Sở Phong cười nói:
- Một kiếm đó của Diệu Ngọc vốn chưa đâm trúng tim ta!
- A? Vậy đâm trúng ở đâu?
Thất tử vô cùng kinh ngạc.
Sở Phong dùng khuỷu tay kẹp vào nách nói:
- Bị ta kẹp vào nách!
- Sao có thể như thế được? Sư phụ nói một kiếm đó đã xuyên tim rồi mà?
Diệu Châu không tin, mấy người còn lại cũng tỏ ra không tin được.
- Các cô muốn biết vì sao hả?
Sở Phong giả vờ thần bí, nén giọng nói:
- Đó là do sư phụ của các cô nhìn nhầm thôi!
Nga Mi thất tử cười rộ lên:
- Công tử đừng nói bậy, sư phụ chúng tôi sao lại nhìn nhầm được?
Diệu Châu hỏi:
- Sở công tử, Diệu Tâm làm sao lại bị điểm huyệt, lại còn gặp được công tử nữa?
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Ta tưởng các cô hỏi Diệu Tâm rồi?
Diệu Châu nói:
- Nó không chịu nói!
Mấy người thấy vậy cũng tranh nhau hỏi Sở Phong, Sở Phong nhìn sang thấy khuôn mặt xinh xắn của Diệu Tâm đang đỏ lên, bèn nói đại:
- Tên đại lạt ma kia cho rằng Diệu Tâm có duyên với Phật, muốn quy y Tạng mật nên đã điểm huyệt đạo của Diệu Tâm, đúng lúc đó ta xuất hiện, thấy thế liền hét lớn một tiếng, tên đại lạt ma kia sợ quá cong đít bỏ chạy.
- Chính là tên Tát Già Diệp đó hả?
- Đúng, chính là hắn!
Diệu Châu không tin:
- Tên Tát Già Diệp kia lợi hại như vậy, sao lại bị công tử hét cho chạy cong đít? Công tử đừng xạo!
Diệu Ngôn cũng nói:
- Tên đại lạt ma kia thật đáng hận, lại dám lén lút lên Nga Mi, may mà sư phụ kịp thời phát hiện, đuổi hắn xuống núi!
Sở Phong cười nói:
- Đúng vậy, sư phụ các cô rất lợi hại, chỉ dùng một cây phất trần đã tống cổ được hắn đi rồi.
Diệu Châu lại hỏi:
- Nghe nói Sở công tử một mình một ngựa ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ đánh lén Ngọc Môn quan, có thật như vậy không?
Sở Phong nói:
- Không phải là một mình một ngựa, mà là một mình một lừa! Lúc đó ta cưỡi một con lừa chứ không phải ngựa!
Mọi người cười vang, Diệu Châu lại hỏi:
- Nghe nói lúc đó có tới mấy vạn thiết kỵ Mông Cổ lận, công tử một mình một lừa không thấy sợ gì hết hả?
- Mấy vạn? Cô nương cứ nói đùa! Phải là mười vạn thiết kỵ Mông Cổ! Tất cả đều cầm trên tay cung cứng nỏ mạnh, chĩa thẳng vào ngực ta. Khả Hãn Mông Cổ lại càng đáng sợ hơn, thân cao chín trượng, miệng to như cái chậu, hai mắt còn lớn hơn mắt trâu, râu quai nón quanh mồm, hai tay cầm một cái búa rất to, dữ tợn khủng khiếp không thể tả nổi. Tuy nhiên xui cho hắn đụng phải ta, lẫm liệt hào hùng không run không sợ, cưỡi con lừa đến trước mặt hắn đĩnh đạc nói, hù cho hắn không dám động đậy, mười vạn thiết kỵ cũng không dám tiến lên phía trước nửa bước!
Sở Phong vênh mặt lên, nói đến sùi cả bọt mép. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mọi người cứ ngây ra nghe, Diệu Ngôn ngắt lời hỏi:
- Nghe nói chính vì việc này mà công tử còn đi làm sơn tặc? Điều đó có thật hay không?
- Đúng vậy, hơn nữa nghe nói người công tử muốn cướp lại chính là Mộ Dung đại công tử?
- Sao công tử lại muốn cướp của Mộ Dung công tử?
Nga Mi thất tử mồm năm miệng mười hỏi liên tiếp, Sở Phong vội vã đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, sau đó nén giọng nói:
- Hôm đó quả thật là ta đã cướp của Mộ Dung công tử mấy trăm vạn lượng bạc, các cô nhất thiết không được lộ ra ngoài, bằng không Mộ Dung biết giấu mặt vào đâu?
Diệu Châu cười nói:
- Mộ Dung công tử võ công cao cường, công tử làm sao cướp được?
- Chuyện này các cô không hiểu đâu! Võ công thì đương nhiên ta không bằng Mộ Dung rồi, nhưng về khoản âm mưu quỷ kế thì Mộ Dung có giục ngựa cũng không đuổi được ta, vì thế trên giang hồ ta mới là đại ác nhân đỉnh đỉnh đại danh!
Diệu Châu cười nói:
- Ta thấy công tử chẳng ác một tí nào!
- Đúng thế, công tử đâu có giống ác nhân!
Sở Phong cười nói:
- Các cô đừng lớn tiếng như vậy, danh hào đại ác nhân này của ta là do sư phụ các cô phong cho đó!
Quả nhiên Nga Mi thất tử không dám lên tiếng, Diệu Châu hỏi nhỏ:
- Nghe nói ở sông Ngưu Chử công tử đã giết chết một con hà quái, có phải thế không?
- Nghe nói hà quái kia rất to, không biết là nó to như thế nào? Nghe đâu nó há mồm một cái thì nuốt vào được mấy người liền!
- Không phải như vậy, nghe đâu nó há mồm một cái thì nuốt vào được hơn mười người mới đúng!
Thất tử mỗi người một câu tranh luận sôi nổi, Sở Phong nói:
- Các cô toàn nghe tin đồn thất thiệt, nghe sao biết vậy, trên thực tế con hà quái kia chỉ cần há mồm một cái, là có thể hút cạn nước sông Ngưu Chử, hút thêm ngụm nữa thì cạn cả dòng Trường Giang, nếu nó hút thêm ngụm nữa thì còn khủng kiếp hơn, sẽ hút sạch nước của toàn bộ Đông Hải!
- Úi! Công tử nói dóc rồi! Làm gì có con hà quái nào lớn như vậy?
- Sao lại không có?
Sở Phong nghiêm trang nói:
- Các cô chưa nghe Trang Tử nói: 'Bắc Minh có con cá, tên nó là Côn. Côn to lớn vô cùng, cũng không biết nó dài mấy nghìn dặm; nó cựa mình một cái cả trời nam tối tăm, nước bắn lên ba nghìn dặm, gió lốc thổi đến chín tầng trời!' cô xem, con cá lớn như vậy, còn không phải một ngụm uống cạn Đông Hải sao?
- Kiến thức của công tử thật là rộng rãi!
- Không dám! Không dám!
- Nghe nói công tử cùng Thượng Quan Y Tử ở dưới núi Thái Sơn trị ôn dịch cho thôn dân, còn bị tứ đại trưởng lão Ma Thần Tông giết chết nữa hả?
Sở Phong cười ha ha:
- Mấy tên trưởng lão Ma Thần Tông thì làm gì được ta?
- Thế vì sao ngay cả Thượng Quan Y Tử cũng nói công tử đã tắt thở rồi?
- Đó là do Thượng Quan Y Tử kê sai thuốc cho ta, thiếu chút nữa là hại ta toi mạng!
- Công tử lại nói đùa rồi! Thượng Quan Y Tử chính là thiên hạ thần y, làm sao lại kê nhầm thuốc được?
Sở Phong nói:
- Sư phụ các cô cũng có lúc nhìn nhầm, cớ sao thần y lại không thể kê nhầm được? Đến thần tiên cũng còn có lúc ngủ gà ngủ gật ấy chứ!
Thất tử cười nói:
- Công tử lại đùa rồi!
Sở Phong lắc đầu nói:
- Ta nói nói thật các cô không tin, ta nói dối thì các cô lại tin!
Diệu Châu lại nói:
- Nghe nói công tử lúc trước đại náo Tịnh Từ tự, còn xô đổ cả tượng Phật, công tử thật là to gan lớn mật!
Diệu Ngôn ngắt lời nói:
- Không phải! Tượng Phật là do Thiên Ma Nữ xô đổ!
- Không đúng! Là do Sở công tử xô đổ!
Sở Phong nói:
- Đều không đúng! Tượng Phật là bị một trận gió thổi qua bị đổ!
- Gì chứ? Một trận gió làm sao có thể thổi đổ được tượng Phật?
- Sao lại không thể? 'Đại phong khởi hề vân phi dương'(*), tượng Phật chính là bị trận gió to này thổi đổ!
Thất tử mỉm cười, lại hỏi:
- Vì sao công tử lại đến Thục trung? Đường Thục cũng đâu phải dễ đi?
- Có gì đâu, từ lâu ta đã ngưỡng mộ phong cảnh hùng vĩ của núi Nga Mi nên muốn tự mình lên núi ngắm nhìn một lần!
- Thế vì sao công tử không lên núi ngắm cảnh?
- Ta sợ cây phất trần của sư phụ các cô lắm!
Diệu Châu lại hỏi:
- Sở công tử, nghe nói công tử vừa đặt chân vào giang hồ đã giải được ván cờ của Quỷ Tử tiên sinh, Quỷ Tử tiên sinh còn tặng cho công tử hai quân cờ nữa! Có phải như vậy không?
- Việc này nói ra quả thật kinh tâm động phách! Chuyện kể rằng ngày đó ta nhàn rỗi không có việc gì, bèn đến núi Cổ Đãng...
Mấy đệ tử Nga Mi này từ nhỏ lớn lên ở Nga Mi sơn, rất ít khi bước chân vào giang hồ, ở trên núi nếu không phải niệm kinh thì là luyện kiếm, vì vậy đối với những chuyện giang hồ vô cùng hiếu kỳ, nhất là gần đây liên tiếp xảy ra những sự tích chấn động của Sở Phong, bây giờ lại do chính miệng Sở Phong nói ra, thêm mắm thêm muối vào, cứ mèo khen mèo dài đuôi, vừa cảm thấy hồi hộp, vừa cảm thấy mới mẻ, lại rất thú vị, dọc theo đường đi tiếng nói cười không dứt. Vô Trần cùng Lãnh Nguyệt đi ở phía trước cũng không để ý tới bọn họ.
...
***
(*)Này gió lớn hãy nổi lên, mây bay cuồn cuộn. Tên bài hát cuối phim "Đế quốc Đại Tần"; Đây cũng là một câu thơ trong bài [Đại phong ca] của Lưu Bang.