Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng vẫn di chuyển ở trên cây, cho đến khi hoàn toàn nhìn không thấy hình bóng rắn trên mặt đất nữa mới dừng lại. Hai người dựa sát vào thân cây, có chút ổn định lại từ trong hoảng hồn.
Xung quanh cây cối rất lớn và rậm rạp, hình như từ thời khai thiên tích địa những cây này đã tồn tại ở đây. Trên cây buông xuống rất nhiều tua dây to, buông thẳng tới mặt đất, có phần giống rễ cây đa, vừa to vừa nhiều, vả lại trên những tua dây còn có rất nhiều xúc tu nhỏ bé. Giữa những cái cây còn mọc đầy những bông hoa lớn khác thường, có bông to như thân người, mỗi đóa hoa có hai cánh hoa cực lớn che chở trên dưới. Có một vài con bướm đang bay lượn xung quanh những đóa hoa này, dường như đang hút mật hoa.
Hai người đang muốn nhảy xuống, một con mãng xà to như cánh tay đột nhiên từ đỉnh đầu buông xuống, đang ở trước mắt Bàn Phi Phượng cách không tới một thước, ngoác cái miệng to lớn đỏ lòm cắn thẳng yết hầu nàng!
Bàn Phi Phượng vốn đã sợ rắn, thình lình xảy ra như vậy, vừa kinh hãi lại không biết được phản ứng thế nào!
Sở Phong tay còn nhanh hơn mắt, một kiếm bổ vào đầu rắn, đánh rớt cả con mãng xà xuống mặt đất. Một kiếm này nhưng lại không thể chém nó làm hai đoạn, con mãng xà này từ trên mặt đất bắn lên, đuôi huých vào một cái xúc tu đang buông xuống!
Oa! Xung quanh những tua dây chợt từ bốn phương tám hướng cuốn lại với nhau cùng lao đến, trong nháy mắt cuốn chặt lấy con mãng xà này, chỉ còn lại cái đầu rắn lộ ra. Ngay sau đó, bên cạnh một đóa hoa cực lớn bỗng chốc chuyển hướng mãng xà, duỗi về phía trước, hai cánh hoa cực lớn ở trên và dưới vừa thu lại, bỗng chốc bao lại đầu mãng xà, lại hút vào một cái, cả con mãng xà đã bị hút vào bên trong đóa hoa, cả hai cánh hoa lập tức khép lại, tiếp theo một trận lay động kịch liệt, hiển nhiên là con mãng xà ở bên trong đang liều mạng giãy dụa, nhưng sau vài hơi thở, tất cả khôi phục lại yên lặng. Hai cánh hoa từ từ mở ra, con mãng xà ngả ra ngoài, thì ra cả thân rắn to khoẻ như cánh tay lại thoáng cái rút nhỏ phân nửa, trở nên khô héo, nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích!
Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhìn nhau, hít một ngụm lãnh khí, chỉ cảm thấy tóc gáy cũng dựng thẳng!
Sở Phong nói:
- Chúng ta vẫn là di chuyển ở trên cây đi, an toàn hơn chút.
Vì vậy hai người nhún người nhảy đến trên một thân cây khác, khi còn chưa có đứng vững, hơn mười con nhện màu nâu đen trước mặt đang lao tới. Hai người vội vàng né tránh, suýt nữa trượt chân ngã xuống đất.
Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhìn kỹ lại, trời ơi! Thì ra trong cành lá ở mỗi cây cũng ẩn nấp vô số độc vật hình thù kỳ quái, đang nhìn hai người chằm chằm.
- Xem ra vẫn là ở phía dưới an toàn hơn.
Sở Phong nói, Bàn Phi Phượng cũng gật đầu.
Hai người nhảy xuống mặt đất, dè dặt mà đi ở giữa những bông hoa và dây tua, như đi trên một miếng băng mỏng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đang đi tới, chợt thấy có một con ếch từ dưới cánh hoa nhảy ra. Oa! Con ếch này lớn kinh người, so với hai bàn tay mở còn phải lớn hơn, cả người màu nâu đen, "Bạch!" Nó nhảy ra, dọa cả Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng đều hoảng sợ.
Ai ngờ bọn họ kinh hoảng, con ếch kia thấy hai người lại càng kinh sợ hơn, "Bạch" một tiếng lại nhảy trở về bụi hoa, trốn ở dưới cánh hoa khổng lồ.
Bàn Phi Phượng lấy lại bình tĩnh, ngạc nhiên nói:
- Vì sao đóa hoa này hung ác như thế mà cũng không hút vào con ếch này? Chẳng lẽ con ếch này thân chứa kỳ độc, so với mãng xà kia còn đáng sợ hơn, cho nên không dám?
Sở Phong nói :
- Con ếch này không có độc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Sao?
Bàn Phi Phượng nhìn hắn.
Sở Phong hỏi:
- Cô có thấy trên những đóa hoa này bay lượn rất nhiều con bướm không?
Bàn Phi Phượng gật đầu.
Sở Phong nói :
- Những con bướm đó chuyên môn hút mật hoa trong những đóa hoa này, mà con ếch kia chính là chuyên môn vồ những con bướm đó. Cho nên những đóa hoa này đương nhiên sẽ không hại nó.
Bàn Phi Phượng ngạc nhiên nói :
- Đạo lý đơn giản như vậy? Người không biết còn tưởng rằng ẩn chứa điều bí ẩn gì!
- Đạo lý chính là đơn giản như vậy, nhưng có người lại cứ thích tự mình phỏng đoán tầm bậy. Thật giống như đêm đó Chấn Giang Bảo bị diệt môn, cô nghe được Giang lão bảo chủ hô một tiếng "Ác tặc", liền kết luận ta là hung thủ diệt môn cũng như nhau.
Bàn Phi Phượng nhếch lên hai hàng lông mày:
- Ngươi vốn có chính là hung thủ giết người!
- Ta nói rồi ta không có sát hại Chấn Giang Bảo.
- Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu! Ngươi diệt một môn người ta lại không dám thừa nhận, tính nam tử hán gì chứ!
Sở Phong thực sự ảo não:
- Ta là nam tử hán đại trượng phu, vừa rồi nên để cho con mãng xa kia nuốt cô đi!
Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng:
- Ai cho ngươi xen vào việc của người khác! Ngươi cho là như vậy, ta sẽ bỏ qua cho tính mệnh của ngươi sao?
Sở Phong hừ một tiếng nói:
- Nếu không phải ta thấy chúng ta bị vây ở chỗ này, sinh tử chưa biết, cho dù cô bị những dây tua này cuốn lấy, bị lột hết y phục, ta cũng lười vào thèm nhìn!
- Ngươi!
Bàn Phi Phượng tức giận giơ lên kim thương lại muốn đâm ra. Ai ngờ nàng khẽ động kim thương, đuôi thương bất ngờ huých một cái vào tua dây đang buông xuống phía sau, Oa! Những tua dây kia phảng phất như bị điện giật bỗng nhiên xoắn lại, đang quấn về phía eo Bàn Phi Phượng. Càng đáng sợ chính là những tua dây phụ cận hình như cũng nghe được nên đồng thời quấn tới.
Bàn Phi Phượng đang căm tức Sở Phong, căn bản không biết phía sau phát sinh chuyện gì.
Sở Phong hai mắt lóe sáng liền chém ra một kiếm, chém đứt hai tua dây đang quấn tới phía trước, lại một tay kéo ống tay áo Bàn Phi Phượng nhảy sang bên cạnh.
"Liệt liệt liệt liệt" Những tua dây dó đang xoắn chặt lại với nhau thành một sợi ngay tại vị trí Bàn Phi Phượng vừa mới đứng! Bàn Phi Phượng không khỏi rùng mình một cái, nếu như chậm thêm một chút nữa, bản thân không biết cũng bị vặn thành bộ dáng gì nữa.
Nàng liếc mắt nhìn Sở Phong, còn chưa mở miệng, Sở Phong đã giành nói trước:
- Không cần phải nói, ta hiểu mà, cô sẽ không tha tính mệnh cho ta.
- Hừ!
Bàn Phi Phượng không nói gì.
Hai người lại dè dặt đi về phía trước, quả thật mỗi một bước đều kinh tâm, nhưng cuối cùng cũng đi ra khỏi cánh rừng cây âm trầm kinh khủng này, tuy nhiên hai người còn chưa kịp để vui vẻ, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ sợ ngây người.
Chỉ thấy trước mắt là một mảnh hoang mạc mênh mông vô bờ, trên mặt đất khô cạn muốn nứt ra mọc rất nhiều thân cây vô cùng lớn, những cây này đều phải hơn mười người mới có thể ôm hết, cao khoảng hơn 10 trượng, kỳ quái nhất chính là toàn bộ thân cây to lớn thẳng tắp này tuyệt không phân nhánh, vô cùng trơn nhẵn, vả lại ở chính giữa phồng lên, hai đầu nhọn dần, như một thùng rượu to lớn không gì sánh được, thẳng đến đỉnh thân cây mới mới hướng ra phía ngoài một vài nhánh cây khô, cành lá tươi tốt rậm rạp, những tán cây cực lớn thật giống như một cái dù đang giơ lên trời. Hùng vĩ nhất chính là toàn bộ hoang mạc đều là loại cây này, bao la rộng lớn!
Bàn Phi Phượng trố mắt đứng nhìn, mà Sở Phong lại hưng phấn nói:
- Là cây Hồ Tôn! Nghe nói chỉ sinh trưởng tại phi vực ở phía tây nam Trung Nguyên mấy nghìn dặm, không nghĩ tới lại thấy ở chỗ này!
- Ngươi cũng biết không ít .
Bàn Phi Phượng nghiêng mắt nhìn hắn.
- Ta cũng là nghe qua cha ta nhắc tới, không ngờ so với ông ấy nói còn hùng vĩ hơn.
Sở Phong vẻ mặt vẫn hưng phấn như trước.
- Hiện tại làm thế nào?
Bàn Phi Phượng hỏi.
- Thừa dịp trời chưa tối, phải khẩn trương đi qua hoang mạc này.
- Hoang mạc này nhìn qua vô biên vô hạn.
Bàn Phi Phượng hơi do dự.
- Vậy là cô thà rằng trở về trong rừng cây?
Bàn Phi Phượng liếc mắt nhìn rừng cây âm u um tùm phía sau, nhớ tới những đóa hoa khổng lồ đáng sợ, những tua dây buông xuống, còn có những độc vật lạnh sương sống ở trên cây, nàng không lên tiếng.
- Đi thôi, Phi Tướng Quân, cho dù gặp phải cái bất trắc gì, có ta cùng đi mà!
Vì vậy hai người bước vào hoang mạc này, đi thẳng về phía trước, đi khoảng hơn hai canh giờ thì sắc trời đã âm u, phía trước vẫn là hoang mạc mênh mông vô bờ, trên hoang mạc vẫn là những cây Hồ Tôn to lớn cao vút tầng mây.
Hai người dừng lại cạnh một gốc cây Hồ Tôn, vừa khát lại vừa mệt.
Bàn Phi Phượng cả giận nói:
- Sớm nói hoang mạc này vô biên vô hạn, hiện tại làm thế nào?
Sở Phong hỏi ngược lại:
- Vậy cô cho rằng nên làm thế nào?
Bàn Phi Phượng không nói gì
Sở Phong thản nhiên nói:
- Cái gì muốn tới thì nó sẽ tới. Cũng đi tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn quay về?
- Hừ!
Bàn Phi Phượng buồn bực hừ một tiếng, liếc mắt thấy trên mặt đấy khô nứt nẻ rất nhiều những lỗ hổng to như ngón tay cái, bèn ngạc nhiên nói:
- Đây là cái gì?
Nói rồi đem kim thương cắm xuống!
- Đừng!
Sở Phong hốt hoảng la lên, tuy nhiên đã muộn, kim thương đã "cạch" cắm vào lỗ.