Lan Đình tìm hết chỗ này đến chỗ khác trong đám bụi cỏ gai ở giữa đảo, trường bào đã bị cắt rách nhiều chỗ, cả ống tay áo cũng bị rách. Đang tìm thì trong bụi cỏ đột nhiên có cái gì lủi qua chân nàng. Lan Đình kinh hãi ngã ngửa về phía sau, sắp phải ngã xuống đất.
Có bóng người lóe lên, một cánh tay phút chốc vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, đồng thời vang lên một giọng nói trong trẻo:
- Không cần sợ, chỉ là rắn cỏ thôi.
Lan Đình quay đầu lại nhìn, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, một khuôn mặt tươi cười đang nhìn mình, mang theo chút ngây thơ, mang theo chút nghịch ngợm, còn mang theo một nét chỉ ngân nhàn nhạt. Ngoại trừ Sở Phong, còn có thể là ai?
Trống ngực nàng khẽ đập thình thịch một cái, vội vã đứng lên. Sở Phong cũng thu tay về:
- Cô đang tìm gì vậy?
Lan Đình nói:
- Ta đang tìm Long Câu thảo.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Vì sao không đợi trời sáng hãy tìm?
Lan Đình nói:
- Long Câu thảo chỉ sinh trưởng ở trong bụi cỏ gai, không khác gì những cây cỏ khác, nếu như ban ngày sẽ không cách nào phân biệt được, chỉ buổi tối dưới ánh trăng, lá cây của nó sẽ biến thành màu đỏ sậm, có thể phân biệt được.
- Thì ra là như vậy, vậy tôi với cô cùng nhau tìm?
Lan Đình gật đầu. Vì vậy hai người vai kề vai, cúi người tìm kiếm, tìm một lần nhưng cũng không phát hiện, Lan Đình có phần thất vọng.
Sở Phong nói:
- Y Tử cô nương, y bào của cô bị rách rồi, nghỉ ngơi một lúc đi.
Rồi hai người tìm một tảng đá rồi ngồi xuống. Sở Phong hỏi:
- Y Tử cô nương, cô...
Đột nhiên nhướng mày, lấy tay ôm ngực, mồ hôi hột thấm ra từ thái dương.
Lan Đình cả kinh nói:
- Sở công tử, ngực của ngươi...
Sở Phong thở phào một hơi, cười nói:
- Được rồi, không có việc gì.
Lan Đình lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng giúp hắn lau đi mồ hôi trên thái dương. Sở Phong đăm đăm nhìn nàng. Lan Đình hơi đỏ mặt, lấy khăn tay về. Sở Phong vẫn nhìn nàng:
- Y Tử cô nương, vì sao cô không ngại mà một mình mạo hiểm tới Hải Tâm sơn tìm Long Câu thảo?
- Ta...
- Có phải vì chứng đau ngực của tôi phải không?
Lan Đình trầm mặc nửa ngày mới nói:
- Sở công tử, chứng đau ngực của ngươi sẽ càng lúc càng hung hiểm, ta sợ...
Sở Phong kích động nói:
- Để cô phải mạo hiểm như vậy, tôi tình nguyện để nó đau chết cũng được.
Lan Đình vội nói:
- Sở công tử, là ta tự nguyện đi.
- Y Tử cô nương, nếu như cô có chuyện gì, cả đời tôi sẽ không tha thứ cho mình!
- Chứng đau ngực của công tử là ta làm hại, nếu không phải ngày đó ta ép công tử uống bát thuốc kia, công tử...
- Y Tử cô nương!
Sở Phong vong tình nắm lấy tay nàng. Lan Đình hơi né tránh nhưng cũng không tay giãy khỏi. Ánh trăng rơi xuống, vừa vặn chiếu lên chỗ tay Sở Phong nắm lấy tay nàng. Lan Đình xấu hổ cúi đầu, buồn bã nói:
- Sở công tử, ngày hôm trước ngươi bị chấn rơi xuống nước, hôn mê bất tỉnh. Ta và công chúa kéo ngươi nằm lên tấm ván gỗ, đạn pháo thì nổ ầm ầm bên cạnh, tiếp theo sóng biển gió lớn ập đến, ta và công chúa sợ ngươi bị tách ra, liều mạng nắm lấy ống tay áo của ngươi, nhưng ngươi vẫn bị sóng biển cuốn đi. Một khắc đó ta rất sợ, ta liều mạng muốn gọi ngươi, nhưng phát không ra tiếng...
Sở Phong nhìn nàng thật sâu:
-Y Tử cô nương, vừa rồi tôi thấy cái hòm thuốc của cô bị rơi bên bờ Hoàn đàm, một khắc đó tôi cũng rất sợ, tôi nghĩ là cô bị rơi xuống đó, tôi nghĩ cô bị đầm nước nuốt đi rồi, tôi nhảy xuống tìm cô, coi như là Vạn Trượng Thâm Uyên tôi cũng phải tìm cô trở về!
- Sở công tử!
Lan Đình nhẹ nhàng tựa vào vai Sở Phong. Sở Phong cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, lần đầu tiên hai người tiếp xúc với nhau gần đến thế.
Ánh trăng dần dần mờ đi, Lan Đình nói:
- Thừa dịp vẫn còn ánh trăng, chúng ta đến nơi khác tìm thêm đi?
Sở Phong gật đầu, vì vậy hai người rời khỏi vùng trung tâm hòn đảo.
Một bóng người từ sau thân cây đi ra, mang theo mái tóc tuyết trắng, là công chúa. Nàng nhìn bóng lưng hai người một chốc, sau đó xoay người đi về chỗ sâu trong rừng cây...
Lan Đình và Sở Phong lại tìm qua vài nơi, cuối cũng vẫn không có phát hiện, mắt thấy ánh trăng đã biến mất, Lan Đình thở dài:
- Xem ra Long Câu thảo quả thực không dễ tìm.
Sở Phong nói:
- Có thể trên đảo này vốn không có Long Câu thảo!
- Nhưng mà chứng đau ngực của công tử...
Sở Phong nhún vai nói:
- Còn may, bây giờ còn chưa tính nghiêm trọng!
Lan Đình không lên tiếng, Sở Phong nhìn mái tóc đen nhánh của nàng, chợt hỏi:
-Y Tử cô nương, công chúa bởi vì Vu chú mà chỉ khoảnh khắc tóc trắng, cô có biện pháp chữa trị gì không?
Lan Đình trầm ngâm nói:
- Mái tóc đó của công chúa không như bình thường, tóc bạc của người bình thường vừa khô lại sần sùi, nhưng tóc của công chúa tinh khiết mà óng ả, hoàn toàn như trời sinh.
Sở Phong nói:
- Nhưng ta lo lắng cơ thể cô ấy khác thường.
Lan Đình nói:
- Ta đã xem mạch qua cho công chúa, trong cơ thể cổ tất cả đều bình thường, chỉ là hình như cổ từng hít vào Khốn Hồn Yên...
- Khốn Hồn Yên?
Lan Đình nói:
- Khốn Hồn Yên là bí yên độc môn của Thục trung Yên Thúy môn, nghe nói là đã thất truyền, sao công chúa lại hít phải?
Sở Phong nhớ lại, ngày đó trên đường hòa thân, mình và công chúa bị cao thủ của Ma Thần tông tập kích tại Thập cửu chiết cốc, sau khi chạy thoát, trên đường đi qua Âu Dương sơn trang, Huyền Mộng Cơ lẻn vào phòng uy hiếp công chúa, bị mình bức lui, lúc đó ả muốn chạy nên thả ra một luồng khói bao vây công chúa. Sau đó thấy công chúa không có việc gì, cho rằng đó cũng chỉ như khói mê bình thường, cũng không để ý tới nữa.
Hắn vội hỏi:
- Khốn Hồn yên rất đáng sợ sao?
Lan Đình nói:
- Khốn Hồn yên có thể hấp thụ tinh hồn của thiên địa vạn vật, quỷ độc vô cùng.
Sở Phong cả kinh nói:
- Vậy công chúa...
Lan Đình liền nói:
- Công tử yên tâm, mặc dù công chúa đã hít phải Khốn Hồn yên, nhưng Khốn Hồn yên đã bị cấm cố, không cách nào xâm hại được công chúa.
- A? Là cái gì đã cấm cố Khốn Hồn yên?
- Ta cũng nói không rõ. Trong cơ thể công chúa hình như ẩn chứa một thứ gì đó, có chút giống chân nguyên như trong cơ thể người tập võ các ngươi.
- Chân nguyên? - Sở Phong ngạc nhiên nói: - Công chúa không rành võ công, sao lại có một cỗ chân nguyên?
Lan Đình nói:
- Ta cũng khó hiểu. Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì? - Sở Phong gặng hỏi.
Lan Đình nói:
- Hơn nữa công chúa là nghịch mệnh chi thân trời sinh, kinh mạch toàn thân của cổ là đi đảo nghịch.
- Kinh mạch đảo nghịch? - Sở Phong lấy làm kinh hãi.
Lan Đình nói:
- Kinh mạch đảo nghịch cực kỳ hiếm thấy, thường thì trời sinh yếu ớt, khó sống quá 10 năm.
Sở Phong nói:
- Nhưng hiện tại công chúa không phải vẫn sống tốt đó sao?
Lan Đình nói:
- Ta cũng rất kinh ngạc, có thể có quan hệ tới cỗ chân nguyên ẩn dấu trong cơ thể công chúa.
Sở Phong hỏi:
- Công chúa có biết kinh mạch của mình bị đảo nghịch hay không?
Lan Đình nói:
- Công chúa cũng không biết, có lẽ ngự y trong cung cũng không dám nói với công chúa. Công chúa cho rằng thân thể yếu ớt chỉ vì tiên thiên bất túc.
Sở Phong lại hỏi:
- Nếu như cỗ chân nguyên kia đù cấm cố không được Khốn Hồn yên, công chúa sẽ thế nào?
Lan Đình không lên tiếng, Sở Phong vội nói:
- Y Tử cô nương, cô cứ việc nói thẳng!
- Sẽ chỉ khoảnh khắc khô già mà chết.
Sở Phong thoáng chốc nhớ tới tình cảnh làn khói bao phủ lấy cây la hán tùng, đáy lòng phát lạnh:
- Chúng ta nhanh đi hỏi công chúa đi!
Vì vậy hai người vội vàng trở về chỗ cũ, nhưng không thấy bóng dáng công chúa đâu. Sở Phong thầm hoảng hốt, vội la lên:
- Công chúa! Công chúa!
Không có tiếng đáp lại, bốn phía phía đen kịt im ắng. Sở Phong nóng ruột, đang muốn chạy đi tìm thì chợt thấy Tinh Vệ bay tới, nó quay về chỗ sâu trong rừng cây luôn mồm kêu 'chíp chíp chíp chíp'.
Sở Phong hoảng hốt, kéo Lan Đình chạy thẳng vào sâu trong rừng cây.