Một ngày, đội ngũ hòa thân đi tới Bồ Châu, Bồ Châu cách Trường An không xa. Sở Phong vẫn ở bên cạnh cùng công chúa đánh cờ kịch liệt, song phương đang hô gọi liên tiếp, hiển nhiên đã tới tàn cục, khẩn trương vạn phần, chỉ nghe thấy Sở Phong hét lớn một tiếng: "Mã 7 tiến 9!" Sau đó vung tay cười to:
- Công chúa, mã của tôi đã nhập ngọa tào*, 'tướng' của công chúa đã không thể ra ra được, thắng cục đã định!
(*)ngọa tào: nằm chuồng, tức là đã vào vị trí sát Tướng!
Công chúa không chút hoang mang nói:
- Sở tướng quân, bên cạnh 'mã' của ngươi có 'tốt' của phe mình cản chân mã, làm sao có thể Mã nhập ngọa tào? Sở tướng quân nhớ lầm hả?
Sở Phong ngẩn ra:
- Đâu có, rõ ràng tôi nhớ là đã bình 'tốt' đi rồi mà?
- Đúng là tướng quân đã 'bình' tốt đi, tuy nhiên vừa lúc bình đến chỗ cản chân!
- Không thể nào, 'mã' của tôi vẫn đang mai phục, chính là đợi để nhập ngọa tào, sao lại để tự vướng chân mã? Công chúa nhớ lầm rồi!
- Nếu 'tốt' đó của tướng quân không có vướng chân mã, sao ta lại cho 'xe' đi, để cho 'mã' của tướng quân nhập ngọa tào?
- Tôi bình 'tốt' đánh xe của công chúa, đương nhiên xe của công chúa phải đi!
- Không phải, ngươi bình 'tốt' vướng chân mã nên xe của ta mới đi!
Hai người bắt đầu ngươi một câu, ta một câu tranh cãi, nhất thời tranh đến mức mặt đỏ tới mang tai, những binh sĩ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, vừa muốn cười lại không dám cười, một người là tống giá tướng quân, một người là hòa thân công chúa, nhưng đang vì một bàn cờ mà tranh cãi đến độ không can ra được, thật là thiên hạ kỳ văn.
Hoa Kinh, Hoa Tuấn liên tiếp hướng về Sở Phong nháy mắt, vừa ho khan lại vừa kéo ống tay áo. Sở Phong thì mặc kệ, không đồng ý thoái nhượng chút nào. Công chúa đã hơi giận:
- Bản công chúa là công chúa lưỡng triều, ta nói ngươi cản chân mã thì chính là cản chân mã!
Sở Phong cũng bực bội:
- Tôi là nguyên lão tam triều, tôi nói không cản chân mã thì chính là không cản chân mã!
- Sao ngươi lại là nguyên lão tam triều? - Công chúa khó hiểu.
- Ta là... sao giá, sao nháo, sao chủy, nguyên lão tam 'sao'!
*nguyên lão già mồm cãi:hoho:
Công chúa bật cười "hích hích" và nói:
- Bỏ đi, Sở tướng quân, ván này tính hòa đi?
Hoa Kinh, Hoa Tuấn tức thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng công chúa cũng lui một bước, nhưng Sở Phong không đáp ứng:
- Hòa sao được, mã của tôi đã nhập ngọa tào, chắc chắn là thắng lợi, sao có thể tính hòa được?
- Ngươi muốn thế nào? - Công chúa đã giận.
Hoa Kinh, Hoa Tuấn gấp đến độ liên tục giựt ống tay áo Sở Phong, chỉ thiếu là chưa quỳ xuống đất cầu Sở Phong nhường công chúa thôi. Sở Phong mặc kệ, phất tay áo nói:
- Hai người khỏi cần giúp đỡ công chúa, ta cũng không nhường đâu, ván cờ này công chúa phải đẩy bàn chịu thua!
Công chúa phát cáu:
- Sở tướng quân, bản công chúa đã nhường ngươi một bước, ngươi đừng không biết điều...
Nàng vội im lặng, cũng không nói gì tiếp, hiển nhiên biết mình đã nói hơi nặng lời.
Sở Phong hừ lạnh một tiếng:
- Ừ tôi không biết điều đấy, công chúa thích chơi cờ thì tìm một một người biết điều mà chơi đi, thứ lỗi không phụng bồi!
Nói xong vỗ ngựa bỏ đi.
Hoa Kinh, Hoa Tuấn hướng về bên trong xe nói:
- Công chúa, Sở tướng quân xuất thân giang hồ, trời sinh thẳng tính, xin công chúa đừng trách!
Công chúa không trả lời.
Sở Phong giục ngựa đến trước đi song song cùng với Vương Nguyên, Vương Nguyên nhỏ giọng nói với Sở Phong:
- Sở tướng quân, lại cãi lộn với công chúa hả?
Xem ra dọc theo đường đi đây cũng không phải lần đầu tiên Sở Phong tranh cãi với công chúa, ngay cả Vương Nguyên cũng không thấy lạ lẫm gì.
Sở Phong hừ một tiếng:
- Cô ta kỹ không bằng người, lại còn ra vẻ ta đây là công chúa, ta cũng không phải để mình bị xoay vòng vòng, nói cái gì thì ta cũng là tống giá tướng quân!
Giọng điệu có vẻ như đang cằn nhằn.
Một lát sau, Hoa Tuấn giục ngựa đi tới và nói với Sở Phong:
- Sở tướng quân, công chúa gọi huynh qua đó!
Sở Phong nhướng mày nói:
- Nói cho công chúa, ta đang có chuyện thương lượng cùng Vương đại nhân, đang rất bận!
- Sở huynh, việc này...
Sở Phong quay đầu không để ý tới, Hoa Tuấn buộc phải lui về. Vương Nguyên cũng biết vị tống giá tướng quân này tính tình có lúc như trẻ con nên cũng chỉ cười trừ.
Một lát sau, Hoa Tuấn lại giục ngựa đi tới:
- Sở huynh, công chúa mời huynh qua!
Hắn cố ý nhấn mạnh từ "mời", rất sợ Sở Phong nghe không được.
Sở Phong thấy vẻ mặt Hoa Tuấn khẩn cầu, thế là thong thả cưỡi ngựa tới bên cạnh xe công chúa, giọng ôn hoà nói:
- Công chúa gọi tại hạ tới, không biết có gì phân phó?
Bên trong xe không có trả lời, Sở Phong nhăn mặt nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, đang muốn bỏ đi thì công chúa đột nhiên nói:
- Sở tướng quân, vừa rồi ta nhất thời lỡ lời, nói có hơi nặng, tướng quân đừng để ở trong lòng!
Sở Phong kinh ngạc, không ngờ vị công chúa này lại hạ thấp tư thái để xin lỗi với mình, cảm thấy ngoài ý muốn, cơn giận tức thì cũng nguôi ngoai. Hắn lại nghĩ đến nàng lập tức phải gả đến phiên bang xa xôi, từ nay về sau đoạn tuyệt Trung Nguyên, cô đơn miền tái ngoại, trong lòng không khỏi thương xót, đoạn nói:
- Là tôi nhất thời đã làm công chúa bực mình, tại hạ một giới mãng phu, công chúa đừng trách móc!
- Tướng quân trời sinh thẳng tính, cũng không có mạo phạm gì. Chỉ vì ta sắp phải thân nhập vực ngoại, đoạn tuyệt Trung Nguyên, khó tránh khỏi ưu sầu, nhất thời tùy hứng, vẫn xin tướng quân thứ lỗi!
Sở Phong chợt ngẩn ra, giọng điệu này mang theo vẻ buồn bã mơ hồ, vô cùng quen thuộc, hắn biết mình nhất định đã nghe qua ở đâu, nhưng vẫn nghĩ không ra.
- Sở tướng quân có thể...có thể cùng ta đánh một ván cờ nữa không?
Trong giọng của công chúa lại mang theo ý cầu xin.
Sở Phong trong lòng hơi rung lên, vội nói:
- Có thể cùng công chúa đánh cờ là vinh hạnh của tại hạ, một ván vừa rồi coi như là tại hạ bại bởi công chúa!
- Vậy không được, tướng quân mã nhập ngọa tào, đã là thắng cục, coi như là ta bại bởi tướng quân đi!
- Không! Không! Tại hạ trí nhớ thường không tốt lắm, mã đã bị cản chân, làm sao có thể nhập ngọa tào? Là tại hạ thua!
- Có thể là ta nhất thời nhớ lầm, tướng quân tiềm mã nhập ngọa tào, là ta thua!
- Không! Công chúa nghe qua không thể quên, sẽ không nhớ lầm, là tại hạ thua!
Hoa Kinh, Hoa Tuấn vừa nghe vậy lại thấy không ổn, xem ra sắp ầm ĩ tiếp, vội nói:
- Công chúa, tướng quân, tôi thấy không bằng tính hoà đi?
Sở Phong đang muốn mở miệng, nháy mắt thấy được ven đường có một ám hiệu, trong lòng chợt dấy lên một tia cảnh giác, phất tay quát to:
- Dừng!
Đội ngũ tức thì dừng lại, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Sở Phong, Hoa Kinh, Hoa Tuấn cũng không hiểu gì cả.
- Chuyện gì thế Sở tướng quân? - Bên trong xe truyền ra tiếng công chúa hỏi.
- Không có việc gì, xin công chúa an tâm!
Sở Phong giục ngựa tới chỗ ám hiệu kia xem, ám hiệu mặc dù đã bị mờ đi, tuy nhiên Sở Phong liếc mắt đã nhận ra, bởi vì lúc trước khi hắn bị tính kế bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, bị Cái Bang suốt đường truy sát, chính là loại ám hiệu này đã giúp hắn tránh được Cái Bang chặn giết.
Ám hiệu rất đơn giản, một lưỡi dao giống như kiếm như đao đâm tới đỉnh Phượng Ngọc quan. Phượng Ngọc quan chính là mũ công chúa Đông Thổ khi xuất giá nhất định phải đội, rất rõ, phía trước có người muốn tập kích công chúa!