Ngụy Đích và Mộ Dung phi thân lên kiếm đài, Tích Thủy quyết đối đầu với Tử Ẩn thần công, dĩ nhiên là thu hút.
Ngụy Đích bay lên, Tích Thủy kiếm "cheng" xuất vỏ, thân kiếm đã quét ra một vòng hoa văn thủy quang đâm thẳng vào Mộ Dung. Mộ Dung dùng song chưởng ứng chiến, thân hơi nghiêng, hữu chưởng cũng hiện lên một tầng tử khí rồi vỗ ra.
Hai người hiển nhiên đều hết sức quen thuộc đối với kiếm chiêu chưởng pháp của nhau, kiếm tới chưởng qua, một người kiếm pháp phiêu dật linh động, như biển rộng không bờ, một người chưởng pháp thì hùng hậu thong dong, như mặt đất rộng lớn, nhất thời khó mà phân giải.
Ngụy Đích khẽ quát một tiếng, mũi kiếm quét về phía trước một vòng, vẽ ra từng vòng kiếm, tựa như vòng hoa văn nước quấn lấy Mộ Dung. Mộ Dung hơi lùi lại, vòng kiếm tràn về phía trước, Mộ Dung lại lùi lại, kiếm vòng vẫn quấn lấy hắn rồi từ từ vòng qua, tựa như một giọt nước nhỏ lên mặt nước bắn lên từng vòng sóng gợn tuyệt đẹp, nhưng lại ẩn chứa sát khí vô cùng vô tận.
- Là Tích thủy kiếm khuyên, tinh điệu, quả là tinh diệu!
Tiếng kinh hô chưa dứt, Ngụy Đích rung mũi kiếm một cái, một điểm thủy quang đột nhiên xuyên ra từ trung tâm kiếm vòng, điểm thẳng vào ngực Mộ Dung, nhanh đến mức khó có thể hình dung, chính là sát chiêu của Tích Thủy Quyết -- Tích thủy xuyên tâm.
Thân hình Mộ Dung đột nhiên biến mất, xuất hiện ở ngoài cách vài thước. Ngụy Đích tung người về trước, thoạt nhìn tựa như đang đạp trên sóng nước nhẹ nhàng, dáng người vô cùng xinh đẹp, nhưng thoáng chốc đã lướt tới trước người Mộ Dung, kiếm vòng lại tràn ra lần thứ hai, một điểm thủy quang xuyên ra từ kiếm vòng.
Mộ Dung lại biến mất, mà Ngụy Đích lại lướt tới, hai người liên tiếp thi triển Di Hình Hoán Ảnh cùng Lăng Ba Vi Bộ, đưới đài mọi người được một phen mãn nhãn.
Mộ Dung đột nhiên tách ra song chưởng, đoạn vỗ về phía trước, hai điểm tử quang vỗ ra từ lòng bàn tay, phiếm phong mang mạnh mẽ xuyên qua kiếm vòng, bắn về phía Ngụy Đích.
- Tử Ẩn Thốn Mang!
Mọi người kinh hô, ngay cả Tống Tử Đô cũng khẽ động sắc mặt. Mộ Dung đã có thể đem tử khí bức thành thốn mang, nội kình quả là thâm hậu!
Ngụy Đích thấy hai điểm tử quang xuyên qua kiếm vòng kéo tới, nàng tung người lên trên, Mộ Dung hiển nhiên đã sớm tính tới việc Ngụy Đích sẽ bay lên, lòng bàn tay đẩy lên trên, kích ra vài điểm tử quang.
Ngụy Đích đang ở giữa không trung, xem ra muốn tránh cũng không thể, Tích Thủy kiếm cắt xuống phía dưới một kiếm, "Bồng" kích ra một đạo kiếm khí, không ngờ lại tung người lên trên vài thước, tử quang xẹt qua chân nàng.
- Là Kiếm khí lăng ba! Thân pháp quá tuyệt điệu, thật không hổ là đệ nhất tiên tử! - Mọi người lại sôi nổi.
Ngụy Đích không đợi hạ người xuống. Tích Thủy kiếm bất ngờ trạm lên từng vòng văn quang, đoạn quét xuống phía dưới, kích ra một sóng kiếm khí, kiếm khí giống như một bức tường nước, cuồn cuộn ập tới Mộ Dung.
Mộ Dung song chưởng hiện tử quang, vỗ ra một đạo chưởng kình hùng hậu, nghênh đón lấy kiếm khí đổ tới, "oanh", kiếm khí bị đánh tan, nhưng dư kình của kiếm khí vẫn cắt bay khăn đội đầu của khán giả gần kiếm đài, tay áo bị thổi bay phất phơ.
Ngụy Đích nhẹ nhàng hạ xuống, như tiên tử hạn phàm, cùng Mộ Dung nhìn nhau cười, tra kiếm vào vỏ rồi tung người xuống kiếm đài.
Mộ Dung không nhảy xuống kiếm đài, đột nhiên thu lại dáng cười, xoay người về phía Tây Môn Phục, thản nhiên nói:
- Lạc Anh Xuy Tuyết kiếm của Tây Môn công tử tinh diệu tuyệt luân, mảnh kiếm quang vừa rồi khiến ta có cảm giác như đã từng quen biết. Sao Tây Môn công tử không lên đài đấu thử một phen!
Mọi người đồng thời ồ lên!
Tây Môn Phục và Nam Cung Khuyết bất phân thắng bại, chứng tỏ không muốn tranh chức vị kiếm chủ rồi, Mộ Dung lại nói thẳng ra ước chiến với Tây Môn Phục thì quả là khó hiểu, vả lại nghe giọng điệu đó của Mộ Dung, hiển nhiên cũng rất không bình thường.
Tây Môn Phục đang phe phẩy quạt giấy đột nhiên dừng lại. Mộ Dung khiêu chiến mình, hiển nhiên cũng không phải là đọ sức đấu bình thường. Chẳng qua hắn thân là đại công tử của Tây Môn thế gia, đương nhiên không thể lùi bước được.
Y cất quạt giấy rồi tung người nhảy lên kiếm đài, vẫn treo nụ cười như cười như không nơi khóe miệng, thản nhiên nói:
- Hiếm khi Mộ Dung huynh có nhã hứng, Tây Môn nào dám không phụng bồi?
- Mời!
Giọng của Mộ Dung hơi lạnh, điều này rất hiếm thấy.
Tây Môn Phục lật cổ tay, nhuyễn kiếm lại vô thanh vô tức xuất hiện, thân kiếm rung một cái, ba đạo kiếm quang thượng trung hạ đâm tới Mộ Dung. Mộ Dung nhìn thẳng vào kiếm quang đang đâm tới mà không tránh né, song chưởng bỗng phiếm tử quang rồi vỗ về phía trước, chưởng kình hùng hậu đã đánh bật kiếm quang trở lại.
Tây Môn Phục hồi kiếm một vòng, lại đâm ra lần nữa. Mộ Dung vẫn không tránh, song chưởng nghênh đón kiếm quang vỗ một cái, lại đánh bật kiếm quang ngược trở lại. Tây Môn Phục hơi hoảng hốt, không ngờ Mộ Dung vừa ra tay đã không tiếc chân khí để áp chế bản thân, rõ ràng là muốn liều so nội kình với mình.
Y biết Tử Ẩn Thần Công của Mộ Dung lợi hại. Y lui người lại, nhuyễn kiếm cũng thu lại, lập tức thân kiếm rung lên liên tục, thoáng chốc bung ra một mảnh kiếm quang, mỗi đạo kiếm quang tựa như tuyết đang rơi, bay lượn khắp trời thổi về phía Mộ Dung.
- Là Mãn thiên phi tuyết! - Có người kinh hô.
Mộ Dung đứng tại chỗ, mặt thấy mảnh kiếm quang như tuyết bay kéo tới mà vẫn không tránh né, hai mắt thoáng chốc biến thành tím đỏ, chiếc áo choàng màu tím đằng sau đột nhiên tung bay lên, song chưởng một trên một dưới duỗi về phía trước người, tử quang hừng hực. Trên dưới hai vùng tử quang lớn như miệng mãnh hổ, ngoạm thẳng tới mảnh kiếm quang như tuyết bay, chớp mắt nuốt hết cả mảnh kiếm quang, thế đi không giảm, tiếp tục nuốt tới Tây Môn Phục, như thể muốn nuốt luôn cả trời đất.
- Tử hoa thôn nhật! Là Tử hoa thôn nhật, thật là khủng khiếp!
Dưới đài có người biến sắc hô lên.
Tây Môn Phục cả kinh không dám coi thường, lui gấp lại, đoạn y hét lơn một tiếng, nhuyễn kiếm rung liên tục, kiếm quang như bão tuyết ào ra, chính là "Bạo tuyết cuồng thiên"! Chỉ nghe thấy trong vô số tiếng "leng keng leng keng!", kiếm quang cuối cũng cũng đã ngăn được hai luồng tử khí.
Song không chờ Tây Môn Phục kịp thở, Mộ Dung bức lên trước, hai tay lại một trên một dưới duỗi về phía trước, hai vùng tử khí như miệng mãnh hổ lại nuốt tới. Tây Môn Phục lùi nhanh lại, vội chấn nhuyễn kiếm, lại chấn ra kiếm quang như bão tuyết ngăn cản.
Mộ Dung bức tới từng bước, lần lượt sử ra "Tử hoa thôn nhật", Tây Môn Phục lui về sau từng bước, lần lượt chấn ra "Bạo tuyết cuồng thiên" chống đỡ.
Tất cả mọi người sợ đến ngây người, trận này quả thực quá kinh tâm quá hung hiểm, đây đâu phải là luận bàn đọ sức, rõ ràng là đang quyết chiến sinh tử, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!
Không ai biết Mộ Dung luôn tao nhã lại vì sao nổi nóng, đắc thế mà vẫn không buông tha cho người ta như vậy!
Tây Môn Phục đã sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng, không ngờ Mộ Dung không tiếc chân khí bị tiêu hao, ép mình đấu nội kình, mà chân khí của Mộ Dung lại hùng hậu hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
Y đã lui tới mép kiếm đài, hơn nữa không chấn ra "Bạo tuyết cuồng thiên" được nữa để ngăn lại tử khí của Mộ Dung. Một giọt mồ hội lạnh thấm ra từ mi tâm y, nhỏ lên mũi kiếm.
Mộ Dung nhìn thẳng vào Tây Môn Phục, đủ thời gian một nén nhang, trong thời gian một nén nhang này, dưới đài gần như ngạt thở, thời gian cũng phải dừng lại.
- Tây Môn công tử, sau này làm việc gì tốt nhất phải suy nghĩ kĩ!
Mộ Dung nói xong câu đó quay người lại, cũng không nhìn phản ứng của Tây Môn Phục ra sao, phi thân xuống kiếm đài. Mãi đến lúc này, chiếc áo choàng màu tím sau lưng hắn đang dương lên mới bồng bềnh hạ xuống.
Không ai biết vì sao Mộ Dung đột nhiên lại nói ra những lời này, nhưng giữa tứ đại gia tộc từ trước đến nay vốn có chút ân oán, nhưng lần này có vẻ rất không bình thường.
Nét mặt Tây Môn Phục vẫn kiểu như cười như không đó, nhưng có vẻ hơi cứng nhắc, chỉ có y mới biết những lời của Mộ Dung rốt cuộc là có ý gì.
Y xoay người, hai mắt bắt đầu trở lên âm lãnh, thậm chí có vẻ u ám, đang định nhảy xuống thì một bóng người đã phi thân lên kiếm đài, lang lảnh nói:
- Tây Môn công tử chậm đã! Ta cũng có chút cảm giác như đã từng quen biết đối với mảnh kiếm quang đó của Tây Môn công tử, không bằng chúng ta cũng đấu một lần xem sao?
Giọng điệu trong uể oải lại mang theo sắc lạnh, là tiếng của Sở Phong.