Hai người theo tiếng khóc nhìn lại, thấy vùng ven bờ sông Ngưu Chử phía dưới tọa lạc hơn mười hộ ngư dân, tiếng khóc hình như từ nơi đó truyền đến.
-Đi xem!
Sở Phong đang muốn bước đi, nhưng thấy Thiên Ma Nữ lắc đầu, nhẹ giọng nói :
-Ta không muốn gặp người khác...
Sở Phong nắm lấy tay nàng nói:
-Đừng sợ, có ta ở đây!
Nói rồi kéo nàng đi thẳng xuống lầu.
Hai người rất nhanh đi tới nơi đó, là một cái làng, cũng không tính là lớn lắm, có hai tốp người đang đứng ở cửa thôn, đều là ngư dân. Có hơn mười người đang khua chiêng gõ trống, mấy người khác thì đang gánh một vài thứ gì đó giống như đồ cúng tế. Chính giữa là hai đứa bé khoảng chừng mười tuổi, một nam một nữ, được ăn mặc hoàn toàn mới, nhưng tay chân bị trói cùng một chỗ, tiếng khóc chính là phát ra từ trong miệng hai đứa bé này. Bên cạnh có hai trung niên phụ nhân cũng khóc đến hai mắt sưng đỏ, rất là bi thương, nhìn qua hình như là mẫu thân của hai đứa bé này.
Những thôn dân đó bỗng thấy đâu đi tới hai người nam nữ dáng vẻ phi phàm, vô cùng kinh ngạc nhất thời đều nhìn về bọn họ.
Sau khi Sở Phong nghe ngóng được, nguyên lai hai nhóm người này là đến từ hai thôn khác nhau, một nhóm thôn dân là ở trong thôn Ngưu Chử phía trên mỏm đá, một nhóm khác là thôn dân trong Mã Sơn thôn ở bờ bên kia sông Ngưu Chử. Mấy đời thôn dân của hai thôn đều là ở hai bên bờ sông Ngưu Chử, lấy việc đánh lấy bắt cá mà sống, đều tự cung tự cấp, cuộc sống đầy đủ. Mấy ngày gần đây không biết thế nào làm tức giận thần sông không chỉ phá nát cầu gỗ trên sông Ngưu Chử, hơn nữa thường gây sóng gió gây hồng thuỷ ở Trường Giang, nuốt sống ngư dân đánh cá, đã có mấy người thất tung, có người còn tận mắt chứng kiến thần sông nuốt sống ngư dân, vô cùng đáng sợ. Thôn dân cũng không có biện pháp nào, chỉ đành lấy một đôi đồng nam đồng nữ xem như vật hi sinh, cúng tế cho thần sông, hi vọng có thể làm ngừng lại cái họa này.
Sở Phong kinh hãi, thầm nghĩ: "Đây chẳng lẽ không phải là lại tái diễn việc thần sông lấy vợ? Có thể nào như vậy được?"
Bên cạnh đứa bé có hai vị trưởng lão, chính là thôn trưởng của hai thôn, lúc này Sở Phong đi qua, vái chào nói :
-Tại hạ Sở Phong, xin hỏi hai vị thôn trưởng đã gặp qua thần sông chưa?
Thôn trưởng thôn Ngưu Chử đáp:
-Chúng ta mặc dù chưa có gặp qua, nhưng ngoại trừ thần sông, còn ai có thể nuốt được người sống!
Sở Phong nói :
-Kỳ thực ở trong con sông có một ngư quái rất lớn đang nấp dưới nước hành hung, cũng không phải cái gì thần sông tức giận, các người ném hai đứa bé này xuống sông cũng chỉ hại đi tính mệnh của bọn nó thôi.
Những thôn dân này vừa nghe, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, hiển nhiên không quá tin tưởng, đây cũng chỉ là một con sông nho nhỏ, sao lại có ngư quái khổng lồ ăn thịt người!
Sở Phong thấy thôn dân không tin, lại vội vàng nói:
-Ta đã từng gặp qua con ngư quái này, quả thực có thể nuốt sống người, phỏng chừng là nó thừa dịp hồng thuỷ từ Trường Giang chui vào trong sông này làm ác, lại thừa dịp nước lui quay trở lại.
Thôn trưởng than thở:
-Thần sông cũng được mà ngư quái cũng được, chúng ta chỉ cầu nó sau khi được đồng nam đồng nữ, rời khỏi sông Ngưu Chử. Mấy đời chúng ta lấy đánh bắt cá là nghiệp rồi, nếu không thể ra sông đánh cá, chúng ta dựa vào cái gì mà sống!
-Sao các người không báo quan?
Sở Phong hỏi.
-Báo quan?
Có một thôn dân tức giận nói:
-Bọn họ ngoại trừ muốn bạc của chúng ta, còn biết được làm gì! Chúng ta đánh cá thì sao có thể có bạc chứ? Nếu không phải bất đắc dĩ, chúng ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách này!
Con mắt thôn trưởng rưng rưng lệ nói:
-Tiểu ca không biết chứ, đây... đây còn là con gái của ta...
Sở Phong thêm kinh hãi, nguyên lai hai đứa bé này, một đứa là con gái của thôn trưởng thôn Ngưu Chử, một đứa là con trai thôn trưởng thôn Mã Sơn, bởi vì bọn họ không đành lòng để cho các thôn dân khác vứt bỏ con cái, chỉ đành để cho con cái của mình làm đồng nam đồng nữ để cúng tế.
Sở Phong nhìn hai đứa bé hai mắt đẫm lệ, nói:
-Có thể còn có phương pháp khác, vạn nhất không thể được thì mới thử hạ sách này!
Bên cạnh có thôn dân nói :
-Tiểu ca, cậu đừng quản nhiều như vậy, đã hơn tháng nay chúng ta không dám đánh cá, nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù không bị thần sông nuốt sống thì cũng sẽ bị chết đói.
Thôn dân phía sau đều reo lên:
-Đừng nhiều lời, nếu tổ huấn đã sớm chỉ rõ như vậy, chúng ta cũng đừng làm nhỡ thời gian!
-Tổ huấn?
Sở Phong kỳ quái hỏi.
Thôn trưởng nói :
-Mấy trăm năm trước, tổ tiên của chúng ta từng lưu lại một câu tổ huấn: 'Thương lãng nanh ác, dĩ hình thiên uy; thuần dương thuần âm, dĩ vi hi sinh!' Lúc đầu chúng ta không giải thích được ý của nó, mấy ngày trước vừa lúc gặp một lão già đi ngang qua, tự xưng Thiên Cơ lão nhân, có thể bói toán ra quỷ thần cát hung, chúng ta liền thỉnh cầu giải thích ý của nó, ông ta liền bốc một quẻ, nói là, thuần dương thuần âm chính là chỉ đồng nam đồng nữ, chỉ có lấy đồng nam đồng nữ hiến vào sông mới có thể làm ngừng lại cái họa này. Vì vậy...
Sở Phong lấy làm kinh hãi, lại vội vã nói:
-Lão già đó có phải là chống một cây quải trượng, râu tóc bạc trắng, bên người còn đi theo một tiểu cô nương 15, 16 tuổi?
-Đúng vậy!
-Các người chớ vội tin lão!
Sở Phong gấp giọng nói:
-Lão ta là quân bịp bợm giang hồ, chuyên ăn nói bừa bãi lấy việc này lừa gạt tiền kiếm cơm!
-Thế nhưng lão cũng không có muốn bạc của chúng ta.
-Cái này...
Sở Phong ngẩn ra, nhất thời không biết nói sao.
Thôn dân phía sau lại reo hò ầm ỹ:
-Mặc kệ bọn họ, mau đưa đồng nam đồng nữ xuống sông, đừng làm lỡ thời gian.
Thôn trưởng thở dài một tiếng, vung tay lên, dẫn mọi người đi về phía bờ sông.
Sở Phong vội ngăn cản lại, nói:
-Ác ngư đó ăn hai đứa bé này, cho là các ngươi dễ bị khi dễ, lại càng sẽ không rời đi! Các người đừng làm như vậy!
Thôn dân mặc kệ hắn, vẫn là mang theo hai đứa bé đi thẳng đến sông Ngưu Chử.
Thiên Ma Nữ ngạc nhiên nói:
-Ngươi thực sự gặp qua con ngư quái đó?
Sở Phong kéo theo nàng, vừa đuổi theo thôn dân, vừa đem việc trước đây gặp phải con quái ngư khổng lồ đó nói cho Thiên Ma Nữ biết. Thiên Ma Nữ cũng lấy làm kinh hãi:
-Không ngờ lại có con cá hung hãn như vậy, chẳng trách đầm nước kia gần đây thỉnh thoảng có cá vì kinh hoảng nhảy lên.
Rất nhanh đã đi đến sông Ngưu Chử, sông Ngưu Chử đang gặp nước lớn nổi sóng cuồn cuộn. Thôn dân mang hai đứa bé đứng ở bên bờ sông, một bên khua chiêng gõ trống, một bên đang muốn đẩy bọn nó đi xuống!
Sở Phong vội kéo theo Thiên Ma Nữ bước tới che ở phía trước hai đứa bé, quát lớn:
-Chậm đã! Chúng ta có thể giúp các người trừ khử con hà quái kia!
-Gì? !
Vừa nói như vậy, thôn dân đều đồng loạt oa lên, ngay cả tiếng khua chiêng gõ trống cũng ngừng lại! Thiên Ma Nữ cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ được Sở Phong lại lớn mật lỗ mãng như vậy!
Hai thôn trưởng kinh ngạc một lúc lâu, cũng nhìn ra Sở Phong và Thiên Ma Nữ tuyệt không phải là người thường, bèn vừa kinh vừa mừng nói:
-Hai vị hiệp sĩ thật có thể trừ khử con hà quái này?
Sở Phong nói :
-Cho chúng ta thời gian nửa ngày, chúng ta nhất định diệt trừ con hà quái đó!
-Hai vị có thể nắm chắc không? Vạn nhất không thể diệt trừ...
Sở Phong kiên quyết nói :
-Giả như chúng ta không thể diệt trừ con ác ngư này, chúng ta cũng đã nằm trong bụng cá rồi, tự thân mình xem như là vật hi sinh.
Hai thôn trưởng thấy hai người Sở Phong không tiếc dùng tính mệnh bản thân mình làm đảm bảo, đương nhiên cảm kích, huống hồ suy cho cùng cũng không cần phải dùng con cái của mình để làm vật tế thần sông, lập tức khom người nói:
-Hai vị hiệp sĩ nếu như thật có thể diệt trừ con hà quái cho chúng ta, chúng ta sẽ vô cùng cảm kích, hiệp sĩ có gì phân phó thì cứ việc mở miệng!
Sở Phong nói :
-Việc cấp bách, các người cứ mở trói trước cho này hai đứa bé này đi, sau đó mua hai xâu kẹo hồ lô để an ủi bọn nó.
Những thôn dân này một đám ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, cũng không biết Sở Phong là đang nghiêm túc hay là nói giỡn.
Có thôn dân nói :
-Hôm nay là thời gian tốt nhất để cúng tế thần sông, vạn nhất các ngươi không thể diệt trừ con hà quái gì đó, ngược lại càng chọc giận thần sông, toàn bộ thôn chúng ta cũng đều phải gặp tai ương sao.
Mọi người nhất thời bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, cũng không đưa ra được chủ ý, nói thật thì bọn họ cũng không đành lòng nhìn hai đứa bé này đang sống sờ sờ bị đẩy xuống sông.
Sở Phong nói với bọn họ:
-Nếu ta đáp ứng các người, thì nhất định sẽ diệt trừ hà quái này cho các người.
Nói rồi vươn tay khẽ vung hai cái, dây thừng đang trói chặt hai đứa bé lập tức vô thanh vô tức bị đứt đoạn. Những thôn dân này đều nhìn mà giật mình, không dám lên tiếng nữa.
Sở Phong lại nói:
-Các ngươi tạm thời cứ trở về trước, khi trời tối sẽ có tin tức tốt!
Mọi người lục tục giải tán, chỉ còn lại hai đứa bé đang quỳ trên mặt đất bái tạ, khóe mắt còn vướng đầy giọt nước mắt.
Sở Phong nâng dậy bọn nó, giúp bọn nó lau nước mắt, ha ha cười nói:
-Các em trở về đi, sau này lớn lên cần phải nghe lời cha mẹ.
-Vâng! Ân công.
Hai đứa bé đáp lại một tiếng, đứng lên cũng theo cha mẹ đi về.
Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ ở một bên cười trộm, bèn nói:
-Có cái gì buồn cười, khi còn bé cha mẹ nàng lúc đó chẳng phải cũng dạy nàng như vậy sao?
Thiên Ma Nữ thần sắc buồn bã, Sở Phong vội nói:
-Chúng ta mau nghĩ cách làm sao đối phó với 'thần sông' kia đi.
-Ngươi không phải là đã suy nghĩ được biện pháp rồi sao?
-Không có a?
-Vậy vừa rồi sao ngươi nói được dứt khoát như vậy?
-Ta không nói như vậy, còn không phải bọn họ sẽ đẩy hai đứa bé kia xuống sông sao?
-Thảo nào nhiều người như vậy muốn truy sát ngươi, ngươi cứ thích chõ mũi vào chuyện của người khác như vậy mà!
Thiên Ma Nữ lắc đầu nói .
-Đây chính là ta đang giúp người mà!
-Việc này ngươi giúp được sao?
-Chưa thử qua sao biết không giúp được?
-Ngươi đối phó được con ngư quái kia sao?
-Ta đương nhiên không đối phó được, nhưng nàng có thể!
-Ta?
Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong.
Sở Phong nói :
-Nàng đã quên cái thạch thất phía dưới mỏm đá rồi sao? Chúng ta có thể dẫn dụ nó vào trong thạch đầm ...
-Nhưng mà không phải ngươi đã nói đầu con ngư quái đó rất lớn, chui vào không được cái động khẩu kia?
-Đúng vậy, tuy nhiên cái thủy đạo đó kỳ thực rất lớn, cho dù cái động khẩu hơi nhỏ, nhưng hẳn là rất dễ phá thông, chúng ta như vậy như vậy...