Bàn Phi Phượng đầu tiên là bị Sở Phong kinh hô dọa ngẩn ra, sau đó thấy không động tĩnh gì, bèn liếc mắt nhìn Sở Phong, vừa lấy ra kim thương, vểnh vểnh mũi, nói :
-Có gì lạ đâu !
Lời còn chưa dứt, từ trong lỗ hổng chợt tuôn ra vô số con kiến màu hồng nâu đang rất phẫn nộ kéo về phía bên chân hai người. Càng kinh khủng hơn chính là những cái lỗ phụ cận cũng đều tuôn ra một đống kiến này, mà lại không ngừng kéo dài ra phía ngoài, những con kiến này đều là màu hồng nâu, so với con kiến thông thường còn lớn hơn gấp đôi, táo bạo hung ác hướng về phía hai người bao vây.
-Là Hồng Hỏa Nghĩ, mau lên cây!
Sở Phong kinh hô một tiếng, cùng Bàn Phi Phượng ra sức nhảy lên, tay chân thương kiếm cùng sử dụng, vài ba động tác đã bò lên đến đỉnh thân cây.
Hai người đưa mắt nhìn xuống, oa! Những con kiến hồng nâu từ bốn phương tám hướng như thủy triều tràn lan đang ở phía dưới thân cây, đông nghịt một mảnh, càng đáng sợ chính là một mảnh đông nghịt này đang nhanh chóng mở rộng, cho đến lúc toàn bộ hoang mạc cũng phủ kín đều là kiến, một mảnh hồng nâu!
Bàn Phi Phượng vẻ sợ hãi nói :
-Đến tột cùng có bao nhiêu là kiến núp ở dưới đất!
Sở Phong nói :
-Hồng Hỏa Nghĩ rất là hung mãnh, tính tình còn nóng nảy hơn so với cô, một khi sào huyệt gặp công kích, sẽ toàn thể dốc hết lực lượng, không cắn đối phương cho đến khi còn thừa lại xương cốt, thề không bỏ qua!
-Sao ngươi không nói sớm!
Bàn Phi Phượng buồn bực nói .
-Sao cô không xuất thủ trễ một chút!
Sở Phong trả lời lại một cách mỉa mai!
-Do chính ngươi miệng lưỡi chậm chạp, còn có thể trách ai!
Bàn Phi Phượng không phục.
-Ta miệng lưỡi chậm chạp còn không có gì, còn cô chân tay vụng về lại có chuyện!
Sở Phong cũng không khách khí.
-Xú tặc tử, đừng cho là ta sẽ không giết ngươi!
Bàn Phi Phượng đem thương giơ lên!
-Buồn cười, đừng cho là ta thật sự sợ cô biết bay!
Sở Phong cũng rút kiếm hung hăng!
Hai người trợn mắt nhìn nhau, đấu khẩu không ai chịu thua.
Một lúc lâu, trong cái hốc một thân cây bên cạnh bỗng nhiên thò đầu bò ra một vật nhỏ, so với bàn tay còn nhỏ hơn, vừa giống mèo, lại như chuột, thêm chút giống khỉ pha chút đặc điểm hồ ly, đuôi rất dài, thập phần khả ái.
Bàn Phi Phượng "a" một tiếng, nhịn không được nhìn qua. Sở Phong cũng buông trường kiếm, nhìn con vật kia.
Con vật kia hình như bị sợ hãi, lủi lại thân mình lại chui vào trong hốc.
-Đó là con gì vậy?
Bàn Phi Phượng nhịn không được hỏi.
-Đó là Uy Hồ Hầu, rất thích cư trú tại trên cây Hồ Tôn.
Sở Phong nói rồi ngồi ở trên một nhánh cây. Bàn Phi Phượng thu hồi kim thương, cũng ngồi ở trên một nhành cây bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm cái hốc kia, hiển nhiên nàng cũng cảm giác được con vật đó rất khả ái, muốn nó lại thò ra khỏi hốc cây.
Sở Phong bỗng nói với Bàn Phi Phượng:
-Cô không khát nước hả?
-Nói nhảm!
Bàn Phi Phượng kêu một tiếng. Hai người đi ra từ Giang Nam tiêu cục, truy sát nửa ngày, chưa đụng qua một giọt nước, sao lại không khát được!
-Đem thương đưa cho ta.
Sở Phong nói .
-Cái gì?
Bàn Phi Phượng trừng mắt .
-Thế nào? Sợ sao?
Sở Phong cố ý nói .
-Hừ, chấp ngươi cũng không giở được trò gì, ta một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi!
Bàn Phi Phượng nói rồi quả thực đem kim thương đưa cho Sở Phong, Sở Phong tiếp nhận, một thương đâm vào trên một nhánh cây trên đỉnh đầu, lại rút kim thương ra, một dòng nước chảy nhỏ giọt lập tức từ lỗ thương chảy ra, nhỏ xuống phía dưới thành một đường.
Sở Phong đem kim thương trả cho Bàn Phi Phượng, hé miệng tiếp cận dòng nước, đắc ý uống vài ngụm, sau đó nói với Bàn Phi Phượng:
-Phi Tướng Quân có muốn thử xem không?
Bàn Phi Phượng rất kinh ngạc, cũng học theo đem miệng tiếp cận dòng nước, uống vài ngụm, có chút thoải mái nói :
-Không ngờ bên trong cây này ẩn chứa nhiều nước như vậy, còn rất trong nữa.
Sở Phong nói :
-Nơi này là hoang mạc, nếu như thân cây nó không thể chứa đựng rất nhiều nước, vậy tới mùa khô chẳng phải sẽ khát chết!
-Hừ, hiểu biết chút thì đắc chí, còn không bằng nghĩ xem thoát thân như thế nào.
-Còn có cái gì mà nghĩ, chỉ có thể đợi đến ngày mai, hi vọng đám kiến kia trở về trong hang đi! Cũng may mà chúng nó không thích trèo cây.
Lúc này, con Uy Hồ Hầu kia đã chui về trong hốc cây lại thò cái đầu bò ra ngoài, hướng hai người ngắm vài lần, lại thử thăm dò chạy trốn vài lần, sau khi xác định hai người không có ác ý gì, bèn hướng một nhánh cây bò tới, bò thẳng cho đến cuối đường, đẩy ra một đám lá, thình lình xuất hiện một quả trứng chim hầu như so với nó còn lớn hơn, nó nhào vào quả trứng, hàm răng không ngừng gặm cắn, hiển nhiên nó muốn gặm thủng vỏ trứng, rồi ăn nước trong quả trứng.
Bàn Phi Phượng cảm thấy con vật này thực sự thú vị, nhịn không được muốn trêu đùa cùng nó, vì vậy nàng duỗi kim thương, dùng mũi thương đẩy ra nó, nhưng tuyệt sẽ không mảy may làm nó bị thương.
Con thú kia bị đẩy ra, đầu tiên là cả kinh, một lát sau, thấy Bàn Phi Phượng thu hồi kim thương , lại lao tới gặm quả trứng kia. Bàn Phi Phượng lại dùng kim thương đẩy ra nó, nó lại lập tức lao tới tiếp , Bàn Phi Phượng lại khẽ đẩy ra nó. Nói chung, con thú này mỗi một lần lao tới quả trứng , Bàn Phi Phượng liền đẩy nó ra, làm cho con thú kia xoay như chong chóng, lại không biết làm thế nào.
Sở Phong thấy Bàn Phi Phượng cùng con thú kia cứ mãi đùa giỡn , bèn nói:
-Cô đùa giỡn nó như vậy, cẩn thận ban đêm nó tiểu một bãi lên đầu cô đấy.
-Ngươi mới đi tiểu!
Bàn phi quát lên.
Sở Phong hì hì cười nói:
-Yên tâm, ta sẽ không đi tiểu trên đầu của cô.
Bàn Phi Phượng đỏ mặt, đang muốn phát tác, "Quác quác!" trên không trung bỗng nhiên truyền đến hai tiếng chim ưng kêu.
Con Uy Hồ Hầu kia vừa nghe tiếng kêu đó, nhất thời kinh hoàng lủi về trong hốc cây, Một con chim diều hâu bay xuống, hạ xuống bên cạnh quả trứng kia, dùng đầu nhẹ nhàng xoa xoa chỗ quả trứng bị Uy Hồ Hầu gặm qua, vẻ mặt thương tiếc, sau đó nhìn chằm chằm Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng.
Con diều hâu này cực kỳ uy mãnh hùng tráng, cái mỏ cong cong nhọn hoắt quặp xuống phía dưới so với cái lưỡi câu còn sắc bén hơn, nhất là hai đôi mắt ưng, giống như điểm thêm một tầng nước sơn, lộ ra vẻ lãnh khốc lăng lệ dày đặc.
Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng tâm trạng thấp thỏm, đang suy nghĩ xem con diều hâu này rốt cuộc sẽ làm gì bọn họ.
Con Uy Hồ Hầu kia lại lén lộ ra nửa cái đầu, muốn nhìn trộm một chút tình huống bên ngoài, khi mắt ưng sắc bén đảo qua, tiểu tử kia sợ quá "Bá" lại lủi vào trong hốc cây, không còn dám thò ra nữa.
Ánh mắt con diều hâu lại nhìn thẳng Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng, lòng bàn tay hai người cũng toát ra mồ hôi lạnh. Con diều hâu kia bỗng nhiên quay đầu hướng Bàn Phi Phượng gật gật hai cái, sau đó dùng hai cái chân ôm lấy quả trứng, giương cánh bay đi.
Hai người không khỏi thở dài một hơi, Sở Phong cười nói:
-Phi Tướng Quân, xem ra nó đang cảm kích cô che chở cho quả trứng của nó đấy?
-Đương nhiên rồi, bản tướng quân xưa nay đều là trừ bạo giúp kẻ yếu mà!
Bàn Phi Phượng có chút ít đắc ý nói .
Sở Phong trong lòng cười trộm, biết rõ nàng vừa rồi chẳng qua là chơi đùa cùng con thú kia thôi, vốn là không có ý che chở cho quả trứng kia, tuy nhiên cũng không có nói toạc ra.
-Ê, đó là hoa gì vậy?
Bàn Phi Phượng bỗng nhiên chỉ vào một nơi hỏi.