Đêm đó Lan Đình đang trong phòng thì có người gõ cửa, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa Lan Đình liền biết là Sở Phong, bởi vì dọc theo đường đi hầu như đêm nào Sở Phong cũng gõ cửa phòng nàng, cùng nàng nói chuyện trên giời dưới biển một lúc lâu mới về phòng đi ngủ.
Lan Đình mở cửa thấy đúng là Sở Phong.
- Y Tử, tôi... có thể vào được không?
Lan Đình cười:
- Công tử sao lại trở nên câu nệ như vậy?- Nói rồi tránh người sang một bên.
Sở Phong đi vào phòng ngồi xuống cạnh bàn, trong nhất thời cũng không biết nói gì, bèn tự rót một lý trà uống một ngụm, Lan Đình hỏi:
- Có phải công tử có chuyện gì đúng không?
Sở Phong úp úp mở mở:
- Cũng... cũng không có gì, chỉ là nghĩ... ngay cả cô cũng không rõ những người đó bị trúng độc thế nào, sợ rằng Mộ Dung đại ca muốn tìm ra chân tướng sẽ rất vất vả!
- Ngươi lo lắng cho Mộ Dung đại ca của ngươi?
- Dĩ nhiên không phải thế, Mộ Dung đại ca thông minh tài giỏi, cần gì tôi phải lo lắng, chỉ là...
- Chỉ là ngươi muốn giúp Mộ Dung công tử, nhưng lại không biết làm thế nào, có đúng không?
Sở Phong kinh ngạc nhìn Lan Đình, nói:
- Y Tử, thực sự là cô so với băng tuyết còn thông minh hơn!
Lan Đình cũng hé miệng cười nói:
- Miệng lưỡi công tử so với những kẻ mồm mép cũng thực sự là dẻo hơn!
Sở Phong ngẩn ra cười tự giễu một lúc, rồi nói:
- Anh hoa độc kia thực sự là kinh khủng, người đang nói chuyện cũng có thể bị độc phát mà chết!
Lan Đình nói:
- Sở công tử, độc trong cơ thể ngươi nếu như bạo phát thì còn kinh khủng hơn nhiều Anh hoa độc kia!
- Ôi! Không biết có lúc nào tôi đang nói chuyện với cô mà Diêm Vương gia lại nổi hứng lôi tôi đi không nữa!
Lan Đình cười nói:
- Công tử mệnh lớn, Diêm Vương gia cũng...
Còn chưa nói xong thì Sở Phong đã đột ngột ngã đập đầu xuống bàn, không thấy nhúc nhích gì nữa.
- Sở công tử!
Lan Đình quá sợ hãi, vội nâng Sở Phong dậy, cuống cuồng đưa tay lên mũi thì đã thấy hắn tắt thở.
- Sở công tử! Sở công tử!
Lan Đình ra sức lay Sở Phong, nhưng Sở Phong vẫn nằm im không nhúc nhích.
- Sở công tử, ngươi đừng chết, ngươi đã nói muốn theo ta đến góc biển chân trời cơ mà...
Lan Đình kêu gào đến sắp rơi nước mắt, đột nhiên lại phát hiện mạch Sở Phong vẫn còn đập, hơn nữa còn đập rất bình thường.
Chợt Sở Phong mở một mắt nhìn Lan Đình trêu đùa:
- Y Tử cô nương, Diêm Vương gia vẫn chưa gọi tôi đâu!
Nói xong bỗng nhìn thấy khóe mắt Lan Đình đang chực rơi lệ, hắn ngạc nhiên:
- Y Tử cô nương, cô...
Lan Đình cắn môi oán trách lườm hắn, buông tay xoay người quay đi chỗ khác. Sở Phong vội vàng nói:
- Tôi chỉ muốn hù dọa Y Tử cô nương một chút thôi mà, nhưng thực ra vừa rồi tim tôi quả thật thấy đau, cho nên mới...
Lan Đình xoay người lại nói:
- Tim ngươi vừa rồi lại đột nhiên bị đau à?
- Ừ, nhưng lại hết đau ngay sau đó!
- Ngươi đưa tay ra đây!
Sở Phong nghe lời đưa hai tay ra, Lan Đình đặt ngón tay lên cổ tay Sở Phong, cẩn thận xem xét một lúc, rồi mới thu tay về.
- Sao rồi?
Sở Phong hỏi.
- Không thấy có điều gì bất thường cả!
- Như vậy không phải là không có chuyện gì sao?
Lan Đình lắc đầu:
- Không có chuyện gì mới làm cho người ta lo lắng, xem ra ta phải nhanh chóng điều thuốc mới được!
Sở Phong cười:
- Thôi kệ đi, sống chết có số, Y Tử cũng đừng lo lắng cho ta quá!
Lan Đình ngồi lặng im, chợt Sở Phong hỏi:
- Y Tử cô nương, cô thấy đại ca của tôi thế nào?
Lan Đình nói:
- Mộ Dung công tử tuấn tú thanh lịch, võ công lại cao cường, tuổi còn trẻ đã đảm đương được chức Mộ Dung gia chủ, quả thật là rồng trong cõi người!
Sở Phong nghe Lan Đình rất khen ngợi Mộ Dung thì trong lòng thấy có chút không thoải mái, nói:
- Xem ra Y Tử cô nương rất ngưỡng mộ đại ca của tôi!
Lan Đình đương nhiên là nghe ra trong giọng của Sở Phong có chút ghen tị, bèn nói:
- Nếu có vị cô nương nào gả được cho Mộ Dung công tử thì nhất định là phúc phận ba đời, duyên phận mấy kiếp!
- Thế sao!
Sở Phong càng thấy không thoải mái, nói:
- Hắn là võ lâm đệ nhất công tử, cô là thiên hạ đệ nhất Y Tử, có vẻ cũng rất xứng đôi đấy!
- Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?
Lan Đình nhìn Sở Phong, Sở Phong im lặng, đúng lúc này ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa.
Lan Đình đi ra mở cửa, không ngờ lại là Mộ Dung.
Mộ Dung thấy Sở Phong đã ở trong phòng thì giật mình, cười nói:
- Y Tử, tôi thấy phòng của cô vẫn còn sáng đèn, đoán rằng cô vẫn chưa ngủ, không nghĩ tới Sở huynh đang ở đây!
Bỗng Lan Đình đưa tay kéo cánh tay Mộ Dung, dịu dàng cười nói:
- Mộ Dung công tử có việc gì thế, sao lại đến trễ như vậy, mau ngồi đi!
Vừa nói vừa kéo Mộ Dung ngồi xuống cạnh bàn.
Trên mặt Sở Phong vốn đang cười đột nhiên cứng đờ, ngây ngốc ngẩn ngơ, giống như bị người ta đánh cho một gậy vậy.
Mộ Dung thấy Lan Đình bỗng nhiên thân thiết như vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng thấy sắc mặt của Sở Phong thì cũng đoán được vài phần, trong lòng không nhịn được cười. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Lan Đình tự mình rót một ly trà đưa cho Mộ Dung nói:
- Mộ Dung công tử, mời!
Mộ Dung nhận lấy nhấp một ngụm, nói:
- Trà ngon thật, nếu như ngày nào cũng được uống trà của Y Tử thì quả thật cuộc sống này không còn gì hối tiếc!
Lan Đình dịu dàng cười:
- Mộ Dung công tử muốn uống thì ngày nào Lan Đình cũng sẽ pha trà cho công tử!
- Như thế thật là may mắn cho Mộ Dung! Tôi cũng rót mời Y Tử một ly!
Mộ Dung nói xong rồi cũng tự mình rót một ly trà rồi đưa cho Lan Đình, Lan Đình nhận lấy nói:
- Đa tạ Mộ Dung công tử!
Sở Phong thấy hai người vô cùng thân thiết, coi như không có mình ở đây thì trong lòng vừa chua xót ghen tị lại vừa giận, đứng phắt dậy nói:
- Tôi không làm phiền hai vị nữa!
Nói xong tức giận ra khỏi phòng, "Rầm" một tiếng đóng cánh cửa tội nghiệp lại.
Mộ Dung không nhịn được nói với Lan Đình:
- Y Tử, Sở huynh không có chuyện gì chứ?
Lan Đình cười cười:
- Mộ Dung công tử đến trễ thế này thực ra là vì chuyện gì vậy?
Mộ Dung nói:
- Ban ngày lúc ở phòng A Thất ta thấy Y Tử có điều muốn nói lại thôi, cho nên bây giờ tới đây xin ý kiến!
Lan Đình không trả lời, lại hỏi:
- Có phải những đệ tử bị độc phát trước đây đều ở trong trang viên?
- Đúng thế!
- Mộ Dung công tử cho rằng trong thiên hạ ai lại có thể trước mắt công tử mà hàng ngày ra vào trang viên, tùy ý hạ độc?
- Ý của Y Tử là do người trong trang viên hạ độc?
Lan Đình không trả lời, lại hỏi:
- Muốn cho mọi người hàng ngày đều bị hạ độc mà không biết thì chỉ có hạ độc trong thức ăn hoặc nước trà. Mà đệ tử trong trang viên hàng ngày đều ngồi ăn cơm cùng bàn, cho nên chắc sẽ không hạ độc trong thức ăn, vì vậy có khả năng nhất chính là nước trà!
- Nhưng Y Tử nói ấm trà trong phòng A Thất không có gì khác thường mà?
Lan Đình nói:
- Anh Hoa độc có một đặc điểm, đó là rất dễ hòa tan trong nước trà, nhưng một lúc sau độc tính sẽ hoàn toàn tan biến hết!
- Nói như vậy nghĩa là Y Tử cũng không thể chắc chắn trong ấm trà kia đã từng bị hạ độc hay chưa?
Lan Đình gật đầu.
Mộ Dung nói:
- Vậy gói trà trong tủ kia...
- Gói trà trong tủ kia không có vấn đề gì, thế nhưng ta thấy hơi kỳ lạ, ấm trà trên bàn kia dùng trà Mông Đỉnh Thạch Hoa để pha!
Mộ Dung nói:
- Mông Đỉnh Thạch Hoa là danh trà của Thục trung, đệ tử Mộ Dung ở Kiếm môn đều thích uống, điều này thì có gì là lạ?
- Nhưng gói trà trong tủ kia lại là trà Mông Đỉnh Hoàng Nha!
- Sao?
Mộ Dung ngẩn ra.
- Mông Đỉnh Hoàng Nha chỉ có Phù quản gia mới uống, chẳng lẽ...
- Mộ Dung công tử muốn biết người hạ độc là ai, nhưng việc này...
Sở Phong quay về phòng nằm trên giường trằn trọc, không sao chợp mắt được, cứ cảm thấy bứt rứt trong lòng, bèn dậy sang phòng Lan Đình lần nữa, thấy đèn vẫn còn sáng thì trong lòng tự nhủ:
- Nói chuyện gì mà khuya như vậy vẫn chưa xong?
Hắn muốn gõ cửa vào xem nhưng định gõ lại do dự, bực tức xoay người quay ra, cứ quanh quẩn trước cửa.
Trong phòng Mộ Dung cười với Lan Đình:
- Y Tử, xem ra Sở huynh rất lo lắng cho cô!
Lan Đình ngẩng đầu nhìn bóng Sở Phong lấp ló ngoài cửa sổ, cười nói:
- Hắn có lúc rất ngốc.
Mộ Dung cười nói:
- Ta không nên làm Sở huynh lo lắng thêm nữa!
Nói rồi đứng dậy mở cửa, "Kẹt kẹt", Sở Phong vội lắc mình trốn dưới một tàng cây, Mộ Dung cười thầm trong bụng, quay về phía gốc cây kia giả vờ kinh ngạc:
- Ô, sao Sở huynh lại trốn dưới tàng cây?
Sở Phong đành phải đi tới, nói:
- Ta thấy... ánh trăng đêm nay...
- Ánh trăng đêm nay rất mờ mịt!
Mộ Dung nói.
- Đúng, đúng, là ta muốn đi thưởng thức ánh trăng mờ mịt này một lúc.
Lan Đình đứng bên cạnh Mộ Dung không nhịn được mím môi cười.
Mộ Dung cũng mỉm cười nói với Lan Đình:
- Ta không làm phiền Y Tử nữa, cáo từ!
- Mộ Dung công tử, mời!
Sở Phong thấy Mộ Dung đi rồi mới hỏi Lan Đình:
- Y Tử cô nương, Mộ Dung đại ca có chuyện gì vậy?
- Hắn...
Lan Đình đảo mắt một vòng nói:
- Mộ Dung công tử nói gia phụ hắn muốn hắn nhanh chóng thành thân, cho nên...
- Cho nên làm sao?
Tim Sở Phong cơ hồ đã nhảy lên đến cổ.
Lan Đình lại thản nhiên cười:
- Muộn rồi, ta phải về phòng nghỉ ngơi!
Nói xong "két két" đóng cửa lại, thổi tắt đèn.
Sở Phong ngơ ngác đứng đờ một lúc, rồi mới quay về phòng, nằm trên giường bắt đầu nghĩ ngợi lung tung:
"Mộ Dung đại ca vẫn lẻ loi một mình, chẳng lẽ là vì Y Tử cô nương? Y Tử xinh đẹp như tiên, lại có ân với hắn, cũng khó trách đại ca thích cô ấy, nói ra hai người họ cũng xứng đôi, vừa rồi có phải đại ca cầu hôn Y Tử cô nương không? Nhất định là vậy rồi, nếu không Y Tử cô nương sao lại vui mừng đến vậy? Ôi, cho dù Mộ Dung huynh cầu hôn cô ấy thì cũng có liên quan gì đến ngươi đâu? Ngươi cũng không thể có ý nghĩ không phải với Y Tử cô nương. Có điều cũng không thể nghĩ như vậy, Mộ Dung huynh là đại ca ta, ta quan tâm một chút cũng là bình thường, không biết Y Tử cô nương có đồng ý không, nhìn vừa rồi cổ cười ngọt ngào như vậy, có lẽ là đồng ý rồi, ôi...
Sở Phong cảm thấy trong lòng mất mát, bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.
(*) Mông Đỉnh Hoàng Nha: là một loại hoàng trà trồng ở vùng núi Mông Đính thành phố Nhã An tỉnh Tứ Xuyên. Lá trà dẹt có màu vàng nhạt. Vùng núi Mông Đính trồng rất nhiều loại trà, Mông Đỉnh Hoàng Nha là loại nổi bật nhất trong số đó.