Sở Phong kéo Diệu Ngọc men theo sơn đạo quanh co đi tới trước cây cầu Thiên Tiên vắt ngang giữa sườn núi.
Diệu Ngọc thấy trong khe núi ở phía sau tòa đình các đối diện có đậu môt đàn đan hạc thì kinh ngạc nói:
- Đan hạc?
Sở Phong suỵt một tiếng nói:
- Chúng nó đang ngủ đấy, đừng đánh thức chúng nó. Tôi dẫn cô tới cũng không phải là xem đan hạc đâu.
Nói xong kéo Diệu Ngọc đi thẳng qua cầu Thiên Tiên, đi vào tòa đình các kia.
Hai người nhìn xuống khe núi, tận sâu dưới khe núi tối om, trong vùng tối mơ hồ nhấp nhoáng tia sáng, ban đầu là một hai điểm, chợt sáng chợt tắt, như một đốm lửa nhỏ bay giữa khe núi. Tiếp theo nó chia làm hơn 10, lập loè lơ lửng, tiếp theo 100, khe núi nhất thời rực rỡ như dải ngân hà, trông rất đồ sộ chói mắt.
- Sao hả? đẹp không? - Sở Phong hỏi Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ là thánh đăng?
- Thánh đăng?
- Nghe đồn thường có thần tiên gặp gỡ ở Thanh Thành, ở trong núi thắp đèn để triều hạ Trương Thiên Sư, những ngọn đèn này chính là thánh đăng! Thảo nào Thanh Thành được xưng là đạo gia đệ ngũ động thiên, quả thực có tiên nhân giáng lâm.
Sở Phong nói:
- Nghe nói Nga Mi các cô cũng có thánh đăng, còn đẹp hơn cả thế này?
Diệu Ngọc gật đầu:
- Đúng vậy, ở dưới Xá Thân nhai, chỉ cần là đêm tối không trăng là có thể thấy được đèn dưới núi mọc lên từng bó, như cây cầu ánh sáng lung linh. Đây là ông trời lấy đèn để cúng bái Phổ Hiền Bồ Tát, gọi là 'Vạn trản minh đăng triều phổ hiền', chỉ là không phải lúc nào cũng có thể thấy được.
Sở Phong cười nói:
- Đó đương nhiên rồi, thần tiên không phải lúc nào cũng rảnh rỗi quang cố Nga Mi mà! Đi theo tôi!
Sở Phong kéo Diệu Ngọc rời khỏi đình các, đi thẳng lên Trượng Nhân phong. Thấy trên núi chỗ nào cũng u tối, tĩnh lặng, trong cái tối lại ẩn chứa cái đẹp, ký bí, cảnh trí nơi khác không thể sánh bằng.
Diệu Ngọc khen:
- Thảo nào nói 'Thanh Thành thiên hạ u', quả không sai.
Sở Phong kéo Diệu Ngọc đi tới một nơi, trên mặt đất mọc đầy loại cỏ nhỏ màu xanh.
- Diệu Ngọc, cô xem đây là cỏ gì?
Diệu Ngọc cúi người nhìn, mượn ánh trăng sáng thấy lá những cây cỏ này dài chừng một ngón tay, mỗi chiếc lá lại do nhiều phiến lá con cấu thành hàng hai bên, một màu xanh non.
- Đây là cỏ gì? - Diệu Ngọc hỏi.
Sở Phong nói:
- Cô thử chạm ngón tay vào nó xem?
Diệu Ngọc quả nhiên vươn ngón tay thon khẽ chạm vào lá cỏ, lá liền từ từ khép lại, giống như một thiếu nữ xấu hổ.
- Cây mắc cỡ?
Diệu Ngọc kinh ngạc ra tiếng, lại duỗi ngón tay chạm vào một lá khác, chạm hết lá này lại lá kia, vui mừng không ngớt nhìn mấy lá cây xấu hổ mà khép lại.
- Diệu Ngọc, cô chưa thấy qua cây mắc cỡ hả?
- Từ nhỏ ta lớn lên ở Nga Mi, rất ít xuống núi, rất nhiều thứ chưa thấy qua.
- Khó trách cô hiền như vậy, như ngọc bích không tỳ vết, thật giống như cây mắc cỡ này vậy ấy.
Sở Phong cúi xuống khẽ chạm ngón tay lên lá cỏ, lá liền xấu hổ khép lại.
Diệu Ngọc đỏ ửng mặt, chỉ cúi đầu chạm lá cây mắc cỡ, bất tri bất giác đã đi tới trước cửa động kia, thấy bên cửa động mọc vài cây hoa màu tím, giống đầu bút lông, rất xinh đẹp.
- Hoa Mộc Lan?
Diệu Ngọc đưa tay qua. Sở Phong cả kinh, liền lắc mình che ở trước người nàng, hầu như cùng lúc đó, hai đạo thanh phong "sát sát" từ bên trong động bắn ra, cắt thẳng tới Diệu Ngọc.
Rút kiếm đã không kịp. Hữu chưởng Sở Phong bỗng nổi lên một tầng hoa quang Thái Cực, vung lên đón thanh phong, "keng keng" hai đạo thanh phong bị đẩy ra, "sát sát" cắt lên tảng đá ở phía sau.
"Sát sát sát sát..."
Mấy đạo thanh phong bắn tiếp ra, Sở Phong "cheng" rút ra Cổ trường kiếm, che sát ở trước người Diệu Ngọc, quần áo chẳng mấy chốc bị rách vài chỗ. Diệu Ngọc cả kinh, đoạn quát lên, "cheng" rút kiếm chấn một cái, mũi kiếm kích ra một vùng thanh quang bảo vệ lấy toàn thân Sở Phong.
"Ô -- a -- "
Bên trong động đột nhiên vang lên tiếng rít như quỷ khóc thần gào, oa! Thanh phong tầng tầng lớp lớp bắn ra, cuốn lên trận gió lạnh thấu xương như phô thiên cái địa phủ tới hai người.
Sở Phong cùng Diệu Ngọc hét lớn một tiếng, đồng thời hai tay cầm kiếm vòng về phía trước, vẽ ra hai vòng kiếm dựa vào nhau, chốc lát lại hợp lại, kết thành một đạo kiếm thuẫn. Hai người bằng tốc độ nhanh nhất lướt ra khỏi kiếm thuẫn, ngay tại nháy mắt hai người lướt ra, "keng keng keng keng...", thanh phong thoáng chốc xé kiếm thuẫn nát bấy, rồi cắt lên chỗ hai người đứng vừa nãy.
Hai người hoảng cả hồn, chỉ chậm chốc lát thôi là hai người bị xé thành mảnh nhỏ rồi.
Diệu Ngọc giật mình nói:
- Là Thanh Phong Điệp Sát! Chẳng lẽ người trong động là sư trượng Thanh Thành?
Nói xong nàng quay về sơn động khom mình hành lễ:
- Vãn bối Nga Mi Diệu Ngọc bái kiến tiền bối, vãn bối không cố ý mạo phạm, xin tiền bối thứ tội!
- Keng!
Một đạo thanh phong quét ra, vẽ ra một đường vòng cung bên chân hai người, sâu vài tấc, xem như là đáp lễ.
Diệu Ngọc lại hướng về sơn động khom người một cái, sau đó kéo Sở Phong vội vàng bỏ đi.
Sở Phong hỏi:
- Thanh Thành sư trượng là ai?
Diệu Ngọc nói:
- Là cao nhân tiền bối của phái Thanh Thành, võ công cao không thua gì sư tôn của tam đại phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi. Có điều 10 năm trước đột nhiên ẩn thân không xuất hiện nữa, thì ra là ẩn thân trong sơn động ở Trượng Nhân phong.
Sở Phong nói:
- Chúng ta chẳng qua là đi xem hoa cỏ, ông ấy là tiền bối cao nhân cũng không cần nhỏ mọn như vậy mà.
Diệu Ngọc nói:
- Có lẽ ông ấy không muốn có người quấy rối nơi thanh tĩnh này. Thanh Phong Điệp Sát là sát chiêu lợi hại nhất của Thanh Thành chưởng kiếm, nếu như song chưởng đồng thời thi triển, thanh phong hai bên tập kích ra liên tục, tránh cũng không thể tránh. Vừa rồi ông ấy chỉ là đơn chưởng thi triển, đã thủ hạ lưu tình rồi.
- Vậy mà cũng coi như thủ hạ lưu tình? Nếu không phải chúng ta chạy nhanh, không thì đã bị chém thành tám khúc rồi!
Diệu Ngọc thấy Sở Phong giấu hai tay ở sau lưng thì hỏi:
- Tay ngươi làm sao vậy?
- Không có gì, chúng ta đi thôi.
Hai người xuống Trượng Nhân phong, trở lại chỗ con rạch Ngũ Long dưới chân núi, chợt Sở Phong vươn tay phải từ phía sau ra, giơ qua Diệu Ngọc.
- Tặng cô!
Trên tay Sở Phong đang cầm một cây hoa Mộc Lan. Thì ra vừa rồi khi hắn lướt khỏi cửa động đã đưa tay lách qua thanh phong, và hái được một cây hoa Mộc Lan.
Diệu Ngọc chỉ đứng nhìn, nhưng không cầm lấy.
- Cô không thích hả? - Sở Phong hỏi.
Diệu Ngọc nói:
- Ngươi không nên hái nó, cây cỏ rời khỏi đất sẽ khô héo ngay, đánh mất linh hồn.
- Tôi thấy cô đưa tay qua, tưởng là muốn hái...
- Ta chỉ muốn sờ một chút thôi, không phải muốn hái.
- Ờ, tôi quên mất là cô ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm giẫm lên. Nhưng không hái cũng hái rồi, cô chịu khó nhận lấy hoa này đi ha?
Diệu Ngọc cắn cắn miệng, cuối cùng nhận lấy.
Chỉ thấy hoa Mộc Lan càng xinh đẹp hơn dưới ánh trăng, như một vệt nhựa đỏ, vả lại tỏa mùi thơm ngát.
Nàng giương mắt thấy tay trái Sở Phong còn giấu ở sau lưng, bỗng nhớ tới Sở Phong hái hoa Mộc Lan hình như dùng tay trái. Nàng vội lôi tay trái Sở Phong ra, thình lình thấy trên cánh tay hiện ra một vệt cắt, mặc dù không sâu, nhưng thấm ra máu.
Diệu Ngọc lòng nóng lên, vết thương nhìn như rất nông, thực tế rất hung hiểm, thiếu chút nữa là bị bỏ lại một cánh tay rồi. Hắn mạo hiểm như vậy lại chỉ vì hái cho mình một cây hoa Mộc Lan.
Diệu Ngọc nháy mắt lại thấy góc tay áo Sở Phong đang nhỏ ra máu, vội kéo lấy tay phải hắn rồi vén ống tay áo lên. Cánh tay thình lình hiện ra hai vết cắt, sâu hơn vết trên tay trái.
Thì ra lúc đầu khi hai đạo thanh phong tấp tới Diệu Ngọc, Sở Phong không kịp rút kiếm, chỉ có lấy hữu chưởng ngăn cản, thanh phong đã ngăn được, nhưng đã để lại trên cánh tay hắn hai vệt cắt.
- Ngươi...
Sở Phong liền nói:
- Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da thôi. Tôi có Bách Nhật Truy Ngân Tán, xoa chút là ổn!
Nói rồi lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong người, đang muốn bôi lên thì tròng mắt láo liên, nói:
- Diệu Ngọc, nói đến cùng tôi vì cô mới bị thương, có phải cô nên bôi thuốc cho tôi không?
Diệu Ngọc quả nhiên cầm lấy bình sứ, ngón trỏ dính một chút thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên cho Sở Phong.
Sở Phong cảm thấy ngón tay Diệu Ngọc mềm mại xoa lên cánh tay, thật sự hưởng thụ nói không nên lời, theo thuốc chạm đến vết thương, lập tức truyền đến cảm giác đau nhức như xé rách da thịt.
Diệu Ngọc nói:
- Nghe nói Bách Nhật Truy Ngân Tán khi xoa lên vết thương sẽ đau lắm?
- Không... không đau! - Sở Phong cắn răng, cố rặn ra hai chữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệu Ngọc nói:
- Trích Tiên Tử đối với ngươi thật tốt, ngay cả Bách Nhật Truy Ngân Tán cũng cho ngươi.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Thuốc này rất hiếm có hả?
- Đương nhiên hiếm có, đây là độc môn bí dược của Tích Thủy kiếm phái. Trích Tiên Tử cho ngươi, sợ rằng cả cô ấy cũng không có.
Sở Phong nhìn cái bình mà đờ ra. Đây là lúc ở biệt viện Đường môn, Ngụy Đích bởi thấy mình vết thương đầy người mới cho, không ngờ lại quý đến vậy.
Diệu Ngọc bôi xong thuốc cho Sở Phong, hai người đứng ở bên bờ nhìn rạch nước yên tĩnh một màu xanh ngắt.
Ánh mắt Sở Phong rơi vào mỏm đá ở trên cao, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua cùng công chúa ngồi ở trên đó, hắn không khỏi lén nhìn sang Diệu Ngọc. Diệu Ngọc đột nhiên cảm thấy ánh mắt Sở Phong có hơi cổ quái, mặt thoáng cái đỏ lên, hờn dỗi một tiếng rồi xoay người muốn đi, lại thấy giữa măng đá cheo leo phía trước có huỳnh quang bay lượn, nàng bèn đi qua đó.
Thì ra là một cửa động rất lớn, huỳnh quang thấu ra từ trong đó.
- Vào xem không? - Sở Phong nói.
Diệu Ngọc do dự:
- Ta... không biết bơi.
Thì ra rạch nước này chảy thẳng vào động, muốn vào động thì chỉ có lội nước vào.
Sở Phong suy nghĩ một chút, thấy bên cửa động có một thanh gỗ vắt ngang, bèn hẩy mũi chân cho thanh gỗ rơi xuống nước, sau đó phi thân lên thanh gỗ, lại quay đầu ra hiệu cho Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc cũng phi thân bay xuống, thanh gỗ trôi xuống dưới rất chậm, quả là thân nhẹ như yến.
Hai người một trước một sau đứng ở trên thanh gỗ, đẩy nó vào cửa động, tức thì một cảm giác mát rượi ập đến. Khi quan sát thì thấy trong động lởm chởm thạch nhũ, măng đá đầy đất. Một hang động rộng rãi.