Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người tụ tập đầy đủ ở trong tự viện, Tống Tử Đô vẫn bảo mọi người chờ, nói là qua một ngày nữa sẽ có tin tức. Nhưng tin tức gì thì Tống Tử Đô lại không nói rõ.
Một bóng hình bạch y bay vút vào, là Ngụy Đích.
- Trích Tiên Tử rốt cuộc tới rồi! - Tống Tử Đô liễn vội vàng đứng lên.
- Đích Tử, muội đến rồi!
Sở Phong bật dậy khỏi chỗ ngồi, hắn đương nhiên phải làm bộ rất vui mừng.
Ngụy Đích giận lườm hắn một cái, có lẽ là trách động tác của hắn cũng khoa trương quá, sau đó nàng chắp tay nói với mọi người:
- Tới chậm một bước, xin chư vị thứ lỗi, chỉ vì trên đường phát hiện ra ám hiệu của Ma tông.
- A?
- Mời mọi người đi theo ta.
Vì vậy Ngụy Đích dẫn mọi người xuống Tu Di sơn, đi thẳng tới phụ cận Lưu gia thôn, lại lên một ngọn núi, đi vòng qua một đoạn, đi tới dưới một gốc cây đại thụ, thân cây có mấy miếng vỏ bị lột xuống, trông lộn xộn, hình như có quy luật.
- Đây là ám hiệu của Ma tông? - Tống Tử Đô hỏi.
Ngụy Đích nói:
- Ta không dám khẳng định, cho nên dẫn mọi người đến xem.
Mọi người đồng loạt nhìn sang Sở Phong, bởi vì chỉ có hắn mới quen thuộc ám hiệu của Ma tông nhất.
Sở Phong đứng ở trước đại thụ, làm bộ quan sát một phen, rồi gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Có chút giống, lại có chút không giống.
Ngụy Đích suýt nữa cười ra tiếng, bởi vì ám hiệu này chính là đêm qua nàng cùng Sở Phong suốt đêm "chế tạo" ra.
Nàng nói:
- Còn có mấy chỗ ám hiệu, đi theo ta.
Mọi người theo Ngụy Đích lại tìm thấy mấy chỗ ám hiệu, hình thù kỳ quái, muốn cổ quái bao nhiêu thì có bấy nhiêu cổ quái. Lại đi thẳng đến chân núi phía đông, thấy trên vách núi đá có một người đang cõng một giỏ trúc đang tìm cái gì. Người này tất nhiên là Lưu chưởng quỹ.
Thì ra đêm hôm qua, sau khi Sở Phong cùng Ngụy Đích "chế tạo" ra những ám hiệu này, Sở Phong liền trở về Tu Di sơn, Ngụy Đích thì đến Lưu gia thôn giám thị Lưu chưởng quỹ. Đợi Lưu chưởng quỹ khoác giỏ trúc lên núi rồi, nàng mới chạy đến Tu Di sơn dẫn mọi người tới, tất cả đều là vì để cho bọn Tống Tử Đô "trong lúc vô ý" gặp phải Lưu chưởng quỹ.
Bàn Phi Phượng khẽ "ơ" một tiếng:
- Người này không phải là Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang lâu sao? Ông ta không ở Vọng Giang lâu làm chưởng quỹ, chạy tới nơi thâm sơn dã lĩnh này làm gì!
Ngụy Đích vừa muốn nói tiếp thì Tống Tử Đô nói:
- Ta phái người điều tra qua, Vọng Giang lâu đã được bán đi không lâu sau khi Chấn Giang bảo bị diệt môn.
Thì ra Tống Tử Đô cũng đến Vọng Giang lâu điều tra qua, như vậy càng dễ nói hơn. Ngụy Đích liền nói:
- Vọng Giang lâu buôn bán rất tốt, vì sao ông ấy phải bán đi? Hơn nữa là không lâu sau khi Chấn Giang bảo bị diệt môn, chẳng lẽ ông ấy biết nội tình gì?
Sở Phong thấy thời cơ đã đến, liền kể lại những gì tối hôm qua mình nghe được Lưu chưởng quỹ nói, rồi nói tiếp:
- Ta cùng Lưu chưởng quỹ cũng có vài phần quen biết, mọi người trước tiên đừng lộ diện, để ta đi dò xét ý ổng sao.
Vì vậy mọi người liền núp tại một chỗ.
Lan Đình đột nhiên cảm thấy có gì bất thường. Bởi vì nàng thấy được trong giỏ trúc của Lưu chưởng quỹ không có gì hết. Lưu chưởng quỹ nhìn như đang tìm thảo dược, nhưng không yên lòng, như đang chờ điều gì đó xảy ra.
Trực giác nói cho nàng, sự tình có biến. Nàng muốn ngăn cản Sở Phong, nhưng Sở Phong đã đi ra rồi. Hắn gọi Lưu chưởng quỹ:
- Lưu chưởng quỹ...
Chữ "quỹ" còn chưa ra khỏi miệng thì Lưu chưởng quỹ đột nhiên xoay người lại, quỳ bịch xuống đất, dập đầu liền nói:
- Công tử tha mạng, công tử tha mạng!
Sở Phong khựng lại, còn tưởng rằng mình đột nhiên xuất hiện làm ông ấy tưởng mình là sơn tặc, hắn vội nói:
- Lưu chưởng quỹ, là tôi đây...
Lưu chưởng quỹ còn đang liên tục dập đầu:
- Công tử tha mạng! Việc của công tử tiểu nhân tuyệt không dám tiết lộ nửa câu, cầu công tử tha mạng!
Sở Phong cả kinh, vội tiến lên nâng hắn dậy:
- Lưu chưởng quỹ, ông nhìn rõ đi, là tôi đây!
Lưu chưởng quỹ lại quỳ phịch xuống đất:
- Công tử yên tâm, tiểu nhân không biết gì hết, tiểu nhân tuyệt đối không tiết lộ nửa câu, công tử tha mạng!
- Lưu chưởng quỹ, tôi là người từng ở Vọng Giang lâu của ông đây...
- Công tử tha mạng, việc của công tử tiểu nhân không dám tiết lộ nửa câu, công tử yên tâm, tiểu nhân không biết gì hết...
Sở Phong nổi giận, tóm lấy ngực hắn, quát lên:
- Lưu chưởng quỹ, ông đang nói gì đấy!
Lan Đình vừa thấy Sở Phong như vậy, biết là không ổn.
Tống Tử Đô, Thanh Bình Quân, Tây Môn Phục đã hiện thân ra rồi xông tới. Thanh Bình Quân lạnh lùng nói:
- Sở huynh không phải là định giết người diệt khẩu đấy chứ?
Sở Phong ngẩn người, bất giác buông lỏng Lưu chưởng quỹ ra.
Lưu chưởng quỹ thấy thoáng cái đi ra nhiều người như vậy, người nào cũng cầm thương đeo kiếm, hắn càng thêm kinh hoàng, liều mạng xin tha.
Bàn Phi Phượng quát lên:
- Lưu chưởng quỹ, ông có biết mình đang nói cái gì hay không?
Lưu chưởng quỹ run giọng nói:
- Tiểu nhân... tiểu nhân cái gì cũng không biết, tiểu nhân chỉ lên núi hái thuốc, cái gì cũng không biết!
Tống Tử Đô nói:
- Lưu chưởng quỹ, ông biết cái gì thì không ngại nói ra.
Thanh Bình Quân tiếp lời:
- Không sai, ông cứ việc nói ra, không ai dám làm tổn thương ông đâu.
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Sở Phong.
Lưu chưởng quỹ thì cứ mãi dập đầu xin tha:
- Ta không biết, cái gì cũng không biết, cầu các vị đại hiệp tha mạng! Tha mạng!
Bàn Phi Phượng phát hỏa, chỉ mũi thương vào Lưu chưởng quỹ:
- Ngươi biết cái gì thì lập tức nói ra, bằng không ta đâm cho ngươi một thương!
Lưu chưởng quỹ sợ đến ngã quỵ xuống đất, không dám lên tiếng.
Thanh Bình Quân lạnh lùng nói:
- Phi Tướng Quân là muốn ông ấy mở miệng, hay là muốn ông ấy ngậm miệng?
Bàn Phi Phượng mở trừng mắt phượng:
- Ta muốn cái gì thì không tới phiên ngươi chen vào!
- Hừ! Ta là sợ Phi Tướng Quân nhất thời thất thủ, không cẩn thận lại thành giết người diệt khẩu!
- Ngươi có ý gì?
Mũi thương chỉ vào Thanh Bình Quân.
Thanh Bình Quân nói:
- Ý của ta thế nào, trong lòng Phi Tướng Quân hiểu rõ mà.
Hai người bắt đầu giằng co.
Chợt Tây Môn Phục thản nhiên nói:
- Lưu chưởng quỹ, có phải ông biết cái gì, không ngại nói ra, chúng tôi sẽ bảo vệ ông chu toàn.
Lưu chưởng quỹ nhìn Tây Môn Phục, nói:
- Ta... ta cái gì cũng không biết...
Tây Môn Phục lại nói:
- Có phải ông thấy được hung thủ diệt môn Chấn Giang bảo hay không, có phải hung thủ đang ở chỗ này...
- Không! Ta không thấy, người thấy là Tiểu Lục! - Lưu chưởng quỹ vừa kinh vừa sợ.
- Hắn nhìn thấy gì? - Tây Môn Phục lại hỏi.
- Hắn thấy được có một lam sam thiếu niên đang...ở bên trong bảo tàn sát... Không, cái gì ta cũng không biết.
Lưu chưởng quỹ phục xuống đất cầu xin tha.
- Ngươi dám ngậm máu phun người!
Bàn Phi Phượng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm thương đâm tới ngực Lưu chưởng quỹ! Tống Tử Đô, Thanh Bình Quân đồng thời xuất thủ muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, mũi thương đã đâm rách y sam của Lưu chưởng quỹ, "rẹt", Sở Phong lại dùng tay nắm lấy mũi thương, một tia máu tươi bắn ra từ bàn tay hắn.
- Tiểu tử thối, ngươi! - Phi Phượng vừa sợ vừa vội.
Lưu chưởng quỹ sợ đến vỡ mật, ngã xuống đất:
- Ta cái gì cũng không biết, ta thực sự cái gì cũng không biết, xin công tử tha mạng. Thê tử tiểu nhân bị nhiễm phong hàn, đang chờ tiểu nhân sắc thuốc, xin công tử tha cho tiểu nhân!
Sở Phong xoay người nhìn Lưu chưởng quỹ, Lưu chưởng quỹ không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu.
Bốn phía thoáng tĩnh lặng, tĩnh đến mức khiến người khác khó thở.
- Ông đi đi! - Sở Phong đột nhiên nói.
Lưu chưởng quỹ kinh ngạc, lại như không thể tin được. Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Phong một cái, ánh mắt có phần kỳ lạ, sau đó xoay người chạy đi. Không có người ngăn hắn, bởi vì đã không cần phải vậy...
Bốn phía lại khôi phục tĩnh lặng, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào người Sở Phong. Sở Phong lại bình tĩnh đến khác thường, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Thanh Bình Quân nhìn Sở Phong, lạnh lùng cười:
- Không biết vì sao Lưu chưởng quỹ vừa thấy Sở huynh thì đã quỳ xuống cầu xin rồi?
Sở Phong lạnh lùng nói:
- Vấn đề này ngươi hẳn là đi hỏi Lưu chưởng quỹ, mà không phải hỏi ta!
- Không biết lam sam thiếu niên trong miệng Lưu chưởng quỹ nói là ai?
- Ngươi tốt nhất tránh ra!
Sở Phong nhìn thẳng vào Thanh Bình Quân, giọng điệu rất bình thản, nhưng lam sam trên người đã phồng lên, bốn phía bỗng trở nên tiêu điều.
Thanh Bình Quân không tự chủ được thối lui một bước, quay đầu nhìn sang Tống Tử Đô, ý tứ rất rõ ràng: Võ Đang ngươi là võ lâm minh chủ, hiện tại hung thủ diệt môn muốn đi, ngươi xem làm thế nào?
Tống Tử Đô nói:
- Sở huynh, trước khi sự tình còn chưa tra rõ ràng, hay nhất mọi người đừng đi đâu hết!
- Tống huynh, nếu như ngươi cho rằng ngăn được ta, thì ra tay đi!
Giọng điệu Sở Phong vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, hắn đi thẳng qua giữa Tống Tử Đô cùng Thanh Bình Quân.
Thanh Bình Quân không có động tác, Tống Tử Đô cũng không có động tác.
Tống Tử Đô không phải là không muốn động, hắn không nắm chắc. Một khi xuất thủ, Thanh Bình Quân, Tây Môn Phục, Công Tôn Mị Nhi, Thương Chỉ Ung có thể sẽ giúp mình, nhưng Cốc A, Lữ Hoàn, Nam Quách Xuy Vu chưa hẳn sẽ đứng ở bên mình, mà Ngụy Đích, Bàn Phi Phượng, Diệu Ngọc, Vô Giới, Đường Chuyết, Hoa Dương Phi nhất định là đứng ở bên Sở Phong, thậm chí Mai đại tiểu thư, Nam Cung Khuyết, Thân Sửu cũng sẽ giúp đỡ Sở Phong.
Cho dù hiện tại biết rõ Sở Phong là hung thủ diệt môn Chấn Giang bảo, mình vẫn không thể động đến hắn được. Tống Tử Đô đột nhiên chân chính cảm thấy sự uy hiếp của Sở Phong đối với y.
Bàn Phi Phượng muốn đuổi theo, nhưng truyền đến tiếng nói bình tĩnh của Sở Phong:
- Phi Phượng, đừng đuổi theo, ta muốn yên tĩnh một mình!
Nói xong câu đó, thân hình Sở Phong đã biến mất trong rừng cây.
Một hồi lâu, Tống Tử Đô nói:
- Hiện tại Sở Phong đi rồi, các vị thấy thế nào?
Không ai lên tiếng.
Tống Tử Đô lại hỏi:
- Mọi người cho rằng vị lam sam thiếu niên trong miệng Lưu chưởng quỹ sẽ là ai?
Vẫn không ai lên tiếng, những lời này của y cũng là hỏi thừa, tuy nhiên y vẫn muốn hỏi câu này.
Thân Sửu đột nhiên nói:
- Sở huynh không phải là người như thế.
Thanh Bình Quân lạnh lùng nói:
- Thân huynh cũng chỉ cùng hắn gặp gỡ một lần, tri nhân tri diện bất tri tâm đấy!
Thân Sửu nói:
- Biết người thiện ác, gặp một lần đủ rồi!
- A di đà phật, thiện tai! Thiện tai!
Vô Giới chắp tay, tuyên một câu phật hiệu.
Tây Môn Phục nói:
- Chỉ sợ Sở huynh đột nhiên rời đi, không biết có ảnh hưởng gì đối với kế hoạch của Tống huynh không?
Những lời này của y thật sự âm hiểm, rõ ràng ám chỉ Sở Phong sẽ tiết lộ hành tung của họ ra ngoài.
Bàn Phi Phượng không thể nhịn được nữa, quát lên:
- Tây Môn Phục, ngươi nói rõ ràng một chút!
Tây Môn Phục không nhanh không chậm nói:
- Phi Tướng Quân đừng hiểu lầm, ta chỉ là lo lắng Sở huynh đi rồi, chúng ta thiếu một người đắc lực, đến lúc đó đối phó Ma Thần tông, sợ rằng không đủ khả năng.
Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người đi.
Tống Tử Đô vội la lên:
- Phi Tướng Quân đi đâu?
Bàn Phi Phượng lạnh lùng nói:
- Ta đi đâu, cho tới bây giờ không ai dám hỏi đến!
Tống Tử Đô cau mày:
- Phi Tướng Quân, chúng ta đang đối phó Ma Thần tông, cần nên đồng tâm hiệp lực!
Bàn Phi Phượng lạnh lùng nói:
- Ma Thần tông cũng không có phạm ta, các ngươi thích đối phó với ai thì đối phó đi!
Nói xong tự ý bỏ đi.
Tống Tử Đô hai mắt lạnh đi, không ai biết nội tâm ba động lúc này của y.
- Phi Phượng tỷ tỷ! - Công chúa cất tiếng gọi.
Bàn Phi Phượng khựng người lại, xoay người lại nhìn công chúa. Mình đương nhiên có thể đi là xong, nhưng công chúa làm thế nào? Sở Phong đi rồi, công chúa cô đơn biết dựa vào ai, bất kể như thế nào mình cũng không thể bỏ lại công chúa.
Sở Phong một mình đi ở giữa sơn lâm, hắn quả thật cần phải yên tĩnh một chút, nội tâm hắn phẫn nộ cỡ nào, không ai biết. Vì sao Lưu chưởng quỹ phải hãm hại hắn, hắn không biết. Hắn không tin Lưu chưởng quỹ là người như vậy, mặc dù hắn cùng Lưu chưởng quỹ không tính là thâm giao, nhưng bản tính hòa khí, rộng rãi, nhiệt tâm của Lưu chưởng quỹ vẫn để lại cho hắn ấn tượng rất tốt. Ngày đó mình bị Giang thiếu bảo làm nhục, Lưu chưởng quỹ còn từng cầu tình thay mình, vì sao hiện tại lại hãm hại mình như vậy, chẳng lẽ tự kiềm chế thực sự nhìn không thấu nhân tâm hiểm ác?
Hắn không tin Lưu chưởng quỹ sẽ trăm phương ngàn kế hãm hại mình như vậy, hắn càng không tin, nội tâm càng nặng trĩu. Hắn lại cảm thấy tim như thế muốn nổ tung ra, hắn không biết loại nặng nề này lúc nào sẽ bạo phát, sẽ có hậu quả gì. Cho nên hắn muốn đi, hắn muốn một mình được yên tĩnh.
Đám người Tống Tử Đô về Cảnh Vân tự, nhưng Bàn Phi Phượng, Ngụy Đích, Lan Đình cùng công chúa thì đi tới Lưu gia thôn. Trong thôn không có bóng người nào. Bốn người tới trước cửa nhà Lưu chưởng quỹ, cửa nhà hờ khép. Đẩy cửa đi vào, không có ai, chỉ có một số vật dụng trong nhà lặt vặt, vẫn còn chưa sắp xếp xong.
Đi vào bên trong phòng, trong phòng thu dọn rất tỉ mỉ ngăn nắp, nhưng đệm chăn trên giường không gấp lại, trông rất lộn xộn, dưới giường đặt hai đôi giày, một đôi là giầy thêu, một đôi khác là cho trẻ con đi. Trên bàn trang điểm đặt mấy món trang sức như trâm cài của phụ nữ.
Bàn Phi Phượng hỏi Lan Đình:
- Thế nào?
Lan Đình nói:
- Trong phòng thu dọn rất ngăn nắp, nhưng chăn lộn xộn, điều này hơi kỳ lạ. Hơn nữa đồ trang sức đều đặt trên bàn trang điểm, cho thấy sáng nay Lưu đại tẩu căn bản chưa có trang điểm, thậm chí ngay cả giầy cũng không đi. Điều này càng kỳ lạ hơn.
- Ý của cô là...
Lan Đình không trả lời, mà hỏi Ngụy Đích:
- Trích Tiên Tử, cô thấy đêm qua có thể là một vở kịch của Lưu chưởng quỹ cùng Lưu lão nhị hợp diễn hay không?
- Không giống!
Lan Đình lại hỏi:
- Sau khi cô đi vẫn giám thị Lưu chưởng quỹ chứ?
Ngụy Đích gật đầu.
Lan Đình lại hỏi:
- Vậy cô có nghe được tiếng ho của Lưu đại tẩu nữa không?
Ngụy Đích nghĩ rồi trả lời:
- Cũng không có nghe qua. Nói đến cũng lạ, trước đó ta cùng Sở đại ca nghe tiếng Lưu đại tẩu ho dữ lắm, nhưng sau khi ta trở lại thì không nghe được nữa, chẳng lẽ...
Lan Đình nói:
- Nếu như ta không đoán sai, khi cô trở lại thì Lưu đại tẩu đã không còn ở trong phòng nữa rồi. Khi cô Sở công tử rời khỏi, ở đây nhất định đã xảy ra biến cố, Lưu đại tẩu bị người cướp đi, sợ rằng ngay cả Tiểu Nhi cũng bị cướp đi. Mục đích chính là uy hiếp Lưu chưởng quỹ mưu hại Sở công tử!
Ngụy Đích hoảng hốt:
- Như vậy xem ra, người đó đã nghe trộm kế hoạch của chúng ta, cho nên tương kế tựu kế mượn Lưu chưởng quỹ hãm hại Sở đại ca!
Bàn Phi Phượng cắn răng nói:
- Nếu để ta biết kẻ đó là ai, ta sẽ đâm hắn thành thịt vụn!
Lan Đình nói:
- Hiện tại quan trọng nhất là tìm Lưu chưởng quỹ.
Công chúa nói:
- Quái lạ, khi chúng ta đến, sao trong thôn không có một người nào?
Bọn họ rất nhanh biết được nguyên nhân, thì ra tất cả người trong thôn đều đang ở một khe núi nhỏ sau thôn, họ vây quanh một người, là Lưu chưởng quỹ. Lưu chưởng quỹ điên rồi!
Lưu chưởng quỹ thực sự điên rồi, hắn ngồi phịch ở bên khe núi, người đầy bùn đất, lưng còn cõng giỏ trúc, hai mắt ngây ra, mặt lấm lem nước mắt, hai tay ôm chặt lấy Lưu đại tẩu, nhưng Lưu đại tẩu đã tắt thở. Bên cạnh Lưu lão nhị đang la lên "Lưu đại ca", thần sắc bi thương.
Đám người Ngụy Đích giật mình, hỏi thôn dân bên cạnh, không ai biết là chuyện gì xảy ra, chỉ biết sáng sớm hôm nay Lưu chưởng quỹ có lên núi hái thuốc, khi trở về thì phát điên ôm lấy Lưu đại tẩu. Lưu đại tẩu chết thế nào thì không ai biết.
Lan Đình cúi người muốn xem xét Lưu đại tẩu một chút, Lưu chưởng quỹ đột nhiên quỳ phịch xuống, liều mạng dập đầu nói:
- Đại gia, cái gì ta cũng nghe lời ngươi hết, ta đều chiếu theo phân phó của ngươi làm rồi, xin ngươi đừng làm tổn thương vợ con ta, ta chiếu theo các ngươi phân phó làm cả rồi!
- Lưu chưởng quỹ, ta chỉ là...
Lưu chưởng quỹ đột nhiên giơ hai tay, lần lượt vả vào mặt mình, vừa vả vừa nói:
- Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, đều là ta không tốt...
Lan Đình đưa tay muốn sờ vào cổ tay Lưu đại tẩu, Lưu chưởng quỹ liền nhào vào trên người Lưu đại tẩu, la lên:
- Ngươi muốn làm gì, đừng mà, ta hoàn toàn nghe lời ngươi, xin ngươi thả nàng ra, nàng còn bị ho, đang chờ ta sắc thuốc, xin các ngươi thả nàng ra!
Lưu chưởng quỹ ôm thi thể, bi thương khóc la.
Ngụy Đích nói:
- Lưu chưởng quỹ, ông có nhận ra ta không, ngày đó ta ở Vọng Giang lâu của ông. Ông không cần sợ, chúng tôi chỉ muốn nhìn Lưu đại tẩu một chút thôi.
Lưu chưởng quỹ lại ôm càng chặt hơn:
- Xin các ngươi thả nàng ra, nàng còn chờ ta sắc thuốc, nàng bị phong hàn ho lắm, xin các ngươi thả nàng ra...
Lưu chưởng quỹ che chở gắt gao thi thể Lưu đại tẩu, chết sống không cho người khác tiếp cận.
Bàn Phi Phượng cau mày, đưa tay vỗ một cái, Lưu chưởng quỹ liền ngất ngã xuống đất. Thôn dân xung quanh tức thì la hoảng lên. Công chúa vội vã giải thích Lưu chưởng quỹ chỉ bị bất tỉnh, không có việc gì.
Lan Đình bắt đầu xem xét thi thể của Lưu đại tẩu, môi tím tái, đúng là bị phong hàn xâm nhập. Lan Đình đang coi thì người đột nhiên run lên. Phi Phượng vội hỏi:
- Sao thế?
Lan Đình cắn môi nói:
- Lưu đại tẩu quả thật bị nhiễm phong hàn, nhưng chỉ ở ngoài tạng phủ, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, có người dùng chưởng lực đẩy toàn bộ phong hàn trong cơ thể chị ấy vào trong ngũ tạng lục phủ, khiến chị ấy...
Lan Đình nói không được.
- Quá hung ác!
Bàn Phi Phượng gần như cắn vỡ răng. Công chúa không hiểu sao rùng mình một cái.
Ngụy Đích thấy trong tay Lưu chưởng quỹ còn nắm chặt một tấm bùa bình an, nàng nhận ra tấm bùa bình an đeo ở trước ngực Tiểu Nhi, xem ra Tiểu Nhi cũng bị cướp đi rồi, không biết có bị độc thủ hay không.
Công chúa nói:
- Hiện tại Lưu đại tẩu chết rồi, Lưu chưởng quỹ thì bị điên, chúng ta có thể gọi nhóm Tống Tử Đô tới kiểm tra, trả lại sự thuần khiết cho Sở đại ca.
Bàn Phi Phượng nói:
- Công chúa quá ngây thơ rồi, chúng chỉ biết nói là tiểu tử thối hạ độc thủ thôi.
Công chúa không lên tiếng, trên giang hồ, rất nhiều chuyện nàng nghĩ không rõ.
- Vậy hiện tại làm thế nào?
- Nếu Tiểu Lục là của thôn Cương Tử Trại, vậy chúng ta đến Cương Tử Trại xem sao!
Nhóm Bàn Phi Phượng vừa rời khỏi Lưu gia thôn thì một bóng người đi đến. Lưu chưởng quỹ trong mơ màng mở mắt ra, trước mặt đứng một người, trên người bộ y sam thanh lam, lưng đeo Cổ trường kiếm, trên mặt có một vết chỉ ngân nhàn nhạt, là Sở Phong.
Lưu chưởng quỹ lại ôm lấy Lưu đại tẩu, bắt đầu nói năng lộn xộn, ánh mắt dại ra.
Sở Phong lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt rơi vào tấm bùa bình an hắn nắm chặt trong tay, sau đó xoay người đi về hướng Cương Tử Trại, để lại một câu nói:
- Ông yên tâm, tôi sẽ tìm Tiểu Nhi về!
Lưu chưởng quỹ ngơ ngác nhìn bóng hình Sở Phong, cũng không biết hắn có nghe hiểu những lời này hay không, sau đó ánh mắt cũng rơi vào tấm bùa bình an trong tay, nước mắt lã chã nhỏ xuống.
Tống Tử Đô tại Cảnh Vân tự, đột nhiên nhận được phi cáp truyền thư, y lập tức nói với mọi người:
- Có tin tức, mời các vị đi theo ta!
- Đi đâu?
- Cương Tử Trại!
...