Sở Phong và công chúa tại hang động đi thẳng về phía trước, hai bên ngoại trừ quan tài gỗ, cái gì cũng không có, hang động này hình như cũng không có phần cuối. Không biết đi bao lâu, phía trước đột nhiên mơ hồ hiện ra bạch quang.
Hai người vừa mừng vừa sợ, không ngờ đi xuyên qua vách núi, đã đi tới cửa ra!
Quan tài hai bên vách động dần dần không thấy nữa, nhưng hai người càng tới gần cửa ra càng cảm thấy giống như đã từng quen biết, hình như vừa mới đi qua đây.
Công chúa rốt cuộc mở miệng hỏi:
- Sao lại giống hệt như cửa vào?
Sở Phong cũng muốn hỏi như vậy, nhưng không dám hỏi ra tiếng, vì hắn sợ sẽ làm cho công chúa lo lắng.
Hai người rốt cuộc đi tới cửa ra, nhất thời trố mắt đứng nhìn!
Cửa ra này giống y chang như cửa vào từ vách đá, hai người vội thò người ra cửa động để nhìn bên ngoài, càng kinh hãi đến ngẩn người, cảnh vật bốn phía vẫn y như vậy, không sai, cửa ra này căn bản là cửa động mới đi vào từ vách đá.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ họ đi lâu như vậy lại trở về cửa vào? Không thể nào được, họ rõ ràng đi thẳng về phía trước mà, tới cùng là chuyện gì?
Sở Phong chậm rãi hướng ánh mắt về phía dưới cửa động, quả nhiên thấy được một gốc cây tùng, giống y chang như cây tùng vừa rồi khi vào động, nhưng khác là nó không bị gãy đôi!
Phía sau lưng hai người "ào ào" toát ra mồ hôi lạnh, công chúa run giọng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta lại đi trở về cửa vào? Sao có thể được nhỉ? Chúng ta đi thẳng về phía trước mà? Cây tùng kia...
Sở Phong liếc mắt thấy được khối nham thạch màu xanh trắng trên vách động bên trái chỗ công chúa đứng, hai mắt vui mừng, nói:
- Công chúa, nơi này không phải là cửa vào đâu, cô xem, trên khối đá nham thạch không có chưởng ấn!
Công chúa vội xoay người lại, nhìn thấy ở giữa khối nham thạch màu xanh trắng trước mắt mặc dù cũng có một lỗ thủng nhỏ hơn cả ngón út, tuy nhiên quả thực không có chưởng ấn tay trái như cái kia!
Công chúa thoáng yên lòng, thì ra bóng sợ gió một hồi, đang muốn mở miệng, đúng lúc này, từ lỗ thủng trên khối đá nham thạch đột nhiên thò ra một đầu rắn màu xanh, và táp thẳng tới cổ họng công chúa!
Công chúa "A" la hoảng lên, Sở Phong một tay ôm công chúa kéo về phía sau, tả chưởng vỗ mạnh ra!
"Ba!"
Bàn tay kích mạnh lên chính giữa khối đá, trong nháy mắt, Sở Phong và công chúa đều chấn động trong lòng, cả hai đều ý thức được cái gì!
Sở Phong chậm rãi thu hồi tả chưởng, mồ hôi lạnh từng giọt thấm ra từ thái dương, chính giữa khối đá nham thạch màu trắng xanh thình lình lưu lại một thủ ấn, khắc ở trên lỗ thủng, sâu tới một tấc!
Hai người lạnh cả sương sống, công chúa run giọng nói:
- Sở tướng quân, ta... chúng ta nên...quay trở lại đi chứ? - Giọng điệu đã mang theo ý cầu xin.
Sở Phong cũng không dám suy nghĩ nhiều, kéo theo công chúa và xoay người đi vào bên trong động. Hai người đi thẳng về phía trước, dưới hai bên vách động lại bắt đầu hiện ra từng cỗ quan tài gỗ, cũng giống y như tình cảnh khi vừa đi vào.
Hai người không dám nhìn nhiều, chỉ cất bước đi về phía trước, không biết đi bao lâu, phía trước lại mơ hồ có bạch quang chiếu tới, mà quan tài ở hai bên vách động cũng dần dần không thấy nữa, lại là cái loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Cước bộ của hai người không hẹn mà cùng chậm lại, thấp thỏm từng bước một tiếp cận cửa động. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vẫn là cửa động giống y chang nhau, cảnh vật bên ngoài vẫn giống nhau như đúc, trên khối đá nham thạch màu trắng xanh bên trái cửa động vẫn in một dấu chưởng ấn tay trái vô cùng xa xưa.
Sở Phong đi qua, công chúa nắm chặt cánh tay phải Sở Phong, nào dám rời khỏi nửa bước! Sở Phong giơ bàn tay trái lên, từ từ ấn lên khối đá nham thạch, công chúa mở to mắt dõi theo, thân thể khẽ run lên, cả cửa động cơ hồ muốn bị ngạt thở.
Sở Phong ấn lên tả chưởng, khi so thì không sai chút nào chưởng ấn ở trên khối đá nham thạch.
"A!"
Công chúa khẽ la lên, cơ hồ kinh hãi đến ngất xỉu, cả người yếu ớt ngã vào người Sở Phong, run giọng nói:
- Sao...sao có thể? Chưởng ấn này là ngươi... ngươi in vào?
Sở Phong cũng cảm thấy quỷ bí, hắn thò đầu nhìn ra ngoài cửa động, phía dưới vẫn thấy được gốc cây tùng, và cây tùng quả thực đã bị gãy, chỉ còn một đoạn ngắn nhô ra ngoài vách đá.
Sở Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng trở lại trong hiện thực.
- Công chúa, chúng ta đã trở lại cửa vào như lúc đầu rồi, không có việc gì đâu!
Công chúa nhìn đoạn cây tùng, miễn cưỡng đứng lên, hai mắt vẫn còn thấy bất an.
Sở Phong nói:
- Công chúa chờ ở đây một lát vậy, để tôi bò lên trên đỉnh núi xem sao rồi sẽ quay lại cứu công chúa!
- Tướng quân, ta...
Công chúa nắm chặt cánh tay hắn, đôi môi run run, cả người cũng run rẩy.
Sở Phong biết nàng nhất định là sợ hãi quá độ, vội kéo chặt lấy nàng, nắm bàn tay nàng nói:
- Công chúa yên tâm, tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu, tôi sẽ nghĩ biện pháp mà!
Một lát sau, Sở Phong thấy công chúa vẫn kinh hoàng bất định, bèn hỏi:
- Công chúa nhận ra tôi từ khi nào vậy?
Công chúa nói:
- Chính là đêm đó tại Ngọc Môn quan, lúc tướng quân gấp ly rượu!
-A!
Sở Phong vỗ đầu:
- Ngu thật, trong thiên hạ nào có người chỉ nhìn một lần thì đã biết gấp ly rượu rượu đâu, tôi hẳn là sớm nghĩ đến là cô rồi, ngu, rõ thật là ngu, ngu ngu ngu ngu!
Sở Phong nói liền hơn mười từ "ngu", công chúa nhịn không được cười khì:
- Tướng quân còn nói như vậy, không ngu cũng biến thành mình ngu luôn!
Sở Phong bật cười, công chúa hỏi:
- Tướng quân cũng chưa từng thấy qua dung mạo của ta, vì sao mới nhìn đã nhận ra ta rồi?
Sở Phong nói:
- Hai mắt công chúa trong như thu thủy, sáng như ánh sao trên trời, sao tôi lại không nhận ra được, huống hồ vẻ u sầu ở trên trán công chúa, thực sự làm cho người khác không thể quên được!
Công chúa sóng mắt lưu động:
- Như vậy thì, phương thuốc ngày đó ngươi kê cho ta tới cùng không có hiệu quả hả?
- Không thể nào?
Sở Phong nghiêm trang hỏi:
- Công chúa đã án theo phương thuốc của tôi để sắc thuốc chưa?
Công chúa mỉm cười lắc đầu, Sở Phong bèn nói:
- Thế thì đúng rồi, cô không dùng hai chén nước cô lại của nửa thùng nước, đương nhiên không thấy hiệu quả, lần sau để tôi tới sắc cho công chúa vậy!
Công chúa bật cười:
- Ngươi tới sắc?
- Đương nhiên, công chúa không tin?
Công chúa chỉ cười, không nói gì.
Sở Phong thấy sắc mặt công chúa đã từ từ bình tĩnh trở lại, thế là hắn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt rơi vào trên thân cây tùng bị gãy, tức thì có chủ ý, mặc dù điều đó có chút mạo hiểm.
Tay trái Sở Phong ôm lấy eo công chúa, tay phải rút ra trường kiếm, nói:
- Công chúa ôm chặt lấy!
Công chúa hơi xấu hổ, hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng Sở Phong. Sở Phong nhảy xuống phía dưới và rơi vào trên thân đoạn cây tùng kia, rồi lại dùng lực đạp mạnh, đoạn cây này cuối cùng chịu không nổi, cả cây bị Sở Phong đạp xuống sườn núi. Tuy nhiên bằng vào lực đạp, hai người bay lên đỉnh núi, có điều khi cách đỉnh núi một trượng thì thế đi đã hết, Sở Phong "cheng" rút ra trường kiếm cắm vào khe núi, ngập thẳng đến chuôi kiếm, tay trái ném công chúa lên phía trên, tay phải thì vỗ vào chuôi kiếm, thuận thế rút trường kiếm về, đoạn lăng không bay lên đỉnh núi, đưa tay nhẹ nhàng tiếp được công chúa.
- Công chúa không sao chứ?
Công chúa vừa rồi cưỡi mây đạp gió một trận, còn chưa hết kinh hồn:
- Ta... ta không sao!
- Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta đi mau thôi!
Công chúa gật đầu, hai người đi một đoạn thì Sở Phong nói:
- Đi đường lớn sợ rằng bị người phát hiện, chi bằng chúng ta đi sơn đạo, dù sao thì đã đến chân núi Thiên Sơn, thế nào cũng có thể đi tới chỗ của đại quân Tây chinh!
Công chúa nói:
- Ngươi quyết định đi!
Vì vậy hai người đi theo đường núi, lần này Sở Phong thực sự là tự cho là thông minh, hai người đi trên núi nửa ngày, khi trời sắp vào tối, chuẩn bị xuống núi tìm nơi ngủ trọ, nhưng thế nào cũng tìm không thấy đường xuống núi.
Công chúa ngạc nhiên:
- Sở tướng quân vốn là người trong giang hồ, hẳn là thường hành tẩu tại sơn lâm, tại sao lại tìm không thấy đường xuống núi?
Sở Phong cười khổ:
- Công chúa không biết đấy thôi, con người tôi đối với phương hướng rất chậm chạp, chuyển mấy vòng thì đã phân không rõ đông nam tây bắc, bình thường hay bị lạc phương hướng, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ lại trên núi rồi!