Đêm đã khuya, bên trong Ngự Hoa Viên, Hàn Thiết Nhận cầm cây Lục Ngọc Phiến đã ám sát hoàng hậu trong tay xem xét kỹ càng. Trong cây quạt có một một mùi hương rất nhạt, y nhận ra là mùi trong túi hương treo bên hông của nhị vương tử.
- Hàn đại nhân! - Bàng công công từ sau đi tới, vẻ mặt tươi cười.
- Bàng công công? - Hàn Thiết Nhận xoay người lại.
- Hàn đại nhân đang lo lắng về việc của thích khách đó hả?
Hàn Thiết Nhận không lên tiếng, chỉ nhìn cây quạt trong tay.
Bàng công công nói:
- Hàn đại nhân, có một số việc cần phải tra xét minh bạch, nhưng có một số việc nếu như tra rõ, hoàng thượng cũng chưa hẳn sẽ vui đâu!
- Ý của công công là gì?
- Hàn đại nhân là người thông minh, sao lại không rõ ý trong đó?
Hàn Thiết Nhận không lên tiếng.
Bàng công công nói:
- Nếu hoàng thượng đã bảo hàn đại nhân đi Đường môn đòi người, Hàn đại nhân hà tất phải nghịch thánh ý? Huống hồ hoàng thượng sớm tăng áp lực cho Đường môn để thu hồi hai con sư tử đá trước cửa, hiện giờ chính là cơ hội tốt, Hàn đại nhân sao lại đoán không ra tâm tư của hoàng thượng chứ?
Hàn Thiết Nhận vẫn không nói gì.
Bàng công công lại nói:
- Ta biết Hàn đại nhân và Đường môn có chút qua lại, tuy nhiên chuyện quan hệ đến trọng đại, Hàn đại nhân cần phải tỉ mỉ suy tính, vạn nhất thất sách, hối hận thì đã muộn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bàng công công đã rời khỏi. Hai mắt Hàn Thiết Nhận vẫn còn nhìn Lục Ngọc Phiến, suy tư về lời nói vừa rồi: Bàng công công đã nói mọi chuyện rất rõ, muốn mình đừng truy xét về việc ám sát hoàng hậu nữa. Bàng công công là sủng hoạn của hoàng thượng, mà việc này lại rất có khả năng liên lụy tới nhị vương tử, quả thực không phải là việc mình có thể truy xét. Nhưng không tra ra thích khách, cũng chỉ có thể đùn đẩy cho Đường môn...
Tại một nơi hoang dã, Bàng công công và tông chủ Ma Thần tông Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng tại một nơi.
Bàng công công nói:
- Không ngờ tông chủ lại biết dùng đồ giả, thật khiến người không ngờ được!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Ta cũng không ngờ được Bàng công công muốn cây quạt này thì ra không phải vì thưởng thức, lại còn làm việc đại nghịch.
- Tông chủ nói như vậy, sau này sợ rằng sẽ khó mà hợp tác?
- Đã như vậy, mời công công cứ tuỳ tiện!
Hai người cũng không có hành động gì. Sau một hồi trầm mặc, Bàng công công nói:
- Nhị vương tử thật là ngưỡng mộ uy danh của tông chủ, hy vọng có thể gặp một tông chủ một lần. Nếu như nhị vương tử ngày sau đăng hoàng vị, đối với tông chủ cũng rất có lợi, tông chủ nghĩ như thế nào?
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Ai làm hoàng đế ta cũng không quan tâm.
Bàng công công cau mày:
- Nếu như hoàng thượng biết Lục Ngọc Phiến là tông chủ đưa tới, sợ rằng sẽ đối với quý tông bất lợi! Dù sao thiên hạ là thiên hạ của hoàng thượng.
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
- Thiên hạ là thiên hạ của hoàng thượng, nhưng giang hồ không phải là giang hồ của hoàng thượng, tốt nhất công công phải hiểu điểm này.
Lại một trận trầm mặc khiến người nghẹt thở, Bàng công công đột nhiên nói:
- Xem ra giang hồ đã là vật trong bàn tay tông chủ rồi, thật đáng mừng.
Lãnh Mộc Nhất Tôn không lên tiếng, thậm chí cũng không nhìn Bàng công công.
Bàng công công nói:
- Lời nói vừa rồi tông chủ nhất thiết đừng để trong lòng, chúng ta cũng không cần vì việc nhỏ như cây quạt mà làm tổn thương hòa khí, tông chủ nghĩ như thế nào?
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên cười:
- Đó là tốt nhất!
***
Sau khi Bàng công công đi rồi, Phi Ưng mới xuất hiện:
- Hắn cần Lục Ngọc Phiến là vì ám sát hoàng hậu?
- Có lẽ không phải là hoàng hậu.
- À? Chẳng lẽ... là trưởng vương tử?
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, không nói gì.
Phi Ưng nói:
- Tông chủ, hình như hắn muốn mượn sức của chúng ta để trợ giúp nhị vương tử?
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Triều đình tranh chấp, chúng ta không cần nhúng tay vào.
Phi Ưng nói:
- Đỗ đường chủ truyền đến tin tức, Quỷ sư gia bỗng nhiên rời khỏi Thần Thử đường.
Lãnh Mộc Nhất Tôn không lên tiếng.
Phi Ưng lại nói:
- Tống Tử Đô chuẩn bị cử hành đại hội thi kiếm tại Thanh Thành, chỉ sợ là có ý để đối phó chúng ta?
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên cười:
- Tạm thời không cần để ý tới, chúng ta về trước đi.
***
Tại một nơi hoang dã khác có một công tử che mặt đang đứng, hai mắt y màu xám lóe ra vẻ âm lãnh, quản gia An thúc đứng ở phía sau y.
Công tử che mặt nói:
- Nghe nói hoàng hậu bị ám sát, liên lụy tới Mộ Dung thế gia?
An thúc nói:
- Quả thực là như vậy!
- Mộ Dung có phản ứng gì?
- Hình như hắn không hề để ý tới việc này.
- Hử? Hắn đang giả vờ bình tĩnh?
- Việc này...không dễ nói.
Công tử che mặt suy nghĩ một chút mới nói:
- Nếu [Hồi Loan Tàng Anh] là do thêu trang thêu, có thể hắn sẽ dùng thêu trang để gánh tội thay hay không?
An thúc nói:
- Thuộc hạ đoán chừng hắn sẽ không làm như vậy, làm như vậy sẽ khiến Mộ Dung thế gia đánh mất nhân tâm.
- Ừ, ngươi dò xét thử xem ý của hắn! Thử khiến hắn đẩy thêu trang đi gánh tội thay xem sao.
- Vâng!
An thúc trở lại sơn trang, đi tới thư phòng của Mộ Dung, Mộ Dung đang viết thơ. An thúc hơi khom người nói:
- Thiếu chủ, kinh thành truyền đến tin tức, hoàng hậu bị ám sát liên lụy đến [Hồi Loan Tàng Anh], hiện giờ Vương đại nhân đã bị tống vào ngục, sợ rằng sẽ liên lụy đến chúng ta.
Mộ Dung cũng không để bút xuống:
- Chúng ta chỉ là phụ trách thêu [Hồi Loan Tàng Anh], chuyện khác hết thảy đều không biết.
- Vậy có cần thuộc hạ đích thân thượng kinh chuẩn bị không?
- Không cần, hiện tại tốt nhất là cái gì cũng không làm.
An thúc suy nghĩ một chút:
- Thiếu chủ, vạn nhất triều đình giáng tội, có phải sẽ để cho thêu trang đứng ra...
Mộ Dung hơi ngẩng đầu lên:
- Ý của An thúc là để cho thêu trang gánh tội thay?
An thúc không dám nhìn thẳng hai mắt của Mộ Dung:
- Vạn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể thí xe giữ tướng.
Mộ Dung mỉm cười:
- An thúc, Mộ Dung thế gia có thể đặt chân tại Cô Tô trăm nghìn năm qua, không phải là dựa vào những thủ đoạn này.
An thúc liền nói:
- Vâng! Là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn.
Mộ Dung nói:
- An thúc yên tâm, nếu như triều đình quả thật phái người truyền triệu, ta sẽ ứng đối.
An thúc lui ra ngoài, có chút bất an, mà Liễu Diệp thì lại giống như một con chim nhỏ bay vào, miệng thì tíu tít:
- Công tử, có tin tức rồi!
Mộ Dung thoáng dừng bút hỏi:
- Gì thế?
Liễu Diệp bĩu môi nói:
- Em biết công tử nôn nóng, em không nói.
Mộ Dung đặt bút xuống, vươn bàn tay trắng tinh nhấp nhoáng tử quang:
- Vậy ta đành phải nghiêm hình bức cung thôi.
Liễu Diệp bắn lui một bước, chu miệng nói:
- Em nói là được chứ gì! Tiểu tử kết bái của công tử đi Tây Hải rồi.
- Tây Hải?
- Đúng thế!
- Sao hắn lại đi Tây Hải?
- Sao em biết được? Có thể hắn có chuyện gì nghĩ không không nên muốn nhảy xuống biển!
- Liễu Diệp, sao em lại nói như vậy?
- Thế nào, công tử mất hứng vì em nói người huynh đệ kết bái ngốc ngốc của mình như vậy hả?
Mộ Dung không lên tiếng, Liễu Diệp lại cười khì nói:
- Công tử yên tâm, công tử rất nhanh là có thể gặp hắn.
- Hả?
- Qua vài ngày không phải là đại hội thi kiếm sao? Người huynh đệ kết bái của công tử nhất định sẽ đến xem náo nhiệt, đến lúc đó công tử muốn gặp hắn như thế nào mà chả được.
Trên mặt Mộ Dung thoáng lướt qua một tia đỏ ửng, trách mắng:
- Nha đầu, càng lúc càng làm càn, cẩn thận ta xé rách cái miệng của em ra.
***
Sở Phong và công chúa một đường đi tới Tây Hải. Tây Hải, đó là hồ Thanh Hải hiện nay, bởi vì nằm ở phía Tây, lại rất lớn, giống như sa mạc, thời cổ gọi là Tây Hải.
Sở Phong đang lo lắng làm sao rời bến, chợt nghe được ven đường có người la to:
- Mới vừa hái được Long Câu thảo, phải mua nhanh lên, không thì không còn cơ hội đâu!