Sở Phong và Lan Đình đi tới trước Đường môn, chỉ thấy hai con sư tử bằng đá màu trắng cực lớn rất uy vũ hùng tráng đặt hai bên cửa chính, trái đực phải cái, trong miệng đều ngậm một thạch cầu tròn, bờm quăn mắt to, thần võ uy mãnh!
Đáng lẽ thạch sư tử to lớn như vậy thì thông thường cũng chỉ cho phép hoàng thất đại quan trang hoàng, thị tộc thông thường thì cho dù có cao quý hiển hách như thế nào cũng không được bài trí, nhưng hai con sư tử này của Đường môn là do triều đình ngự ban, đã có mấy trăm năm lịch sử, đủ thấy rõ địa vị hiển hách đặc biệt của Đường môn tại Thục trung. Có người nói năm đó Thục trung có biến loạn, triều đình vì củng cố sự thống trị tại Thục trung thế nên mới trăm phương nghìn kế lôi kéo Đường môn, đã không tiếc ngự ban một đôi thạch sư tử đặt trước Đường môn, bất kể quan viên lớn thế nào khi đi ngang qua trước cửa thì đều phải quan văn xuống kiệu, võ quan xuống ngựa để mà bày tỏ kính ngưỡng, cho dù đương kim thiên tử đích thân tới Đường môn, khi nhìn thấy đôi thạch sư tử này cũng phải hạ liễn mà vào. Cho nên mấy trăm năm qua, triều đình đã từng mấy lần muốn thu hồi đôi thạch sư tử này nhưng đều không thể được, thế lực Đường môn tại Thục trung vẫn vững như bàn thạch.
Sở Phong và Lan Đình vừa xuất hiện trước Đường môn thì đã có gia nhân tiến lên hỏi, Sở Phong chắp tay, nói:
- Tại hạ Sở Phong, đặc biệt tới bái hội Đường môn!
- Sở Phong?
Tên gia nhân kia hiển nhiên chưa từng nghe qua danh hào Sở Phong, nhíu nhíu mày rồi nhìn qua Lan Đình, Lan Đình nói:
- Thượng Quan Y Tử đặc biệt tới bái vọng lão quân!
Gia nhân vừa nghe là Thượng Quan Y Tử thì lập tức khom người cung kính thưa:
- Thì ra là Thượng Quan Y Tử, Tứ tiểu thư đã chờ Thượng Quan cô nương đến từ lâu cho nên đặc biệt lệnh tiểu nhân mỗi ngày chờ trước cửa, vị này chắc là bằng hữu của Thượng Quan cô nương rồi, hai vị mau mời vào!
Gia nhân tức thì đối với Sở Phong cũng vẻ mặt khách khí cung kính.
Sở Phong không khỏi ngắm nhìn Lan Đình nói:
- Vẫn là Y Tử cô nương có tiếng tăm lớn! Ta cũng chỉ hưởng ké mà thôi!
Lan Đình mỉm cười rồi cất bước đi vào Đường môn, Sở Phong hơi chút chần chờ chưa đi vào cùng, Lan Đình xoay người gọi:
- Sở công tử?
Sở Phong nói:
- Y Tử cô nương, thanh danh của ta trên giang hồ không tốt lắm, đi theo vào sợ rằng lại khiến cho cô nương thiêm phiền phức!
Lan Đình dịu dàng nói:
- Công tử lại nói đùa rồi, công tử tính tình vui vẻ lương thiện, thanh danh thì làm sao không tốt được? Đi thôi!
- Vậy xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta đó!
Sở Phong vội vàng theo sau, cười hi hi sóng vai cùng Lan Đình đi vào, Lan Đình thấy bộ dạng của hắn như vậy lại càng cho rằng hắn đang nói giỡn.
Chưa đến phòng khách thì Đại thiếu gia Đường gia là Đường Ngạo đã đi ra nghênh đón, chắp tay nói:
- Không biết Thượng Quan Y Tử đến, thất nghênh! Thất nghênh!
Lan Đình liền hạ thấp người đáp lễ:
- Đường công tử khách khí! Y Tử mạo muội đến thăm, còn xin Đường công tử đừng trách móc!
- Y Tử giá lâm, chẳng khác nào như rồng đến nhà tôm, thực sự làm cho Đường môn lậu trạch sinh quang, vị này chính là... Nguồn truyện:
Đường Ngạo thấy Sở Phong xách theo một cái hòm thuốc còn đứng ở bên cạnh Lan Đình, mới bắt đầu quan sát Sở Phong.
- Vị này chính là...
Lan Đình đang muốn giới thiệu Sở Phong, Đường Ngạo liếc mắt thấy được vết chỉ ngân trên mặt Sở Phong, tiếp theo thấy hắn một bộ trường sam màu thanh lam, sau lưng đeo một thanh trường kiếm cổ lập tức "Cheng!" rút ra bội kiếm, chỉ thẳng Sở Phong rồi quát lên:
- Ngươi là Sở Phong?
Y vừa rút kiếm thì vài đệ tử Đường môn ở bên cạnh cũng đều rút ra đao kiếm, cùng chỉ vào Sở Phong.
Lan Đình bị dọa cả kinh, nói:
- Đường công tử...
Hai mắt Đường Ngạo nhìn Sở Phong chằm chằm, nói:
- Thượng Quan cô nương sao lại đi cùng với kẻ ác đồ này?
- Ác đồ?
Lan Đình vô cùng kinh ngạc.
Đường Ngạo nói:
- Kẻ này làm nhiều việc ác, là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo, còn bức tử Hoàng Phủ trưởng lão Cái Bang và Kim Hương phu nhân, tội ác tày trời, Giang lão bảo chủ chính là bà con xa của Đường môn ta, Đường môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ác đồ này!
Lan Đình giật mình nhìn Sở Phong, Sở Phong nhún nhún vai, nói:
- Ta đã sớm nói qua với cô nương rồi mà, ta là một ác nhân, hiện tại quả nhiên là đã mang đến phiền phức cho cô nương đấy thôi!
Đường Ngạo nói:
- Xin Thượng Quan cô nương tránh qua một bên để tránh khỏi ngộ thương cô nương!
Lan Đình vẫn đứng ở bên cạnh Sở Phong cũng không có di chuyển, nói với Đường Ngạo:
- Đường công tử, việc này có lẽ là đã hiểu lầm, Sở công tử cũng không phải là người tàn nhẫn háo sát!
Đường Ngạo nói:
- Thượng Quan cô nương chớ có bị hắn mê hoặc, nghe nói kẻ này năng ngôn thiện biện, ngay cả Thiên Sơn Phi Tương Quân cũng đã bị hắn lừa gạt, Y Tử không nên nói giúp cho hắn!
Đảo mắt lại nhằm Sở Phong quát:
- Sở Phong! Ngươi còn không mau mau thúc thủ chịu trói, đừng trách ám khí Đường môn ta không có mắt!
Sở Phong thấy bộ dáng kiêu ngạo lên mặt nạt người của Đường Ngạo, bèn nói:
- Xem ra Đường môn cũng là nơi không biết phân rõ phải trái, ta cũng nên đi cho rồi!
- Hừ! Đường môn sao lại là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao!
- Hì hì, ta thấy các ngươi có lẽ cũng giữ ta lại không được đâu àh!
- Ngông cưồng nhỉ! Tại Đường môn ta còn dám xấc láo như thế!
Trong tiếng quát, Đường Ngạo đâm thẳng một kiếm tới mi tâm Sở Phong. Đường môn xưa nay nổi danh với ám khí độc dược, còn kiếm thuật không phải sở trường, tuy nhiên Đường Ngạo là đại thiếu gia của Đường môn nên kiếm thuật cũng tương đối có tạo nghệ, có điều kiếm của y đối phó với cao thủ nhất lưu thông thường thì dư dả, nhưng muốn đối phó với Sở Phong thì quả thật tự làm mình xấu mặt thôi!
Sở Phong thấy trường kiếm đâm tới nhưng không tránh né, đột nhiên nhấc chân dùng mũi chân đá thẳng vào huyệt Khúc Trì trên cánh tay cầm kiếm của Đường Ngạo, chiêu tuy xuất sau mà tới trước, Đường Ngạo cả kinh, huyệt Khúc Trì chính là yếu huyệt, nếu như bị đá trúng thì một cánh tay ắt hẳn bị phế bỏ, vội vàng thu kiếm chuyển thành chém xuống chân Sở Phong, nhưng Sở Phong đã thu chân rồi lại nhằm huyệt Khúc Trì trên cánh tay y lần nữa, Đường Ngạo vội vàng thu kiếm, lại muốn đâm ra, chân Sở Phong lại vẫn nhằm đá vào huyệt Khúc Trì trên cánh tay cầm kiếm của y.
Đường Ngạo liên tiếp biến hóa ra các phương hướng khác nhau để xuất kiếm, nhưng mỗi lần Sở Phong đều là xuất chiêu sau mà tới trước, nhấc chân đá vào huyệt Khúc Trì của y, làm cho trường kiếm của y căn bản vô pháp thi triển.
Đường Ngạo đã hơi nổi giận, lui người lại, sau đó "Vèo vèo vèo" bắn ra ba điểm hàn tinh thượng trung hạ đánh thẳng mi tâm, yết hầu và bụng Sở Phong, hắn rốt cuộc thi triển ra ám khí.
Sở Phong cũng không dám xem thường, hơi nghiêng người, ba điểm hàn tinh bay sạt qua y phục, "Vèo vèo vèo" lại ba điểm hàn tinh khác kéo tới, nhưng không có bay thẳng đến mà lơ lửng kéo tới, khi phải khi trái, thủ pháp ám khí của Đường môn quả nhiên độc bộ thiên hạ.
Hai tay Sở Phong xoay tròn tại trước ngực, xoáy văng ba điểm hàn tinh, tiếp theo "Cheng!" rút ra trường kiếm cổ, lạnh lùng nói:
- Từ lâu đã nghe ám khí Đường môn diệu tuyệt thiên hạ, hôm nay ta sẽ xin lĩnh giáo thử xem!
Chúng đệ tử Đường môn vốn đang bao vây Sở Phong, nhưng bởi vì Lan Đình vẫn còn đang bên cạnh Sở Phong nên họ không dám phóng ra ám khí, sợ ngộ thương quý khách, vì vậy nhất loạt giơ lên đao kiếm chỉ vào Sở Phong, mỗi bên tay Đường Ngạo cũng thủ sẵn năm điểm hàn tinh, chuẩn bị phát ra!
- Dừng tay!
Một tiếng quát lớn truyền đến, tiếp theo một lão Thái quân đi vòng ra ngoài, mái đầu bạc trắng, tay chống một cây ô mộc trượng, dáng người quắc thước nhanh nhẹn, rất có uy thế, nguyên lai bà chính là Bách Trượng Thái quân lừng lẫy nổi danh!