Sở Phong và công chúa đã ở trên núi qua một đêm, ngày hôm sau khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, khí trời lại trở nên ấm áp.
Công chúa mở mắt ra, thấy mình còn tựa trên người Sở Phong, mà Sở Phong đang ngủ say, khóe miệng còn mang theo một tia cười rất ngây thơ, cũng không biết có phải đang nằm mơ không.
Sở Phong mấy ngày liền vì bảo vệ mình, chưa từng một đêm ngủ yên giấc, thể xác và tinh thần bị tiêu hao, tối hôm qua lại truyền khí sưởi ấm cho mình cả đêm, nhất định sẽ rất mệt.
Nàng nhẹ nhàng đứng lên, cầm chiếc áo khoác thanh lam trên người mình phủ lên người Sở Phong, sau đó nhìn quanh khắp nơi, xa xa gió tuyết liên miên, xung quanh tuyết trắng một màu, thanh tùng thúy bách đều đọng đầy tuyết, hai chân bước trên tuyết đều có cảm giác mềm mại như bông, mọi thứ đều trắng tinh, trong lành và an bình.
Công chúa thấy củi lửa đã tắt, bèn tìm quanh thêm một số củi khô, chất đống lên, nhóm lên một đống lửa, lại dùng nhánh cây bắt đầu nướng mấy con thú rừng còn thừa từ hôm qua.
Có lẽ là ngửi được mùi thơm, Sở Phong khịt khịt mũi, sau đó mở mắt ra, thấy ngay công chúa đang đang ở bên cạnh đống lửa nướng thú. Hắn kinh ngạc nói:
- Công chúa cũng biết nhóm lửa hả? Còn đi kiếm được nhiều củi như vậy?
Công chúa nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là một công chúa điêu ngoa y phục đưa tay, cơm đưa tới mồm hay sao?
Sở Phong cười ngây ngốc, công chúa đưa qua một nhánh cây trong tay:
- Nếm thử mùi vị của ta nướng coi thế nào?
Sở Phong tiếp nhận, vừa nhìn liền nói:
- Rất có tiến bộ, quả nhiên chỉ qua một đêm đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa!
- Thật sao? - Công chúa sóng mắt lưu chuyển.
- Đương nhiên, ít nhất không có bị cháy!
- Ôi? Ta quên mất là ngươi thích ăn cháy, đưa đây để ta nướng nó cháy rồi lại đưa cho ngươi?
Sở Phong liền nói:
- Không cần, tối hôm qua ăn đủ rồi, không cần ăn cháy nữa!
Công chúa bật cười "hích hích".
Sau khi hai người ăn xong lại tiếp tục lên đường, đi được hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được đường xuống núi, hai người trở lại trên đường lớn, Sở Phong kinh hỉ nói:
- Công chúa, chúng ta có thể chạy đến chỗ đại quân Tây chinh rồi.
Công chúa thì thờ ơ nói:
- Đúng vậy, rốt cuộc Sở tướng quân có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Sở Phong ngẩn ra, không nói gì tiếp. Hai người dọc theo con đường đi thẳng về phía trước, nhất thời đều lặng lẽ không nói.
Chạng vạng, hai người tới một trấn nhỏ, thị trấn mặc dù không lớn những cũng tương đối náo nhiệt. Hai người đang muốn tìm một quán trọ để dùng cơm nghỉ ngơi, lại thấy đầu phố phía trước có một số người đang tụ tập, không biết đang xem cái gì.
Hai người hiếu kỳ, khi đến xem thì thấy có ba người, hình dáng tướng mạo khá giống nhau, hình như là ba huynh đệ, mỗi người cưỡi một con ngựa, song song đứng ở đầu phố, hai tay ghìm chặt dây cương, đứng đó không hề động đậy.
Cạnh đầu phố còn buộc một con ngựa, cao to khoẻ mạnh, là một con tuấn mã.
Sở Phong quái lạ, vừa hỏi thì biết thì ra ba người này quả nhiên là ba huynh đệ, mỗi người có một con ngựa. Cha của họ vừa mới qua đời, có để lại một con tuấn mã, chính là con đang buộc ở bên cạnh. Di ngôn khi lâm chung của người cha là để cho ba huynh đệ đua ngựa một dặm, ngựa của ai chậm nhất thì sẽ để lại con ngựa kia cho người đó.
Vì vậy ba huynh đệ theo di ngôn của người cha tỷ thí đua ngựa, nhưng cả ba người đều hy vọng đạt được con tuấn mã kia, vì vậy ba người đều ghìm chặt dây cương, ba con ngựa cứ từ sáng đến tối đứng nguyên xi một chỗ không lay động, ngày ngày như thế, hôm nay đã là ngày thứ ba nhưng vẫn chưa có kết quả gì.
Sở Phong nghe xong, nhíu mày nói:
- Từ trước đến nay chỉ có tỷ thí ngựa nhanh, nào có tỷ thí ngựa chậm, rõ ràng là làm khó người mà!
Công chúa lại mỉm cười và nói:
- Ta có biện pháp!
- Biện pháp gì?
Thế là công chúa thì thầm vài câu với Sở Phong, Sở Phong vỗ tay một cái đét:
- Diệu! Diệu!
Lập tức hắn đi tới trước ba huynh đệ và nói:
- Muốn tỷ thí ngựa của ai chạy chậm nhất, rất đơn giản, chỉ cần để lão đại cưỡi ngựa của lão nhị, lão nhị cưỡi ngựa của lão tam, lão tam cưỡi ngựa của lão đại, sau đó tỷ thí là được!
Ba người vừa nghe vậy, rồi lại nghĩ ngợi, tức thì mừng đến tận lông mày, sau đó án theo cách của Sở Phong nói đổi lại ngựa, vừa rồi còn ghìm cương niết roi, lập tức mỗi người đều tinh thần phấn chấn, giơ roi đợi quất.
Lão đại nói:
- Tiểu huynh đệ, mời giúp chúng tôi phát lệnh!
- Được! Tôi đếm từ một đến ba nha, các người bắt đầu tỷ thí! Một... hai... hai rưỡi...ba!
Ba huynh đệ tức thì giơ roi giục ngựa, hăm hở tranh lên trước, không cam lòng bị bỏ lại, chớp mắt ba con ngựa đã chạy ra khỏi đầu phố.
Chạy được đoạn đường thì mới vòng trở lại, kết quả lão đại về cuối cùng, bởi vì con ngựa gã cưỡi chính là của lão tam, nói cách khác ngựa của lão tam chậm nhất, cho nên con tuấn mã do người cha để lại sẽ thuộc về lão tam.
Lão tam tất nhiên là mặt mày rạng rỡ, lão đại, lão nhị cũng rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng giải quyết xong nguyện vọng của người cha đã khuất. Sở Phong và công chúa cũng rất hài lòng, đang chuẩn bị đi thì lão đại đã đi tới và chắp tay nói với Sở Phong:
- Tôn phu nhân thực sự là kiến thức hơn người, ba huynh đệ chúng tôi cuối cùng cũng giải quyết xong nguyện vọng của lão phụ.
Công chúa đỏ mặt, Sở Phong vừa muốn giải thích, nhưng chợt nghĩ lại, cười nói:
- Huynh đài khách khí rồi, tiện tay làm mà thôi!
Lão đại nói:
- Tôi thấy hai vị là người từ bên ngoài đến đây, nếu như không chê, chi bằng đến sơn trang của chủ nhân chúng tôi ngồi chơi, trang chủ chúng tôi thường ngày rất hiếu khách, rất thích kết giao bằng hữu giang hồ.
Lão nhị, lão tam cũng tới tiếp lời, thì ra phụ thân của ba huynh đệ này là quản gia của một trang viên nơi đây, ba huynh đệ cũng đang làm việc cho trang chủ.
Sở Phong thầm nghĩ: dù sao thì cũng phải tìm quán trọ, không bằng thuận nước đẩy thuần, vì vậy nói:
- Tôi và nội tử(vợ) đành làm phiền quý trang vậy!
Công chúa vừa nghe vậy mặt càng đỏ hơn, hơi cúi đầu, bộ dạng thẹn thùng.
Ba huynh đệ vô cùng cao hứng dẫn hai người tới một trang viên, trang viên này rất lớn, không thua gì trang viên của Đường môn, xem ra vị trang chủ này cho dù không phải là thắt lưng dắt vạn quan thì cũng không phải là nhân vật bình thường.
Vào phòng khách, lão đại đi mời trang chủ, tự có nha hoàn dâng lên trà. Chỉ chốc lát, một trung niên dáng dấp tú sĩ đi vòng trở ra, ăn mặc cũng không lộng lẫy, không giống như là tài chủ thông thường, nhưng chất liệu rất tinh tế, đầu đội phương cân, tướng mạo đoan chính hòa khí, dưới cằm có ba dúm râu.
Y vừa đi vừa cao giọng nói:
- Hai vị hiệp sĩ đến thăm tệ trang, không có từ xa tiếp đón, thứ tội! Thứ tội!
Sở Phong liền đứng lên, chắp tay nói:
- Trang chủ khách khí rồi, tôi và nội tử chuẩn bị lên Thiên Sơn, trên đường đi qua nơi này, đã làm phiền quý trang!
- Hai vị quang lâm, thực khiến tệ trang rực rỡ, còn chưa thỉnh giáo?
- Tại hạ họ Sở, tên Phong. Dám hỏi đại danh trang chủ đây?
Trong mắt trang chủ hiện lên một tia kinh ngạc, đoạn nói:
- Thì ra là Sở huynh đệ, tại hạ phục tính Âu Dương, tự Kính Minh, hai vị mời ngồi!
Trong lòng Sở Phong khẽ động, hắn nhớ tới Mộ Dung đã từng đề cập qua, một tràng biến cố 500 năm trước, Yên Thúy môn một đêm bị diệt, Đường môn bị thương nặng, Âu Dương thế gia chuyển đến Tây Vực, Công Tôn nhanh chóng quật khởi và đã trở thành một trong tứ đại gia tộc.
Chẳng lẽ vị trang chủ này chính là nhất mạch của Âu Dương thế gia rời đến Tây Vực năm đó?
Hắn mặt không biến sắc và nói:
- Thì ra là Âu Dương trang chủ, thất kính! Thất kính!
Mọi người lại ngồi xuống, Âu Dương Kính Minh nói:
- A Đại đã nói chuyện vừa rồi, tôn phu nhân thực sự là tài học hơn người, trang viên của tại hạ cũng không dưới mười trang khách nhưng cũng nghĩ không ra diệu kế như vậy!
Sở Phong nói:
- Trang chủ khích lệ rồi, tuy nhiên nội tử quả thực băng tuyết thông minh, cùng tại hạ thanh mai trúc mã, ta có việc gì khó đều là dựa vào nội tử bài ưu giải nạn!
Mặt công chúa càng đỏ tới bên tai, trong lòng lại vừa bực mình vừa buồn cười, nào có người trước mặt người khác luôn miệng khen thê tử của mình đến vậy!
Âu Dương Kính Minh cười ha ha:
- Nếu nói như thế, tôn phu nhân thực sự là một hiền nội trợ!
Lúc này có một gia nhân đi vào:
- Trang chủ, tiệc rươu đã chuẩn bị xong rồi!
Âu Dương Kính Minh liền đứng lên và nói:
- Hai vị không chê, xin mời ở đây ăn một bữa cơm nhạt?