàm Quang, cha không nói với con mọi chuyện, đương nhiên cha vẫn biết suy nghĩ trong lòng của con. Con không muốn để cha quay lại triều đình. Thế nhưng, chuyện cha làm không phải lo cho chính mình, mà cha cũng muốn tìm tiền đồ cho mọi người núi Hổ Đầu, cho con và Thừa Ảnh. Dù sao chúng ta không thể làm sơn tặc cả đời. Lúc này chính là cơ hội trời ban, một khi thái tử kế vị, chúng ta chính là người có công. Con, Thừa Ảnh còn có các vị huynh đệ núi Hổ Đầu, cả cha đều có phần.”
Hàm Quang lắc đầu: “Con không muốn tiền đồ, con muốn làm sơn tặc, ung dung tự tại.”
Ngu Hổ Thần trừng mắt liếc nàng: “Lên rừng làm cướp suy cho cùng không phải kế sách lâu dài. Cha là vua một phương ở núi Hổ Đầu, lẽ nào không hả hê sung sướng hơn làm quan sao? Nhưng cuộc sống mà, luôn có chuyện muốn làm. Chim lưu tiếng người lưu danh. Đại trượng phu trên đời, không có nhiệt huyết lòng chung, cũng không thể đền đáp quốc gia. Nửa đời anh hùng hào kiệt, rồi sa chân làm giặc cỏ, làm sao cha có thể cam tâm?”
Đây mới thật là tiếng lòng của ông sao? Hàm Quang im lặng dừng bước. Đã hiểu hết rồi. Cái suy nghĩ muốn cứu người chết đuối hôm đó đã thay đổi cả cuộc đời của bản thân.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa rầm rập giẫm nát trời xanh, cát vàng phấp phới. Từ bên sườn núi phía đông có một nhóm người ngựa đang xông đến đây.
Hàm Quang đưa mắt nhìn, người dẫn đầu chính là Ngu Hổ Thần. Nàng mừng như điên, gọi lớn một tiếng: “Cha.”
Lúc này, nàng mới hiểu ra vì sao tối qua Ngu Hổ Thần rời khỏi đó trước. Hóa ra Hoắc Thần vẫn giữ lại một chiêu cuối cùng, binh phân làm hai nơi, chỗ sáng là nàng và Thừa Ảnh hộ tống, còn chỗ tối là Ngu Hổ Thần, phòng ngừa bất trắc. Giờ khắc này, Hàm Quang cảm thấy vui mừng vì sự sắp xếp của Hoắc Thần không gì sánh được, thầm bội phục sự khôn khéo, cẩn thận của hắn.
Ngu Hổ Thần phóng ngựa dẫn trước, chặn đứng truy binh.
Hoắc Thần kéo dây cương, quay ngựa lại chém giết. Đang giữa trưa, mũi đao lóe sáng dưới ánh mặt trời gay gắt chói chang, càng làm tôn lên gương mặt anh tuấn khí khái bức người của Hoắc Thần. Hàm Quang bị Hoắc Thần ôm chặt lưng áo, chỉ cảm thấy không phát huy khả năng được, liền quay đầu lại nói: “Mau buông tay.”
Chỉ có điều trong lúc quay mặt, có một tên trong phía đối phương đã đâm một kiếm tới ngực nàng. Hoắc Thần đưa đao chặn đứng trường kiếm, mũi kiếm đã cắt vào áo của Hàm Quang.
Hàm Quang không dám phân tâm, vung đao liên thủ với Hoắc Thần ngăn địch.
Những thủ hạ Ngu Hổ Thần mang theo đều là những người xuất sắc của trại núi Hổ Đầu. Chỉ sau một lát, họ đã chém giết hết truy binh, và chạy đến tiếp ứng Thừa Ảnh.
Ngu Hổ Thần chắp tay hành lễ: “Điện hạ.”
Hoắc Thần đưa mắt nhìn người cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Những tên đó không cần giữ lại làm tù binh.”
Ngu Hổ Thần đưa mắt nhìn thoáng qua thắt lưng Hàm Quang, thúc ngựa bỏ đi.
Hàm Quang thở phào một hơi. Lúc này nàng mới cảm thấy ngực có chút đau nhức. Nàng cúi mắt nhìn xuống, lớp áo trước ngực đã bị cắt toạc, lộ ra áo trong màu xanh biếc trễ xuống. Trên ngực có một chút đỏ thẫm, đúng là vừa rồi bị nhát kiếm kia quẹt trúng.
Đưa mắt nhìn xuống chút nữa, cánh tay của Hoắc Thần vẫn còn đặt trên eo nàng. Mặt nàng đỏ lên, cố gắng giãy giụa, nhảy xuống ngựa thoát khỏi lòng hắn. Nàng đưa tay bụm ngực, chạy về hướng của Thừa Ảnh.
Hoắc Thần cưỡi ngựa đến trước chặn đầu nàng, cúi đầu khó hiểu nên hỏi: “Sao thế?”
Hàm Quang không nói, tay đặt trên ngực, sắc mặt có phần không được tự nhiên.
Hoắc Thần nhíu mày, đột nhiên hắn khom nhanh người xuống, giật tay nàng ra.
Lồng ngực đầy đặn, vải xanh dính vào người, trên làn da tuyết trắng có điểm vết đỏ thẫm, như hạt tương tư tươi đẹp.
Hàm Quang sét đánh không kịp bưng tai nên chỉ vội vàng lấy tay che ngực. Đó chẳng qua chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng nàng nào biết cái liếc mắt đó lại in đậm giống như nhát rìu khắc lên núi đá.
Hoắc Thần hơi ngẩn ngơ giây lát, khom người đưa tay chụp Hàm Quang kéo lên lưng ngựa. Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra liền nói: “Ban nãy, ta đã cứu ngươi một mạng. Sau này, nhớ báo đáp.”
Hàm Quang vẫn còn chút xấu hổ, khẽ nói: “Điện hạ, trí nhớ ta không được tốt lắm.”
Hoắc Thần ngồi trên ngựa, mỉm cười: “Không sao, ta lúc nào cũng nhắc nhở ngươi là được.”
Hàm Quang cười xòa ha ha: “Điện hạ trăm công nghìn việc, vẫn không nên nhớ những việc cỏn con thế này.”
“Trí nhớ bản vương rất tốt, bị ngươi giẫm một cước, cả đời này khó quên.”
Hàm Quang lau mồ hôi cười gượng, mặt có chút phát hỏa.
Lúc này, thủ hạ của Lạc Thanh Khung đã bị tiêu diệt sạch. Lạc Thanh Khung bị thương nặng, nằm trên đất. Lạc Thanh Thành một kiếm chỉ thẳng vào ngực hắn, ngón tay run run không đâm xuống được. Dù sao vẫn là huynh đệ ruột thịt.
Đôi mắt hắn đỏ như máu, hét lên hỏi: “Tại sao?”
Lạc Thanh Khung phun ra một ngụm máu, nói đứt quãng: “Kinh thành, Lạc gia, hơn một trăm nhân mạng, đều nằm trong tay Khang Vương.”
Bàn tay Lạc Thanh Thành run lên, trường kiếm rơi xuống đất. Thế cục kinh thành đã như vậy rồi.
Hoắc Thần chắp tay đứng yên, lạnh lùng nhìn chằm chằm. Lạc Thanh Khung nhắm hai mắt, đã chết tâm rồi, cũng không muốn cầu xin tha mạng.
Hoắc Thần xoay người, thản nhiên nói: “Thừa Ảnh, lấy thuốc trị thương trên xe ngựa dùng cho hắn đi.”
Mọi người đều sửng sốt. Lạc Thanh Khung chấn động, trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thần.
Lạc Thanh Thành vui buồn lẫn lộn: “Còn không mau tạ ơn điện hạ đã không giết.”
Sắc mặt Hoắc Thần lạnh căm: “Ta chưa nói không giết.” Dứt lời, hắn quay sang nói với Ngu Hổ Thần: “Đem những thi thể này đến trong thành hoang ở dốc Tà Vân đốt sạch. Sai thủ hạ của ngươi thay sang binh phục của chúng, theo ta tiến vào cửa ải.”
Ngu Hổ Thần và thủ hạ đem thi thể đến thành hoang trên dốc Tà Vân.
Hoắc Thần nhìn lướt qua Hàm Quang, “Lên xe ngựa, thay quần áo đi.”
Hàm Quang kinh ngạc đứng sững. Nàng nhớ tới trang phục nữ mà Hoắc Thần vừa hay đã cởi ra để trên xe ngựa lúc trước. Nàng liền ậm ừ một tiếng, vén rèm lên xe ngựa.
Nàng cởi áo ngoài, cúi người cầm bộ quần áo nữ kia định phủ lên người. Trong lúc vô tình ngước mắt lên, phát hiện cơn gió nhiều chuyện đã thổi tung mành vải, để lộ một khe hở khoảng chừng nửa thước. Và Hoắc Thần đang chắp tay đứng ở ngoài xe, mắt hắn lại đăm chiêu nhìn nàng.
Hàm Quang nhất thời đỏ mặt, không biết là do hắn vô tình đưa mắt sang đây hay là cố ý nhìn lén. Nàng vừa thẹn lại vừa giận, nàng kéo mành lại một tiếng phạch rõ to, che kín khe hở bị gió cuốn lên kia.
Hoắc Thần nhếch miệng, quay đầu nhìn sườn núi xa xa.
Không bao lâu, Ngu Hổ Thần đưa người ngựa từ dốc núi xuống, họ cũng đã thay xong y phục.
Một đội người ngựa chạy đến ải Đông Dương đã là buổi chiều. Vì có Lạc Thanh Khung dẫn vào thành nên những thủ hạ mặc trang phục binh lính của Ngu Hổ Thần thuận lợi vào phủ tướng quân mà không bị ai ngăn cản.
Hoắc Thần vào phủ, thả Thiệu Lục ra, giao Lạc Thanh Khung cho Hàm Quang canh giữ. Sau đó hắn cùng Ngu Hổ Thần, Lạc Thanh Thành, Thiệu Lục và Thừa Ảnh đóng cửa nghị sự.
Thư phòng của Lạc Thanh Khung hết sức đơn sơ. Trên bàn làm việc có một chồng công văn, dưới đồ chặn giấy có một tờ giấy, trên đó chỉ viết hai chữ: Nước, Nhà.
Khi viết cái này chắc hẳn tâm tình người viết không được tốt. Hai chữ được viết không hề ngay hàng thẳng lối, cẩu thả mất trật tự.
Hàm Quang nhìn chằm chằm hai chữ kia một lát, rồi quay đầu nhìn Lạc Thanh Khung.
Hắn ta đang dựa người trên ghế bành, sắc mặt nhợt nhạt. Trên bắp đùi có vết máu loang lổ chính là bị Lạc Thanh Thành đâm một nhát.
Hàm Quang rót một chén trà nguội, đưa tận tay hắn.
“Lạc tướng quân có từng nghĩ qua. Hôm nay ngươi dồn thái tử vào chỗ chết, một khi người kia kế vị, vì để che mắt thiên hạ, rửa sạch bản thân, Lạc tướng quân nhất định sẽ trở thành con cừu chịu tội thay, không được chết già.”
Lạc Thanh Khung cười khổ: “Ta đương nhiên biết điều đó. Nhưng nếu ta không đáp ứng, hơn trăm người già trẻ lớn bé Lạc gia sẽ gặp bất trắc, ta sống một mình trên đời này thì còn có ý nghĩa gì nữa? Dù sao đi nữa, cũng chỉ là sự khác nhau giữa chết và sống mà không bằng chết mà thôi.”
“Nếu ta là Lạc tướng quân, ta sẽ nghĩ ra một kế sách vẹn cả đôi đường. Một mặt giấu diếm tình hình với bên kia, mặt khác báo cáo sự thật với thái tử. Bên phía kinh thành cách xa ngàn dặm, cũng sẽ không khẳng định được tướng quân có làm được việc hay không. Tướng quân kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc đó, đợi thái tử về kinh, đương nhiên Lạc gia sẽ không có ai bị làm sao cả.”
Lạc Thanh Khung cười thảm hơn: “Ngươi cho là thái tử còn có thể bình yên quay về kinh sao?”
Hàm Quang cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, Khang vương nhiếp chính. Trong cung đã sớm tung tin đồn, thái tử đã chết ở biên giới. Bây giờ có thái tử nào xuất hiện cũng đều là giả mạo, giết tất bất luận tội.”
“Người chết ở biên giới là tùy tùng Nhạc Thông của điện hạ! Đợi điện hạ trở lại kinh thành gặp mặt hoàng thượng, tất cả sẽ sáng tỏ.”
Lạc Thanh Khung lắc đầu: “Chỉ e hoàng thượng không đợi được nữa, hoặc là có người không cho hoàng thượng đợi.”
Trái tim Hàm Quang bỗng nhiên nặng trĩu. Tin đồn Hoắc Thần đã chết, hoàng thượng lại bệnh tình nguy kịch, triều thần nhất định sẽ hối thúc lập thái tử. Nếu Hoắc Thần không kịp chạy về kinh thành trước khi hoàng đế băng hà, tân hoàng sẽ danh chính ngôn thuận đăng cơ. Cho dù Hoắc Thần có quay lại, cũng không có năng lực xoay chuyển Càn Khôn.
Nàng vốn nghĩ rằng đưa Hoắc Thần đến ải Đông Dương là mọi chuyện xong xuôi, không ngờ tình thế còn thảm hơn, không hề đơn giản như những gì bản thân đã nghĩ.
Nàng đang lo nghĩ thì cửa phòng mở ra, Hoắc Thần đến.
Lạc Thanh Khung vừa nhìn thấy, vội vã gắng gượng chống người dứng dậy muốn quỳ xuống hành lễ.
Hoắc Thần lạnh lùng nói: “Ngồi nói chuyện.”
Hàm Quang biết hai người cần bàn chuyện chính sự, liền quay người ra ngoài. Hoắc Thần lại khoát tay, ý bảo nàng ở lại.
“Đem những chuyện ngươi biết kể hết cho bản vương nghe.”
“Vâng.”
Lạc Thanh Khung kể lại tình hình trong kinh thành. Sắc mặt Hoắc Thần tựa nhưng băng đá ngàn năm. Căn phòng tĩnh lặng đến mức tột cùng, Hàm Quang cảm nhận được một loại áp lực vô hình, tựa như cổ sát khí trước khi lâm trận giết địch, bức bách tâm trí người khác.
Hoắc Thần trầm mặc một lúc lâu. Hắn vẫn chưa lên tiếng, Lạc Thanh Khung đã đứng dậy rồi quỳ gối, vừa khóc vừa nói: “Điện hạ, thần tự biết mình tội đáng muôn chết, chỉ xin điện hạ bỏ qua cho mẹ già con thơ.”
Hoắc Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi cất bước ra khỏi phòng.
Hàm Quang hơi chần chừ, sau đó cũng theo hắn ra ngoài, khẽ gọi một tiếng: “Điện hạ.”
Hoắc Thần dừng bước, chắp tay đứng dưới hiên. Những tia nắng lẻ loi xuyên qua đám hoa lá tử đằng dày đặc rơi trên vai hắn, tranh tối tranh sáng.
Hàm Quang nhỏ giọng nói: “Năm đó Quân Lương phá thành, phụ thân không thể lo cho chúng tôi. Giang bá phụ đã dẫn mười ba người Ngu gia ra khỏi thành, chỉ còn một mình ta còn sống. Ta biết, đại nghĩa trước mắt, đành vứt bỏ tình riêng. Trong lòng ta mỗi lần nhớ đến những người thân đó, không phải là không có oán hận phụ thân… Tính mạng trên dưới một trăm người Lạc gia, Lạc tướng quân bên nước bên nhà đúng là tiến thoái lưỡng nan. Xin điện hạ khai ân, tha cho Lạc tướng quân.”
Hoắc Thần lặng lẽ quay đầu lại, đưa mắt nhìn Hàm Quang.
Hàm Quang ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đó, nhìn mặt mũi sáng sủa của Hoắc Thần trong lòng nàng có chút nghi hoặc. Nam tử nhã nhặn anh tuấn như vậy có thể dùng một lời định sống chết người khác sao?
Chỉ qua hai đêm ngắn ngủi, hắn từ một người đang khốn đốn cực hạn trở thành Đông cung thái tử dưới một người mà trên vạn người. Suy nghĩ của nàng nhất thời chưa thể chuyển hóa theo kịp, cũng chưa từng cảm thấy sợ. Nhưng lúc này đây, khi nàng tận mắt chứng kiến Đại tướng biên ải Lạc Thanh Khung nắm trong tay đội quân hùng hậu phải quỳ gối trước mặt hắn để cầu xin tha thứ, nàng mới cảm nhận được một chút.
Hoắc Thần lặng lẽ quay đầu lại, nhìn lướt qua Hàm Quang rồi nói: “Ngươi nói với hắn, hắn vẫn là Tướng giữ ải Đông Dương.”
Hàm Quang gật đầu, quay lại phòng.
Lạc Thanh Khung đã nghe được lời của Hoắc Thần, mắt rưng rưng nói: “Điện hạ nhận hậu, Thanh Khung nhất định sẽ báo đáp đến khi thịt nát xương tan.”
Một lát sau, Lạc Thanh Thành đến kêu Hàm Quang và Lạc Thanh Khung đến tiền sảnh bàn chuyện.
Hàm Quang tiến vào phòng nghị sự, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn phụ thân. Ông giống như là một con người khác, người cha tâm huyết tràn trề, mặt lạnh ít lời trong trí nhớ của nàng đã trở về. Cuộc sống nhàn hạ trên núi Hổ Đầu bảy năm đã dưỡng ông thành ánh mắt yên ả, hai bên tóc mai bạc trắng. Mà hai ngày ngắn ngủi, ông đã thay đổi giống như thanh bảo kiếm bị phủ đầy bụi đã lâu, nay lại được mang ra dưới ánh sáng mặt trời, phát sáng hào quang.
Lạc Thanh Thành nói: “Điện hạ, Nhạc Thông vừa chết, Khang Vương liền hạ lệnh cấm đối với các châu phủ bên dưới. Nếu có ai giả mạo thái tử, giết tất bất luận tội. Chúng ta phải làm sao mới quay lại kinh an toàn?”
Lạc Thanh Khung lập tức nói xen vào: “Điện hạ, trong tay thần có ba vạn binh mã, có thể hộ tống.”
Hoắc Thần cắt ngang lời hắn: “Ba vạn binh mã, chính là đại quân đóng ở biên thành, sao dám động đến? Mặc dù nước ta có kết giao hòa hảo với Lương quốc, nhưng vẫn phải có phòng ngự. Ngươi phải nhớ kỹ, cái ngươi bảo vệ chính là lãnh thổ Thương Triều, chứ không phải là Thái tử điện hạ hay là Khang vương.”
Lạc Thanh Khung lập tức câm miệng.
Hoắc Thần lại nói: “Huống hồ mang theo ba vạn binh lính biên giới quay về kinh, là binh biến hay là mưu phản? Chỉ e lúc đó Khang vương sẽ lập tức điều động quân đến tiêu diệt.”
Mọi người lại trầm mặc.
“Bản vương vốn định im hơi lặng tiếng bí mật về kinh, nhưng bây giờ, bản vương phải cho triều thần và phụ hoàng biết bản vương còn sống, để Khang vương không dám làm xằng làm bậy, triều thần không dám theo bừa. Tốt nhất phải làm một chuyện rầm rộ, chấn động cả những châu huyện xung quanh.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Ngu Hổ Thần.
Ngu Hổ Thần lập tức đứng dậy chắp tay: “Điện hạ cứ phân phó, Hổ Thần nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ.”
“Ta biết ngươi năm đó mang tội thông đồng với địch phản quốc là có kẻ hãm hại, lên rừng làm cướp âu cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ trong tay ngươi có bao nhiêu người.”
“Hơn tám trăm người.”
Hoắc Thần quay sang nói với Lạc Thanh Khung, “Ngươi lập tức khẩn cấp báo tin về triều đình, nói bản vương vẫn chưa bị ám sát, đã đi đường vòng qua núi Hổ Đầu. Ngay sau đó bản vương đã dẫn tất cả người núi Hổ Đầu quay về kinh.”
Thiệu Lục vui vẻ nói: “Chủ ý này của điện hạ thật tuyệt! Vừa có thể danh chính ngôn thuận mang theo binh mã quay về kinh, hơn nữa Lạc Thanh Khung còn phải phái binh áp giải đội binh mã này. Như vậy, điện hạ có thể mang theo hai ngàn người về kinh. Thủ đoạn lần này của Khang vương, chúng ta không cần phải sợ nữa.”
Hoắc Thần gật đầu: “Thanh thế càng lớn càng tốt.”
Ngu Hổ Thần lập tức đứng dậy: “Điện hạ, tội thần lập tức xuất phát quay về núi Hổ Đầu, sáng mai sẽ mang binh mã đến đây.”
“Ngươi hãy nhanh chóng quay về. Sau khi vào thành vào sáng mai, chúng ta sẽ lập tức đi Khánh Châu.”
Ngu Hổ Thần sải bước ra khỏi phòng nghị sự, Hàm Quang đứng dậy đuổi theo.
“Cha.”
Bước chân vội vã của Ngu Hổ Thần hơi chậm lại.
“Cha, cha thật sự muốn quay lại triều đình sao?”
“Hàm Quang, cha không nói với con mọi chuyện, đương nhiên cha vẫn biết suy nghĩ trong lòng của con. Con không muốn để cha quay lại triều đình. Thế nhưng, chuyện cha làm không phải lo cho chính mình, mà cha cũng muốn tìm tiền đồ cho mọi người núi Hổ Đầu, cho con và Thừa Ảnh. Dù sao chúng ta không thể làm sơn tặc cả đời. Lúc này chính là cơ hội trời ban, một khi thái tử kế vị, chúng ta chính là người có công. Con, Thừa Ảnh còn có các vị huynh đệ núi Hổ Đầu, cả cha đều có phần.”
Hàm Quang lắc đầu: “Con không muốn tiền đồ, con muốn làm sơn tặc, ung dung tự tại.”
Ngu Hổ Thần trừng mắt liếc nàng: “Lên rừng làm cướp suy cho cùng không phải kế sách lâu dài. Cha là vua một phương ở núi Hổ Đầu, lẽ nào không hả hê sung sướng hơn làm quan sao? Nhưng cuộc sống mà, luôn có chuyện muốn làm. Chim lưu tiếng người lưu danh. Đại trượng phu trên đời, không có nhiệt huyết lòng chung, cũng không thể đền đáp quốc gia. Nửa đời anh hùng hào kiệt, rồi sa chân làm giặc cỏ, làm sao cha có thể cam tâm?”
Đây mới thật là tiếng lòng của ông sao? Hàm Quang im lặng dừng bước. Đã hiểu hết rồi. Cái suy nghĩ muốn cứu người chết đuối hôm đó đã thay đổi cả cuộc đời của bản thân.