Sở Phong và Ngụy Đích thử xem một hồi, đành phải bỏ đi, tìm kiếm dọc theo sơn cốc hy vọng có lối ra khác, chẳng qua chính như sở liệu, ngõ ra chỉ có một, chính là cái ngõ ra đã bị đám người tả hữu hộ pháp canh giữ.
- Làm thế nào đây?
Ngụy Đích hỏi.
Sở Phong không nói gì, nhưng cái bụng đã "Ùng ục" một tiếng giành trước phát ra tiếng. Hắn sờ bụng một cái, nói:
- Cái gì cũng mặc kệ đi, ăn no rồi hãy nói.
Rất nhanh Sở Phong đã bắt được hai con chim trĩ, nhóm lên một đống lửa rất lớn, hai người dùng chạng cây xỏ lấy chim để nướng trên lửa.
Ngụy Đích nói :
- Công tử đốt một đống lửa lớn như vậy, không sợ bọn họ phát hiện sao?
Sở Phong chỉ mỉm cười, tình cảnh này, hắn đương nhiên lại muốn khoe khoang công phu quay nướng của mình một phen:
- Trích Tiên Tử, cô có lộc ăn rồi, công phu quay nướng của ta chính là thiên hạ nhất tuyệt, độc nhất vô nhị, cho dù không có bất luận gia vị gì, ta cũng có thể nướng ra ngọt chua đắng cay!
Ngụy Đích chỉ nhếch miệng cười. Nguồn truyện:
- Cô không tin? Đưa nhánh cây đó cho ta, ta giúp cô nướng!
Ngụy Đích quả nhiên đưa qua chạng cây trong tay, Sở Phong vừa đưa tay tiếp nhận vừa nói:
- Cô có điều không biết chứ, ngày đó ta và Phi Tương Quân bị nhốt tại Vân Mộng Trạch, còn cùng nhau nướng, ngay cả nàng cũng khen công phu nướng của ta rất cao, ăn được ngon miệng...
Dáng cười của Ngụy Đích bỗng chốc thu liễm, đưa tay đoạt lại chạng cây, tự mình nướng ở trên đống lửa.
Sở Phong ngạc nhiên hỏi :
- Làm sao vậy?
Ngụy Đích lạnh lùng nói:
- Ta vẫn thích tự mình nướng!
- Có phải... ta có chỗ nào chọc giận cô không...
- Không có, ngươi rất tốt!
Giọng Ngụy Đích bỗng trở nên rất lãnh đạm.
Sở Phong không hiểu ra sao, chỉ đành im lặng, tự xoay chạng cây trong tay.
Hai người yên lặng quay nướng, trong ánh lửa chỉ có âm thanh đồm độp của nhánh khô đốt cháy. Sở Phong nhìn ánh lửa lượn lờ trước mắt, trong mắt bất tri bất giác hiện lên tình cảnh ngày đó cùng Bàn Phi Phượng tại Vân Mộng Trạch cùng nhau nướng đồ, trên mặt cũng bất giác chậm rãi hiện ra ý cười ngọt ngào. Ngụy Đích nhìn thấy hết, buồn bã chua xót, trong lòng khẽ thở dài. Tuy nhiên tiếng than nhẹ trong lòng đó của nàng, lại vô thanh vô tức truyền vào trong lòng Sở Phong, Sở Phong bỗng dưng cả kinh, mắt đăm đăm nhìn Ngụy Đích.
- Làm sao vậy?
Ngụy Đích hỏi.
- Không... không có gì.
Sở Phong cười cổ quái.
Lại là một trận trầm mặc.
- Vết thương trên vai trái của ngươi thế nào rồi?
Ngụy Đích đột nhiên hỏi.
Sở Phong trong lòng nóng lên, vội nói:
- Không có chuyện gì, vết thương hơi nứt ra mà thôi, ta đã sớm quen rồi.
Liên tiếp mấy ngày hắn trên đường bị người truy sát, vết thương bị vỡ quả thực bình thường như bữa cơm, lời này của hắn cũng thật không giả.
Ngụy Đích im lặng, Sở Phong lại nói:
- Không ngờ Hoàng Phủ trưởng lão lại là người của Ma Thần Tông, hắn còn là một trong tứ đại trưởng lão của Cái Bang nữa chứ.
Ngụy Đích nói:
- Có người nói, Hoàng Phủ trưởng lão chính là do Trần phó bang chủ một tay đặc cách đề bạt, Trần phó bang chủ còn đã từng cứu y một mạng, y cùng với phu nhân của Trần phó bang chủ là cùng thôn, cho nên y tôn xưng Trần phó bang chủ là đại ca. Mười tám năm trước, lão bang chủ đột nhiên thất tung, mà Trần phó bang chủ tử vong rất lạ lùng, đã chấn động một thời, lúc đó Hoàng Phủ trưởng lão đã chỉ thiên thề, bất kể thế nào nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Trần phó bang chủ . Không ngờ sự việc cách mười tám năm, vẫn là một điều bí ẩn!
Sở Phong nói :
- Không phải nói Trần phó bang chủ cùng lão bang chủ cùng thất tung sao?
Ngụy Đích nói :
- Lúc đó, Cái Bang phát hiện một thi thể huyết nhục lẫn lộn, có người nói là của Trần phó bang chủ, có người nói không phải, liền mời Trần phu nhân tới nhận, cũng nhận không ra, cho nên Cái Bang cũng chỉ nói Trần phó bang chủ và lão bang chủ cùng thất tung, tuy nhiên Hoàng Phủ trưởng lão cũng thập phần khẳng định cỗ thi thể đó là Trần phó bang chủ .
- Sẽ không phải là do Hoàng Phủ trưởng đã lão hạ thủ, cho nên...
Ngụy Đích vẻ mặt nghi hoặc nói :
- Ta cũng từng gặp qua Hoàng Phủ trưởng lão, thật là chính khí nghiêm nghị, cương liệt chính trực, không giống hạng người gian ác, sao lại cùng Ma Thần Tông cấu kết...
Sở Phong lại chỉ ngón tay vào mình nói:
- Cô xem ta cũng vẻ mặt chính khí, quang minh lỗi lạc, người bên ngoài còn không phải cũng vẫn nói ta là hậu nhân Tinh ma chủ sao!
Ngụy Đích "Khì" cười nói:
- Da mặt thật dày!
Sở Phong thấy giọng Ngụy Đích hòa hoãn hơn nhiều, bèn cười nói:
- Mỏng dễ bị thủng, dày vẫn là tốt hơn.
Ngụy Đích mặc kệ hắn, lại nói:
- Có điều Trần phu nhân tại sau khi Trần phó bang chủ mất tích một năm, cũng thất tung theo.
- A, vì sao vậy?
- Không ai biết, dù sao thì không có người nào thấy qua Trần phu nhân nữa, tuy nhiên cũng có người nói bà vì quá thương tâm, đã trở về quê nhà .
- Quê của Trần phu nhân này ở đâu? Bà ta không phải cùng Hoàng Phủ trưởng lão là đồng hương sao?
- Không rõ ràng lắm. Nghe nói Trần phu nhân còn rất xinh đẹp, vả lại vô cùng thích hoa tu- líp màu tím, cho nên huynh đệ Cái Bang cũng xưng bà là Kim Hương phu nhân, có điều diện mạo của Trần phó bang chủ thì lại...
- Rất xấu xí?
Sở Phong hỏi.
Ngụy Đích không có lên tiếng, chỉ cười cười, lại nói:
- Nghe nói Trần phó bang chủ cũng đã từng cứu Trần phu nhân một mạng, cho nên Trần phu nhân gả cho Trần phó bang chủ, còn là lão bang chủ chủ trì hôn lễ nữa. Chuyện này tại Cái Bang gây nên không ít xôn xao, bởi vì bang chủ trưởng lão Cái Bang còn chưa bao giờ thử qua kết hôn, Trần phó bang chủ lúc đó cũng đắc ý một phen ra trò.
- Hẳn là đắc ý rồi, gả cho một khất cái cũng cần một dũng khí tương đối lớn, nhưng lại còn là một phụ nữ xinh đẹp nữa chứ!
Ngụy Đích cười, Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Cô không cho là như vậy sao?
Ngụy Đích không có nói gì, chỉ nhếch miệng.
Sở Phong nói :
- Không biết cái vật mà trong miệng bọn tả hữu hộ pháp nói là vật gì nhỉ?
Ngụy Đích nói :
- Đáng tiếc nghe còn thiếu một chút nữa, nếu như biết vật đó là gì, vậy thì tất cả cũng rõ ràng rồi.
Sở Phong nói :
- Hiện tại cũng rất rõ ràng mà, Hoàng Phủ trưởng lão là người Ma Thần Tông, muốn đem Cái Bang biến thành phân đường của Ma Thần Tông. Ta thấy vật đó nhất định là chứng cứ mà Hoàng Phủ trưởng lão và Ma Thần Tông cấu kết, hắn cam tâm lẻn vào Cái Bang nhiều năm như vậy, chính là muốn Ma Thần Tông giúp hắn cướp đoạt ngôi vị bang chủ!
Ngụy Đích không có lên tiếng, hiển nhiên cũng đồng ý giả thuyết này.
Sở Phong hỏi:
- Lục Ngọc Phiến đó là thứ đồ chơi gì vậy?
- Ngay cả Lục Ngọc Phiến mà ngươi cũng chưa có nghe nói qua?
Hai mắt Ngụy Đích chớp động vẻ kinh ngạc.
Sở Phong vẻ mặt mù mờ nói:
- Chưa từng nghe qua!
Ngụy Đích lắc đầu, nói :
- Thật không biết sư phụ ngươi dạy ngươi thế nào nữa.
Sở Phong cũng lắc đầu, nói :
- Sư phụ ta cũng không dùng quạt, sao biết Lục Ngọc Phiến là vật gì chứ?
Ngụy Đích vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Lục Ngọc Phiến chính là một trong những ám khí bá đạo nhất trên giang hồ, nghe đồn là do tổ tiên Đường môn Đường Ky Trữ chế tạo, riêng chỉ vật này, vốn là trấn gia chi bảo của Đường môn, tuy nhiên có người nói cây quạt này đã thất tung nhiều năm, ngay cả Đường môn cũng không biết hạ lạc của nó, không ngờ lại rơi vào tay Quỷ sư gia.
Sở Phong lại không đồng ý nói:
- Ta thấy cũng không có gì hay, cũng chỉ biết bắn ra hai cái đinh ghẻ thôi.
Ngụy Đích trong lòng chỉ biết lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Ngươi nghìn vạn lần cũng đừng xem thường cây quạt này. Nghe sư phụ ta nói, cây quạt này là do hàn sơn lục ngọc chế ra, toàn thân phủ một màu xanh sẫm, khi khép lại nhìn qua cũng chỉ như một cây quạt tầm thường, một khi mở, chín khung quạt mặt trên có thể đồng thời phát ra chín cây Kinh lôi đinh, mỗi một cây Kinh lôi đinh trên đường lại sẽ bạo nổ nứt ra thành chín cái trùy hồn thứ, tổng cộng là chín chín tám mươi mốt cây, như phô thiên cái địa kéo tới, căn bản vô pháp tránh né, hơn nữa có thể liên tục phát ba lần! Năm đó Đường Ky Trữ chỉ dựa vào một cây Lục Ngọc Phiến, hầu như càn quét cả cao thủ thiên hạ, danh tiếng của Đường môn cơ hồ lấn át cả cửu đại môn phái, sau đó lại bỗng nhiên mai danh ẩn tích, từ đó Đường gia chưa từng tái hiện phong uy như vậy nữa, cũng không có người lại nhìn thấy cây quạt này.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Nhưng vừa rồi cây quạt đó chỉ phát ra hai cây đinh, vả lại cũng không có bạo nổ ra mà!
- Ngươi cho là tạo ra Kinh lôi đinh dễ dàng như vậy sao? Phỏng chừng tên Quỷ sư gia đó là trong lúc vô ý đạt được Lục Ngọc Phiến, nhưng Kinh lôi đinh bên trong đã phát ra hết, chỉ phải chế tạo Thấu cốt đinh khác để thay thế. May mà như vậy chúng ta mới may mắn tránh được một mạng. Xem ra chế tạo Thấu cốt đinh cũng không phải dễ, cho nên mới chỉ phát ra hai cây. Giả như bắn một lúc ra chín cây, cho dù không biết bạo nổ, chúng ta cũng đừng mơ tưởng mà trốn được!
Sở Phong hì hì cười nói:
- Nếu thật tránh không được thì ta che ở phía trước cô, xương ta rất cứng, cái đinh đó xuyên không thủng!
Ngụy Đích không có nói gì, ánh mắt long lanh lại lưu chuyển, thầm thở dài.
Sở Phong cầm chạng cây trong tay đưa cho Ngụy Đích nói:
- Ngụy Đích cô nương, cô thử xem tay nghề của ta thế nào, thực sự là nhất lưu đó.
Ngụy Đích cười cười, tiếp nhận chạng cây, sau đó đem nhánh của mình đưa cho hắn nói:
- Vậy ngươi cũng thử xem của ta đi.
Sở Phong đương nhiên lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng tiếp nhận, cũng không quản đang nóng, cắn xuống một miếng, bị bỏng hắn "Oa!" la lên một tiếng, lại còn ra sức nói:
- Rất ngon! Rất ngon!
Ngụy Đích nhếch miệng cười nói:
- So với của ngươi nướng thì thế nào?
Sở Phong vội nói:
- Rất ngon! So với của ta nướng còn ngon hơn.
Ngụy Đích cũng khẽ cắn một miếng, Sở Phong vội hỏi:
- Thế nào?
Ngụy Đích cười nói:
- Rất ngon! So với của ta nướng còn ngon hơn.
Sở Phong ngẩn ra, hai người bất giác nhìn nhau cười.
Hai người đang ăn rất hăng say, hoàn toàn không phát hiện ra một bóng đen đang từ từ lẻn qua đây, lẳng lặng ẩn thân tại một nơi, nhìn hai người một lúc, lại lẳng lặng rời đi.