Hành lang hoàn toàn tĩnh lặng, sâu thẳm, cũng không biết thông đến nơi nào. Sở Phong và Lan Đình đi ở trên hành lang, xung quanh chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng lại từ hai mặt tường, vô cùng rõ ràng khiến người cảm thấy thấp thỏm bất an.
Hai bên hành lang đột nhiên xuất hiện một vài vật gì màu trắng bệch, là bộ xương khô! Từng bộ từng bộ xương khô đứng thẳng ở hai bên hành lang giống như vệ sĩ thủ vệ hành lang vậy, âm trầm kinh khủng nói không nên lời.
Lan Đình không tự chủ được "A" hô một tiếng, một tay nắm lấy ống tay áo Sở Phong, cả người run lên. Nàng tuy là đại phu, nhưng bình thường nhiều lắm cũng chỉ thấy qua tử thi chứ chưa từng gặp qua nhiều xương khô như vậy, nhưng lại còn âm trầm nữa.
Sở Phong liền nắm chặt lấy tay nàng, trong lòng hắn cũng đang sợ hãi, tuy nhiên hắn cũng không thể để biểu lộ ra chút nào.
Những bộ xương khô này rất cao lớn, cao hơn cả so với người bình thường, khung xương cũng có phần kỳ lạ, quỷ dị chính là khi hai người đi qua xương khô hai bên sẽ chậm rãi phát ra u quang ảm đạm, mà sau khi hai người đi qua u quang sẽ chậm rãi tán đi, xương khô ở phía trước sẽ tiếp tục chậm rãi phát ra u quang ảm đạm, giống như đang hấp dẫn hai người đi về phía trước.
Hai người tay nắm tay ngày càng chặt, người vã cả mồ hôi, thật sự là kinh hãi, song cũng chỉ có thể kiên trì bước về phía trước thôi.
- Y... Y Tử cô nương, những thứ này đều là người nước Thục cổ sao?
Sở Phong hơi run giọng hỏi.
- Chắc có... có thể là võ sĩ canh giữ tế điện?
Lan Đình hơi run giọng đáp lại.
- Nhưng chúng nó đã biến thành xương khô sao còn không bị ngã xuống? Lẽ nào đến chết cũng muốn canh giữ tế điện này sao?
- Ta cũng không rõ lắm... có điều sách cổ ghi lại nước Thục cổ có một loại chú ngữ thần bí có thể khiến cho người sau khi chết hồn không tiêu tan và nhập vào xương khô!
- Ôi? Ý của cô là những người này đã bị trúng lời nguyền cho nên sau khi hóa thành xương khô vẫn còn phải canh giữ tế điện này?
- Ta... cũng là suy đoán thôi!
Hai người vừa đi vừa nói, nhất thời cũng quên đi nỗi sợ hãi, nhưng đúng lúc này, xương khô ở hai bên hành lang đột nhiên biến mất, phía trước lộ ra một vùng sáng, hiển nhiên đã đi tới cửa ra, hai người thầm vui trong lòng.
Nhưng mà bên trái lại đột nhiên hiện ra một ngõ quẹo, hình như kéo dài vô hạn, tối tăm như hũ nút, chỗ sâu nhất còn hiện ra một vài điểm sáng ảm đạm, như có như không, giống như đang hấp dẫn cái gì, âm trầm quỷ dị nói không nên lời.
Gần như Sở Phong đã muốn đi về phía bên trái ngõ quẹo, nhưng Lan Đình vội kéo hắn lại:
- Sở công tử!
Sở Phong hoảng hốt:
- Thật kinh khủng, sao tôi lại muốn đi về chỗ kia? Cứ đi về phía trước đi!
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng đi tới được cửa ra, lại bị kinh hãi đến ngẩn người, cửa ra này không ngờ chính là cái hang động bị sụp xuống lúc trước! Sao lại có thể nhỉ! Hai người tỉ mỉ nhìn quanh cái hang động này, không sai, đây quả thực là cái động trước đó hai người đã nhảy xuống! Lẽ nào hành lang mà hai người họ vừa đi chính là cái hành lang dài lúc trước đi vào? Sở Phong không khỏi nhìn về phía sau, không sai, hành lang này chính là hành lang mà sau khi họ nhảy xuống hang động để đi vào đây!
Sở Phong cảm thấy lạnh sương sống, Lan Đình ở bên cạnh cũng run giọng nói:
- Công tử, chúng ta rời khỏi đây đi!- Hiển nhiên, nàng cũng bị tình cảnh quỷ dị này khiến cho kinh sợ.
- Được! Nghe cô vậy!
Sở Phong ôm lấy eo Lan Đình rồi phi thân nhảy ra khỏi hang động, lại nhìn thấy ba mặt tường thành cổ đông, tây, nam, không sai, cái hang động này quả thực chính là cái hang trước đó đã bị sụp xuống không thể nghi ngờ gì rồi.
Hai người trở lại mặt đất, lại thấy được ánh mặt trời, thật có cảm giác giống như đã sống lại vào kiếp sau, Lan Đình vẫn còn lo lắng, nói:
- Công tử, chúng ta nên rời khỏi cái động này thôi!
- Được! Nghe lời cô!
Hai người rời khỏi Tam Tinh Đôi, trong lòng cũng chậm rãi ổn định lại. Sở Phong cười nói:
- Đêm nay tôi nhất định sẽ không ngủ được, không biết có thể gặp phải ác mộng hay không, mơ thấy những bộ xương khô, còn có ánh sáng ảm đạm...
- Công tử, ngươi đừng nói nữa, ta...
- Thế nào, cô sợ hả?
Lan Đình đỏ mặt, cắn môi không lên tiếng, nàng đương nhiên sợ rồi, chuyến đi dò tìm bí mật Tam Tinh Đôi lần này thực sự khiến cho nàng cả đời khó quên.
Chợt Sở Phong dừng lại, nói:
- Y Tử cô nương, tôi cho cô xem thứ này?
Lan Đình khó hiểu nhìn hắn, Sở Phong mở cái hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra một con dao nhỏ màu xanh biếc, chính là Ngọc chủy thủ. Thì ra hắn thấy Lan Đình thích Ngọc chủy thủ này nhưng lại không chịu lấy đi, cho nên bèn lén giấu nó vào trong hòm thuốc.
Lan Đình ngạc nhiên nói:
- Sao công tử lại trộm nó ra ngoài?
Sở Phong vỗ vỗ cái hòm thuốc, nói:
- Hòm thuốc này là của cô, muốn nói trộm thì cũng là do cô trộm ra còn nói ai!- Lan Đình bất đắc dĩ tiếp nhận Ngọc chủy thủ, nhưng cũng che giấu không được vài phần vui mừng hiện ra trên khuôn mặt.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Tôi biết Y Tử cô nương sẽ thích mà!
Lan Đình không nói gì, đột nhiên hỏi:
- Sở công tử, vừa rồi ta thân trúng xà độc, lúc mà mơ hồ có thể nói ra điều gì?
- Không... không có gì...
Sở Phong đột nhiên cảm thấy tim đang "Thịch thịch thịch thịch" nhảy liên hồi căn bản không cách nào khống chế.
- Không có là tốt rồi!
Lan Đình khẽ cười, lại nói:
- Đi nhanh đi! Ta thấy trời muốn đổ mưa to rồi kìa!
Hành lang hoàn toàn tĩnh lặng, sâu thẳm, cũng không biết thông đến nơi nào. Sở Phong và Lan Đình đi ở trên hành lang, xung quanh chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng lại từ hai mặt tường, vô cùng rõ ràng khiến người cảm thấy thấp thỏm bất an.
Hai bên hành lang đột nhiên xuất hiện một vài vật gì màu trắng bệch, là bộ xương khô! Từng bộ từng bộ xương khô đứng thẳng ở hai bên hành lang giống như vệ sĩ thủ vệ hành lang vậy, âm trầm kinh khủng nói không nên lời.
Lan Đình không tự chủ được "A" hô một tiếng, một tay nắm lấy ống tay áo Sở Phong, cả người run lên. Nàng tuy là đại phu, nhưng bình thường nhiều lắm cũng chỉ thấy qua tử thi chứ chưa từng gặp qua nhiều xương khô như vậy, nhưng lại còn âm trầm nữa.
Sở Phong liền nắm chặt lấy tay nàng, trong lòng hắn cũng đang sợ hãi, tuy nhiên hắn cũng không thể để biểu lộ ra chút nào.
Những bộ xương khô này rất cao lớn, cao hơn cả so với người bình thường, khung xương cũng có phần kỳ lạ, quỷ dị chính là khi hai người đi qua xương khô hai bên sẽ chậm rãi phát ra u quang ảm đạm, mà sau khi hai người đi qua u quang sẽ chậm rãi tán đi, xương khô ở phía trước sẽ tiếp tục chậm rãi phát ra u quang ảm đạm, giống như đang hấp dẫn hai người đi về phía trước.
Hai người tay nắm tay ngày càng chặt, người vã cả mồ hôi, thật sự là kinh hãi, song cũng chỉ có thể kiên trì bước về phía trước thôi.
- Y... Y Tử cô nương, những thứ này đều là người nước Thục cổ sao?
Sở Phong hơi run giọng hỏi.
- Chắc có... có thể là võ sĩ canh giữ tế điện?
Lan Đình hơi run giọng đáp lại.
- Nhưng chúng nó đã biến thành xương khô sao còn không bị ngã xuống? Lẽ nào đến chết cũng muốn canh giữ tế điện này sao?
- Ta cũng không rõ lắm... có điều sách cổ ghi lại nước Thục cổ có một loại chú ngữ thần bí có thể khiến cho người sau khi chết hồn không tiêu tan và nhập vào xương khô!
- Ôi? Ý của cô là những người này đã bị trúng lời nguyền cho nên sau khi hóa thành xương khô vẫn còn phải canh giữ tế điện này?
- Ta... cũng là suy đoán thôi!
Hai người vừa đi vừa nói, nhất thời cũng quên đi nỗi sợ hãi, nhưng đúng lúc này, xương khô ở hai bên hành lang đột nhiên biến mất, phía trước lộ ra một vùng sáng, hiển nhiên đã đi tới cửa ra, hai người thầm vui trong lòng. Nguồn:
Nhưng mà bên trái lại đột nhiên hiện ra một ngõ quẹo, hình như kéo dài vô hạn, tối tăm như hũ nút, chỗ sâu nhất còn hiện ra một vài điểm sáng ảm đạm, như có như không, giống như đang hấp dẫn cái gì, âm trầm quỷ dị nói không nên lời.
Gần như Sở Phong đã muốn đi về phía bên trái ngõ quẹo, nhưng Lan Đình vội kéo hắn lại:
- Sở công tử!
Sở Phong hoảng hốt:
- Thật kinh khủng, sao tôi lại muốn đi về chỗ kia? Cứ đi về phía trước đi!
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng đi tới được cửa ra, lại bị kinh hãi đến ngẩn người, cửa ra này không ngờ chính là cái hang động bị sụp xuống lúc trước! Sao lại có thể nhỉ! Hai người tỉ mỉ nhìn quanh cái hang động này, không sai, đây quả thực là cái động trước đó hai người đã nhảy xuống! Lẽ nào hành lang mà hai người họ vừa đi chính là cái hành lang dài lúc trước đi vào? Sở Phong không khỏi nhìn về phía sau, không sai, hành lang này chính là hành lang mà sau khi họ nhảy xuống hang động để đi vào đây!
Sở Phong cảm thấy lạnh sương sống, Lan Đình ở bên cạnh cũng run giọng nói:
- Công tử, chúng ta rời khỏi đây đi!- Hiển nhiên, nàng cũng bị tình cảnh quỷ dị này khiến cho kinh sợ.
- Được! Nghe cô vậy!
Sở Phong ôm lấy eo Lan Đình rồi phi thân nhảy ra khỏi hang động, lại nhìn thấy ba mặt tường thành cổ đông, tây, nam, không sai, cái hang động này quả thực chính là cái hang trước đó đã bị sụp xuống không thể nghi ngờ gì rồi.
Hai người trở lại mặt đất, lại thấy được ánh mặt trời, thật có cảm giác giống như đã sống lại vào kiếp sau, Lan Đình vẫn còn lo lắng, nói:
- Công tử, chúng ta nên rời khỏi cái động này thôi!
- Được! Nghe lời cô!
Hai người rời khỏi Tam Tinh Đôi, trong lòng cũng chậm rãi ổn định lại. Sở Phong cười nói:
- Đêm nay tôi nhất định sẽ không ngủ được, không biết có thể gặp phải ác mộng hay không, mơ thấy những bộ xương khô, còn có ánh sáng ảm đạm...
- Công tử, ngươi đừng nói nữa, ta...
- Thế nào, cô sợ hả?
Lan Đình đỏ mặt, cắn môi không lên tiếng, nàng đương nhiên sợ rồi, chuyến đi dò tìm bí mật Tam Tinh Đôi lần này thực sự khiến cho nàng cả đời khó quên.
Chợt Sở Phong dừng lại, nói:
- Y Tử cô nương, tôi cho cô xem thứ này?
Lan Đình khó hiểu nhìn hắn, Sở Phong mở cái hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra một con dao nhỏ màu xanh biếc, chính là Ngọc chủy thủ. Thì ra hắn thấy Lan Đình thích Ngọc chủy thủ này nhưng lại không chịu lấy đi, cho nên bèn lén giấu nó vào trong hòm thuốc.
Lan Đình ngạc nhiên nói:
- Sao công tử lại trộm nó ra ngoài?
Sở Phong vỗ vỗ cái hòm thuốc, nói:
- Hòm thuốc này là của cô, muốn nói trộm thì cũng là do cô trộm ra còn nói ai!- Lan Đình bất đắc dĩ tiếp nhận Ngọc chủy thủ, nhưng cũng che giấu không được vài phần vui mừng hiện ra trên khuôn mặt.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Tôi biết Y Tử cô nương sẽ thích mà!
Lan Đình không nói gì, đột nhiên hỏi:
- Sở công tử, vừa rồi ta thân trúng xà độc, lúc mà mơ hồ có thể nói ra điều gì?
- Không... không có gì...
Sở Phong đột nhiên cảm thấy tim đang "Thịch thịch thịch thịch" nhảy liên hồi căn bản không cách nào khống chế.
- Không có là tốt rồi!
Lan Đình khẽ cười, lại nói:
- Đi nhanh đi! Ta thấy trời muốn đổ mưa to rồi kìa!