Con gấu to tướng kia còn đang bắt cá ăn trong dòng suối, nhìn thân hình kềnh càng ục ịch của nó trông rất là buồn cười, Thiên Ma Nữ nhìn mà trên mặt không khỏi hiện ra một tia mỉm cười, nói:
- Ta tại sơn lâm phiêu bạt đã mười năm, vẫn chưa bao giờ gặp qua con gấu to mà thú vị như vậy!
Nhìn cụ cười trên khuôn mặt Thiên Ma Nữ, Sở Phong thầm thở dài một hơi, một phen khổ tâm của mình cuối cùng cũng không uổng phí, mục đích của hắn chính là muốn giải tỏa nỗi buồn đã tích tụ trong lòng Thiên Ma Nữ.
Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong, hai mắt nhu tình như nước, nàng đương nhiên minh bạch tâm ý đó của Sở Phong.
Sở Phong xoa tay nàng, cười nói:
- Con gấu này vẫn không có thú vị bằng con gấu hôm đó đâu. Con hôm đó không chỉ to, bước đi còn lắc lư trông cực kỳ thú vị.
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Làm gì có con gấu to béo nào mà bước đi không lắc lư chứ!
- Không phải đâu, một cái chân sau của nó hình như bị thương, cho nên mới...
Thiên Ma Nữ bỗng dưng giật mình nhìn Sở Phong, ánh mắt đó tuyệt không tầm thường!
Sở Phong kỳ quái hỏi:
- Làm sao vậy?
- Con gấu đó...bị thương có phải là ở chân trái không?
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Đúng là chân trái, sao nàng lại biết?
Thiên Ma Nữ không có trả lời, rồi lại hỏi:
- Có phải là ở dưới Côn Ngô sơn không?
Sở Phong ngẩn ra, nói:
- Lúc đó ta chạy trốn khắp nơi, cũng không biết đó là núi gì nữa. Có điều núi đó có rất nhiều đồng đỏ, còn có một loài thú gọi lợn rừng gì đó, trên đầu có sừng, khi rống lên như thể người gào khóc, vô cùng đáng sợ!
Thiên Ma Nữ lẩm bẩm nói:
- Là Côn Ngô sơn, đó là Long chỉ, cũng không đáng sợ.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Sao...nàng lại biết? Nàng cũng đã từng đến ngọn núi đó rồi sao?
Thiên Ma Nữ lẩm bẩm nói:
- Thật không ngờ được, thật không ngờ được...
- Thiên Ma Nữ, đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Ma Nữ không có lên tiếng.
- Thiên Ma Nữ, nàng nói đi, nàng mau nói đi mà!
Sở Phong bắt đầu khẩn trương.
Thiên Ma Nữ chỉ cười:
- Con gấu đó là do ta đuổi đi, cái chân trái của nó cũng là do ta làm bị thương.
- Sao?
Sở Phong kinh ngạc nhìn nàng.
- Đó...đó...đó là chuyện gì vậy?
- Ngươi có biết sư thừa của ta là ở nơi nào không?
Sở Phong lắc đầu, đột nhiên lại kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ chính là...
Trong mắt Thiên Ma Nữ hiện lên một tia hoài niệm, nhẹ nhàng nói:
- Côn Ngô sơn!
- A! Như vậy là...
- Ngày ấy ta lén xuống núi chơi, mới vừa tới chân núi thì đụng phải một con gấu, một con gấu rất to, nó há miệng lao tới ta, ta cũng như ngươi vậy, cực kỳ sợ hãi, cho rằng chết chắc rồi, nào ngờ một chưởng của ta suýt nữa đã chặt đứt cái chân trái của nó, đau quá nó xoay người bỏ chạy. Ta thêm bạo dạn, thấy nó kềnh càng ục ịch, vừa bước đi vừa lắc lư, rất buồn cười thú vị, vì vậy liền đuổi theo đánh chơi với nó, nó bị đánh rất sợ hãi, kêu gào liên tục, chạy thẳng tới một dòng suối, ta vốn không có ý hại nó, lại thấy nó vẻ mặt cầu xin rất thương cảm, vì vậy liền răn dạy nó một câu, xoay người trở về núi.
Thiên Ma Nữ nói xong, tâm tư hình như lại trở về quãng thời gian năm xưa ở Côn Ngô sơn, hai mắt thoáng lộ ra nỗi niềm hồi ức nhớ mong.
Sở Phong giật mình nhìn nàng, nói:
- Nàng lúc đó răn dạy nó, có phải là nói: 'Con gấu kia! Nếu như mày lại dám xuất hiện dọa người, coi chừng ta đánh cho cái đầu của mày nở hoa!' ?
Thiên Ma Nữ nhẹ nhàng gật đầu.
- Thảo nào... hèn chi khi lần đầu tiên ta nghe được thanh âm của nàng, có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, cảm giác khó hiểu nói không nên lời, thì ra thanh âm của nàng mười năm trước vẫn chôn sâu của tận trong đáy lòng ta!
Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong, thì ra mười năm trước bọn họ đã gặp nhau rồi, chỉ là không có gặp trực tiếp mà thôi.
- Lúc đó... lúc đó nàng mấy tuổi?
Sở Phong hỏi.
- Mười bốn tuổi!
- Mười bốn tuổi? Nàng thật can đảm! Lại dám đuổi theo một con gấu đánh chơi với nó!
Thiên Ma Nữ nói:
- Lúc đó ta cũng là lần đầu tiên thấy gấu, cảm thấy thú vị, hơn nữa nó bước đi lại như vậy...
Nàng nói rồi "Hinh hích" cười một tiếng, hiển nhiên khi hồi tưởng lại về con gấu kia nhịn không được mà bật cười.
Sở Phong không khỏi dí lên chóp mũi nàng nói:
- Trách không được lúc đó ta nghe được một tiếng kêu gào, lúc con gấu đó lủi ra ngoài vẻ mặt còn rất kinh hoàng, nhìn thấy ta đói ngã xuống đất cũng không dám ăn, thì ra là bị nàng đánh cho sợ quá!
Thiên Ma Nữ cũng không khỏi cười rộ lên.
Sở Phong bỗng chốc hai tay siết lấy thắt lưng Thiên Ma Nữ, nói:
- Nói như vậy, nàng đã bốn lần kéo ta trở về từ quỷ môn quan rồi đấy.
Thiên Ma Nữ tựa đầu gối lên vai hắn, nói:
- Nhưng mà nếu như con gấu đó ăn mất ngươi, vậy ta chính là đã hại ngươi.
- Nói bậy! Đây là sự an bài của ông trời, ông trời đã an bài nàng mượn con gấu đó cứu ta một mạng, bằng không ta sớm bị chết đói rồi!
Thiên Ma Nữ cắn môi nói:
- Nếu như vậy, lúc đó vì sao ông trời không an bài ta gặp được ngươi chứ? Lại cần đến mười năm sau mới...
Sở Phong bỗng chốc ôm nàng vào trong lòng, nói:
- Thiên Ma Nữ, chỉ cần có thể được ở bên cạnh nàng, cho dù phải đợi thêm một trăm cái mười năm, một nghìn cái mười năm, ta cũng nguyện ý!
Thiên Ma Nữ dựa sát vào trong lòng Sở Phong, vì giờ khắc này, cho dù muốn nàng lại phải phiêu bạt thêm mười năm, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Sở Phong bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, khi đó Thiên Ma Nữ không tới mười bốn tuổi đã lén xuống núi, hiển nhiên chưa xuất đạo, điều này cũng xác minh chuyện mà trước đó nàng đã đề cập qua. Nếu mười năm trước nàng mới xuất đạo, mà mười năm trước là khoảng thời gian mà Thiên Ma giáo hoành hành, vậy tới cùng là đã xảy ra chuyện gì ?
Hắn thử dò hỏi:
- Thiên Ma Nữ, chiếc nhẫn mà ngày ấy nàng đưa cho tên tông chủ Ma Thần tông là thứ đồ chơi gì vậy?
Thiên Ma Nữ nói:
- Đó là Thiên ma chỉ hoàn, là tín vật do Tinh Ma chủ sáng lập ra Tinh ma đạo truyền lại các thời, chỉ có người có được Thiên ma chỉ hoàn, mới tính chân chính trở thành tân nhiệm tông chủ, hiệu lệnh ma đạo!
- Khó trách hắn nhất định phải đạt được chiếc nhẫn đó! Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể phóng tiễn đồng, giết chết chúng ta rồi lấy chiếc nhẫn!
Thiên Ma Nữ nói:
- Ngươi cho là hắn không muốn sao! Chẳng qua hắn không dám khẳng định, tại trong nháy mắt ấn xuống cơ quan, có thể ngăn cản được một kích liều mạng của ta hay không thôi! Nếu như hắn thối lui thêm một bước, có thể hắn sẽ không chút do dự phóng ra tiễn đồng!
Sở Phong lại dò hỏi:
- Nghe nói Ma Thần tông là do Thiên Ma giáo truyền lại, mà Thiên Ma giáo chính là do Tinh ma đạo truyền lại?
Thiên Ma Nữ gật đầu, nói:
- Tiền thân của Ma Thần tông là Thiên Ma giáo, còn tiền thân của Thiên Ma giáo chính là Tinh ma đạo!
Sở Phong lại dò hỏi:
- Vậy Thiên ma chỉ hoàn có phải là do Tinh Ma chủ truyền cho nàng không?
Ngoài ý muốn, Thiên Ma Nữ chỉ lắc đầu, không có lên tiếng.
Tim Sở Phong "Thình thịch" nhảy một cái, lại thử dò hỏi thêm:
- Vậy nàng...đã gặp qua Tinh Ma chủ hay chưa?
Thiên Ma Nữ ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Ngươi vì sao phải hỏi chuyện này?
Sở Phong có chút ngập ngừng, nói:
- Bọn họ đều nói ta là hậu nhân của Tinh Ma chủ, cho nên...
Thiên Ma Nữ lắc đầu, nói:
- Ta cũng chưa gặp qua Tinh Ma chủ.
Trong lòng Sở Phong càng thêm nghi hoặc, nếu nàng chưa gặp qua Tinh Ma chủ, vậy nàng làm sao được truyền thừa từ Tinh ma đạo, một tay sáng lập ra Thiên Ma giáo, trở thành giáo chủ Thiên Ma giáo chứ?
Sở Phong đang muốn hỏi thêm, Thiên Ma Nữ lại nói với giọng mang theo buồn bã:
- Ta hổ thẹn với Côn Ngô, nào ngờ lại hãm thân ma đạo, ta thực sự là không ra gì, ta thực sự không có mặt mũi trở về Côn Ngô sơn nữa!
Sở Phong không dám hỏi, sợ lại lần nữa gợi ra chuyện cũ đau xót buồn bã của Thiên Ma Nữ, chỉ ôm chặt nàng, dùng hai gò má nhẹ nhàng cọ sát từng chút lên mái tóc dài mềm mại của nàng, cười nói:
- Mái tóc dài này của nàng thực sự là lợi hại, chỉ giương lên một cái thôi đã phế đi một cánh tay của tên công tử phái Thanh Thành vênh vênh váo váo đó!
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Kỳ thực không phải là do tóc ta phế đi cánh tay hắn, là do hắn bị chưởng kình của chưởng kiếm phản phệ, đã tự mình phế đi một cánh tay!
- Sao?
- Ta nói rồi, chỉ cần tại thời khắc hắn đang sử xuất chưởng kiếm đánh trúng lên bốn độc huyệt ở trên cánh tay hắn, chưởng kiếm của hắn sẽ không thể phát ra, phản phệ lại chính thân thể thôi!
Sở Phong tặc lưỡi nói:
- Vậy sử ra chưởng kiếm này chẳng lẽ không phải rất nguy hiểm sao?
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Kỳ thực là do hắn quá sơ suất mà thôi, hắn lại dám dùng chưởng kiếm đánh lén ta!
Thiên Ma Nữ nói xong cả người lại thẩm thấu phát ra một cỗ khí phách nhè nhẹ.
Sở Phong cười nói:
- Không phải là hắn sơ suất, là do nàng quá phách tuyệt đấy chứ, nàng xem, chưởng môn tam đại phái cộng thêm một Lãnh Nguyệt cũng không làm gì được nàng mà?
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Bọn họ không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được bọn họ!
- Không đúng, nàng đã giết hai người của bọn họ...
Sở Phong đột nhiên ngậm miệng lại, bởi vì hắn thấy trong mắt Thiên Ma Nữ hiện lên một tia buồn bã.
- Thiên Ma Nữ, nàng cũng là vì ta!
Sở Phong ôm nàng, khẽ vỗ về mái tóc dài của nàng.
Con gấu ở bên dòng suối rốt cuộc cũng ăn no, lắc lư thân hình béo phệ đi khỏi, Sở Phong nói:
- Thủ phục mất ba ngày, cuối cùng cũng không có uổng phí tâm tư!
Thiên Ma Nữ nói
- Kỳ thực ngươi không cần vì ta như vậy...
- Ta sao lại vì nàng chứ, cũng không có gì quá mức hết! Đi! Chúng ta tiếp tục trường kiếm giang hồ!
...
Con gấu to tướng kia còn đang bắt cá ăn trong dòng suối, nhìn thân hình kềnh càng ục ịch của nó trông rất là buồn cười, Thiên Ma Nữ nhìn mà trên mặt không khỏi hiện ra một tia mỉm cười, nói:
- Ta tại sơn lâm phiêu bạt đã mười năm, vẫn chưa bao giờ gặp qua con gấu to mà thú vị như vậy!
Nhìn cụ cười trên khuôn mặt Thiên Ma Nữ, Sở Phong thầm thở dài một hơi, một phen khổ tâm của mình cuối cùng cũng không uổng phí, mục đích của hắn chính là muốn giải tỏa nỗi buồn đã tích tụ trong lòng Thiên Ma Nữ.
Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong, hai mắt nhu tình như nước, nàng đương nhiên minh bạch tâm ý đó của Sở Phong.
Sở Phong xoa tay nàng, cười nói:
- Con gấu này vẫn không có thú vị bằng con gấu hôm đó đâu. Con hôm đó không chỉ to, bước đi còn lắc lư trông cực kỳ thú vị.
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Làm gì có con gấu to béo nào mà bước đi không lắc lư chứ!
- Không phải đâu, một cái chân sau của nó hình như bị thương, cho nên mới... Truyện Sắc Hiệp -
Thiên Ma Nữ bỗng dưng giật mình nhìn Sở Phong, ánh mắt đó tuyệt không tầm thường!
Sở Phong kỳ quái hỏi:
- Làm sao vậy?
- Con gấu đó...bị thương có phải là ở chân trái không?
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Đúng là chân trái, sao nàng lại biết?
Thiên Ma Nữ không có trả lời, rồi lại hỏi:
- Có phải là ở dưới Côn Ngô sơn không?
Sở Phong ngẩn ra, nói:
- Lúc đó ta chạy trốn khắp nơi, cũng không biết đó là núi gì nữa. Có điều núi đó có rất nhiều đồng đỏ, còn có một loài thú gọi lợn rừng gì đó, trên đầu có sừng, khi rống lên như thể người gào khóc, vô cùng đáng sợ!
Thiên Ma Nữ lẩm bẩm nói:
- Là Côn Ngô sơn, đó là Long chỉ, cũng không đáng sợ.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Sao...nàng lại biết? Nàng cũng đã từng đến ngọn núi đó rồi sao?
Thiên Ma Nữ lẩm bẩm nói:
- Thật không ngờ được, thật không ngờ được...
- Thiên Ma Nữ, đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Ma Nữ không có lên tiếng.
- Thiên Ma Nữ, nàng nói đi, nàng mau nói đi mà!
Sở Phong bắt đầu khẩn trương.
Thiên Ma Nữ chỉ cười:
- Con gấu đó là do ta đuổi đi, cái chân trái của nó cũng là do ta làm bị thương.- Sao?
Sở Phong kinh ngạc nhìn nàng.
- Đó...đó...đó là chuyện gì vậy?
- Ngươi có biết sư thừa của ta là ở nơi nào không?
Sở Phong lắc đầu, đột nhiên lại kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ chính là...
Trong mắt Thiên Ma Nữ hiện lên một tia hoài niệm, nhẹ nhàng nói:
- Côn Ngô sơn!
- A! Như vậy là...
- Ngày ấy ta lén xuống núi chơi, mới vừa tới chân núi thì đụng phải một con gấu, một con gấu rất to, nó há miệng lao tới ta, ta cũng như ngươi vậy, cực kỳ sợ hãi, cho rằng chết chắc rồi, nào ngờ một chưởng của ta suýt nữa đã chặt đứt cái chân trái của nó, đau quá nó xoay người bỏ chạy. Ta thêm bạo dạn, thấy nó kềnh càng ục ịch, vừa bước đi vừa lắc lư, rất buồn cười thú vị, vì vậy liền đuổi theo đánh chơi với nó, nó bị đánh rất sợ hãi, kêu gào liên tục, chạy thẳng tới một dòng suối, ta vốn không có ý hại nó, lại thấy nó vẻ mặt cầu xin rất thương cảm, vì vậy liền răn dạy nó một câu, xoay người trở về núi.
Thiên Ma Nữ nói xong, tâm tư hình như lại trở về quãng thời gian năm xưa ở Côn Ngô sơn, hai mắt thoáng lộ ra nỗi niềm hồi ức nhớ mong.
Sở Phong giật mình nhìn nàng, nói:
- Nàng lúc đó răn dạy nó, có phải là nói: 'Con gấu kia! Nếu như mày lại dám xuất hiện dọa người, coi chừng ta đánh cho cái đầu của mày nở hoa!' ?
Thiên Ma Nữ nhẹ nhàng gật đầu.
- Thảo nào... hèn chi khi lần đầu tiên ta nghe được thanh âm của nàng, có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, cảm giác khó hiểu nói không nên lời, thì ra thanh âm của nàng mười năm trước vẫn chôn sâu của tận trong đáy lòng ta!
Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong, thì ra mười năm trước bọn họ đã gặp nhau rồi, chỉ là không có gặp trực tiếp mà thôi.
- Lúc đó... lúc đó nàng mấy tuổi?
Sở Phong hỏi.
- Mười bốn tuổi!
- Mười bốn tuổi? Nàng thật can đảm! Lại dám đuổi theo một con gấu đánh chơi với nó!
Thiên Ma Nữ nói:
- Lúc đó ta cũng là lần đầu tiên thấy gấu, cảm thấy thú vị, hơn nữa nó bước đi lại như vậy...
Nàng nói rồi "Hinh hích" cười một tiếng, hiển nhiên khi hồi tưởng lại về con gấu kia nhịn không được mà bật cười.
Sở Phong không khỏi dí lên chóp mũi nàng nói:
- Trách không được lúc đó ta nghe được một tiếng kêu gào, lúc con gấu đó lủi ra ngoài vẻ mặt còn rất kinh hoàng, nhìn thấy ta đói ngã xuống đất cũng không dám ăn, thì ra là bị nàng đánh cho sợ quá!
Thiên Ma Nữ cũng không khỏi cười rộ lên.
Sở Phong bỗng chốc hai tay siết lấy thắt lưng Thiên Ma Nữ, nói:
- Nói như vậy, nàng đã bốn lần kéo ta trở về từ quỷ môn quan rồi đấy.
Thiên Ma Nữ tựa đầu gối lên vai hắn, nói:
- Nhưng mà nếu như con gấu đó ăn mất ngươi, vậy ta chính là đã hại ngươi.
- Nói bậy! Đây là sự an bài của ông trời, ông trời đã an bài nàng mượn con gấu đó cứu ta một mạng, bằng không ta sớm bị chết đói rồi!
Thiên Ma Nữ cắn môi nói:
- Nếu như vậy, lúc đó vì sao ông trời không an bài ta gặp được ngươi chứ? Lại cần đến mười năm sau mới...
Sở Phong bỗng chốc ôm nàng vào trong lòng, nói:
- Thiên Ma Nữ, chỉ cần có thể được ở bên cạnh nàng, cho dù phải đợi thêm một trăm cái mười năm, một nghìn cái mười năm, ta cũng nguyện ý!
Thiên Ma Nữ dựa sát vào trong lòng Sở Phong, vì giờ khắc này, cho dù muốn nàng lại phải phiêu bạt thêm mười năm, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Sở Phong bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, khi đó Thiên Ma Nữ không tới mười bốn tuổi đã lén xuống núi, hiển nhiên chưa xuất đạo, điều này cũng xác minh chuyện mà trước đó nàng đã đề cập qua. Nếu mười năm trước nàng mới xuất đạo, mà mười năm trước là khoảng thời gian mà Thiên Ma giáo hoành hành, vậy tới cùng là đã xảy ra chuyện gì ?
Hắn thử dò hỏi:
- Thiên Ma Nữ, chiếc nhẫn mà ngày ấy nàng đưa cho tên tông chủ Ma Thần tông là thứ đồ chơi gì vậy?
Thiên Ma Nữ nói:
- Đó là Thiên ma chỉ hoàn, là tín vật do Tinh Ma chủ sáng lập ra Tinh ma đạo truyền lại các thời, chỉ có người có được Thiên ma chỉ hoàn, mới tính chân chính trở thành tân nhiệm tông chủ, hiệu lệnh ma đạo!
- Khó trách hắn nhất định phải đạt được chiếc nhẫn đó! Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể phóng tiễn đồng, giết chết chúng ta rồi lấy chiếc nhẫn!
Thiên Ma Nữ nói:
- Ngươi cho là hắn không muốn sao! Chẳng qua hắn không dám khẳng định, tại trong nháy mắt ấn xuống cơ quan, có thể ngăn cản được một kích liều mạng của ta hay không thôi! Nếu như hắn thối lui thêm một bước, có thể hắn sẽ không chút do dự phóng ra tiễn đồng!
Sở Phong lại dò hỏi:
- Nghe nói Ma Thần tông là do Thiên Ma giáo truyền lại, mà Thiên Ma giáo chính là do Tinh ma đạo truyền lại?
Thiên Ma Nữ gật đầu, nói:
- Tiền thân của Ma Thần tông là Thiên Ma giáo, còn tiền thân của Thiên Ma giáo chính là Tinh ma đạo!
Sở Phong lại dò hỏi:
- Vậy Thiên ma chỉ hoàn có phải là do Tinh Ma chủ truyền cho nàng không?
Ngoài ý muốn, Thiên Ma Nữ chỉ lắc đầu, không có lên tiếng.
Tim Sở Phong "Thình thịch" nhảy một cái, lại thử dò hỏi thêm:
- Vậy nàng...đã gặp qua Tinh Ma chủ hay chưa?
Thiên Ma Nữ ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Ngươi vì sao phải hỏi chuyện này?
Sở Phong có chút ngập ngừng, nói:
- Bọn họ đều nói ta là hậu nhân của Tinh Ma chủ, cho nên...
Thiên Ma Nữ lắc đầu, nói:
- Ta cũng chưa gặp qua Tinh Ma chủ.
Trong lòng Sở Phong càng thêm nghi hoặc, nếu nàng chưa gặp qua Tinh Ma chủ, vậy nàng làm sao được truyền thừa từ Tinh ma đạo, một tay sáng lập ra Thiên Ma giáo, trở thành giáo chủ Thiên Ma giáo chứ?
Sở Phong đang muốn hỏi thêm, Thiên Ma Nữ lại nói với giọng mang theo buồn bã:
- Ta hổ thẹn với Côn Ngô, nào ngờ lại hãm thân ma đạo, ta thực sự là không ra gì, ta thực sự không có mặt mũi trở về Côn Ngô sơn nữa!
Sở Phong không dám hỏi, sợ lại lần nữa gợi ra chuyện cũ đau xót buồn bã của Thiên Ma Nữ, chỉ ôm chặt nàng, dùng hai gò má nhẹ nhàng cọ sát từng chút lên mái tóc dài mềm mại của nàng, cười nói:
- Mái tóc dài này của nàng thực sự là lợi hại, chỉ giương lên một cái thôi đã phế đi một cánh tay của tên công tử phái Thanh Thành vênh vênh váo váo đó!
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Kỳ thực không phải là do tóc ta phế đi cánh tay hắn, là do hắn bị chưởng kình của chưởng kiếm phản phệ, đã tự mình phế đi một cánh tay!
- Sao?
- Ta nói rồi, chỉ cần tại thời khắc hắn đang sử xuất chưởng kiếm đánh trúng lên bốn độc huyệt ở trên cánh tay hắn, chưởng kiếm của hắn sẽ không thể phát ra, phản phệ lại chính thân thể thôi!
Sở Phong tặc lưỡi nói:
- Vậy sử ra chưởng kiếm này chẳng lẽ không phải rất nguy hiểm sao?
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Kỳ thực là do hắn quá sơ suất mà thôi, hắn lại dám dùng chưởng kiếm đánh lén ta!
Thiên Ma Nữ nói xong cả người lại thẩm thấu phát ra một cỗ khí phách nhè nhẹ.
Sở Phong cười nói:
- Không phải là hắn sơ suất, là do nàng quá phách tuyệt đấy chứ, nàng xem, chưởng môn tam đại phái cộng thêm một Lãnh Nguyệt cũng không làm gì được nàng mà?
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Bọn họ không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được bọn họ!
- Không đúng, nàng đã giết hai người của bọn họ...
Sở Phong đột nhiên ngậm miệng lại, bởi vì hắn thấy trong mắt Thiên Ma Nữ hiện lên một tia buồn bã.
- Thiên Ma Nữ, nàng cũng là vì ta!
Sở Phong ôm nàng, khẽ vỗ về mái tóc dài của nàng.
Con gấu ở bên dòng suối rốt cuộc cũng ăn no, lắc lư thân hình béo phệ đi khỏi, Sở Phong nói:
- Thủ phục mất ba ngày, cuối cùng cũng không có uổng phí tâm tư!
Thiên Ma Nữ nói
- Kỳ thực ngươi không cần vì ta như vậy...
- Ta sao lại vì nàng chứ, cũng không có gì quá mức hết! Đi! Chúng ta tiếp tục trường kiếm giang hồ!
...