Thượng Quan Y Tử bị Sở Phong cầm tay chạy đi như bay, chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, thoáng như cưỡi mây đạp gió, vừa thấy lạ lẫm, lại thấy kinh hãi. Khi lướt tới lưng chừng núi thì Thượng Quan Y Tử đột nhiên nói:
- Công tử dừng lại đi!
Sở Phong dừng lại đột ngột khiến Thượng Quan Y Tử đứng không vững, cả người bị nhào về phía trước, oa! Phía trước chính là vách núi vực sâu, Thượng Quan Y Tử thất thanh la lên, Sở Phong sợ quá vội đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ eo mỏng manh của nàng, vẻ mặt áy náy nói:
- Tại hạ nhất thời lỗ mãng, không có làm cô nương sợ chứ.
Khuôn mặt thanh nhã như tiên của Thượng Quan Y Tử hơi đỏ lên, nhẹ nhàng xoay người bước tới bên cạnh một gốc cây, thấy dưới tàng cây mọc vài cây cỏ nhỏ, mỗi cây đều có bốn chiếc lá, Sở Phong lập tức nói:
- Đây là Tứ Diệp sâm?
Thượng Quan Y Tử khẽ cười nói:
- Công tử vừa nhìn liền biết là Tứ Diệp sâm, cũng không phải là quá hồ đồ mà!
Sở Phong cười nói:
- Cỏ này đều có bốn cái lá, nếu như còn đoán không được, vậy chẳng phải còn ngốc hơn cả heo sao! Để ta giúp cô nương nhổ nó!
- Công tử cẩn thận, phải nhổ cả gốc!
Sở Phong dè dặt nhổ lên Tứ Diệp sâm rồi kéo Thượng Quan Y Tử tới một nơi, là một cái đình, trên miếu thờ đá đề bốn chữ to "Ngũ đại phu tùng", bên cạnh có một cây tùng, già cỗi cổ xưa, ngang tàng cao ngất, thật có khí tiết của đại phu!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Ngũ đại phu tùng? Chẳng lẽ chính là cây tùng trong truyền thuyết được Thủy Hoàng đế gia phong? Sao chỉ có một cây, không phải là có năm cây sao?
Thượng Quan Y Tử cười nói:
- Công tử chắc nghe nhầm tin đồn rồi. Năm đó Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ mới lên Thái Sơn phong thiện, trên đường gặp mưa nên phải tránh dưới gốc cây tùng để trú, thế là Tần Thủy Hoàng mới cho cây tùng này có công hộ giá, vì thế phong tước vị cho cây là 'Ngũ đại phu', do đó gọi là 'Ngũ đại phu tùng', hậu nhân lại đồn đãi là năm cây tùng!
Sở Phong bật cười nói :
- Thì ra 'Ngũ đại phu' là tước vị, thế mà ta lại đi trông mặt mà bắt hình dong, vẫn là cô nương học thức uyên bác!
Thượng Quan Y Tử đi tới dưới gốc cây tùng, Sở Phong thấy dưới thân cây mọc vài loại cỏ hình dạng như nấm, mặt ngoài có năm màu sắc, mới kinh hỉ nói:
- Đây là Xích Linh thảo? Quả nhiên giống như nấm năm màu!
Nói rồi đang muốn tiến lên nhổ nó, Thượng Quan Y Tử vội nói:
- Xích Linh thảo này cứ để ta tới nhổ đi!
Sở Phong thấy mất hứng, bĩu môi nói:
- Xem ra cô nương chê ta chân tay vụng về chứ gì!
Thượng Quan Y Tử không lên tiếng, cúi người đầu tiên cuốn lên lá cây Xích Linh thảo, chỉ nhẹ nhàng hái đi một cái lá ở ngọn. Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Sao không nhổ cả cây luôn?
- Xích Linh thảo này rất hiếm thấy, ta chỉ hái một lá ở ngọn, không tới vài ngày thì nó sẽ mọc ra lá mới, đến lúc nó có thể cho mình hái tiếp!
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Hình như cũng rất có đạo lý!
Thượng Quan Y Tử hái xong Xích Linh thảo, đang muốn rời khỏi thì Sở Phong đột nhiên chỉ vào vài cây cỏ nhỏ màu vàng óng đang núp trong bụi cỏ dưới chân nàng nói:
- Cô nương nhìn kìa, đó là Hoàng Tinh phải không?
Thượng Quan Y Tử vừa nhìn, vui vẻ nói:
- Đúng vậy, công tử thật tinh mắt!
Sở Phong vẻ mặt đắc ý nói:
- Chúng ta là người tập võ, đương nhiên là nhãn lực hơn người rồi!
Thượng Quan Y Tử mỉm cười rồi cúi người nhổ vài cây, Sở Phong nói:
- Bốn loại thảo dược đã tìm được ba, chỉ còn thiếu Đông Tử thôi!
Thượng Quan Y Tử nói:
- Đông Tử không khó tìm, chẳng qua nó mọc nhiều ở vách núi đá, không dễ để hái!
Sở Phong vỗ ngực:
- Cô nương yên tâm, chớ nói vách núi đá, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng hái cho cô nương!
- Công tử chỉ hay thích nói giỡn!
Hai người tiếp tục lên núi, sơn đạo càng lúc càng gồ ghề chật hẹp, vả lại mới vừa qua cơn mưa nên rất trơn ướt, tay Sở Phong đang kéo thắt lưng Thượng Quan Y Tử tất nhiên là càng kéo càng chặt.
Thượng Quan Y Tử bỗng nhiên dừng lại, nhìn một nơi trên vách đá dựng đứng bên cạnh, trên vách đá có một phiến đá nham thạch nhô ra, phía trên mọc một vài gốc cỏ có màu tím nhạt.
- Đó là Đông Tử hả?
Sở Phong hỏi.
Thượng Quan Y Tử gật đầu.
Sở Phong buông tay đang kéo thắt lưng nàng, nói:
- Cô nương, sơn đạo này gồ ghề rất trơn ướt, cô cẩn thận đứng cho vững!
Rồi vén lên ống tay áo, chuẩn bị leo lên.
- Công tử cẩn thận!
Thượng Quan Y Tử nói một câu, giọng điệu mang theo ý thân thiết.
Sở Phong khẽ cười, sau đó chậm rãi dọc theo thạch bích leo lên chỗ phiến đá nham thạch. Bởi vì mới vừa qua cơn mưa nên bùn trên núi hơi xốp, vài chỗ chân đạp qua thường có bùn đất bị tróc ra "Rào rào" rơi xuống, trông rất mạo hiểm, Thượng Quan Y Tử nhìn thấy cũng hồi hộp, Sở Phong lại còn thỉnh thoảng quay đầu lại làm ngoáo ộp với nàng, cố làm ra vẻ ung dung.
Sở Phong rốt cuộc leo đến bên cạnh phiến nham thạch kia, còn quay đầu hướng Thượng Quan Y Tử giương lông mi lên, có phần đắc ý. Thượng Quan Y Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vươn bàn tay hướng về Sở Phong giơ lên bốn ngón tay, Sở Phong hội ý liền nhổ bốn gốc Đông Tử thu vào trong tay áo, sau đó cẩn thận leo trở lại.
Khi gần sắp leo trở lại sơn đạo, hòn đá đỡ dưới chân đột nhiên bị lung lay khiến Sở Phong nhất thời mất đi trọng tâm, cả người bị ngã xuống!
- A!
Thượng Quan Y Tử thất thanh la lên, tiếng hô còn chưa dứt, đầu ngón chân Sở Phong điểm một cái lên vách núi, cả người phi thân dựng lên rồi phiêu nhiên hạ xuống trước người Thượng Quan Y Tử, giương lên Đông Tử trong tay áo, cười nói:
- Còn may mà chưa có làm rơi Đông Tử!
- Công tử không sao chứ?
Thượng Quan Y Tử hỏi.
Sở Phong ưỡn ngực:
- Cái này có tính là gì, ta là người tập võ, leo lên vách đá như thế này cũng chỉ như giẫm trên đất bằng, như một bữa ăn sáng thôi!
Hắn tuy nói dễ dàng, nhưng kỳ thực tim đang đập "thình thịch", lúc vừa rồi đột nhiên bị trượt chân cũng dọa hắn một cú sốc.
Thượng Quan Y Tử đâu phải nhìn không ra, nhưng cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười không nói.
Sở Phong nói :
- Hiện giờ bốn loại thảo dược đã đủ cả, chúng ta mau trở về pha chế đi!
- Chờ một chút! Còn thiếu một loại hoa làm thuốc dẫn!
- Là hoa gì?
- Hoa này không có tên, nhưng thông thường sinh trưởng ở đỉnh núi!
- Được rồi, vậy thì chúng ta lên đỉnh núi, vốn ta cũng muốn lên Thái Sơn ngắm cảnh một lần!
Càng tới đỉnh núi, sơn đạo càng càng gồ ghề chật hẹp, Sở Phong gần như là nửa kéo nửa ôm Thượng Quan Y Tử mà đi, khi đến đỉnh núi thì đã hoàng hôn.
Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy vô vàn núi non trập trùng, bốn phía dưới một màu xanh thẳm đẹp mê hồn, trước mắt là một mảnh mây mù mênh mông, bập bềnh bất động, trên bầu trời từng đám phù vân lượn lờ như những dãy núi liền nhau, từng tia nắng chiều còn sót lại xuyên qua từng tầng mây mù, khiến cho các ngọn núi được phủ mây như được tô điểm thêm một tầng kim quang rực rỡ, mà nơi xa chân trời từng áng mây đỏ như tấm lụa đào trải trên nền trời bao la, sự giao hòa ánh sáng chiếu rọi khắp bầu trời trong biển mây bập bềnh càng khiến người say sưa cõi lòng.
Thượng Quan Y Tử vui vẻ nói:
- Ánh nắng chiều và biển mây chính là kỳ cảnh của Thái Sơn, đồng thời xuất hiện thì lại càng khó gặp, bây giờ có thể đồng thời nhìn thấy, hoàn toàn là nhờ vào công tử cả!
Sở Phong cười nói:
- Có giai nhân làm bạn, đó mới là may mắn của tại hạ!
Thượng Quan Y Tử nhẹ nhàng chậm bước tới đỉnh núi, bắt đầu tìm kiếm loài hoa làm thuốc dẫn, dáng người nàng tuyệt vời đoan trang, một bộ bạch y, tay áo thướt tha, thực sự so với ánh nắng chiều cùng biển mây còn làm cho người say sưa hơn.
Thượng Quan Y Tử thấy Sở Phong say đắm nhìn mình, bèn nói:
- Công tử cũng hỗ trợ tìm kiếm đi!
Sở Phong đi qua, gãi gãi đầu nói:
- Ta không biết loài hoa đó thì tìm nó thế nào?
Thượng Quan Y Tử nói :
- Hoa đó màu trắng, có phần giống như đám mây, cũng không khó để nhận ra!
Thế là Sở Phong tìm kiếm khắp nơi, bất tri bất giác chuyển tới một nơi, đi tới trước một tấm bia đá lớn, tấm bia đá lộ vẻ cổ xưa, mặt trên có khắc văn tự, những chữ này được viết theo thể Thiên trường, rất chỉnh tề ngay ngắn, Sở Phong vội gọi:
- Cô nương mau đến đây xem!