Diệu Ngọc kinh hãi thốt lên.
Sở Phong lúc này đắc ý, cười hì hì nói:
- Diệu Ngọc, cô đừng trách ta vô lễ, ta không biết điểm huyệt, nên đành phải ôm cô như vậy.
- Ngươi... mau thả ta ra!
- Diệu Ngọc, sư phụ cô dạy cô hành tẩu giang hồ thế nào vậy, ta thật lo lắng cho cô...
- Không liên quan tới ngươi!
- Sao không liên quan tới ta? Cô xinh đẹp đáng yêu như vậy, lại còn...chân thuần như thế, vạn nhất rơi vào tay ác nhân, ta làm sao yên tâm!
- Ngươi... ngươi chính là ác nhân... ngươi thả ta ra!
Sở Phong thấy Diệu Ngọc vừa vội vừa sợ, vẻ mặt hoang mang, đành ôm nàng tới một chỗ khuất bên cạnh, Diệu Ngọc càng thêm kinh hãi, muốn vùng vẫy, căn bản sử không ra một chút khí lực.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Diệu Ngọc hoảng sợ nhìn Sở Phong.
Sở Phong nhìn đôi mắt đẹp của nàng, thong thả nói:
- Cô không phải mới vừa nói ta tội ác tày trời sao? Là đại ác nhân sao? Cô đoán ta sẽ làm gì đây?
- Ngươi... ngươi muốn... ngươi muốn giết cứ giết!
Diệu Ngọc vừa kinh vừa vội lại vừa hoảng.
Nhưng Sở Phong lại vẻ mặt kỳ quái nói:
- Ta lúc nào nói muốn giết cô? Chẳng qua ta muốn điểm huyệt đạo của cô, cho cô động đậy không được, để ta dễ đào tẩu thôi mà!
Diệu Ngọc ngẩn ra, nói :
- Vậy ngươi làm đi nhanh lên.
- Ta đã nói rồi, ta không biết điểm huyệt.
- Cái gì?
Diệu Ngọc thực sự kinh ngạc.
Sở Phong nói :
- Lão đạo sĩ chưa bao giờ dạy ta, đối với điểm huyệt ta dốt đặc cán mai, không biết nên điểm cái huyệt nào của cô để cô động đậy không được đây.
- Ngươi điểm huyệt Thiên trì của ta, ta liền động không được.
Diệu Ngọc nói .
- Huyệt Thiên trì ở chỗ nào?
Sở Phong hỏi.
Diệu Ngọc mặt đỏ lên, không có lên tiếng.
Sở Phong nói :
- Cô không nói ta liền điểm loạn xuống vậy.
Nói rồi đưa ngón tay hăm he trước bộ ngực mềm mại của Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc cuống lên, vội nói:
- Dưới vai bốn tấc.
Sở Phong ướm ướm đo đo, đang muốn điểm xuống, trên mặt cũng không khỏi nóng lên, thì ra nơi ngón tay hắn chỉ tới chính là bộ phận xxx ưỡn ra của Diệu Ngọc, hắn ngượng ngùng nói:
- Cái này... không tốt lắm đâu, điểm chỗ khác được không?
Diệu Ngọc mặt đỏ rực, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nói:
- Điểm huyệt Kiên tỉnh cũng được.
- Huyệt Kiên tỉnh?
Sở Phong một bên cầm chặt cổ tay Diệu Ngọc, một bên rê rê ngón tay trên vai nàng, dùng ngón tay nhấn một cái, nói:
- Có phải là chỗ này không?
- Qua trái một tấc.
- Chỗ này?
Diệu Ngọc gật đầu, Sở Phong bèn khẽ điểm một cái, hỏi:
- Điểm được chưa?
Diệu Ngọc lắc đầu, nói :
- Chỉ kình của ngươi quá nhẹ.
Sở Phong hơi dùng thêm chút sức, lại hỏi:
- Điểm được chưa?
Diệu Ngọc vẫn là lắc đầu, nói :
- Vẫn còn quá nhẹ.
Sở Phong không khỏi bật cười nói:
- Diệu Ngọc, cô thực sự là quá đáng yêu đi, cô không biết nói dối là điểm được rồi sao?
Diệu Ngọc cả kinh:
- Ngươi... ngươi trêu chọc ta?
- Bỏ đi, ta thật không đành lòng điểm huyệt cô. Vạn nhất ta đi rồi, có người xấu nhìn thấy cô, cô lại động đậy không được thì làm sao?
Diệu Ngọc kỳ thực đang rất lo lắng sẽ xuất hiện loại tình huống này, tuy nhiên hôm nay rơi vào trong tay kẻ ác nhân như Sở Phong này, cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng.
Sở Phong nói :
- Như vậy đi, cô thề sẽ không lấy tính mệnh của ta nữa, ta sẽ tha cho cô.
Nào ngờ Diệu Ngọc lại thẳng thừng cự tuyệt:
- Không được, ta đã đáp ứng với sư phụ nhất định phải lấy tính mệnh của ngươi!
- Là sư phụ cô kêu cô tới?
- Đúng!
- Nếu như vậy cô còn không rõ tâm ý của sư phụ cô sao?
Diệu Ngọc ngạc nhiên nói :
- Tâm ý gì?
- Sư phụ cô có phải là người vong ân phụ nghĩa hay không nào?
- Đương nhiên không phải!
- Đúng rồi, sư phụ cô biết rõ ngày đó ta liều chết cứu cô ấy cùng cô, sao còn bảo cô tới lấy tính mệnh của ta chứ? Trong phái Nga Mi có thể lấy tính mệnh của ta còn có hàng tá người mà, nhưng sao lại cứ phái cô tới? Cô bản tính lương thiện, sư phụ cô chẳng lẽ không biết sao? Cô ấy hiển nhiên là ngờ tới cô sẽ không đành lòng hạ thủ, cho nên mới phái cô tới, sư phụ cô căn bản không có ý giết ta!
- Ngươi nói bậy! Sư phụ ta không muốn giết ngươi, vì sao lại lệnh ta xuống núi truy sát ngươi, làm điều thừa hả!
- Cô còn không rõ sao? Sư phụ cô làm việc này chính là để ứng phó với miệng lưỡi của ngoại nhân thôi, cô ngẫm lại xem, ngày đó tại Hồi Long tự Tống Tử Đô truyền thiếp cho các đại môn phái cử người vây giết ta, nhưng sư phụ cô cuối cùng không có phái cô tới phó hội, là vì sao? Chính là không muốn cô tự tay giết ta! Cho nên, sư phụ cô phái cô xuống núi là thật, kêu cô giết ta là giả, cũng chỉ để cô làm cho có mà thôi!
Sở Phong ba hoa xuyên tạc một trận, cuối cùng ngay cả chính hắn cũng cảm thấy được có lẽ chính thật là như thế cũng nên.
Diệu Ngọc bán tín bán nghi nói:
- Ngươi không cần nguỵ biện, sư phụ ta nói ngươi miệng lưỡi không xương, bảo ta chớ nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi hoặc là giết ta, bằng không ta nhất định sẽ lấy tính mệnh của ngươi!
- Cái gì! Ta miệng lưỡi không xương sư phụ cô cũng biết, nguy rồi, xem ra sư phụ cô còn rất hiểu ta nữa. Bỏ đi, cô chỉ cần phát thệ, nói ngày hôm nay tạm thời buông tha ta, lần sau gặp lại mới lấy tính mệnh của ta, có thể chứ?
Diệu Ngọc lắc đầu, nói :
- Không được, sư phụ ta nói qua đối phó với ác nhân tuyệt đối không thể nhân nhượng, chỉ cần ta có thể động được, ta liền lấy tính mệnh của ngươi.
Sở Phong đành lắc đầu, nói:
- Coi như ta sợ cô đi, cô chỉ cần tùy tiện thề một cái, để cho ta chạy đi mấy trượng, rồi cô mới truy sát ta, chắc được rồi chứ?
Diệu Ngọc vẫn cứ lắc đầu.
Sở Phong vừa tức giận vừa buồn bực, nói:
- Được! Được! Được! Cô không thề, ta đành phải ôm cô mãi như vậy không thả!
Diệu Ngọc đang muốn mở miệng, chợt cỏ dại bên ngoài phát ra tiếng động sàn sạt, tiếp theo nghe được có hai người đang đi tới, đi thẳng rồi dừng lại bên cạnh chỗ Sở Phong và Diệu Ngọc đang ẩn núp, lén lút nhìn chung quanh, xem cử chỉ động tác của bọn họ, hiển nhiên không biết võ công.
Sở Phong và Diệu Ngọc không khỏi tự chủ nín hơi tĩnh khí quan sát.
Sau một lát, có một hắc y nhân từ bên kia lướt tới, khinh công lại rất cao. Hắn lướt tới phía trước hai người kia, dừng lại chắp tay nói:
- Hai vị đã đợi lâu.
Một người trong đó nói:
- Vừa đến thôi. Không biết tông chủ các ngươi quyết định thế nào rồi?
Thanh âm rất chói tai, mười phần là thanh âm của một công công.
Hắc y nhân nói :
- Công công thứ lỗi, tông chủ nói, việc này chúng ta không thể hỗ trợ, xin công công mời người cao minh khác.
Xem ra kẻ đó quả nhiên là một tên công công.
- Năm mươi vạn lượng thù lao dễ như trở bàn tay, tông chủ các ngươi cũng không chịu hỗ trợ sao?
- Tại hạ chỉ phụ trách truyền lời, tông chủ nói, chúng ta không nhúng tay vào việc này, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài, công công xin yên tâm, tại hạ cáo từ!
Hắc y nhân nói xong chắp tay, lướt người rời đi, đảo mắt đã tiêu thất thân ảnh.
Công công kia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ma Thần Tông bày đặt cái gì đại nghĩa, việc thương thiên hại lý làm còn không ít sao?
Người cùng đi bên cạnh nói:
- Công công, tiêu ngân đang ở dịch trạm Thanh Hà tại thị trấn Tây Hoa phía trước, Ma Thần Tông không chịu ra tay, chúng ta...
- Hừ! Bọn họ không ra tay, chúng ta đành tự thân xuất mã, chỉ cần giết sạch toàn bộ Giang Nam tiêu cục, sẽ không ai biết là ai gây nên!
- Nhưng chúng ta có thể gọi ai đi làm việc này?
- Hừ hừ!
Công công cười nhạt hai tiếng, hình như đã có dự tính sẵn trong lòng.
- Đi!
Ngay sau đó hai người cũng rời đi.
Sở Phong phẫn nộ nói:
- Thực sự là tán tận lương tâm, ngay cả bạc cứu tế Lương Châu cũng muốn cướp! Ma Thần Tông cũng coi như có chút chính trực!
Diệu Ngọc cũng nói:
- Ta dọc theo đường đi cũng nghe nói Lương Châu đang bị nạn đói, bách tính thiếu ăn thiếu mặc, thập thất cửu không[1], nơi nơi đều là bán con bán cái, vô cùng thê thảm.
Giọng điệu tự nhiên bộc lộ tình cảm trách trời thương dân.
Sở Phong vội vàng xoay chuyển ý nghĩ, nói:
- Diệu Ngọc, cô có muốn giúp bách tính Lương Châu một lần không?
Diệu Ngọc quay đầu kỳ quái nhìn hắn, Sở Phong nói :
- Có người muốn cướp bạc cứu tế, chúng ta có thể âm thầm bảo hộ!
Diệu Ngọc lại nói:
- Đây là việc triều đình, sư phụ từng nói qua, người trong giang hồ chúng ta, không nên tham gia vào việc triều đình.
- Nhưng việc này quan hệ đến sinh tử của mấy trăm vạn nạn dân Lương Châu?
Diệu Ngọc lắc đầu nói:
- Nhưng sư phụ nói qua đệ tử Nga mi chúng ta không thể nhúng tay vào việc triều đình...
- Sao có cứ mù quáng nghe lời của sư phụ cô như vậy? Lẽ nào cô cứ trơ mắt nhìn mấy trăm vạn nạn dân chết đói nơi hoang dã?
Sở Phong thực sự có phần bực bội.
Diệu Ngọc không nói gì, hiển nhiên có chút mềm lòng.
- Ta hỏi cô, Giang Nam tiêu cục có phải là thuộc về giang hồ hay không?
Sở Phong hỏi.
- Cái đó đương nhiên là thuộc về giang hồ .
Diệu Ngọc đáp.
- Hiện tại bạc cứu trợ do Giang Nam tiêu cục phụ trách áp vận, thế việc của Giang Nam tiêu cục có tính là việc giang hồ không?
- Điều này...
- Diệu Ngọc, sinh tử của mấy trăm vạn nạn dân cũng chỉ ngay ở một ý niệm của cô thôi, cô nghĩ cho kĩ đi, việc của Giang Nam tiêu cục, có tính là việc của giang hồ hay không?
- Việc của Giang Nam tiêu cục... đương nhiên xem như là việc giang hồ.
Diệu Ngọc rốt cuộc gật đầu nói.
- Nếu là việc giang hồ, chúng ta cũng sẽ không thể ngồi yên không lý đến chứ?
Diệu Ngọc lại gật đầu.
Sở Phong phấn chấn suýt nữa muốn vỗ tay lên, nói:
- Diệu Ngọc, cô quả nhiên tâm tính thiện lương, ta biết cô sẽ không thờ ơ đứng nhìn mà. Như vậy đi, cô chỉ cần thề, tạm thời không lấy tính mệnh của ta, ta với cô cùng nhau bảo hộ số bạc cứu trợ đến Lương Châu, đợi đến Lương Châu rồi, cô lại lấy tính mệnh của ta, như vậy được rồi chứ?
Diệu Ngọc rốt cuộc gật đầu, thế là nói:
- Ta Diệu Ngọc ngày hôm nay phát thệ, tạm không lấy tính mệnh Sở Phong, đợi việc cứu trợ thiên tai Lương Châu xong xuôi, ta Diệu Ngọc nhất định lấy tính mệnh của y!
- Được! Một lời đã định!
Sở Phong lúc này mới buông hai tay đang ôm lấy vòng eo Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc cũng không ngờ được Sở Phong quả thực đơn giản như vậy mà thả mình ra, lập tức nhảy ra ngoài. Sở Phong thấy tay nàng vẫn cầm trường kiếm chỉ vào mình, bèn nói:
- Diệu Ngọc, cô sẽ không lật lọng đấy chứ?
Diệu Ngọc thu hồi trường kiếm, nói:
- Ngươi cũng không thể chạy đấy!
Sở Phong cười nói:
- Yên tâm, kiếm pháp của cô cao như thế, ta còn có thể chạy hay sao?
Diệu Ngọc hỏi:
- Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
- Đương nhiên phải đến dịch trạm Thanh Hà!
***
[1] :Câu thành ngữ hình dung cảnh đói khổ, chết chóc của dân chúng.