Việc điều tra tổng đàn Ma Thần tông được định ra dưới an bài của Tống Tử Đô, mọi người liền ra khỏi Thượng Thanh cung, rồi phân công nhau hành sự. Thanh Bình Quân thì ở lại Thanh Thành sơn, liên lạc phối hợp với các nơi hành động. Chuyện này vốn do Tống Tử Đô làm là thích hợp nhất, nhưng lại giao cho Thanh Bình Quân, mọi người ít nhiều cũng cảm thấy khó hiểu.
Ngụy Đích đứng lên.
- Đích Tử...
Sở Phong nắm lấy ống tay áo nàng. Ngụy Đích không quay đầu lại, khóe miệng giật giật, "Sở công tử, mời tự trọng!" Sở Phong trong lòng run lên, ngỡ nàng buông tay ra. Ngụy Đích thướt tha đi ra khỏi Thượng Thanh cung.
Sở Phong kinh ngạc bóng lưng nàng, lòng như thắt lại.
Phi Phượng nói:
- Ngu ngốc, cổ đang giận ngươi đấy!
- Cô ấy...
- Ngươi hất tay người ta như vậy, dù cho ai cũng khó chịu. Thật là khó cho cổ si tâm với ngươi, còn vì ngươi nhiều lần cãi lại sư mệnh!
- Ta...
- Ngươi yên tâm. Chẳng qua cổ giận ngươi thôi.
- Cô ấy... gọi ta Sở công tử...
- Cổ đang tức giận, đương nhiên gọi ngươi Sở công tử. Đợi nguôi giận rồi, còn không lại gọi ngươi Sở đại ca, nói không chừng còn gọi ngươi Sở tướng công nữa đấy!
- Thật sao?
- Giả đấy! Cổ sẽ hận ngươi cả đời!
Sở Phong ngẩn người, cũng không biết lời Bàn Phi Phượng nói là thật hay giả.
Sở Phong ra khỏi Thượng Thanh cung, liếc mắt thấy Ngụy Đích còn chưa xuống núi, đang đứng cạnh núi. Bộ xiêm y tuyết trắng theo gió tung bay, tay áo phất phơ.
Sở Phong vui mừng: Chẳng lẽ cô ấy đang đợi mình?
Sở Phong toan đi qua thì Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư đi tới nói lời từ biệt với Sở Phong. Hoa Dương Phi nói:
- Sở huynh, lần này cuối cùng cũng không có bôi nhọ thanh danh Hoa Sơn, phần lớn là nhờ phương pháp súc Sở huynh truyền thụ.
Sở Phong nói:
- Hoa huynh khách khí rồi, mời!
Thân Sửu đi tới, chắp tay nói:
- Sở huynh!
Sở Phong nói:
- Chứng nghẹt mũi của Thân huynh Y Tử cô nương nói có thể dùng Thạch hồ tuy phơi khô chế thành thuốc có thể giảm bớt. Thân huynh không ngại thử một lần.
- Đa tạ Sở huynh phí tâm, sau này còn gặp lại!
Vô Song kéo cánh tay Đường Chuyết đi tới, Sở Phong cười nói:
- Vô Song muội tử cũng định đến Hán Trung điều tra à?
Vô Song nhìn Đường Chuyết một cái:
- Tam ca nhất định không chịu cho muội đi theo. Muội cứ trở lại hầu hạ Thái Quân cho rồi.
Sở Phong cười nói:
- Vô Song muội tử cũng thông tình đạt lý rồi.
Đường Chuyết nói:
- Sở huynh, bảo trọng!
Sở Phong nói:
- Đường huynh, ngày khác lại nâng cốc luận kiếm chứ?
- Nhất định!
Mộ Dung đi tới, Sở Phong không thấy Nam Cung Khuyết mới hỏi:
- Sao không thấy Nam Cung huynh?
Mộ Dung nói:
- Hắn đã rời khỏi đây rồi.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Hắn không phải là cùng huynh tra xét vùng Giang Chiết sao?
Mộ Dung không trả lời, nhưng lấy ra một phong thơ rồi đưa cho Sở Phong:
- Sở huynh đi Sóc Châu, nhất định phải đi qua Thái Nguyên. Chỗ ta có một phong thư, phiền Sở huynh thay ta chuyển giao cho Tấn Từ Công chủ nhân Tấn Từ, nói là ngày khác Cô Tô Mộ Dung nhất định tự mình bái hội!
Sở Phong nhận lấy, lấy tay vuốt cằm cười nói:
- Tấn Từ Công? Có phải là một lão tiền bối với bộ râu dài ngoằng, một đại nhân vật?
Mộ Dung mỉm cười:
- Sở huynh đến đó tự nhiên sẽ biết. Đi đường cẩn thận!
- Đại ca cũng phải bảo trọng, lần sau gặp lại, sẽ cùng đại ca cùng chung...
Chữ "chăn gối" chưa ra khỏi miệng thì Mộ Dung khẽ trách một tiếng, lại liếc Sở Phong một cái sau đó xoay người đi.
- A di đà phật! - Vô Giới chắp tay cùng Diệu Ngọc đi tới.
Sở Phong vừa thấy cái đầu bóng lưởng của hắn thì bất giác gập ngón tay lại, muốn gõ cho một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cười nói:
- Vô Giới, lần trước ngươi không phải nói 'Rượu thịt xuyên qua ruột, phật tự trong lòng', lần sau ta sẽ cùng ngươi uống rượu ăn thịt, để xem Phật tổ ở trong lòng ngươi thế nào.
Vô Giới nói:
- A di đà phật, tất cả cứ tùy duyên, không cần chấp nhất rượu thịt qua ruột.
Sở Phong cười ha ha, đảo mắt thấy Diệu Ngọc đang nhìn mình, bèn cười nói:
- Diệu Ngọc, cô xem, Vô Giới tu hành cao hơn cô nhiều đấy, người ta cũng có thể uống rượu ăn thịt, mà cô vẫn còn ăn chay!
Diệu Ngọc nói:
- Ta tu hành quả thật không bằng Vô Giới sư huynh.
Sở Phong cười nói:
- Vậy cũng khó nói. Mi tâm cô không phải là có một điểm Thiền ấn sao, nói không chừng Phật tổ nhìn trúng cô, một câu nói là cho cô đắc thành chứng quả ngay.
Diệu Ngọc xấu hổ:
- Ngươi lại chọc ta. Công tử bảo trọng, cáo từ!
Chợt Sở Phong thò tay vào trong người lấy ra một gốc cỏ nhỏ rồi đặt lên bàn tay trắng mịn của Diệu Ngọc, - "Tặng cô!" là một gốc cây mắc cỡ.
Diệu Ngọc mặt ửng hồng, ngón tay chọt chọt lên lá cây, lá cây tự nhiên khép lại.
- Sở công tử không nên...
- Cô nói tôi không nên hái nó có đúng không? Không hái thì cũng hái rồi, cô cứ nhận lấy gốc cây này của tôi đi!
Diệu Ngọc cắn miệng, cuối cùng vẫn cất cây cỏ vào trong người.
Lan Đình xách hòm thuốc cùng công chúa đi tới. Nguồn truyện:
Sở Phong hỏi:
-Y Tử cô nương, cô.... muốn đi Tầm Dương sao?
Phi Phượng nói:
- Đồ đần! Nam Cung Khuyết đã đi rồi, Y Tử còn đi Tầm Dương gì nữa!
Sở Phong vui mừng:
- Y Tử cô nương đi cùng bọn tôi thật à?
Lan Đình nói:
- Chứng đau ngực của công tử còn chưa trừ được, ta còn phải nghĩ cách...
- Đúng! Đúng! Cô phải nghĩ biện pháp, không thể đi, cô vừa đi, chứng đau ngực của tôi lại tái phát, tối hôm qua còn đau một hồi đây này!
Lan Đình mím môi cười.
Mọi người từng người rời đi, chỉ còn lại một mình Ngụy Đích còn đứng ở bên núi, đưa mắt nhìn quần phong xa thẳm.
- Đích Tử!
Sở Phong đi qua, khẽ lên tiếng gọi.
Ngụy Đích xoay người, đi thẳng qua bên cạnh hắn, đi tới bên cạnh Bàn Phi Phượng và nói:
- Phi Tướng Quân, cô trông coi hắn cho tốt, hắn nhiều khi hành sự quái đản, bản tính thích làm liều, sinh tử cũng không để ý, chỉ có cô mới có thể khuyên can hắn.
Sở Phong lòng nóng lên.
- Đích Tử...
Ngụy Đích buồn bã nhìn về Sở Phong một cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía Sở Phong, buồn bã nói:
- Ngươi... cẩn thận bảo trọng!
Nói xong nàng xoay người đi.
Sở Phong nhìn bóng lưng đượm buồn của nàng, cảm giác thất lạc phiền muộn nói không nên lời.
***
Ngụy Đích xuống Thanh Thành sơn, Tống Tử Đô đang đợi dưới chân núi, thấy nàng xuống một mình y thầm vui trong lòng, nét mặt vẫn thản nhiên ra nghênh đón:
- Tiên tử xuống rồi, chúng ta lên đường thôi?
Ngụy Đích dửng dưng nói:
- Từ trước đến nay ta đi lại một mình đã quen, Tống công tử tự nhiên đi.
Nói xong cũng không nhìn Tống Tử Đô một cái, thướt tha bước đi.
Tống Tử Đô nhìn bóng lưng của Ngụy Đích, tay nắm chặt, mình là đệ tử xuất sắc nhất hiện nay trong thiên hạ, đã đạt được danh hiệu kiếm chủ, lẽ nào không đáng để nhìn một cái.
Y từ từ buông lỏng nắm tay ra, sau đó bóng hình biến mất, không ai biết tâm tình lúc này của y.
***
Đại đường Thần Phong môn treo ngay ngắn một bức họa rất lớn, không ai khi nhìn kỹ vào bức họa này mà không bị uy thế của nó chấn nhiếp.
Bức họa là một võ sĩ Đông Doanh, hai tay nắm đao dựng thẳng tại trước người, hai mắt lộ ra quang mang ở hai bên lưỡi đao, nhìn chăm chú ngoài bức họa. Trên bức họa có bốn chữ to như lưỡi đao -- Cung Bản Võ Tàng!
Môn chủ Thần Phong môn Xuyên Đảo Thần Hộ đứng ở trước bức họa, hai mắt đối diện với Cung Bản Võ Tàng ở trong bức họa.
Trước bức họa đang đốt một nén nhang, đã cháy hết 1/3. Thái dương Xuyên Đảo Thần Hộ hơi thấm mồ hôi. Khi nhang cháy còn phân nửa, Xuyên Đảo Thần Hộ đổ mồ hôi như hạt đậu, hô hấp gấp, con ngươi hai mắt bắt đầu co rút lại, thanh đao đeo bên hông rung lên, hình như muốn xông ra khỏi vỏ.
Y bỗng xoay người, một tay đè lại chuôi đao, thắt lưng hơi cong, miệng thở hồng hộc. Này, hai bóng người lướt vào, Xuyên Đảo Thần Hộ đứng thẳng người lại, thoáng chốc phục hồi như thường.
Người đến trong bộ sát thủ Ninja, che mặt, chỉ lộ hai mắt. Là Thiên Diệp và Thiên Tuyết.
- Môn chủ!
Hai người quì một gối trước Xuyên Đảo Thần Hộ, vừa mới ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bức họa kia, trong lòng liền run lên, vội vã cúi đầu, không dám nhìn tiếp.
Xuyên Đảo Thần Hộ gật đầu, hai người đứng lên. Thiên Tuyết vội từ trong người lấy ra một gốc cỏ nhỏ, khom người trình lên, là gốc cây Long Câu thảo.
- Một cây? - Xuyên Đảo Thần Hộ không nhận lấy ngay.
Thiên Tuyết cuống quít quì một gối:
- Thuộc hạ đã không làm được như môn chủ kỳ vọng, xin môn chủ trách phạt!
Thiên Diệp nói:
- Môn chủ, tôi và tỷ tỷ đã tìm khắp Hải Tâm sơn...
Ánh mắt Xuyên Đảo Thần Hộ đảo qua Thiên Diệp, Thiên Diệp giật thót, liền ngậm miệng lại.
- Ngươi tự tiện rời khỏi Thần Phong môn? - Xuyên Đảo Thần Hộ nhìn thẳng vào Thiên Diệp.
Thiên Tuyết vội lên tiếng:
- Thiên Diệp là muốn lập công cho môn chủ, gốc cây Long Câu thảo này cũng là do Thiên Diệp tìm được, xin môn chủ khai ân!
- Tỷ tỷ...
Xuyên Đảo Thần Hộ cầm lấy Long Câu thảo, lại phất tay một cái:
- Đứng lên đi!
Thiên Tuyết cuống quít đứng lên.
Xuyên Đảo Thần Hộ nói:
- Hiện tại có một việc muốn các ngươi đi xử lý ngay!
- Mời môn chủ phân phó!
- Ta muốn các ngươi đi Sóc Châu...
...