Bốn người trở về Phượng Lâm các, kế toán Tiêu vẫn đang ở phía sau quầy hàng gảy bàn tính lóc cóc. Phượng tỷ phân phó tiểu nhị nhanh chóng chuẩn bị một bàn tiệc rượu tại Nghênh Phong đình, kế toán Tiêu ngẩng đầu cười nói:
- Phượng tỷ, tôi biết có thể mọi người sẽ về vào lúc này, tiệc rượu cũng vừa mới chuẩn bị xong rồi.
Phượng tỷ cười nói:
- May có kế toán Tiêu suy nghĩ chu đáo!
Nói rồi cùng mấy người Sở Phong đi lên tầng cao nhất. Sở Phong vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi:
- Phượng tỷ, kế toán Tiêu cũng tới nơi này hả?
Phượng tỷ nói:
- Lần này ta tới Trường An mở chi nhánh nên cần phải thu xếp rất nhiều việc, kế toán Tiêu từng trải thận trọng, cũng làm được chuyện. Qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về Đại Đồng, ở đây còn phải giao do hắn tiếp quản!
Sở Phong không nói năng gì.
Bốn người lên Nghênh Phong đình, quả nhiên thấy một bàn tiệc rượu đã được dọn sẵn. Món ăn đủ các dạng, thức ăn mặn không đồng nhất. Sở Phong, công chúa, Bàn Phi Phượng từ sau khi xuất phát ở Thiên Sơn, dọc theo đường đi vẫn chưa ăn được một bữa ngon, hiện tại đã tìm được Kim nhân, cuối cùng cũng có thể an tâm ăn một bữa.
Sở Phong trước tiên đã như gió cuốn mây tan tấn công bàn tiệc, tay trái cầm một cái đùi gà, tay phải cầm một cánh vịt, bên này còn cắn bánh kẹp thịt, bên kia đã nhét bánh rán vào miệng, hoàn toàn không có dáng vẻ gì cả, dù sao thì hắn càng hài lòng, khi ăn càng không giống ai. Nguồn truyện:
Phi Phượng nói với Phượng tỷ:
- Phượng tỷ xem, hắn chẳng khác nào như một quỷ đói đầu thai!
Phượng tỷ cười nói:
- Sở công tử thoải mái ăn uống, vậy là đã nể mặt Phượng tỷ này rồi!
Sở Phong liền nói với Phi Phượng:
- Có nghe chưa, là ta nể mặt Phượng tỷ đấy chứ! Hai người cứ ăn tí tí một thế, thực sự là không nể tình!
Công chúa không khỏi mím môi cười.
Sở Phong lại nâng ly:
- Lần này có thể tìm được tế thiên Kim nhân, hoàn toàn là nhờ Phượng tỷ tương trợ, ta kính Phượng tỷ một ly!
Bàn Phi Phượng cũng nâng ly lên:
- Ta cũng kính Phượng tỷ một ly!
Công chúa cũng nâng ly nói:
- Lần này nếu có thể may mắn giữ được tính mệnh, hoàn toàn nhờ có Phượng tỷ tương trợ, ta cũng kính Phượng tỷ một ly!
Phượng tỷ liền nâng ly, cười nói:
- Ai dà! Ta thì có công lao gì đâu, đều là công chúa cát nhân tự có thiên tướng! Chỉ cần mọi người thường tới Phượng Lâm các chơi, chính là đã xem trọng Phượng tỷ ta rồi!
Bốn người một hơi uống cạn ly, vô cùng cởi mở.
Phượng tỷ nói:
- Ngày mai là mọi người lên đường?
Sở Phong gật đầu:
- Hiện tại cách kỳ hạn ước định chỉ còn gần một nửa, ta phải nhanh chóng giao Kim nhân cho Tả Hiền Vương!
Phượng tỷ nói:
- Công tử không sợ Tả Hiền Vương một khi đạt được tế thiên Kim nhân, sẽ hiệu lệnh cả Hung Nô xâm phạt Trung Nguyên hay sao?
Sở Phong nói:
- Giờ đây công chúa đã chịu vu thuật uy hiếp, nên cũng không cố được nhiều, huống hồ không giao cho hắn, hắn lập tức sẽ huy quân đông tiến, giờ cũng chỉ có thể thấy một bước đi một bước.
Phượng tỷ không nói gì nữa, tiếp đó lần lượt kính rượu với ba người. Sở Phong và Phi Phượng tất nhiên là ai đến cũng không chối từ, đảo mắt đã uống hơn mười ly, công chúa thì cũng uống tới hai ba ly.
Đang uống vui vẻ, Sở Phong đứng lên muốn đáp lễ Phượng tỷ một ly, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, liền lắc lắc đầu cố ổn định tinh thần, thầm nghĩ: tửu lượng của ta sao lại kém đến vậy?
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh công chúa đột ngột "bịch" ngã lên mặt bàn, trợn mắt nhìn mình, hai tay vô lực buông xuống, tiếp theo Bàn Phi Phượng bên kia cũng "bịch" gục xuống mặt bàn, toàn thân bất động.
Sở Phong mắt hoa cả lên, nhìn sang Phượng tỷ, tiếp theo cũng ngã ngồi lên ghế, cả người vô lực. Phượng tỷ đứng lên, đi tới bên người Sở Phong, thò tay vào trong người hắn lấy ra tế thiên Kim nhân, hai tay cầm lấy, vẻ mặt rất thành kính.
Sở Phong giật mình:
- Phượng tỷ, cô...
Phượng tỷ nhìn Sở Phong:
- Sở công tử, xin lỗi, ta không thể để ngươi giao Kim nhân cho Tả Hiền Vương?
- Vì... vì sao?
- Sở công tử, ngươi hẳn là đã nhìn ra ta là người Hồ!
- Nhưng ta cũng không để bụng cô là ai mà?
- Sở công tử, chắc ngươi không rõ. Năm đó sau khi Hoắc Khứ Bệnh đại phá Hung Nô cướp đi tế thiên Kim nhân, Hung Nô chỉ có thể lui về Mạc Bắc, từ đó suy sụp. Sau đó bởi vì tranh chấp Thiền Vu lần thứ năm, đến nỗi nội loạn không ngừng. Hữu Nhật Trục Vương mới tự lập làm Thiền Vu, dẫn người Nam hạ phụ Hán xưng thần, xưng là nam Hung Nô, mà những người ở Mạc Bắc xưng bắc Hung Nô. Từ đó Hung Nô liền phân thành nam bắc lưỡng bộ. Hán vũ đế thế mới thừa cơ liên hợp nam Hung Nô đánh tan bắc Hung Nô, trục xuất bắc Hung Nô ra khỏi Mạc Bắc, lưu lạc tới vực ngoại, nam Hung Nô từ đó dựa vào nhà Hán, vì thế dung nhập Trung Nguyên, thất lạc khắp các nơi.
- Cô muốn...
- Ta cần tế thiên Kim nhân để hiệu triệu hậu duệ của nam Hung Nô đã thất lạc khắp nơi Trung Nguyên, một lần nữa đoàn kết lại nam bắc Hung Nô!
- Cô là...
- Ta chính là hậu duệ của Hữu Nhật Trục Vương, năm đó đã tự lập làm Thiền Vu!
Cuối cùng Sở Phong đã hiểu, ngày đó mình hộ tống công chúa hòa thân, Phượng tỷ ở trong khu rừng đã có ý tập kích công chúa, xem ra lúc đó nàng cũng muốn phá hư hòa thân, thừa dịp Đông Thổ loạn ly sẽ hiệu triệu nam Hung Nô đã thất lạc các nơi, thảo nào nàng quen thuộc về Hung Nô như vậy!
Phượng tỷ lại nói:
- Sở công tử, nếu như một ngày có thể nhất thống nam bắc Hung Nô, chúng tôi tuyệt đối sẽ không xâm chiếm Trung Nguyên các ngươi!
- Cô...
- Sở công tử yên tâm, đây là rượu Mê Tô ta tự tay điều phối, sẽ chỉ khiến người tạm thời gân cốt mềm yếu, cũng không lo ngại. Chỉ cần nửa canh giờ, tửu lực sẽ tự tán đi.
Phượng tỷ nói xong cất bước đi. Sở Phong gấp đến độ đổ ập người tới, nhưng hai chân mềm nhũn, "bịch" ngã xuống đất, bên thái dương đã bị trầy da.
Hắn vội la lên:
- Phượng tỷ, Kim nhân liên quan đến tính mệnh công chúa, cô không thể lấy đi, tôi xin cô đấy!
Phượng tỷ nhìn sang công chúa một cái, rồi nói:
- Sở công tử, cho dù ngươi giao Kim nhân cho Tả Hiền Vương, Tả Hiền Vương nhất định cũng sẽ không giải chú cho công chúa. Lấy dã tâm bừng bừng của Tả Hiền Vương, một khi lên làm Thiền Vu, tất sẽ dẫn Hung Nô xâm phạt Trung Nguyên, ngươi giao Kim nhân cho Tả Hiền Vương, chỉ sẽ mang đến kiếp nạn lớn hơn nữa cho Đông Thổ. Ta cũng không đành lòng để công chúa chịu lời chú này, nhưng ta đã tiềm ẩn ở Trung Nguyên hơn mười năm chính là đợi cơ hội này, coi như ta có lỗi với công chúa. Sở công tử, ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta, ta cũng không cầu ngươi tha thứ, coi như ta nợ công tử một phần ân tình!
Nói xong xoay người muốn xuống lầu, lúc này một thân ảnh từ dưới lầu lướt lên, cười mỉm nhìn Phượng tỷ, chính là người có sắc mặt vàng vọt, da đồi mồi, kế toán Tiêu.