Sau khi Sở Phong đuổi ba tên ác hán đi rồi mới dựng lên lá cờ "Thượng Quan Y Tử" rồi đứng ở phía sau Lan Đình, cao giọng hô:
- A lô! Các vị chú ý, hôm nay là ngày Thượng Quan đại phu lừng lẫy đại danh tới đây xem bệnh cho mọi người, bà con cô bác có nghi nan tạp chứng gì, trị lâu chưa dứt, mau mau tới chẩn trị, Thượng Quan đại phu diệu thủ hồi xuân, thuốc đến bệnh trừ, đồng thời không hề thu tiền, thực sự là hiếm thấy ở đời, ngàn năm khó gặp, mọi người phải tận dụng thời cơ, qua thôn này rồi sẽ không trở lại nữa đâu!
Sở Phong hô xong bèn nhỏ giọng hỏi Lan Đình:
- Sao hả? Lợi hại không?
Lan Đình cười nói:
- Không có lớn tiếng giống như hôm qua!
Sở Phong ngẩn ra:
- Phải không đó! Vậy ta lại lớn tiếng hơn nữa!
Nói xong quả thật gân cổ cao giọng hét lớn, cả con đường cũng bị chấn động.
Lan Đình thật sự vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Sở Phong đang hô, chợt có hai tên quan sai trừng mắt đi tới, quát lên:
- Người phương nào dám ồn ào náo động như vậy!
Sở Phong sửng sốt, vội nói:
- Chúng ta ở đây xem bệnh cho mọi người, vừa rồi có lớn tiếng một chút, hai vị quan gia thứ lỗi!
Hai tên quan sai nhìn đánh giá Sở Phong xong rồi nói:
- Xem bệnh? Từ nơi khác tới đúng không?
- Chúng ta là người qua đường thôi!
- Nộp thuế hoa chi chưa?
- Thuế hoa chi?
Sở Phong ngẩn người.
- Huyện thái gia chúng ta quy định, người từ bên ngoài đến muốn bày bán trên đường thì đều phải thu thuế hoa chi!
Sở Phong trừng mắt hỏi:
- Vì sao?
- Không vì sao cả, Huyện thái gia chúng ta định đoạt như thế! Xem bệnh lợi nhuận cao, vậy thì thu hai lượng bạc!
- Cái gì? Hai lượng?
- Đúng! Hai lượng!
- Hai vị quan gia còn không bằng đi ăn cướp đi!
- Cái gì! Ngươi muốn không nộp?
Hai tên quan sai lập tức cầm lấy chuôi đao.
Lan Đình vội nói:
- Bỏ đi Sở công tử, nếu chúng ta trên đường đi qua nơi đây thì tuân theo quy củ nơi đây đi!
- Không được!
Sở Phong cả giận nói:
- Quy định quái quỷ gì của Huyện thái gia các ngươi thì cũng mặc kệ, người ta bày hàng trên phố rao bán mà các ngươi còn thu thế nặng như vậy? Quả thực khốn khiếp!
- Láo xược! Người nào dám ở bên đường quát mắng bản quan!
Một cái kiệu ngừng lại, tiếp theo từ trong đi ra một Huyện thái gia trông cũng có dáng dấp, tai to mặt lớn, bụng béo phệ, vừa nhìn đã biết là hạng người hảo lộ tham tài, phía sau đi theo một sư gia, đầu hoẵng mắt chuột, mặt để vài dúm râu.
Hai tên quan sai vội vàng bước lên phía trước khom người bẩm:
- Đại nhân!
- Ừh!
Huyện thái gia chậm chạp đáp lại một tiếng, bước dáng đi chữ bát tới trước mặt Sở Phong, nheo mắt nhìn Sở Phong nói:
- Là ngươi đang quát mắng bản quan?
Hai tên quan sai bên cạnh vội thưa:
- Đại nhân, điêu dân này không chịu nộp thuế, lại còn nhục mạ đại nhân!
Huyện thái gia trừng hai mắt:
- Láo xược! Bắt cho ta!
- Khốn khiếp!
Sở Phong quát lên:
- Ngươi chính là Huyện thái gia hả? Thực sự là khốn khiếp! Có ác nhân đòi thu 'tiền biếu' ven đường thì các ngươi mặc kệ, chúng ta xem bệnh miễn phí cho bách tính thì các ngươi lại tới thu thuế hoa chi? Cái chức quan của ngươi làm làm như vậy sao? Quả thực là khốn khiếp!
Oa! Dám tại trên đường trước mặt mọi người còn ngay trước mặt mắng mình khốn khiếp, Huyện thái gia quả thực tức giận đến đen cả mặt, luôn miệng quát lên:
- Láo xược! Láo xược! Láo xược! Còn không mau mau bắt cho ta!
Vài tên sai dịch lập tức tiến lên vây bắt Sở Phong, Sở Phong "Cạch" một tiếng, đập một miếng kim bài lên mặt bàn, cười nhạt quát lên:
- Các ngươi có lá gan thì cứ lên đây mà bắt ta!
Mấy tên sai dịch nhất thời bị uy thế của Sở Phong lám cho khiếp sợ, nhìn nhau không dám có hành động, một tên trong đó gan cũng lớn liền cầm lên miếng kim bài đưa cho Huyện thái gia, Huyện thái gia đưa tay tiếp nhận, ngắm nhìn một hồi, có lẽ chưa thấy qua kim bài nên cũng không nhận biết chữ trên kim bài, bèn đưa kim bài cho sư gia bên cạnh nói:
- Sư gia, nhìn đây là cái gì?
Sư gia tiếp nhận, vừa nhìn liền sợ đến mức suýt nữa đánh rơi kim bài xuống đất, "Phịch" hai chân quỳ xuống, run giọng nói:
- Là... là kim bài ngự ban!
Huyện thái gia vừa nghe, sợ quá hai chân mềm nhũn, "Phịch" quỳ rạp xuống đất, cả người run lên nói :
- Tiểu nhân... không biết đại nhân giá lâm, xin đại nhân thứ tội! Xin đại nhân thứ tội!
Vừa nói vừa "Cộp cộp" dập đầu liên tục.
Mấy tên quan sai cũng hoảng sợ nhất loạt quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu tạ tội!
Sở Phong thu hồi kim bài, lạnh lùng nói:
- Bây giờ còn muốn bắt người nữa không?
Huyện thái gia khiếp sợ vội vã dập đầu nói :
- Là tiểu nhân có mắt như mù, cầu xin đại nhân thứ tội! Đại nhân có yêu cầu gì cứ việc phân phó ạ!
- Ngươi cho là sao?
Huyện thái gia vội vã cười bồi nói:
- Tiểu nhân lập tức sai người bày một yến tiệc thượng đẳng tại Thiên Hương lâu để đón gió tẩy trần cho đại nhân, lại...
- Khốn khiếp!
Sở Phong hét lớn một tiếng, dọa cho Huyện thái gia lập tức im lặng, cúi đầu không dám nhìn lên trên.
- Ai muốn đi Thiên Hương lâu chứ? Ta muốn ở đây xem bệnh cho bách tính!
- Vâng! Vâng!
- Vậy bây giờ còn muốn thu thuế nữa hay không?
Huyện thái gia vội vàng xua tay lắc đầu nói:
- Không cần! Không cần! Đại nhân cứ nói đùa, tiểu nhân sao dám thu thuế của đại nhân chứ!
- Khốn khiếp! Không chỉ ta, từ nay về sau không được thu bất luận khoản thuế nào của người từ bên ngoài đến bán hàng nữa!
- Vâng! Vâng! Tiểu nhân lập tức huỷ bỏ khoản thuế này ạ!
- Còn có! Ngươi lập tức phái người bắt giữ bỏ tù tên Kim gia, không có lệnh của ta thì không cho phép thả ra!
Huyện thái gia sửng sốt, nói :
- Kim gia... đại nhân, ở đây... không có Kim gia...
- Khốn khiếp!
Sở Phong cả giận nói:
- Ta tận mắt thấy có người nói là Kim gia bày đại thọ, dọc đường ép buộc thu 'tiền biếu', ngươi còn dám nói không có Kim gia hả?
Huyện thái gia vội nói:
- Đại nhân có điều không biết chứ, ở đây quả thực không có Kim gia nào cả, đó là do mấy tên ác bá lưu manh ở trong vùng tập hợp lại nhằm bắt nạt thu tiền dân chúng, vì thuận lợi cho việc doạ nạt, cho nên bịa ra cái tên Kim gia!
- Hả? Ngươi đã rõ ràng như thế, vì sao còn để cho bọn chúng ức hiếp thu tiền dân chúng?
Huyện thái gia nhất thời không dám lên tiếng, trán ứa ra mồ hôi lạnh, Sở Phong vừa nhìn dáng vẻ của y thì trong lòng đã biết y thường ngày nhất định thu từ những tên ác bá lưu manh đó không ít chỗ tốt rồi!
Tên sư gia bên cạnh vội chen vào nói:
- Đại nhân, Huyện lão gia đã chuẩn bị phái người truy bắt bọn chúng rồi...
Huyện thái gia vội nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu nhân đang chuẩn bị phái người truy bắt bọn chúng họ...
- Khốn khiếp!
Sở Phong vỗ xuống mặt bàn:
- Ta muốn các ngươi lập tức phái người đi truy bắt bọn chúng, nếu như để thoát một tên thì đem bọn ngươi tiền trảm hậu tấu!
Oa! Huyện thái gia suýt nữa tê liệt ngã xuống đất, ra sức dập đầu nói:
- Vâng! Vâng! Tiểu nhân lập tức phái người đi truy bắt bọn chúng, một tên cũng không để thoát!
- Còn nữa! Những cửa tiệm này cũng không cần phải nộp thuế, nhất loạt miễn hết đi!
- Điều này...
Huyện thái gia nhất thời bị khó xử, lại không dám không theo, Sở Phong trừng mắt, Lan Đình vội ngắt lời nói :
- Thuế không cần phải miễn, chỉ phải giảm phân nửa thôi!
Huyện thái gia vội vàng nói:
- Vâng! Vâng! Tiểu nhân lập tức miễn thuế phân nửa cho những cửa hiệu trên đường!
- Cút đi!
Sở Phong hét lớn một tiếng, Huyện thái gia cùng bọn quan sai lập tức sợ chết khiếp, lật đật đi khỏi.
- Chỉ biết khi thiện phạ ác!
Sở Phong khinh rẻ hừ một câu.
Sau đó các bách tính trên đường đồng loạt reo hò, đương nhiên rồi, khỏi cần nộp thuế hoa chi, miễn đi phân nửa thuế ngân, còn không phải chịu những tên ác bá ức hiếp nữa, còn gì mà không hài lòng cho được.
Lan Đình hỏi:
- Kim bài trong tay công tử là vật gì, sao lại chấn nhiếp đến như vậy?
Sở Phong đưa tấm kim bài cho Lan Đình, cười hì hì nói:
- Cô nương xem đi!
Lan Đình tiếp nhận, nhìn thấy một mặt kim bài có khắc hoa văn thiên long, mặt còn lại có khắc một tỉ ấn, khắc lên rõ ràng bốn chữ: "Đông Thổ Chương Võ" mới kinh ngạc nói:
- Là lệnh bài cấm cung! Lại còn là hoàng thượng ngự ban! Công tử làm sao có được nó?
Sở Phong liếc trái liếc phải rồi giả vờ thần bí ghé sát vào bên tai Lan Đình nói:
- Nếu như ta nói cho cô biết, thân phận chân chính của ta là một thị vệ cấm cung! Cô có tin không?
Lan Đình mỉm cười đáp:
- Không tin!
- Vì sao?
- Bởi vì lấy cá tính của công tử hẳn là sẽ không làm quan!
- Ha ha ha ha! Y Tử cô nương thực sự là người quan sát tỉ mỉ!
- Cho dù công tử muốn làm quan thì cũng làm không được!
- Tại sao lại thế?
- Bởi vì công tử không thể hiện được quan uy, bày không được quan giá, sử không được quan cách, nói không được giọng quan!
- Ai nói? Vừa rồi ta không phải thể hiện quan uy đó sao?
Lan Đình nói :
- Cái đó của ngươi không phải là quan uy! Huyện thái gia không phải sợ ngươi mà là sợ kim bài trong tay ngươi!
Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
- Cái đó mà còn chưa tính là quan uy sao? Tên Huyện thái gia cũng sợ đến nỗi suýt nữa ngã ra đất mà!
Lan Đình cười nói:
- Ta vẫn chưa thấy có một đại quan nào lại đi vò đầu bứt tai như thế này đâu!
Vừa nói vừa học dáng dấp đưa tay gãi đầu của Sở Phong.
Sở Phong không khỏi bật cười.
- Tiểu thư, đó hình như là lệnh bài của Hàn thị vệ, sao lại trong tay người kia?
- Tiểu Thanh, chúng ta cũng đừng quản làm gì!
Thanh âm hai người rất nhỏ nên người khác nghe không được, tuy nhiên Sở Phong lại nghe được rất rõ ràng, thế nên mới đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử, mặc áo khoác lông cáo màu trắng bạc, che mặt bằng lụa mỏng, cũng vừa lúc đó nàng xoay người qua, chỉ có điều trong nháy mắt nàng xoay người, Sở Phong đã thoáng nhìn thấy một vẻ u sầu lờ mờ giữa hai hàng lông mày, vẻ u sầu khiến cho người chán nản, bi thương!
Sau khi Sở Phong đuổi ba tên ác hán đi rồi mới dựng lên lá cờ "Thượng Quan Y Tử" rồi đứng ở phía sau Lan Đình, cao giọng hô:
- A lô! Các vị chú ý, hôm nay là ngày Thượng Quan đại phu lừng lẫy đại danh tới đây xem bệnh cho mọi người, bà con cô bác có nghi nan tạp chứng gì, trị lâu chưa dứt, mau mau tới chẩn trị, Thượng Quan đại phu diệu thủ hồi xuân, thuốc đến bệnh trừ, đồng thời không hề thu tiền, thực sự là hiếm thấy ở đời, ngàn năm khó gặp, mọi người phải tận dụng thời cơ, qua thôn này rồi sẽ không trở lại nữa đâu!
Sở Phong hô xong bèn nhỏ giọng hỏi Lan Đình:
- Sao hả? Lợi hại không?
Lan Đình cười nói:
- Không có lớn tiếng giống như hôm qua!
Sở Phong ngẩn ra:
- Phải không đó! Vậy ta lại lớn tiếng hơn nữa!
Nói xong quả thật gân cổ cao giọng hét lớn, cả con đường cũng bị chấn động.
Lan Đình thật sự vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Sở Phong đang hô, chợt có hai tên quan sai trừng mắt đi tới, quát lên:
- Người phương nào dám ồn ào náo động như vậy!
Sở Phong sửng sốt, vội nói:
- Chúng ta ở đây xem bệnh cho mọi người, vừa rồi có lớn tiếng một chút, hai vị quan gia thứ lỗi!
Hai tên quan sai nhìn đánh giá Sở Phong xong rồi nói:
- Xem bệnh? Từ nơi khác tới đúng không?
- Chúng ta là người qua đường thôi!
- Nộp thuế hoa chi chưa?
- Thuế hoa chi?
Sở Phong ngẩn người.
- Huyện thái gia chúng ta quy định, người từ bên ngoài đến muốn bày bán trên đường thì đều phải thu thuế hoa chi!
Sở Phong trừng mắt hỏi:
- Vì sao?
- Không vì sao cả, Huyện thái gia chúng ta định đoạt như thế! Xem bệnh lợi nhuận cao, vậy thì thu hai lượng bạc!
- Cái gì? Hai lượng?
- Đúng! Hai lượng!
- Hai vị quan gia còn không bằng đi ăn cướp đi!
- Cái gì! Ngươi muốn không nộp?
Hai tên quan sai lập tức cầm lấy chuôi đao.
Lan Đình vội nói:
- Bỏ đi Sở công tử, nếu chúng ta trên đường đi qua nơi đây thì tuân theo quy củ nơi đây đi!
- Không được!
Sở Phong cả giận nói:
- Quy định quái quỷ gì của Huyện thái gia các ngươi thì cũng mặc kệ, người ta bày hàng trên phố rao bán mà các ngươi còn thu thế nặng như vậy? Quả thực khốn khiếp!
- Láo xược! Người nào dám ở bên đường quát mắng bản quan!Một cái kiệu ngừng lại, tiếp theo từ trong đi ra một Huyện thái gia trông cũng có dáng dấp, tai to mặt lớn, bụng béo phệ, vừa nhìn đã biết là hạng người hảo lộ tham tài, phía sau đi theo một sư gia, đầu hoẵng mắt chuột, mặt để vài dúm râu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hai tên quan sai vội vàng bước lên phía trước khom người bẩm:
- Đại nhân!
- Ừh!
Huyện thái gia chậm chạp đáp lại một tiếng, bước dáng đi chữ bát tới trước mặt Sở Phong, nheo mắt nhìn Sở Phong nói:
- Là ngươi đang quát mắng bản quan?
Hai tên quan sai bên cạnh vội thưa:
- Đại nhân, điêu dân này không chịu nộp thuế, lại còn nhục mạ đại nhân!
Huyện thái gia trừng hai mắt:
- Láo xược! Bắt cho ta!
- Khốn khiếp!
Sở Phong quát lên:
- Ngươi chính là Huyện thái gia hả? Thực sự là khốn khiếp! Có ác nhân đòi thu 'tiền biếu' ven đường thì các ngươi mặc kệ, chúng ta xem bệnh miễn phí cho bách tính thì các ngươi lại tới thu thuế hoa chi? Cái chức quan của ngươi làm làm như vậy sao? Quả thực là khốn khiếp!
Oa! Dám tại trên đường trước mặt mọi người còn ngay trước mặt mắng mình khốn khiếp, Huyện thái gia quả thực tức giận đến đen cả mặt, luôn miệng quát lên:
- Láo xược! Láo xược! Láo xược! Còn không mau mau bắt cho ta!
Vài tên sai dịch lập tức tiến lên vây bắt Sở Phong, Sở Phong "Cạch" một tiếng, đập một miếng kim bài lên mặt bàn, cười nhạt quát lên:
- Các ngươi có lá gan thì cứ lên đây mà bắt ta!
Mấy tên sai dịch nhất thời bị uy thế của Sở Phong lám cho khiếp sợ, nhìn nhau không dám có hành động, một tên trong đó gan cũng lớn liền cầm lên miếng kim bài đưa cho Huyện thái gia, Huyện thái gia đưa tay tiếp nhận, ngắm nhìn một hồi, có lẽ chưa thấy qua kim bài nên cũng không nhận biết chữ trên kim bài, bèn đưa kim bài cho sư gia bên cạnh nói:
- Sư gia, nhìn đây là cái gì?
Sư gia tiếp nhận, vừa nhìn liền sợ đến mức suýt nữa đánh rơi kim bài xuống đất, "Phịch" hai chân quỳ xuống, run giọng nói:
- Là... là kim bài ngự ban!
Huyện thái gia vừa nghe, sợ quá hai chân mềm nhũn, "Phịch" quỳ rạp xuống đất, cả người run lên nói :
- Tiểu nhân... không biết đại nhân giá lâm, xin đại nhân thứ tội! Xin đại nhân thứ tội!
Vừa nói vừa "Cộp cộp" dập đầu liên tục.
Mấy tên quan sai cũng hoảng sợ nhất loạt quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu tạ tội!
Sở Phong thu hồi kim bài, lạnh lùng nói:
- Bây giờ còn muốn bắt người nữa không?
Huyện thái gia khiếp sợ vội vã dập đầu nói :
- Là tiểu nhân có mắt như mù, cầu xin đại nhân thứ tội! Đại nhân có yêu cầu gì cứ việc phân phó ạ!
- Ngươi cho là sao?
Huyện thái gia vội vã cười bồi nói:
- Tiểu nhân lập tức sai người bày một yến tiệc thượng đẳng tại Thiên Hương lâu để đón gió tẩy trần cho đại nhân, lại...
- Khốn khiếp!
Sở Phong hét lớn một tiếng, dọa cho Huyện thái gia lập tức im lặng, cúi đầu không dám nhìn lên trên.
- Ai muốn đi Thiên Hương lâu chứ? Ta muốn ở đây xem bệnh cho bách tính!
- Vâng! Vâng!
- Vậy bây giờ còn muốn thu thuế nữa hay không?
Huyện thái gia vội vàng xua tay lắc đầu nói:
- Không cần! Không cần! Đại nhân cứ nói đùa, tiểu nhân sao dám thu thuế của đại nhân chứ!
- Khốn khiếp! Không chỉ ta, từ nay về sau không được thu bất luận khoản thuế nào của người từ bên ngoài đến bán hàng nữa!
- Vâng! Vâng! Tiểu nhân lập tức huỷ bỏ khoản thuế này ạ!
- Còn có! Ngươi lập tức phái người bắt giữ bỏ tù tên Kim gia, không có lệnh của ta thì không cho phép thả ra!
Huyện thái gia sửng sốt, nói :
- Kim gia... đại nhân, ở đây... không có Kim gia...
- Khốn khiếp!
Sở Phong cả giận nói:
- Ta tận mắt thấy có người nói là Kim gia bày đại thọ, dọc đường ép buộc thu 'tiền biếu', ngươi còn dám nói không có Kim gia hả?
Huyện thái gia vội nói:
- Đại nhân có điều không biết chứ, ở đây quả thực không có Kim gia nào cả, đó là do mấy tên ác bá lưu manh ở trong vùng tập hợp lại nhằm bắt nạt thu tiền dân chúng, vì thuận lợi cho việc doạ nạt, cho nên bịa ra cái tên Kim gia!
- Hả? Ngươi đã rõ ràng như thế, vì sao còn để cho bọn chúng ức hiếp thu tiền dân chúng?
Huyện thái gia nhất thời không dám lên tiếng, trán ứa ra mồ hôi lạnh, Sở Phong vừa nhìn dáng vẻ của y thì trong lòng đã biết y thường ngày nhất định thu từ những tên ác bá lưu manh đó không ít chỗ tốt rồi!
Tên sư gia bên cạnh vội chen vào nói:
- Đại nhân, Huyện lão gia đã chuẩn bị phái người truy bắt bọn chúng rồi...
Huyện thái gia vội nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu nhân đang chuẩn bị phái người truy bắt bọn chúng họ...
- Khốn khiếp!
Sở Phong vỗ xuống mặt bàn:
- Ta muốn các ngươi lập tức phái người đi truy bắt bọn chúng, nếu như để thoát một tên thì đem bọn ngươi tiền trảm hậu tấu!
Oa! Huyện thái gia suýt nữa tê liệt ngã xuống đất, ra sức dập đầu nói:
- Vâng! Vâng! Tiểu nhân lập tức phái người đi truy bắt bọn chúng, một tên cũng không để thoát!
- Còn nữa! Những cửa tiệm này cũng không cần phải nộp thuế, nhất loạt miễn hết đi!
- Điều này...
Huyện thái gia nhất thời bị khó xử, lại không dám không theo, Sở Phong trừng mắt, Lan Đình vội ngắt lời nói :
- Thuế không cần phải miễn, chỉ phải giảm phân nửa thôi!
Huyện thái gia vội vàng nói:
- Vâng! Vâng! Tiểu nhân lập tức miễn thuế phân nửa cho những cửa hiệu trên đường!
- Cút đi!
Sở Phong hét lớn một tiếng, Huyện thái gia cùng bọn quan sai lập tức sợ chết khiếp, lật đật đi khỏi.
- Chỉ biết khi thiện phạ ác!
Sở Phong khinh rẻ hừ một câu.
Sau đó các bách tính trên đường đồng loạt reo hò, đương nhiên rồi, khỏi cần nộp thuế hoa chi, miễn đi phân nửa thuế ngân, còn không phải chịu những tên ác bá ức hiếp nữa, còn gì mà không hài lòng cho được.
Lan Đình hỏi:
- Kim bài trong tay công tử là vật gì, sao lại chấn nhiếp đến như vậy?
Sở Phong đưa tấm kim bài cho Lan Đình, cười hì hì nói:
- Cô nương xem đi!
Lan Đình tiếp nhận, nhìn thấy một mặt kim bài có khắc hoa văn thiên long, mặt còn lại có khắc một tỉ ấn, khắc lên rõ ràng bốn chữ: "Đông Thổ Chương Võ" mới kinh ngạc nói:
- Là lệnh bài cấm cung! Lại còn là hoàng thượng ngự ban! Công tử làm sao có được nó?
Sở Phong liếc trái liếc phải rồi giả vờ thần bí ghé sát vào bên tai Lan Đình nói:
- Nếu như ta nói cho cô biết, thân phận chân chính của ta là một thị vệ cấm cung! Cô có tin không?
Lan Đình mỉm cười đáp:
- Không tin!
- Vì sao?
- Bởi vì lấy cá tính của công tử hẳn là sẽ không làm quan!
- Ha ha ha ha! Y Tử cô nương thực sự là người quan sát tỉ mỉ!
- Cho dù công tử muốn làm quan thì cũng làm không được!
- Tại sao lại thế?
- Bởi vì công tử không thể hiện được quan uy, bày không được quan giá, sử không được quan cách, nói không được giọng quan!
- Ai nói? Vừa rồi ta không phải thể hiện quan uy đó sao?
Lan Đình nói :
- Cái đó của ngươi không phải là quan uy! Huyện thái gia không phải sợ ngươi mà là sợ kim bài trong tay ngươi!
Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
- Cái đó mà còn chưa tính là quan uy sao? Tên Huyện thái gia cũng sợ đến nỗi suýt nữa ngã ra đất mà!
Lan Đình cười nói:
- Ta vẫn chưa thấy có một đại quan nào lại đi vò đầu bứt tai như thế này đâu!
Vừa nói vừa học dáng dấp đưa tay gãi đầu của Sở Phong.
Sở Phong không khỏi bật cười.
- Tiểu thư, đó hình như là lệnh bài của Hàn thị vệ, sao lại trong tay người kia?
- Tiểu Thanh, chúng ta cũng đừng quản làm gì!
Thanh âm hai người rất nhỏ nên người khác nghe không được, tuy nhiên Sở Phong lại nghe được rất rõ ràng, thế nên mới đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử, mặc áo khoác lông cáo màu trắng bạc, che mặt bằng lụa mỏng, cũng vừa lúc đó nàng xoay người qua, chỉ có điều trong nháy mắt nàng xoay người, Sở Phong đã thoáng nhìn thấy một vẻ u sầu lờ mờ giữa hai hàng lông mày, vẻ u sầu khiến cho người chán nản, bi thương!