Cổ Đãng sơn vốn chỉ là một tòa đại sơn cách Tây hồ vài dặm, lúc đầu cũng không có tiếng tăm, nhưng nguyên nhân một người mà cả thiên hạ đều nghe danh —Quỷ Tử Tiên Sinh.
Quỷ Tử Tiên Sinh từ nhỏ say mê cờ vây, từng bái đông thổ đệ nhất quốc thủ làm thầy, không đến hai mươi tuổi đã trò giỏi hơn thầy, gần ba mươi tuổi thiên hạ không gặp địch thủ, thế là bùi ngùi thở dài quy ẩn sơn lâm chuyên tâm nghiên cứu kỳ đạo, tự xưng Quỷ Tử Tiên Sinh.
Bảy năm sau, ông tại Cổ Đãng sơn bày ván cờ, mời thiên hạ kỳ sĩ đến phá giải. Những người có kỳ đạo tốt đều bôn ba đến xem cho biết, thế là tất cả đều tập trung tại Cổ Đãng sơn, muốn xem sự kỳ diệu của ván cờ. Ván cờ quả thực tinh diệu tuyệt luân, bày ra bảy ngày nhưng không có một người có thể phá được, cuối cùng vẫn là Quỷ Tử Tiên Sinh tự mình xuất thủ phá ván cờ của mình, mọi người ai cũng khen ngợi.
Từ đó sau mỗi lần cách bảy năm, Quỷ Tử Tiên Sinh sẽ đến Cổ Đãng sơn bày thế cờ. Lúc đầu chỉ là một số người có kỳ đạo tốt đến thưởng thức, sau đó càng ngày càng nổi danh, ngay cả những giang hồ nhân sĩ có tiếng cũng đều hâm mộ tiếng tăm tiến đến quan sát, cuối cùng trở thành một sự kiện lớn của võ lâm. Tuy nhiên Quỷ Tử Tiên Sinh đã bày cục năm lần, hơn 30 năm, đến nay còn chưa gặp được người có thể phá cục, mỗi lần đều là chính ông tự xuất thủ phá cục, lần này chính là lần thứ sáu Quỷ Tử Tiên Sinh tại Cổ Đãng sơn bày ván cờ.
Sở Phong đi ở trên sơn đạo, ven đường có không ít giang hồ nhân sĩ giống như hắn vội vàng lên núi nhìn ván cờ. Sở Phong đi cũng không gấp, thậm chí có chút như dạo chơi, bởi vì hắn muốn tiện đường thưởng thức một chút phong cảnh Cổ Đãng sơn, mặc dù không phải rất đẹp, nhưng hắn là người thích như vậy.
- Công tử, có thể nhường đường một chút được không?
Phía sau bất chợt truyền đến một giọng nói thanh thúy.
Sở Phong xoay người nhìn, trước mắt là một vị nữ tử yểu điệu, một bộ thanh bào, đầu đội thanh sa quan ,bên nón rủ xuống một vòng lụa mỏng xanh, che khuất cả khuôn mặt. Một trước một sau là hai tỳ nữ xinh đẹp, mở miệng chính là tỳ nữ đi phía trước.
Thì ra Sở Phong đang đứng ở một đoạn sơn đạo khá là chật hẹp, hầu như chỉ cho phép một người đi qua, hắn thảnh thơi bước đi thong thả như vậy, chính là đang cản đường.
Hắn vội vã nép sang một bên, chắp tay, nói:
- Mời!
Tỳ nữ kia đi qua, thanh bào nữ tử khi đi qua bên người Sở Phong thoáng hạ thấp người, đại khái là cảm tạ Sở Phong đã nhường đường. Sở Phong chỉ cảm thấy một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người thanh bào nữ tử bay tới, nhất thời cảm thấy thoải mái, nhịn không được hai mắt nhìn nàng, đáng tiếc che khuất khuôn mặt, nhìn không thấy hình dạng.
Sở Phong lên đến đỉnh núi, trên đỉnh núi từ lâu tập hợp một nhóm võ lâm nhân sĩ cùng người say mê kỳ đạo, có cả các thanh niên đệ tử các môn phái, cũng có thế gia đệ tử danh môn vọng tộc, còn có các anh hùng tài tuấn đến từ tam sơn ngũ nhạc. Bọn họ hoặc hàn huyên, hoặc ôn chuyện xưa, hoặc nói chuyện phiếm, thậm chí còn có đang quyền tới chưởng vung, luận bàn với nhau, thập phần náo nhiệt.
Sở Phong thấy thanh bào nữ tử cùng hai gã tỳ nữ lúc nãy đang đứng tại một chỗ, không có cùng người bên ngoài nói chuyện, cũng không có nhìn xung quanh, chỉ lẳng lặng chờ. Mọi người hiển nhiên cũng không biết lai lịch bọn họ, thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, nhỏ giọng nghị luận.
Sở Phong đi vào đoàn người, thấy bên cạnh đứng một vị công tử, thân hình thon dài tuấn mỹ, đang nhìn nhóm người thanh bào nữ tử kia, hình như có chút suy nghĩ. Sở Phong thấy y mặc thâm tử sắc trường y, khoác một bộ thâm tử sắc áo choàng, phiêu sái tuấn dật; mà tướng mạo đẹp như ngọc, tuấn mỹ phi phàm, vẻ mặt lịch sự, hào hoa phong nhã, làm như thế gia công tử.
Sở Phong nhịn không được nhìn thêm vài lần, công tử này đã nhận ra, bèn hướng Sở Phong mỉm cười, dáng tươi cười đó vừa thanh tú mê người, thậm chí còn mang theo vài phần diễm lệ.
Y hướng Sở Phong chắp tay, nói:
- Tại hạ Cô Tô Mộ Dung, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?
Thanh âm lịch sự, thập phần thanh nhã.
Sở Phong vội vã chắp tay nói:
- Tại hạ Sở Phong, có lễ.
- Nguyên lai là Sở huynh, thất kính thất kính!
Câu này của Mộ Dung chỉ là nói khách sáo bình thường, Sở Phong lại kỳ quái nói:
- Ngươi nghe qua tên của ta sao?
Mộ Dung ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Sở Phong không biết làm sao trả lời.
Sở Phong biết là hiểu lầm, ngượng ngùng cười, hỏi:
- Mộ Dung huynh chính là đệ tử Mộ Dung thế gia?
Mộ Dung gật đầu, hỏi:
- Xin hỏi Sở huynh sư thừa nơi nào?
- Lão đạo sĩ!
Sở Phong đáp.
Mộ Dung ngạc nhiên, hỏi:
- Lão đạo sĩ... là sư phụ ngươi?
Sở Phong nói:
- Không phải, sư phụ là sư phụ, lão đạo sĩ là lão đạo sĩ. Sư phụ không phải lão đạo sĩ, lão đạo sĩ không phải sư phụ.
Mộ Dung thật là bị hắn lộng hồ đồ, bèn hỏi:
- Xin hỏi lão đạo sĩ là ai?
Sở Phong đáp:
- Lão đạo sĩ chính là lão đạo sĩ.
Mộ Dung cảm thấy Sở Phong có chút quái lạ, cho rằng hắn không muốn tiết lộ lai lịch, vì vậy cười cười, không hề truy vấn, chuyển hướng hỏi:
- Sở huynh chính là sơ thiệp giang hồ?
Sở Phong trợn mắt ngạc nhiên nói:
- Đúng vậy! Ngươi làm sao biết được?
Mộ Dung cười cười, không có lên tiếng, y rốt cuộc nhìn ra thì ra tiểu tử này có chút ngớ ngẩn.
Sở Phong nói:
- Lão đạo sĩ gọi xuống núi lang bạt một phen, nếu như không có tiền đồ sẽ không được gặp lão. Ta sau khi xuống núi không biết đi nơi nào, nghe nói có cao nhân tại Cổ Đãng sơn bày hạ ván cờ, vô cùng náo nhiệt, con người ta rất là ham chơi, cho nên liền tới đây!
Mộ Dung thấy Sở Phong thẳng thắn cởi mở, bỗng nhiên sinh hảo cảm, bèn nói:
- Ta cũng vậy lần đầu tiên tới nơi này xem ván cờ, Sở huynh có phải đối với kỳ đạo rất có nghiên cứu?
Sở Phong nói:
- So với lão đạo sĩ kém xa, tuy nhiên lão đạo sĩ nói kỳ đạo của ta cũng không tệ, tương lai khẳng định sẽ vượt lên cả lão.
Mộ Dung nở nụ cười, thầm nghĩ: hắn trái một câu lão đạo sĩ, phải một câu lão đạo sĩ, sợ rằng dạy hắn võ công thật đúng là lão đạo sĩ, nhưng chính hắn cũng không biết lão đạo sĩ là ai.
Sở Phong lại nói:
- Vốn có lão đạo sĩ kêu xuống núi là chuyện thứ nhất, phải đi Giang Nam tiêu cục chúc mừng đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, rồi đi kết bạn giang hồ bằng hữu , tuy nhiên ta thấy cách chúc thọ còn có một đoạn thời gian, cho nên trước hết tới nơi này đi dạo. Ai, ngươi biết Giang Nam tiêu cục chứ?
Mộ Dung nhịn cười, gật đầu nói:
- Giang lão tiền bối đức cao vọng trọng, gia phụ cũng căn dặn ta cần phải đi trước mừng thọ Giang Nam tiêu cục.
Sở Phong vui vẻ nói:
- Vậy thật tốt quá, chúng ta có thể dọc đường kết bạn đồng hành, ta đang không biết được làm sao đi Giang Nam tiêu cục, huynh biết đường chứ?
Mộ Dung hầu như lại muốn cười lên, nói:
- Sở huynh đừng trách móc, ta có một số việc khác trong người, sợ rằng không thể đi cùng Sở huynh được.
- Ôi!
Sở Phong có chút thất vọng lên tiếng.
Mộ Dung thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, bèn nói:
- Không bằng ta sai một bổn gia đệ tử tiễn huynh một đoạn đường?
Sở Phong sang sảng cười, nói:
- Không cần, huynh xem ta có hai cái đùi, còn có một cái miệng, còn sợ đi không được sao?
Mộ Dung nở nụ cười.
Sở Phong nhìn phía thanh bào nữ tử bên kia, hỏi Mộ Dung:
- Ta thấy huynh vừa rồi nhìn bọn họ, ngươi nhận thức bọn họ sao?
Mộ Dung lắc đầu, nói:
- Không nhận ra, ta chỉ cảm thấy bọn họ hình như không phải nhân sĩ Trung Nguyên.
- A? Huynh nói nàng vì sao phải che khuất khuôn mặt không cho người khác nhìn?
"..." Mộ Dung lại không biết làm sao trả lời, tâm trạng thầm nghĩ: tiểu tử này vấn đề hỏi sao cổ quái như vậy, người trong võ lâm, nhất là nữ tử, che mặt hành tẩu giang hồ là chuyện hết sức bình thường.
Sở Phong thấy Mộ Dung không đáp, lại hỏi:
- Huynh nói nàng có phải rất đẹp hay không?
- Hả?
Mộ Dung ngạc nhiên nhìn Sở Phong, thực sự nghĩ không ra Sở Phong lại hỏi tới vấn đề như vậy.
- Huynh nói xem?
Mộ Dung hỏi lại.
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Ta đoán nhất định rất đẹp, đáng tiếc bị che khuất khuôn mặt.
Mộ Dung cười nói:
- Sở huynh rất muốn nhìn dung mạo người ta sao?
Ngữ khí pha chút ý trêu chọc.
Sở Phong cười nói:
- Thơ nói 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu' .
- Nhưng 'Cầu chi bất đắc' sẽ 'Triển chuyển phản trắc' .
(cầu không được sẽ trằn trọc)
- Vậy 'Cầm sắt hữu chi, chung cổ nhạc chi' .
(Mong được gẩy đàn cầm sắt với nàng,mong được vui tiếng chuông tiếng trống với nàng)
Mộ Dung nở nụ cười, tiểu tử trước mắt này thực sự thú vị, thậm chí có chút ngây thơ ngớ ngẩn, nếu không có chuyện trong người, mình nhất định sẽ cùng hắn kết bạn đi Giang Nam tiêu cục.
Hoá ra vị Mộ Dung này cũng không phải ai khác, chính là Giang Nam đại công tử của Mộ Dung thế gia, một thân Tử Ẩn Thần Công, danh chấn thiên hạ, được tôn sùng là người đứng đầu võ lâm tam công tử. Ba năm trước đây, chưa tới hai mươi tuổi y đã tiếp quản Mộ Dung thế gia, đảm nhiệm chức vị gia chủ, có thể nói chấn động một thời. Y lấy họ làm tên, tự xưng Mộ Dung, tên chân thực của y không nhiều người biết.
Mộ Dung vốn có chút việc đi ngang qua Hàng Châu, vì vậy tiện đường lên Cổ Đãng sơn xem ván cờ, lại nằm mơ cũng không nghĩ sẽ đụng phải Sở Phong tên tiểu tử sơ thiệp giang hồ có chút ngốc nghếch.
- A, là cô ấy!
Sở Phong bỗng nhiên hô một tiếng, thì ra hắn thấy được một cô gái bạch y như tuyết, đứng ở bên ngoài mấy trượng, đang nhìn qua bên mình, chính là cô gái như thiên tiên kia đã từng trong mưa gặp gở tại Tây hồ.