Nhìn thấy hơn mười thôn dân ở đồng ruộng phía dưới tay đang cầm đuốc, gậy gộc, tụ tập một chỗ ở sát bên ruộng, một người trong đó cầm chiêng đồng đang gõ "Cheng cheng cheng cheng cheng", những người khác thì tại lớn tiếng gào thét, dường như đang xua đuổi cái gì!
Hai người thấy trong khu rừng cây bên kia đồng ruộng có một bóng đen hình tròn đang dũng động, một mảng tối thui. Một lát sau, tiếng chiêng trống nhỏ dần, bóng đen tròn tròn kia chậm rãi lộ ra thân thể, đang thử dò xét bước vào ruộng đồng.
Bóng đen đó rất giống một con lợn rừng nhỏ, thân hình tròn trùng trục, trên trán hơi mọc lúm nhúm hai cái sừng bé tí, nhìn qua vô cùng hung mãnh.
Sở Phong hưng phấn nói:
- Là loại lợn rừng có sừng! Mười năm trước ở Thương Ngô sơn ta đã từng nhìn thấy giống y chang như nó!
Thiên Ma Nữ cũng kinh ngạc nói:
- Đây là long chỉ, hai cái sừng trên trán vẫn chưa hoàn toàn mọc dài, xem ra nó mới được sinh ra không lâu, chỉ sợ là bị lạc mất đàn!
Những thôn dân vừa thấy con thú đó muốn canh me bước vào đồng ruộng, vội vàng lại khua chiêng gõ trống, huơ lên cây đuốc, hò hét muốn đuổi nó trở về.
Con tiểu long chỉ này hiển nhiên đang rất đói, sau khi hủi hủi cái mũi dài thử một vòng, rốt cuộc liều lĩnh nhảy vào đồng ruộng gặm nhấm món ăn mầm khoai khoái khẩu của nó trong ruộng.
Thôn dân thấy dây khoai trong ruộng bị nó tùy ý giẫm đạp gặm nhấm, vừa đau lòng vừa tức giận nhưng lại không dám tiến lên xua đuổi, chỉ đành liều mạng hò hét, dùng sức gõ chiêng đồng.
Lần này, ngược lại khiến cho con tiểu long chỉ càng thêm bất an đùn ủi giẫm đạp lên mọi nơi, chỉ thương cảm cho những hạt giống non nớt mới vừa nảy mầm.
Thiên Ma Nữ chau mày, phi thân nhảy xuống, lao mình tới bên cạnh con tiểu long chỉ kia, một chưởng chụp lên trán nó, con tiểu long chỉ sợ hãi rống một tiếng, xoay người lủi vào rừng cây.
Sở Phong "Cheng!" rút ra trường kiếm đang muốn đuổi theo, Thiên Ma Nữ đưa tay kéo lại ống tay áo của hắn, khẽ lắc đầu, nói:
- Nó đã bị lạc mất đàn rồi, chỉ một mình kiếm ăn, hà tất phải tổn thương nó nữa!
Nội tâm Sở Phong một trận xúc động, lập tức dừng lại!
Những thôn dân hoan hô một trận như sấm dậy, bởi vì thấy con thú hung ác có sừng kia cuối cùng cũng chạy đi rồi.
Sở Phong cùng và Thiên Ma Nữ đi tới phía trước thôn dân, những thôn dân người nào người nấy mắt nhìn mà choáng váng, không ngờ được một chưởng đánh cho con thú kia chạy lại là một cô gái tuyệt sắc.
Có một ông lão chính là thôn trưởng, vội vàng bước lên phía trước hành lễ nói lời cảm tạ.
Thì ra sơn khẩu này gọi là Cổn Chung khẩu, chỉ có một sơn thôn, gọi là thôn Tiểu khẩu tử, thôn dân đều họ Lý, có hơn một trăm hộ dân, các thế hệ đều cư ngụ ở dưới Hạ Lan sơn, tự cấp tự túc, cơ bản ngăn cách với nhân thế, một năm cũng chỉ đi ra ngoài một hai lần đặt mua đồ dùng cho cả năm. Bởi vì là nơi sơn dã hẻo lánh, quan phủ cũng lười tới quấy rối thu thuế, cho nên tuy là nghèo túng nhưng cuộc sống cũng không tính là cực khổ, ngược lại còn thêm thản nhiên vui vẻ.
Hai ngày trước, không biết vì sao bỗng nhiên đi tới một con lợn rừng nhỏ có sừng, chuyên tại ban đêm giẫm đạp ăn mầm khoai, cho nên thôn dân cứ đến buổi tối liền từng nhóm ở bên sát bờ ruộng khua chiêng gõ trống hù dọa nó, hai lần ban đầu còn có hiệu quả, nào ngờ đến đêm nay nó lại không e ngại gì cả. May mà Thiên Ma Nữ kịp lúc xuất thủ, bằng không một mảnh ruộng đồng này cũng đều bị nó chà đạp.
Đêm đó, hai người ở lại trong thôn.
Ngày hôm sau, Sở Phong và Thiên Ma Nữ dạo chơi trong làng, phát giác những gian nhà trong thôn này rất là đặc biệt, đều là lấy đá tảng để xây nền nhà, lấy đất vàng để làm hồ đắp thành tường, lại lấy đất làm nóc, hoặc là dùng lông đuôi trâu cùng lông dê bện phủ lên nóc, không có bất cứ viên ngói nào.
Hai người tới trước một ngôi nhà, thấy một lão bá đang ngồi dựa ở cạnh cửa đan sọt, bên người đặt một cây trượng trúc, có lẽ là bước đi không quá thuận tiện.
Bên cạnh có một tiểu cô nương 7,8 tuổi, đang ngồi dưới đất tự mình chơi trò chơi gì đó. Tiểu cô nương gọi tiểu Anh, là cháu gái của Lý đại bá đang đan sọt. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Trong tay nó cầm năm hòn đá nhỏ như ngón tay cái, không ngừng vứt lên rồi bắt lấy, thì ra là trò "Bắt đá".
Thủ pháp của tiểu cô nương có phần gượng gạo, hiển nhiên là mới vừa học được không lâu , vẫn còn chưa thuần thục.
Sở Phong nở nụ cười, nói với Thiên Ma Nữ:
- Nàng có biết chơi trò này không?
Thiên Ma Nữ lắc đầu.
- Xem ta đây.
Sở Phong cúi người xuống nói:
- Tiểu Anh, để cho đại ca làm mẫu cho em một chút, có được không nào?
Tiểu Anh thế là đem đá đặt vào trong tay Sở Phong, Sở Phong cầm lấy năm viên đá khẽ ném thẳng lên trên, bàn tay lập tức lộn lại, biến thành lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, mu bàn tay hướng lên trên, năm viên đá liền rơi xuống trên mu bàn tay, lại rải rác rớt xuống đất.
Sở Phong nhặt lên một viên trong đó, ném thẳng lên, lại nhanh chóng nhặt lên một viên khác, tiếp theo đỡ lấy viên đá đã tung lên trước đó.
Hiện ở lòng bàn tay nắm hai viên đá, trên mặt đất còn có ba viên. Hắn đồng thời tung lên hai viên đá đang trong lòng bàn tay, lại nhanh chóng nhặt lên một viên trên mặt đất, lại đỡ lấy hai viên đá đang rơi xuống.
Như vậy lòng bàn tay hắn hiện có ba viên đá, mà trên mặt đất chỉ còn hai viên.
Hắn đồng thời tung lên ba viên đá, nhanh chóng nhặt lên một viên trên mặt đất, lại đỡ lấy ba viên đá, tiếp theo lại đồng thời tung lên bốn viên, nhặt lên viên đá cuối cùng trên mặt đất cũng nắm ở lòng bàn tay, sau đó đỡ lấy cả bốn viên đang rơi xuống. Như vậy, năm viên đá cũng đều bắt được trong tay.
Tiểu Anh thán phục nhìn những động tác nhanh nhẹn gọn gàng liên tiếp của Sở Phong, vừa ước ao vừa hiếu kỳ!
Thiên Ma Nữ ở bên cạnh quan sát, cũng cảm thấy rất mới lạ thú vị!
Sở Phong ném xuống những viên đá, cười nói:
- Hơn mười năm rồi ta không có chơi, nếu như là trước đây, ta bắt hết năm viên đá này cũng chỉ cần thời gian hai ba cái nháy mắt là được!
Tiểu Anh trừng to mắt nói:
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi, đây chỉ là một trong những cách chơi mà thôi, còn có rất nhiều cách chơi khác nữa! Tiểu Anh, hay là để ca dạy cho em chơi sao hả?
Tiểu Anh đương nhiên vui vẻ, ra sức gật đầu!
Ngay sau đó Sở Phong bắt đầu dạy tiểu Anh đủ loại cách chơi, nào là 'Gà mổ thóc', 'Đẻ trứng', ' Đuổi heo' rất nhiều, Thiên Ma Nữ ở bên nhìn thực sự kinh ngạc không thôi, không ngờ được chỉ vào năm viên đá, nhưng lại có thể biến hóa ra nhiều cách thức chơi thú vị như vậy!
Sở Phong chợt nói với Thiên Ma Nữ:
- Có muốn thử không?
Thiên Ma Nữ hơi chút do dự nhưng vẫn tiếp lấy đá, đang muốn tung lên, Sở Phong đã nói:
- Nàng cũng không thể sử dụng một chút công phu nào, phải toàn bộ bằng kỹ xảo của bản thân mình!
Thiên Ma Nữ mỉm cười sau đó tung lên đá.
Suy cho cùng vẫn lần đầu tiên chơi, khi bắt được viên đá thứ tư, lòng bàn tay Thiên Ma Nữ đã rớt mất một viên. Sở Phong lại hài lòng vỗ tay liên tục:
- Ha ha ha ha! Thì ra ta vẫn là thiên tư không ngốc, trước kia khi ta lần đầu tiên chơi cũng chỉ bắt được có viên thứ tư, thì ra thiên tư của ta cũng không kém so với nàng, không, khi đó ta còn nhỏ, tay không có to như của nàng, xem ra thiên tư của ta so với nàng còn tốt hơn!
Thiên Ma Nữ giận dỗi liếc hắn, tuy nhiên từ đáy lòng lại vui vẻ, chỉ cần nàng nhìn Sở Phong vui vẻ, trong lòng nàng tự nhiên cũng vui vẻ lây.
Năm viên đá tại trong tay ba người Sở Phong, Thiên Ma Nữ và tiểu Anh đổi qua đổi lại, thực sự là chơi được rất hăng say.
Lý đại bá nhìn cười ha ha, nói:
- Tiểu Anh, mau bưng hai chén nước cho hai vị đại ca ca đại tỷ tỷ.
-Dạ!
Tiểu Anh đáp lại một tiếng, lanh chanh nhảy vào trong nhà, bưng ra hai chén nước, Sở Phong và Thiên Ma Nữ tiếp lấy, uống một ngụm.
Sở Phong hỏi:
- Đại bá, bác đang đan cái gì vậy?
Đại bá cười ha ha nói:
- Đang đan sọt, sọt ở làng này đều là do ta đan hết, những sản phẩm thu hoạch được cũng phải dựa vào cái sọt này để mà chuyên chở. Nói đến mới nhớ, tối hôm qua thật sự phải cảm tạ hai vị, đợi cha mẹ tiểu Anh trở về, hai vị không chê thì ở lại ăn một bữa cơm rau dưa...
Đang nói, Lý đại thúc và Lý đại thẩm vừa lúc trở về, vội vã lôi kéo Sở Phong và Thiên Ma Nữ đi và trong nhà, hai người cũng không thể lại từ chối.
Tiểu Anh vô cùng vui vẻ, không ngừng thì thầm nói với cha mẹ là Sở Phong dạy nó chơi trò bắt đá như thế nào.
Gian nhà rất đơn sơ, phần lớn đồ dùng dụng cụ đều là dùng gậy trúc đan thành. Món ăn rất thanh đạm, thậm chí có chút đạm bạc, nhưng Sở Phong và Thiên Ma Nữ ăn rất vui vẻ, nhất là Thiên Ma Nữ, đã mười năm nay, lần đầu tiên nàng cùng ăn cơm với người khác, cái loại cảm giác này thực sự vừa ấm áp lại vừa hoà hợp.