Ngày thứ hai, thẳng đến mặt trời lên cao Sở Phong mới thức dậy. Hắn duỗi duỗi người, thử vận khí một chút, kinh hỉ phát giác nội thương đã tốt hơn không ít, chân khí có thể đề khởi hai, ba thành. Hắn thập phần kinh ngạc, xem ra phương pháp đạo dẫn kia quả thực kỳ diệu.
Sở Phong tại gian phòng bước đi thong thả vài bước, làm vài động tác tay chân, bất chợt cái bụng "Ùng ục ùng ục" kháng nghị.
Hắn vỗ vỗ bụng, cười nói:
- Chỉ biết ngươi lại muốn không an phận.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn một chút gì, "Cốc,cốc" vang lên hai tiếng đập cửa, Sở Phong mở cánh cửa, một tiểu nam hài đang đứng ở ngoài cửa. Tiểu nam hài này 11,12 tuổi, hai mắt tinh linh, trước ngực đeo một bùa bình an rất lớn, rất đặc biệt, hai tay bưng cái mâm, trên mặt bày mấy món điểm tâm sáng, cười hắc hắc nhìn Sở Phong, thập phần khả ái thú vị.
Sở Phong vừa thấy, nở nụ cười, nói:
- Cậu nhóc, sớm như vậy.
Thì ra tiểu nam hài này chính là con trai Lưu chưởng quỹ.
Thằng bé nói:
- Ta chỉ đem điểm tâm sáng cho công tử dùng, công tử mới thức dậy bụng sẽ kêu 'Ùng ục'
- Ngươi thật là khôn lanh.
- Ta sáng sớm đợi ngay tại bên ngoài gian phòng công tử, mới vừa mới nghe được âm thanh 'Ùng ục' liền biết công tử đã thức dậy.
Thằng bé vừa nói đem điểm tâm sáng đặt lên bàn.
Sở Phong cười nói:
- Ta xem ngươi là một lòng muốn chơi đùa kiếm đi, hảo! Cho ngươi chơi thoải mái!
Vừa nói vừa "Cheng" rút ra trường kiếm, đưa cho thằng bé.
Thằng bé nhất thời hai mắt sinh quang, tiếp nhận trường kiếm vẻ mặt ước ao nói:
- Công tử vừa rút kiếm 'Cheng' một cái, thực sự là rất anh tuấn!
Sở Phong ha ha cười nói:
- Sau này ngươi lớn lên, so với ta sẽ còn đẹp trai hơn.
Thằng bé cầm cổ trường kiếm, rất vui mừng tại gian phòng múa may, nó tay không đủ khí lực, chỉ có thể dùng hai tay để múa, tuy là cật lực, nhưng lại hăng hái bừng bừng.
Sở Phong ngồi ở bàn bên cạnh, vừa ăn điểm tâm, một bên nhìn rất thích thú.
Thằng bé loạn vung loạn vũ một hồi, từ lâu cả người mồ hôi, thẳng thở phì phò, hầu như ngay cả kiếm cũng giơ không nổi, Sở Phong cũng vừa ăn xong một khối bánh điểm tâm cuối cùng.
Thằng bé thở hổn hển đem kiếm trả về cho Sở Phong, Sở Phong hồi kiếm vào vỏ, cười hỏi:
- Thế nào, đã nghiền chưa?
Thằng bé cố sức gật đầu nói:
- Chơi thật vui, thật đã nghiền, chỉ là kiếm hơi nặng.
Sở Phong cười nói:
- Bình thường ăn nhiều một chút, thì sẽ có sức lực.
- Thật sao?
Thằng bé trừng mắt to, tin là thật.
- Đương nhiên, ta khi còn bé chính là bình thường giúp mẫu thân bưng thức ăn, mới có khí lực như vậy.
Sở Phong đưa ra bằng chứng nói.
- Gia đình công tử cũng mở tửu lâu?
Thằng bé kinh ngạc hỏi.
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Cũng không phải, chỉ là nương ta nấu cơm xong, đều là ta bưng đi ra ngoài.
Thằng bé nở nụ cười, đột nhiên thấy một đạo chỉ ngân trên mặt Sở Phong, hiếu kỳ hỏi:
- Công tử, trên mặt ngươi sao có thêm một đạo chỉ ngân?
Sở Phong lấy tay sờ sờ, hỏi:
- Thế nào, có phải rất khó coi không?
Thằng bé lắc đầu nói:
- Không phải, nhìn vào công tử càng thêm anh tuấn!
- A? Trẻ con không được phép nói dối a!
Thằng bé vội vàng nói:
- Thực mà! Công tử nhìn qua thực sự là anh tuấn! Công tử, vết chỉ ngân đó của công tử làm sao có?
Sở Phong nháy mắt mấy cái, nói:
- Ngươi muốn biết?
Thằng bé cố sức gật đầu.
Sở Phong đem miệng để sát vào bên tai thằng bé thần bí nói:
- Là một cô nương vẽ lên.
- A? Một cô nương? Nàng vì sao muốn vẽ cho ngươi?
Thằng bé thập phần kinh ngạc.
Sở Phong lại thần bí nói:
- Đại khái là thích ta.
- A? Thích công tử thế nào còn có thể tại trên mặt công tử vẽ một vết thẹo như vậy?
Thằng bé càng thêm kinh ngạc.
- Hắc, lòng dạ đàn bà ai có thể đoán được! Ngươi nhớ kỹ, sau này ngươi trưởng thành, nếu như có vị cô nương nào cắn ngươi, hoặc vẽ cho ngươi một cái, chính là thích ngươi đấy!
Thằng bé trừng con ngươi, bán tín bán nghi.
Sở Phong trong lòng cười trộm, tiểu hài tử chính là rất dễ lừa gạt. Hắn nói:
- Cậu nhóc, ngươi thích múa kiếm như thế, không bằng hôm nào ta tặng ngươi một thanh kiếm, cho ngươi mỗi ngày chơi đùa?
- Thực sự?
Thằng bé vừa mừng vừa sợ, nói:
- Ta mỗi ngày đùa giỡn như vậy, có thể lợi hại như công tử không?
- Đương nhiên, so với ta còn lợi hại hơn, ngươi thức dậy so với ta còn sớm hơn mà!
- Thực sự?
Thằng bé trừng lớn con mắt.
- Đương nhiên là thật, ngươi chưa từng nghe qua 'kê khởi vũ' sao? Thời cổ có người mỗi ngày vừa nghe gà gáy thì thức dậy múa kiếm, rốt cuộc làm cho hắn luyện thì một thân hảo kiếm pháp, còn làm một đại tướng quân!
- Công tử cũng là mỗi ngày nghe 'kê khởi vũ' sao?
Thằng bé ngây thơ hỏi.
- Cái này... Khụ... Khụ...
Sở Phong ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói:
- Cái này...bình thường nếu không có gì ngoài ý muốn thì ... đúng là như thế, tuy nhiên... Có lúc nghe không được gà gáy thì cũng không thể tránh được...
- Công tử sáng nay không có nghe 'kê khởi vũ', là không có nghe được tiếng gà gáy sao?
Thằng bé lại ngây thơ hỏi.
Sở Phong chỉ có kiên trì gật đầu, khuôn mặt đều có chút đỏ, vội vã nói tránh đi:
- Ngươi nhớ kỹ đừng tham ngủ làm biếng, tương lai nhất định so với ông nghe 'kê khởi vũ' kia còn muốn lợi hại hơn!
- Không bằng công tử dạy ta múa kiếm, thu ta làm đồ đệ?
Thằng bé thừa cơ nói.
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Cái này có thể không làm được, ta còn chưa mọc râu nữa, sao không biết xấu hổ làm sư phụ ngươi!
- Công tử phải mọc được râu dài thì mới có thể thu đồ đệ sao?
- Đó là đương nhiên, ngươi không thấy được những người làm sư phụ đều có rất nhiều râu hay sao? Huống hồ ta lập tức sẽ phải đi khỏi đây, dạy không được ngươi.
Thằng bé nghe được Sở Phong lập tức phải ly khai, ánh mắt lộ ra thần sắc không muốn, hỏi:
- Công tử sau này còn có thể tới Hàng Châu không?
Sở Phong vỗ vỗ đầu thằng bé, nói:
- Sẽ tới, lần sau tới ta sẽ tặng ngươi một thanh hảo kiếm!
- Công tử nói cần phải giữ lời.
Thằng bé thu thập bát đũa, ra khỏi phòng, không quên quay đầu lại nói:
- Công tử cũng không nên nói cho cha ta biết, nếu không thì ông ấy còn nói ta quấy rối công tử.
Nói xong thì vội vàng xuống lầu.
Sở Phong cũng đi xuống lầu, Lưu chưởng quỹ đang ở quầy hàng lách cách xái bàn tính, vừa thấy Sở Phong xuống, lập tức cười nói:
- Công tử, tối hôm qua ngủ ngon chứ?
- À tốt lắm, bình Bồng Lai xuân đó của Lưu chưởng quỹ thực sự là hảo tửu! Diệu phẩm!
Sở Phong cười đáp.
- Công tử thích là tốt rồi, thằng bé kia của ta sáng nay không có quấy nhiễu công tử chứ?
Lưu chưởng quỹ lại hỏi.
- Không có, rất thông minh, sáng sớm đã đưa bánh điểm tâm tới cho ta.
- Vậy là tốt rồi. Công tử dự định đi dạo hay sao?
- Không sai, ta chuẩn bị đi dạo xung quanh, Lưu chưởng quỹ có địa phương nào tốt không giới thiệu cho ta?
Sở Phong thuận miệng hỏi.
Ai biết Lưu chưởng quỹ lại thần thần bí bí hướng hắn vẫy vẫy tay.
Sở Phong vì vậy đến gần, Lưu chưởng quỹ lại đè nặng thanh âm nói:
- Ta giới thiệu công tử một nơi rất vui, vương tôn công tử tới Hàng Châu không thể không đi.
- Địa phương nào?
Sở Phong hỏi.
- Tích Hương Lâu.
- Tích Hương Lâu?
Sở Phong rất là kinh ngạc.
- Chính là thương hương tiếc ngọc.
Cái này thì Sở Phong nghe hiểu, có chút ngu ngơ cười cười.
Lưu chưởng quỹ lại nói:
- Đây là thanh lâu nổi danh nhất Hàng Châu, công tử chưa từng nghe qua ' Trên có thiên đường, dưới có tô hàng' sao, công tử muốn đi chỉ cần phải quẹo qua hai con đường, rất dễ tìm, tuyệt đối sẽ không lạc đường!
Sở Phong xấu hổ cười cười, nhất thời không biết nói cái gì.
Lưu chưởng quỹ vừa nhìn, minh bạch, cười nói:
- Ta thấy công tử hào hiệp không chịu gò bó, nghĩ công tử nhất định là người đa tình, cho nên lại nhiều chuyện nói một câu, công tử nhưng đừng để ý.
Sở Phong cười nói:
- Nếu như ta có thể tìm được, ta sẽ đi tới xem một phen, nhìn có đúng hay không đúng như lời chưởng quỹ nói ' Trên có thiên đường, dưới có tô hàng' .
Lưu chưởng quỹ nở nụ cười, bỗng nhỏ giọng nói:
- Công tử đi ra ngoài phải cẩn thận, sáng sớm hôm nay ta thấy tên Giang Thiếu Bảo chủ kia ở ngoài cửa vòng vo vài vòng, không biết có phải là đang me công tử không.
Sở Phong cũng không thèm để ý, trực tiếp đi ra Vọng Giang Lâu.
Hắn đi trên đường không vài bước, phía sau vang lên một tiếng quát to:
- Đứng lại!
Ngữ khí ngang ngược hống hách đến cực điểm!