Tay Sở Phong cầm hai cây Thần Thủy tiễn đồng, tại Thập cửu chiết cốc giằng co với Lãnh Mộc Nhất Tôn, tất cả mọi người không dám tiến lên trước một bước.
"Cát -- cát cát cát -- cát cát -- cát cát cát cát -- "
Thình lình một trận cười quái dị vang lên, quỷ dị cuồng tà, là phát ra từ trong miệng Cuồng Tiếu Thiên. Tiếng cười càng lúc càng quái dị, càng lúc càng cuồng tà, chỉ nghe đã khiến người lạnh sương sống.
- Cát -- cát cát cát cát, ta cũng muốn nếm thử tư vị của Thần Thủy! Cát -- cát cát cát cát!
Cuồng Tiếu Thiên đang cười đột nhiên bay lên, tay phải chụp tới cổ họng Sở Phong, y ra tay thực sự đột nhiên, ngay cả Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng hơi kinh hãi.
Sở Phong vốn đang nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn chằm chằm, Cuồng Tiếu Thiên đột nhiên chộp tới, hắn không biết cách phóng ra Thần Thủy, chỉ có giơ tiễn đồng về phía trước!
"Răng rắc!"
Tiễn đồng bị hữu trảo của Cuồng Tiếu Thiên thoáng phá nát, Thần Thủy phun ra kích lên người Cuồng Tiếu Thiên, còn có vài giọt bắn về phía Lãnh Mộc Nhất Tôn, thân ảnh Lãnh Mộc Nhất Tôn phút chốc biến mất, vội vàng thối lui ba trượng, tới cùng y không dám khẳng định tiễn đồng trong tay Sở Phong là thật hay giả!
"Cát -- cát cát cát -- cát "
Cuồng Tiếu Thiên cười càng thêm điên cuồng, bởi vì y không hề bị gì, Thần Thủy không ngờ không thể gây thương tổn được y chút nào!
Không ai có thể chống đỡ được Thái Nhất Thần Thủy, chỉ có một giải thích, bên trong căn bản không phải là Thần Thủy!
Sở Phong vừa giận vừa hận, thế nào hắn cũng không ngờ được Vi Sương và Tiểu Vũ trên mặt vẫn còn chưa đánh mất nét ngây thơ lại đưa cho hắn hai cây tiễn đồng giả, cơ hồ hắn muốn mở miệng mắng chửi, tuy nhiên Sở Phong còn không có thời gian để mắng bởi vì song chưởng của Cuồng Tiếu Thiên đã đan xen tấp tới!
Sở Phong ném đi cây tiễn đồng còn lại, đẩy song chưởng về phía trước, "Oanh!" Sở Phong bị chấn lùi lại mấy bước, tuy nhiên Cuồng Tiếu Thiên cũng bị chấn trượt về phía sau!
"Oa -- oa oa oa -- "
Cuồng Tiếu Thiên cười gần như cuồng loạn, thân hình lóe lên, vung song chưởng lại lao lên, Sở Phong "Sát" xé đi khôi giáp trên người, muốn lên nghênh đón!
"Bồng!"
Dưới lớp tuyết đọng bên sườn núi đột nhiên bay ra một thân ảnh, phân ra hai chưởng, ""Bành!" tiếp được song chưởng của Cuồng Tiếu Thiên, sau đó hợp bàn tay lại, nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ cười gần như điên cuồng, e rằng đã mất tâm tính, thí chủ không bằng quy y Phật môn, bình tĩnh nội tâm cuồng loạn!
Người đến là một tiểu hòa thượng, với cái đầu trọc lóc bóng loáng, chính là Vô Giới!
- Oa -- oa oa -- hà -- cát cát cát cát, muốn ta quy y Phật môn, trừ phi Như Lai Phật tổ của các ngươi đích thân tới!
Cuồng Tiếu Thiên giơ lên hữu chưởng vỗ mạnh xuống cái đầu trọc của Vô Giới. Thân hình Vô Giới lóe lên, đẩy ra hữu chưởng, hai người bắt đầu giao thủ.
"Vù vù!"
Hai tên sát thủ của Huyết Ảnh Lâu cũng phi thân lao ra!
"Bồng bồng!"
Hai đạo kiếm quang bay ra từ dưới lớp tuyết đọng, thoáng chặn đứng hai tên sát thủ Huyết Ảnh Lâu, chính là Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư. Luận đơn đả độc đấu, Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư cũng so ra hơi kém đôi chút, nhưng hai người vừa xuất thủ, phối hợp vô cùng ăn ý, mặc dù không thể nói hoàn hảo, nhưng công phòng chuyển hợp, lấy thừa bù thiếu, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hai tên sát thủ Huyết Ảnh Lâu không cách nào thoát được hai người chặn đường, xem ra hai người là dọc đường luận bàn từ Hoa Sơn đến đây.
"Vù!"
Tên sát thủ Thần Phong môn cũng lao tới trước, "Bá" một đạo kiếm quang phá tuyết lao ra, tiếp theo nghiêng người, hai kiếm chặn lại lối đi của sát thủ Thần Phong môn, là Đường Chuyết!
"Vù vù!"
Đông Sơn Khách và Nghịch Thiên Tà cũng xuất thủ, "Bồng bồng!" lại hai bóng người bay ra dưới tuyết, một người bạch y như tuyết chặn đứng Đông Sơn Khách, một người áo choàng màu tím chặn Nghịch Thiên Tà, chính là Ngụy Đích và Mộ Dung!
"Vù vù vù!"
Cửa cốc đột nhiên lại lướt vào ba bóng người, dẫn đầu là một người che mặt bằng khăn mỏng, mặc trường bào, dưới trường bào khảm bảo thạch bảy màu, phát ra tiếng "Leng keng", là Ô Thứ, phía sau là tên võ sĩ Mông Cổ.
Hai mắt Ô Thứ lóe lên, dẫn hai tên võ sĩ Mông Cổ lao tới Sở Phong, "Bổ" một cây trúc đen phá tuyết bay ra ngăn cản ba người, tiếp theo một thân ảnh bay lên, tay nắm lấy gậy trúc đen, chính là tân nhậm bang chủ của Cái Bang Bá Thúc Ngao!
Ô Thứ cũng không biết Bá Thúc Ngao là nhân vật thế nào, thấy một tên ăn mày dám ngăn cản lối đi thì giận dữ, vung lên song trảo xuất ra Mạn thiên trảo ảnh. Bá Thúc Ngao vẫn bất động, gậy trúc trong tay thoải mái duỗi về phía trước, thoáng xuyên qua khe hở giữa trảo ảnh điểm thẳng ngực Ô Thứ. Ô Thứ hoảng hốt thân hình lui về sau, chưa kịp đứng vững thì gậy trúc đã điểm tới bên chân, ả vội lui lại nhưng gậy trúc vẫn liên tiếp điểm tới.
Hai tên võ sĩ Mông Cổ phía sau ả hét lớn một tiếng, hai thanh đại đao trảm về Bá Thúc Ngao, đao phong sắc bén, đều là cao thủ thượng thừa. Bá Thúc Ngao thu lại gậy trúc, "đương đương" đẩy ra hai thanh đại đao. Ô Thứ vừa dừng lại liền vung trảo cùng hai tên võ sĩ Mông Cổ hợp kích Bá Thúc Ngao!
Thiên Diệp, Thiên Tuyết nhìn nhau, vung đao lao tới xe ngựa. Sở Phong vẫn chưa động, mặc cho hai người xẹt qua từ bên người, chỉ quát "Hoa Kinh, Hoa Tuấn!"
Hoa Kinh, Hoa Tuấn phi thân xuống ngựa, thi triển trường kiếm chặn lại Thiên Diệp, Thiên Tuyết.
"Khanh khách khanh khách..."
Theo trận cười như tiếng chuông bạc, Huyền Mộng Cơ dẫn ba đệ tử Yên Thúy cũng xuất thủ. Sở Phong "Cheng" rút ra trường kiếm, đang muốn lao lên, "Vù vù vù..." tám thân ảnh thon thon từ phía sau lướt qua đỉnh đầu mấy binh sĩ hộ giá, thoáng vây quanh Huyền Mộng Cơ kịp ba đệ tử Yên Thúy!
Thì ra chính là Diệu Ngọc đã dẫn Nga Mi thất tử chạy tới!
Sơn cốc phút chốc chưởng phong trận trận, kiếm quang lóng lánh, chiến đấu kịch liệt mấy ngày liền.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn sơn cốc một mảnh hỗn chiến, cũng không kinh ngạc, y khẽ gật đầu, Tả Hữu tôn sứ từ phía sau cũng lướt ra xuất thủ.
"Bồng bồng bồng!"
Dưới tuyết đọng lại bay ra ba bóng người, chặn lại Tả Hữu tôn sứ, chính là Lãnh Nguyệt, Tiêu Dao Tử còn có Mạc Trầm Quang vẻ mặt u ám!
- Tiêu Dao đại ca? - Sở Phong nhịn không được khẽ gọi.
Tiêu Dao Tử một mặt vung chưởng một mặt nói:
- Tiểu tử, làm gì không làm lại muốn làm tống giá tướng quân, thật không biết trời cao đất rộng!
Sở Phong le lưỡi, đây cũng không phải lần đầu tiên Tiêu Dao Tử nói hắn không biết trời cao đất rộng.
Sơn cốc bắt đầu kịch chiến dữ dội.
Sở Phong thực sự cảm động, các bằng hữu của hắn đều tới đây, ngay cả người không phải là bằng hữu cũng tới, thực sự hắn cũng không dám mong mỏi sẽ có người xuất hiện đến giúp mình nữa, nhưng mà võ công thâm bất khả trắc nhất là Quỷ sư gia và Lãnh Mộc Nhất Tôn thì vẫn chưa xuất thủ.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn sang Quỷ sư gia, khẽ cười nói:
- Xem ra tới cùng chúng ta cũng phải ra tay thôi?
Quỷ sư gia khẽ phe phẩy cây Lục Ngọc phiến mà không trả lời, lại đột nhiên chớp động thân hình xuất hiện ở trước người Sở Phong, tiếp đó thoáng phân ra hai đạo thân ảnh đứng ở hai bên trái phải Sở Phong, hai thanh Lục Ngọc phiến chém từ trên xuống thẳng vào Sở Phong!
- Phân Thân Trảm? !
Sở Phong lui gấp, nhưng hai thân hình của Quỷ sư gia còn bám sát, vẫn một tả một hữu chém vào Sở Phong. Sở Phong giơ ngang kiếm ngăn cản phía trái, "Keng" một tiếng, đồng thời thân hình như lưu quang lóe lên vòng tới phía sau thân ảnh khác, khó khăn lắm né qua cây Lục Ngọc phiến chém tới từ bên phải, tuy nhiên phía sau lưng bị chém trúng và đã hiện ra một vết máu!
Sở Phong duỗi trường kiếm đâm thẳng tới thân ảnh phía sau lưng, thân ảnh này phút chốc biến mất rồi nhập vào một thân ảnh khác, sau đó Quỷ sư gia hiện ra, lại thoắt cái phân ra ba quỷ ảnh, một tả một hữu cùng với phía trước chém thẳng Lục Ngọc phiến vào Sở Phong, chính là "Quỷ ảnh tam phân"!
"Keng keng" Sở Phong ngăn hai đạo phiến phong hai bên, nhưng đạo phiến phong chính diện lại ngăn không được, mắt thấy cũng sẽ bị chém ra làm hai thì Mộ Dung đang giao thủ cùng Nghịch Thiên Tà phút chốc biến mất, sau một khắc xuất hiện tại trước người Sở Phong, hai tay giơ lên trên rồi chập lại, tử quang bạo hiện kẹp chặt lấy Lục Ngọc phiến.
Quỷ sư gia hiện thân rồi kéo thẳng Lục Ngọc phiến lên trên, "Ti --" Mộ Dung cảm thấy hai tay giống như bị ngọn lửa thiêu đến bỏng rát. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hắn không đợi Quỷ sư gia phân thân tiếp, cố nén đau, thân hình thoắt cái biến mất, xuất hiện ở phía sau Quỷ sư gia rồi chém tới tả chưởng, thân hình Quỷ sư gia bất động, vung quạt về phía sau, thân hình Mộ Dung lại biến mất rồi xuất hiện bên trái hắn, hữu chưởng chém ngang tới cổ họng Quỷ sư gia. Thân hình Quỷ sư gia vẫn bất động, quạt phẩy về phía trái, thân hình Mộ Dung lại biến mất rồi xuất hiện ở bên phải Quỷ sư gia, hắn phát huy Di Hình Hoán Ảnh đến cực hạn, Quỷ sư gia thủy chung không hề động đậy, một thanh Lục Ngọc phiến dễ dàng chặn lại mỗi một đạo chưởng phong của Mộ Dung.
Nghịch Thiên Tà vốn đang đấu với Mộ Dung, khi Mộ Dung đột nhiên tránh đi, hắn cũng không đuổi theo mà phi thân lao về hướng xe ngựa, Diệu Ngọc quát một tiếng, thân hình lướt tới vung kiếm ngăn cản.
Song chưởng Nghịch Thiên Tà đột nhiên nổi lên một tầng thanh mang vỗ thẳng ngực Diệu Ngọc, Diệu Ngọc rung mạnh trường kiếm, mũi kiếm trạm thêm từng điểm hoa quang đâm vào chưởng phong. Nghịch Thiên Tà thu lại song chưởng, trên mặt bắt đầu nhấp nhoáng thanh quang, sắc mặt hắn vốn xanh đậm giờ lại càng thêm tà dị vô cùng!
Diệu Ngọc hơi run sợ, nhưng kiếm quang vẫn không chậm lại, cuối cùng cũng ngăn chặn được.
Bên kia Mộ Dung đột nhiên chợt hiện ở trước người Quỷ sư gia, hét lớn một tiếng, song chưởng thoáng hiện tử quang vỗ thẳng ngực Quỷ sư gia, khóe miệng Quỷ sư gia khẽ nở nụ cười nhạt, thân hình phân ra, thoáng hiện ra bảy đạo thân ảnh vây quanh Mộ Dung, bảy thanh Lục Ngọc phiến tựa như bảy đạo đao phong đoạt mệnh chém mạnh xuống.