Diệu Ngọc ngồi xếp bằng tại Xá Thân nhai, phía sau là vách núi cao lớn, trước mắt là biển mây mênh mông. Nàng đặt Thanh Kim thạch lên đỉnh đầu, hai mắt khép hờ, bắt đầu thầm vận Thiền Mộc quyết, rất nhanh tiến vào một mảnh không minh. Ngay khi nàng tiến vào không minh, Thanh Kim thạch màu bích lục trong suốt bỗng nhiên bay lên trên nửa tấc, trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu nàng, tiếp theo tỏa ra một tầng hào quang màu vàng xanh, bao trùm xuống phía dưới, phủ lên toàn thân Diệu Ngọc...
Không biết qua bao lâu, Diệu Ngọc tỉnh lại từ thiền định, vừa mở hai mắt, lộ ra vẻ thanh minh thanh tú. Có tiếng bước chân vang lên, nàng biết là Diệu Tâm đưa cơm tới. Nguồn truyện:
Quả nhiên, Diệu Tâm cầm theo giỏ trúc đang đi tới từ sau vách núi, vừa nhìn hai mắt Diệu Ngọc, kinh hỉ nói:
- Diệu Ngọc, Thiền Mộc quyết của muội lại tiến thêm một tầng rồi?
Diệu Ngọc nói:
- Mới vừa đột phá tầng thứ 8.
Diệu Tâm cười nói:
- Thảo nào sư phụ nói muội thiên tư cao, chỉ thương yêu mỗi muội!
Ăn cơm xong, Diệu Tâm muốn đi, khóe miệng Diệu Ngọc giật giật, muốn hỏi cái gì, lại không mở miệng.
Diệu Tâm cười khì nói:
- Diệu Ngọc, có phải muội muốn hỏi ta cái gì không?
Diệu Ngọc cắn môi, không nói gì.
Chợt Diệu Tâm ghé sát vào bên tai nàng nói:
- Có phải muội muốn hỏi ta... Sở công tử chứ gì?
Gương mặt Diệu Ngọc phút chốc hiện lên một tia đỏ ửng, nhỏ giọng nói:
- Ta nghe sư phụ nói hắn không bị rơi xuống vách núi...
Diệu Tâm cười nói:
- Yên tâm, ta đã giúp muội hỏi rõ rồi, Sở công tử không chỉ không có việc gì, còn bắt công chúa hòa thân đi nữa!
- Hả? Hắn... hắn bắt công chúa hòa thân? Vì sao?
Diệu Ngọc vô cùng kinh ngạc.
Diệu Tâm nói:
- Có hai loại tin tức, một tốt một xấu, muội muốn nghe cái nào?
Diệu Ngọc liền véo lên lòng bàn tay Diệu Tâm:
- Ngươi nói đi.
Diệu Tâm nói:
- Một nói hắn ham mỹ sắc của công chúa, cho nên bắt công chúa đi.
Diệu Ngọc lắc đầu, Diệu Tâm lại nói:
- Một nói Thiền Vu đất Hồ bị ám sát, Tả Hiền Vương muốn chiếm đoạt công chúa, Sở công tử bèn xông vào quân Hung Nô bắt công chúa đi.
Diệu Ngọc không lên tiếng, Diệu Tâm hỏi:
- Diệu Ngọc, muội tin tưởng thuyết pháp nào?
Diệu Ngọc nói:
- Sở công tử không phải là người ham mỹ sắc.
Diệu Tâm cười khì:
- Ta đoán muội sẽ nói như vậy mà.
Nét ngượng ngùng tỏ rõ trên khuôn mặt Diệu Ngọc, không khỏi lấy tay đánh Diệu Tâm một cái.
Diệu Tâm nói:
- Ta thấy muội rất nhanh có thể thấy Sở công tử rồi!
Diệu Ngọc nhìn nàng, Diệu Tâm nói tiếp:
- Nghe nói Tống Tử Đô chuẩn bị cử hành đại hội thi kiếm tại Thanh Thành, đến lúc đó sư phụ nhất định cho muội xuống núi đi tham dự, Sở công tử lại rất thích xem náo nhiệt, nhất định cũng có mặt, đến lúc đó hai người chẳng phải...
Diệu Ngọc đã mắc cở đỏ mặt, đưa tay lại muốn đánh Diệu Tâm, Diệu Tâm lắc mình né, rồi cười "ha ha" cầm giỏ trúc bỏ đi. Diệu Ngọc cầm lấy Thanh Kim thạch, đăm đăm nhìn nó, nàng chung quy cứ cảm thấy khuôn mặt hơi ngây thơ của Sở Phong đang ẩn ở trong Thanh Kim thạch, thỉnh thoảng cười nghịch ngợm với nàng...
***
Tiểu Thư và Thiên Cơ lão nhân đã rời khỏi đường cái, Tiểu Thư bỗng nhiên dừng lại, hỏi:
- Trước đây gia gia không phải đã bói cho công chúa một quẻ, nói công chúa sẽ 'thiên lý tây hành, thê linh vực ngoại' sao, vì sao công chúa không đến vực ngoại?
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Gia gia cũng đang nghi hoặc. Có thể quẻ tượng chưa hiện!
- Quẻ tượng chưa hiện? Ý của gia gia là tới cùng công chúa vẫn phải thân nhập đất Hồ?
Thiên Cơ lão nhân không trả lời, lại nói:
- Nếu không phải quẻ tượng chưa hiện, cũng chỉ có thể là -- quẻ tượng sinh biến!
- Quẻ tượng sinh biến? - Tiểu Thư kinh ngạc: - Quẻ tượng là diễn biến của thiên cơ, sao có thể sinh biến được?
Thiên Cơ lão nhân không lên tiếng.
Tiểu Thư nói:
- Chi bằng gia gia bói thêm một quẻ cho công chúa đi?
Quả nhiên Thiên Cơ lão nhân nhón lấy ba đồng tiền, rồi lắc sáu lần. Thông thường lắc sáu lần là có thể thành quẻ, nhưng sau khi Thiên Cơ lão nhân lắc sáu lần, vẫn còn tiếp tục lắc, lắc một lần lại một lần, hơn nữa càng lắc càng nhanh, tựa như không thể dừng lại.
Tiểu Thư hốt hoảng, quát lên:
- Gia gia!
Thiên Cơ lão nhân thoáng chốc dừng lại, ánh mắt không ngờ mang theo kinh hãi.
- Gia gia, làm sao vậy?
Thiên Cơ lão nhân đăm đăm nhìn ba đồng tiền, không lên tiếng.
- Gia gia, làm sao vậy? - Tiểu Thư lại hỏi.
Thiên Cơ lão nhân vẫn không lên tiếng.
- Gia gia, tới cùng là thế nào? Là quẻ gì?
- Không thể thành quẻ! - Rốt cuộc Thiên Cơ lão nhân mở miệng nói.
- Không thể thành quẻ? Chuyện là sao? - Tiểu Thư càng hốt hoảng.
Thiên Cơ lão nhân chậm rãi nói:
- Thiên hoặc liên chi, không thể là quẻ; thiên hoặc khí chi, không thể là quẻ; thiên hoặc biến chi, không thể là quẻ.
Tiểu Thư vội hỏi:
- Rốt cuộc là 'Thiên hoặc liên chi', 'Thiên hoặc khí chi', hay là 'Thiên hoặc biến chi' ?
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, thở dài:
- Nga Mi Linh Nữ đúng rồi, Sở Phong chính là người đó, hắn đang mở ra thiên kiếp, dẫn phát thiên đạo sinh biến. Sở Phong không thể suy đoán, người bên cạnh hắn cũng không thể suy đoán, cuối cùng tất cả đều không thể suy đoán!
- Hắn... hắn thực sự là người đó?
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Như vậy có thể thấy, sợ rằng Ma Tôn đã bị hắn giải ấn rời khỏi Vân Mộng trạch!
Tiểu Thư hoảng hồn:
- Ma Tôn bị Linh Nữ phong ấn, bằng hắn sao có thể giải được phong ấn? A! 'Vân Mộng hiện, Ma thần xuất', lẽ nào hắn... hắn quả thật đã giải phong ấn rồi?
Thiên Cơ lão nhân trầm ngâm nói:
- Nếu Ma Tôn đã xuất hiện, ngũ nguyên cũng nên sớm hiện thân giang hồ, chỉ có ngũ nguyên tụ hợp, mới có thể chống lại Ma Tôn, nhưng vì sao...
Tiểu Thư nói:
- Ngay từ đầu Thiên Cơ phong đã nói 'Thần vật sạ hiện, ngũ nguyên trùng sinh' ? Ngũ nguyên đến tột cùng là chỉ...
- Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ!
- Thì ra chỉ ngũ hành chi nguyên. Tuy nhiên cho dù ngũ nguyên sống lại, ai có thể khiến ngũ nguyên tụ hợp, chống lại Ma Tôn?
Thiên Cơ lão nhân không lên tiếng, Tiểu Thư đột nhiên nói:
- Gia gia, chúng ta có cần trở về một chuyến không?
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu:
- Chúng ta nên tiếp tục xem bói kể chuyện đi, khi cần trở về thì sẽ tự phải về!
...