Thanh Bình Quân đột nhiên xuống núi làm không khí trên kiếm đài nhạt hẳn đi, bởi vì tất cả đều đang mong chờ cuộc tỉ thí giữa hắn và Hoa Dương Phi. Chợt có tràng cười giòn giã, một thân ảnh nhẹ nhàng bay lên kiếm đài, chính là Công Tôn Mị Nhi.
Ả lắc lư vòng eo như liễu đón gió đi tới giữa kiêm đài, khẽ hạ thấp người, yểu điệu nói:
- Nếu không ai lên đài so kiếm, không bằng để tiểu nữ múa một khúc "Lưu vân tụ kiếm" trợ hứng cho các vị!
Mọi người dưới đài vừa nghe liền hưng phấn cả lên, bởi vì tài múa kiếm của Công Tôn thế gia nổi tiếng thiên hạ, lịch đại gia chủ Công Tôn Đại Nương đều tinh về múa kiếm. Xa tại thời kì Đường triều, đại thi nhân Đỗ Phủ từng viết một bài thơ [Quan Công Tôn Đại Nương đệ tử vũ kiếm khí hành](1), khen ngợi tài múa kiếm tinh xảo của Công Tôn Đại Nương, thậm chí cả đại thư pháp gia Trương Húc đương thời bởi vì xem Công Tôn Đại Nương múa Tây Hà kiếm khí mà có được cái thần của thảo thư, từ đó thảo thư tiến bộ, được tôn là "Thảo thánh".
Mặc dù Công Tôn thế gia lấy múa kiếm vang danh thiên hạ, nhưng rất ít khi biểu diễn trước mặt người khác, kể cả đương kim thiên tử muốn xem múa kiếm khí cũng phải trai giới ba ngày, tắm rửa thay y phục mới được.
Công Tôn Mị Nhi là con gái duy nhất của Công Tôn Đại Nương, nên đương nhiên là được chân truyền của Công Tôn Đại Nương, bây giờ ả muốn múa kiếm trước mặt mọi người thì thật sự là hiếm có.
Chỉ thấy Công Tôn Mị Nhi khẽ vỗ tay một cái, lập tức có năm ca cơ phi thân lên kiếm đài. Trên lưng năm người đều đeo trường kiếm, chia ra ngồi ở năm phương hướng mép kiếm đài, ôm đàn tì bà, che nửa mặt, trên đỉnh đầu đều đội một li rượu nhỏ, trong li rượu có rượu, đầy vơi khác nhau, không biết có dụng ý gì.
Công Tôn Mị Nhi đứng ở trung tâm kiếm đài, hai tay khẽ giơ lên đã xuất ra hai ống tay áo dài hai trượng. Đoạn ả vung tay về phía trước, tay áo bắn ra quấn lấy chuôi trường kiếm của một ca cơ phía sau. "cheng" trường kiếm xuất kiếm, mũi kiếm điểm một cái lên ly rượu trên đầu ca cơ đó, ly rượu không chút sứt mẻ, nhưng phát ra một tiếng "đinh" giòn tan.
Công Tôn Mị Nhi vung ống tay áo liên tục, mũi kiếm điểm liên tiếp lên ly rượu trên đầu của năm ca cơ, tiếng "đinh đinh đang đang" vang lên trầm bồng du dương, rất có vần luật.
Lan Đình kinh ngạc:
- Là năm âm cung, thương, giác, chủy, vũ, cô ta đang thử âm!
Thì ra quả thật Công Tôn Mị Nhi đang dùng tay áo quấn trường kiếm, lấy mũi kiếm điểm lên ly rượu để tấu âm.
Sau khi Công Tôn Mị Nhi điểm qua năm ly rượu, thử âm hoàn tất, năm ca cơ đồng thời gẩy huyền cầm, vang lên khúc nhạc âm như châu rụng ngọc. Công Tôn Mị Nhi xuất ra ống tay áo liên tục, chỉ nghe thấy mấy tiếng "đinh đinh đang đang" vần luật chợt sinh ra. Năm ca cơ cũng tiếp nối gẩy tì bà, hòa âm của cùng với Công Tôn Mị Nhi.
Nhất thời trên kiếm đài dáng múa yểu điệu, âm vận động nhân.
***
Thanh Bình Quân cùng tên đệ tử Thanh Thành kia đi thẳng xuống chân núi. Ở đó đã có một con tuấn mã đứng ở ngoài sơn môn, miệng vẫn còn vương bọt mép, rõ ràng là đã liên tục ngày đêm chạy không nghỉ tới đây. Trên lưng ngựa nằm sấp một người, mặt đầy bụi bặm, môi khô nứt, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như mệt quá xỉu đi.
Bên cạnh đứng một tên đệ tử Thanh Thành, chính là Huyền Khai, còn tên lên núi báo tin cho Thanh Bình Quân chính là Huyền Bình.
Thì ra là vì hôm qua hai người vốn trông coi Thượng Thanh cung, nhưng lại lén lên núi xem đấu kiếm, cho nên hôm nay mới bị trách phạt xuống chân núi trông coi sơn môn. Vừa rồi chợt thấy một con ngựa chạy thẳng tới sơn môn, hai người vội hãm lại thì thấy người trên lưng ngựa đã hôn mê, nhìn trang phục có vẻ không bình thường bèn vội vàng báo cho Thanh Bình Quân. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Thanh Bình Quân nhìn qua trang phục của người đó, lại thấy trên yên ngựa có thêu một mặt cờ thì hơi bị hoảng:
- Đại Kỳ môn?
- Nước... nước! - Người trên lưng ngựa chợt mở mắt ra, khàn giọng la.
- Cho hắn nước! - Thanh Bình Quân quát lên.
Huyền Khai, Huyền Bình vội lấy nước đưa cho người đó, người đó cầm lấy uống liền mấy ngụm, vừa uống vừa thở phì phò.
Thanh Bình Quân nói:
- Ta là đệ tử Thanh Thành Thanh Bình Quân, các hạ là người phương nào?
- Thanh Thành sơn? - Người nọ chấn động: - Có phải Tống Tử Đô Tống thiếu hiệp đang chủ trì kiếm hội trên núi?
- Phải!
Người đó đổ cả người xuống ngựa, quì một gối nói với Thanh Bình Quân:
- Ma Thần tông Bất Hàm cốc liên hợp cùng với Phi Ưng bảo tập kích Đại Kỳ môn, Đại Kỳ môn nguy tại sớm tối, cầu Thanh công tử hãy mang tại hạ đi gặp Tống thiếu hiệp, gấp rút tiếp viện, chậm một khắc Đại Kỳ môn sẽ phải chịu cảnh diệt môn!
Thanh Bình Quân thầm cả kinh:
- Ngươi là...
- Tại hạ là Hắc Kỳ sứ của Đại Kỳ môn!
- Đi theo ta!
Thanh Bình Quân nháy mắt ra hiệu cho Huyền Khai, Huyền Bình, hai người liền đỡ Hắc Kỳ sứ kia đi theo Thanh Bình Quân lên núi. Tới sườn núi Thanh Bình Quân đột nhiên chuyển hướng, tới trước khe suối sâu bên cạnh cầu Thiên Tiên.
Hắc Kỳ sứ kia ngạc nhiên:
- Thanh công tử...
Vừa mới nói thì thanh phong lóe lên, cổ họng hắn đã bị chưởng phong của Thanh Bình Quân cắt đứt. Người đó hai mắt trừng trừng nhìn Thanh Bình Quân, đến chết cũng không hiểu vì sao.
Huyền Khai, Huyền Bình cũng giật mình mà nhìn Thanh Bình Quân.
Thanh Bình Quân nhìn chưởng phong của mình, thản nhiên nói:
- Hỏa tốc tiếp viện Đại Kỳ môn của ngươi, kiếm hội của ta còn cử hành tiếp được sao? Ta đang muốn lần này áp chế Hoa Sơn phái, ngươi lại chạy tới làm phiền, đừng có trách ta. Huống hồ Đại Kỳ môn cách nơi đây cả nghìn dặm, cho dù bây giờ chạy đi cũng không kịp, hà tất làm điều thừa? Ngươi yên tâm, chờ Đại Kỳ môn của ngươi bị diệt rồi, ta sẽ báo thù cho các ngươi!
Nói xong quay người lạnh lùng nói:
- Đem thi thể vứt xuống khe núi, rồi xử lí con ngựa kia đi!
Sau đó y lại đi lên trên núi.
***
Trên kiếm đài, trong tiếng "đinh đinh đang đang" giòn vang, chỉ thấy Công Tôn Mị Nhi mảnh mai uyển chuyển, tay áo khẽ đưa, trong mỗi động tác vẻ thướt tha quyến rũ đều hiển lộ. Lại nhìn ả lông mày như vẽ, mái tóc như mây, khi ngoái đầu lại ánh mắt ẩn tình, thoáng nhìn qua phong tình quyến rũ.
Tiếng "đinh đinh" giòn vang hòa với tiếng tì bà rất dễ nghe. Âm thanh tuy hay, nhưng mơ hồ mang theo vẻ dâm dật, gợi tình, câu hồn đoạt phách.
Dưới đài mọi người nhìn đến mắt say thần mê, hoàn toàn say sưa trong thanh sắc lã lướt, ngay cả Sở Phong cũng thấy như say như dại. Đúng vào lúc này, "tranh!" một tiếng đàn tranh đột ngột truyền đến, âm thanh uyển chuyển trong trẻo khiến Sở Phong chấn động, tiếng đàn này như đã từng quen biết.
Nhìn theo hướng tiếng đàn phát ra, thấy đối diện quần sơn liên miên, giữa quần sơn có một ngọn núi nguy nga sừng sững, trên đỉnh núi lại có mỏm đá nhô ra, nhìn xuống không thấy mặt đất. Có một bạch y nữ tử, tay áo thướt tha đang khoanh chân ngồi trên tảng đá, trên đùi nàng đặt một chiếc đàn tranh, hai tay đang lướt trên dây đàn.
- Là cô ấy?
Sở Phong nhận ra, bạch y nữ tử này chính là cô gái ngồi trên thuyền đánh đàn trong mưa ở Tây hồ ngày đó, vẫn là phong tư không nhiễm chút bụi trần đó.
"Tranh!"
Lại một tiếng đàn truyền đến, thật giống như tiếng nhạc trong dòng nước đục, gột rửa linh hồn mỗi người.
Năm ca cơ không tự chủ được dừng tiếng đàn cầm lại, ngay cả Công Tôn Mị Nhi cũng chợt khựng người. Ả biết nữ tử trên núi kia đang dùng tiếng đàn để tẩy rửa tà âm của mình. Thân hình ả khẽ chuyển, tay áo vung ra, mũi kiếm điểm mạnh một cái lên ly rượu, một tiếng "đinh" muốn che đi tiếng đàn tranh trong trẻo.
"Tranh, tranh, tranh, tranh, tranh!"
Tiếng đàn tranh liên tục bay tới, mát rượi khiến người náo nức. Công Tôn Mị Nhi xoay người liên tục, tay áo vung mau chóng, "đinh, đinh, đinh, đinh, đinh" điểm lên ly rượu.
Nhưng mặc cho ả cố gắng thế nào, vung áo ra sao, tiếng đàn tranh trong trẻo vẫn xuyên phá tà âm "đinh đinh" của ả, đi sâu vào lòng mỗi người.
- Hây--------------
Công Tôn Mị Nhi đột nhiên quát một tiếng, vung tay áo lên trên, trường kiếm bay thẳng lên, cắm thẳng vào mây, tiếp theo trường kiếm bắn xuống như ánh chớp, tay phải ả xuất ra ống tay áo quấn lấy chuôi kiếm, người cong về phía sau, đầu gần như chạm đất, cong như chiếc cầu vồng, mà ống tay áo trái ả tung về phía sau, "keng" rút ra trường kiếm của một ca cơ khác, tiếp theo người đứng lên hơi ngửa về sau, hai tay áo hất ra trước sau, "đinh", mũi kiếm đồng thời điểm lên ly rượu trên đầu của hai ca cơ trước sau.
Công Tôn Mị Nhi xoay eo tròn, hai tay áo cùng múa, hai mũi kiếm liên tục điểm lên ly rượu, nhất thời tiếng "đinh đang" vang lên không dứt bên tai.
"Tranh tranh tranh tranh tranh!"
Tiếng đàn tranh cũng nhanh chóng bay tới, như gió mạnh mưa dông, Công Tôn Mị Nhi xoay người nhanh chóng, hai tay áo múa liên tục, "đinh đinh đinh đinh đinh" điểm liên tục lên ly rượu.
"Tranh tranh tranh tranh tranh!"
"Đinh đinh đinh đinh đinh"
"Tranh tranh tranh tranh tranh tranh tranh tranh!"
"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh"
"Tranh tranh tranh tranh tranh tranh tranh tranh tranh tranh tranh!"
"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh"
...
Tiếng đàn tranh càng lúc càng nhanh, thân hình Công Tôn Mị Nhi cũng càng xoay càng nhanh, dường như đã không dừng lại được. Trên kiếm đài kiếm quang lấp lóe, tiếng "tranh tranh" "đinh đinh" vẫn liên tục vang lên.
"Tranh -------------"
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
"Choang! Choang! Choang! Choang! Choang!"
Ly rượu trên đầu năm ca cơ đồng loạt vỡ tan, rượu trong li kích thành một đường bắn thẳng lên không trung, sau đó tóe ra như bọt nước rơi xuống đất.
Công Tôn Mị Nhi ngã bịch xuống kiếm đài, tay áo đang bay giữa không trung vô lực buông xuống, hai thanh trường kiếm cũng leng keng rơi xuống đài.
Mọi người chỉ cảm thấy một trận kinh tâm động phách, sau đó không ngớt hoan hô, kinh thán không ngớt vì màn múa tinh xảo tại thời khắc cuối cùng của Công Tôn Mị Nhi.
Công Tôn Mị Nhi tóc tai tán loạn, lấy tay áo che miệng thở dốc, chỉ có ả biết là chuyện gì đã xảy ra, tiếng đàn kia khiến ả không thể tự kiềm chế được, ả bị buộc phải múa đến điên cuồng, muốn dừng cũng không được.
Năm ca cơ vội vàng nâng Công Tôn Mị Nhi dậy, sau đó thi lễ với mọi người rồi lùi xuống kiếm đài. Mọi người chỉ nói vừa rồi ả biểu diễn cố quá nên mới lực kiệt, cũng không ai để ý.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy hình bóng của bạch y nữ tử trên đỉnh núi cũng từ từ nhạt dần, giống như nàng chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
Mặc dù người đã đi xa, nhưng dư âm tiếng đàn vẫn còn lượn lờ vang vọng mãi.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, bạch y nữ tử này thật ra là ai, vì sao phải ngồi trên đỉnh núi đánh đàn tranh? Chẳng lẽ nàng ta cũng tới để xem kiếm hội?
***
Chú thích:
(1): Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành.
Tích hữu giai nhân Công Tôn thị
Nhất vũ kiếm khí động tứ phương.
Quan giả như sơn sắc trở táng,
Thiên địa vi chi cửu đê ngang.
Quắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc,
Kiểu như quần đế tham long tường.
Lai như lôi đình thu chấn nộ,
Bãi như giang hải ngưng thanh quang.
Giáng thần châu tự lưỡng tịch mịch,
Vãn hữu đệ tử truyền phân phương.
Lâm Dĩnh mĩ nhân tại Bạch Đế,
Diệu vũ thử khúc thần dương dương.
Dữ dư vấn đáp ký hữu dĩ,
Cảm thì phủ sự tằng uyển thương.
Tiên đế thị nữ bát thiên nhân,
Công Tôn kiếm khí sơ đệ nhất.
Ngũ thật niên gian tự phản chưởng,
Phong trần hồng động hôn vương thất.
Lê viên đệ tử tán như yên,
Nữ nhạc dư tư ánh hàn nhật.
Kim túc đôi tiền mộc dĩ củng,
Cù Đường thạch thành thảo tiêu sắt.
Đại diên cấp quản khúc phục chung,
Lạc cực ai lai nguyệt đông xuất.
Lão phu bất tri kỳ sở vãng,
Túc kiển hoang sơn chuyển sầu tật.
--Dịch Nghĩa--
Bài hành xem học trò của đại nương Công Tôn múa điệu kiếm khí
Xưa có người đẹp họ Công Tôn,
Mỗi lần múa điệu kiếm khí, bốn phương rung động.
Người xem vững như núi cũng khiếp đảm.
Trời đất theo nhịp múa mà lên cao xuống thấp.
Sáng rực như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời,
Vững vàng như các chúa tiên cỡi rồng lượn.
Đến khi sấm sét thu hết cơn giận dữ,
Dừng như sông bể đọng ánh sáng trong veo.
Làm môi thắm, tay áo ngọc nay đã vắng tênh,
Về già có cô học trò để truyền nghề.
ấy là người đẹp xứ Lâm Dĩnh ở thành Bạch Đế.
Múa khúc tuyệt diệu này, thần thái hiên ngang.
Cùng ta trò chuyện trong chốc lát,
Cảm thời thế nhiều ngang trái mà xót thương !
Thị nữ của tiên đế có tám nghìn người,
Kiếm khí của Công Tôn đứng hàng đầu.
Khoảng năm chục năm trôi qua tựa như trở bàn tay,
Gió bụi tơi bời tối tăm cả cung vua.
Đệ tử Lê viên tan tác như khói,
Phong tư đội nữ nhạc chỉ còn ánh nắng lạnh lẽo.
Trước gò Kim Túc, côi cối chầu hầu,
Nơi thành đá Cù Đường, cỏ xác xơ buồn bã.
Trên tiệc, khúc sáo dồn dập đã dứt
Vui xong sinh buồn, trăng mọc trời đông.
Già này chẳng biết sẽ đi về đâu,
Chân chai lê trong núi hoang theo nỗi sầu.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Thuở xưa người đẹp họ Công Tôn
Kiếm khí múa lên động bốn phương.
Khán giả vững như non cũng khiếp
Đất trời theo điệu múa quay cuồng.
Chín mặt trời rơi tên Hậu Nghệ
Vững vàng tiên chúa cỡi lưng rồng.
Đến tựa thiên lôi thâu sấm sét,
Dừng múa ánh quang tỏa biển sông.
Tinh anh, nét ngọc đà xa vắng
Về già có đệ tử truyền chân.
Người đẹp xứ Lâm, thành Bạch Đế
Múa chiêu thần thái rất phô trương.
Cùng ta trò chuyện trong giây lát,
Thời thế trái ngang lắm xót thương.
Kiếm khí Công Tôn vào bậc nhất
Tám ngàn thị nữ của tiên vương.
Năm chục năm nhanh tay trở ngửa
Gió bụi tơi bời tối điện cung.
Đệ tử Lê viên tan khói tủa
Nữ nhạc chỉ còn bóng lạnh lùng.
Chầu hầu cây cối gò Kim Túc,
Xác xơ thành đá chốn Cù Đường.
Trên tiệc khúc tiêu dồn dập dứt,
Vui xong buồn đến trăng đông phương.
Già này chẳng biết về đâu nữa
Lê lết chân chai khắp núi hoang.