Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Dương Kính Minh đã chuẩn bị điểm tâm, Sở Phong cũng không nói ra việc Huyền Mộng Cơ lẻn vào phòng.
Ăn xong điểm tâm thì hai người cáo từ,
Âu Dương Kính Minh tự mình tiễn ra ngoài trang:
- Sở huynh đệ xong xuôi mọi việc, nhất định phải đến tệ trang một lần nữa mới được!
- Nhất định!
Sở Phong và công chúa tiếp tục lên đường, rốt cuộc đi tới chân núi Thiên Sơn, chỉ thấy bốn phía quần sơn phập phồng, khắp nơi một màu trắng xóa, phong cảnh tươi đẹp nói không nên lời.
"Dát -- "
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng phượng hót, Sở Phong ngẩng đầu nhìn, thì ra là con chim phượng kia lại lượn quanh ở trên, đang nhìn hai người chăm chăm.
- Phi Phượng, nếu như con chim này là do muội tới nghênh đón ta thì thật tốt biết bao!
Trong lòng Sở Phong thầm nói, đột nhiên cảm thấy không ổn, ngày đó tại Thập cửu chiết cốc, trước lúc đám người Lãnh Mộc Nhất Tôn xuất hiện chặn giết công chúa, con chim phượng này cũng kêu to một tiếng, hiện tại lại đột nhiên kêu to, chẳng lẽ là đang cảnh báo mình có hung hiểm?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng hét, phía trước đột nhiên chui đâu ra hơn 100 đại hán, mỗi người cưỡi một con ngựa cao to, che mặt, một thân trang phục sơn tặc, cầm trong tay đại khảm đao, đằng đằng sát khí.
Tên dẫn đầu tay cầm một cây trường kích, hung hãn dị thường.
- Giết!
Mấy trăm thiết kỵ trực tiếp lao về phía Sở Phong và công chúa, vung đao chém loạn đâm loạn!
Sở Phong kinh hãi, không ngờ chân núi Thiên Sơn còn gặp phải sơn tặc, lại còn là sơn tặc dũng mãnh đến vậy! Hắn một tay ôm công chúa, một tay vung trường kiếm cổ, dưới gót sắt tả xung hữu đột, nỗ lực xông ra khỏi vòng vây. Tuy nhiên những sơn tặc này hiển nhiên đều là có tố chất huấn luyện, mỗi khi Sở Phong đột phá một bước, lập tức lại có thiết kỵ khác bổ sung vào, một vòng một vòng vây chặt.
Nếu như chỉ mấy trăm sơn tặc này thì Sở Phong cũng không sợ, song chúng có chiến mã xung phong, cực kỳ mạnh mẽ, thiết kỵ có gắn sắt vào móng ngựa đan xen ủi tới thì mặc cho ngươi có chạy đằng trời!
Đúng lúc này, trên núi một đám mây đỏ tựa như liệt hỏa lượn xuống, một tướng quân tay cầm kim thương, cưỡi một con chiến mã đỏ rực, thần uy lẫm lẫm, giống như từ trên trời giáng xuống, thoáng xông vào vòng vây, kim thương trong tay trái đâm phải chọc, không gì cản nổi, nháy mắt đã xông đến trước mặt Sở Phong.
- Phi Phượng!
Sở Phong lần này kinh hỉ quả thực không thể dùng từ mà hình dung, người đến chính là Bàn Phi Phượng mà hắn ngày nhớ đêm mong.
- Lên ngựa!
Bàn Phi Phượng quát.
Sở Phong không dám chậm trễ, kéo công chúa nhảy lên lưng ngựa. Bàn Phi Phượng múa kim thương cắt ra một đạo thương phong, một loạt sơn tặc phía trước bị thương phong cắt cổ họng! Sở Phong cũng không tỏ ra yếu kém, trường kiếm vung lên hai bên, sơn tặc mặt trái, hai bên lập tức bị kiếm phong đánh rớt xuống ngựa.
Bàn Phi Phượng một cây kim thương tả xung hữu sát, tên chạm phải không chết ắt bị thương, như vào chỗ không người, quả thực như thiên tướng lâm phàm, thảo nào được xưng Phi Tướng Quân!
Tên thủ lĩnh tay cầm trường kích thấy một đám thủ hạ của mình bị khều hết xuống ngựa, nhất thời mắt lộ ra hung quang, thúc ngựa đang muốn chặn lại, Bàn Phi Phượng quét qua kim thương, thương phong mạnh mẽ thoáng xẹt qua khuôn mặt gã, xẹt từ bên trái khuôn mặt cho đến bên phải, kéo theo một đạo huyết quang, gã sợ hãi đến độ cả người cứng đơ!
Bàn Phi Phượng căn bản không để ý đến gã, còn đang múa kim thương trái đâm phải chọc, xông lên chém giết, ôi chao! Nàng đâu phải là muốn đột phá vòng vây gì chứ, rõ ràng là muốn dùng thương đâm hết cả đám sơn tặc, một người cũng không để thừa!
Gã thủ lĩnh tay cầm trường kích đột nhiên ý thức được cái gì, đáy lòng phát lạnh, vội quát:
- Là Thiên Sơn Phi Tướng Quân, lui!
Nói xong thúc ngựa chạy đi, những tên khác đã sớm sợ đến mất mật, kéo dây cương cũng phóng đi nhanh như chớp.
Nếu không phải Sở Phong kéo lại, Bàn Phi Phượng còn muốn đuổi theo truy sát, thật sự muốn giết sạch đám sơn tặc đến một người không để sót!
Trên mặt đất ngổn ngang là thi thể, oa! Một vòng chém giết vừa rồi của Bàn Phi Phượng không ngờ đã hất xuống ngựa hơn 100 thiết kỵ, chúng chạy đi hết và chỉ sót lại hai, ba mươi tên, quả nhiên thần uy, phải biết rằng phía sau ngựa còn ngồi hai người Sở Phong và công chúa.
Mà con chiến mã đỏ rực sau một vòng công kích vẫn thần khí đầy đủ, cũng chưa từng thở gấp đến một hơi.
Ba người xuống ngựa, Sở Phong nắm chặt lấy tay Bàn Phi Phượng, thực sự có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói hết với nàng. Bàn Phi Phượng lại "Hừ" một tiếng, vung tay và nói:
- Tiểu tử thối, giờ thì uy phong rồi, làm cả tống giá tướng quân, còn chạy tới Thiên Sơn, lá gan không nhỏ, có chín cái mạng hay là mười cái mạng, là chán sống hay là đã làm thọ tinh công?
Vừa gặp mặt đã bị Bàn Phi Phượng thoá mạ một trận, Sở Phong có chút đờ ra, đi theo thấy Bàn Phi Phượng bĩu môi, trong mắt như giận như oán, biết nàng đang khẩn trương vì mình, liền kéo hai tay nàng và nói:
- Phi Phượng, ta thiên tân vạn khổ đi tới Thiên Sơn, còn không phải là vì gặp muội hay sao?
- Hả?
Bàn Phi Phượng thật không ngờ Sở Phong sẽ lấy lý do như vậy.
- Phi Phượng, muội hiểu ra nhất mà, con người ta không thích tiền tài, không màng danh lợi, sao lại làm quan cho triều đình chứ! Ta làm tống giá tướng quân, nhiều lần trải qua sinh tử, cũng là vì tới Thiên Sơn để gặp muội một lần mà thôi!
- Thật chứ?
Bất kể lời này là thật hay giả, trong lòng Bàn Phi Phượng cũng rất thoải mái, vui đầu gối lên ngực Sở Phong, ôn nhu nói:
- Tiểu tử thối, người ta rất nhớ ngươi!
- Phi Phượng, ta cũng rất nhớ muội!
Sở Phong ôm lấy hai vai Bàn Phi Phượng, có thể hắn một đường chém giết đến đây, tất cả chính là vì giờ khắc này!
Công chúa nhẹ nhàng xoay người, nhìn quần sơn liên miên trắng xoá trước mắt, có chút thất thần.
Bàn Phi Phượng giãy khỏi Sở Phong:
- Đây chính là hòa thân công chúa đó hả?
Công chúa xoay người, hướng về Bàn Phi Phượng hơi hạ thấp người và nói:
- Đa tạ Phi Phượng cô nương cứu giúp!
Bàn Phi Phượng nói:
- Quả nhiên quốc sắc thiên hương, thảo nào có người muốn tranh làm tống giá tướng quân!
Sở Phong vội nói:
- Công chúa phải hòa thân vực ngoại, muội đừng có mà nghĩ ngợi lung tung!
- Hừ! Chỉ sợ có người không nỡ thì có!
Sở Phong vội chuyển đề tài khác:
- Phi Phượng, ngựa của muội thần uy thật đấy!
Bàn Phi Phượng đưa tay vỗ về lông bờm đỏ như lửa, đắc ý nói:
- Đây là Hỏa Vân câu, thiên hạ có một!
- Thảo nào thần uy như vậy! Phi Phượng, sao muội lại kịp thời tới đây vậy?
Phi Phượng nói:
- Ta nghe được tiếng chim phượng khác thường cho nên vội vàng tới đây!
Sở Phong kinh ngạc nói:
- Con chim này là muội nuôi hả?
Bàn Phi Phượng lắc đầu:
- Không phải, nó là thần điểu của Thiên Sơn Phi Phượng tộc chúng ta, nó đã có từ xưa, đã không biết qua bao nhiêu thế hệ!
Nói xong vẫy tay, con chim phượng trên bầu trời vỗ hai cánh bay xuống, lượn quanh trên đỉnh đầu Phi Phượng cách chưa tới một trượng.
Oa! Con chim này vừa giang cánh thì rộng phải tới hơn hai trượng, toàn thân lông chim năm màu, hai mắt rực sáng, cực kỳ thần uy.
Nó quay về Bàn Phi Phượng "dát" kêu to một tiếng, từ từ thu hồi hai cánh rồi hạ xuống lưng Hỏa Vân mã, Hỏa Vân mã quay đầu về phía sau, chim phượng cũng duỗi đầu về phía trước, vô cùng thân mật cọ sát với nhau.
Sở Phong cảm thấy hiếu kỳ, nhịn không được đưa tay đi sờ lông chim, Bàn Phi Phượng giật mình, đang muốn ngăn cản thì thấy chim phượng quay đầu lại nhìn Sở Phong một cái rồi để mặc cho hắn xoa, còn dùng đầu khẽ cọ sát vào mu bàn tay Sở Phong, có vẻ rất thân thiết.
Bàn Phi Phượng vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
- Tiểu tử thối, xem ra chim phượng rất thích ngươi đấy, nếu là người khác, dám chạm vào nó một cái thì nó sẽ lập tức mổ hai mắt người ta!
- Đâu có, nó không dữ chút nào!
Sở Phong vỗ về, đảo mắt thấy thi thể la liệt trên mặt đất, bèn nói:
- Không ngờ chân núi Thiên Sơn cũng có sơn tặc?
- Hừ! Ai nói họ là sơn tặc? Ngươi gặp qua ngựa của sơn tặc có gắn gót sắt chưa?
Bàn Phi Phượng nói rồi dùng thương đẩy ra khăn che mặt của một cổ thi thể, chỉ thấy tên này xương gò má rất cao, mũi hơi dài, con mắt cũng có màu lam, không giống người Trung Nguyên.
- Là người Hung Nô?
Bàn Phi Phượng gật đầu:
- Đều là kỵ binh của tộc Hung nô kinh nghiệm sa trường cả! Hừ! Không ngờ dám chạy đến chân núi Thiên Sơn của ta dương oai, lần sau xem ta không giết chúng không thừa một tên không được!
Sở Phong liền nói:
- Hiện tại muội thiếu chút nữa đã giết chúng một tên cũng không thừa rồi còn gì!
Bàn Phi Phượng thu lại kim thương rồi nói:
- Quái lạ, chúng muốn cưới công chúa, sao lại còn phái người cải trang sơn tặc tập kích giết công chúa?
Trong lòng Sở Phong bỗng dấy lên một nỗi bất an, chính như Phượng tỷ đã nói, nội bộ tộc Hung nô cũng có người một lòng muốn dồn công chúa vào chỗ chết, xem ra cho dù công chúa đến được vực ngoại cũng là sinh tử chưa biết!
Công chúa chợt mở miệng nói:
- Phi Phượng cô nương, nơi này cách đại quân Tây chinh còn xa lắm không?
Bàn Phi Phượng nói:
- Không xa, phía trước vài dặm là tới rồi, để ta đưa hai người đến đó!