Mộ Dung cùng một lão nhân gần đất xa trời đang đả đấu, Sở Phong liếc mắt nhận ra, lão nhân này chính là người thủ lăng của Vương lăng Tây Hạ, ngày đó hắn và Thiên Ma Nữ đã gặp trên Hạ Lan sơn.
Mọi người còn nhớ rõ không, ngày đó Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ mới tới Hạ Lan sơn, giúp thôn dân bắt tiểu long chỉ, rồi ở lại trong làng. Sau đó Tiểu Anh nhiễm bệnh, hai người bèn lên núi tìm Lan Cam thảo, gặp một vị lão nhân, lão nhân tự xưng là người thủ lăng, rồi dẫn họ đi xem phế tích của Vương lăng Tây Hạ, còn nói cho họ một đoạn cố sự về Hắc quan Tây Hạ.
Đương nhiên, lần này Sở Phong lại đến Hạ Lan sơn, cũng từng cùng Thiên Ma Nữ đi qua Vương lăng Tây Hạ, nhưng không tái ngộ vị lão nhân này, không ngờ thì ra ông ta đang ở Tàng Binh động, còn đang giao thủ cùng Mộ Dung.
Lại nói Mộ Dung cùng lão nhân tại đả đấu, nói chính xác, chỉ là Mộ Dung đang một mình đả đấu, hắn vòng quanh lão nhân không ngừng thi triển Di Hình Hoán Ảnh, hữu chưởng phiếm tử quang, nhưng thủy chung không có cơ hội đánh ra. Lão nhân từ đầu chí cuối đều là chắp tay trái, chống gậy mây, không hề có động tác, chẳng qua là thỉnh thoảng dùng trượng mây thờ ơ hư điểm một cái, nhưng chỉ một cái hư điểm, thân hình Mộ Dung sẽ bị kiềm hãm, hơn nữa vị trí của mỗi một lần điểm ra vừa lúc là vị trí hiện thân của Mộ Dung.
- Lão nhân gia? - Sở Phong vội hô to lên với lão nhân.
Lão nhân không có phản ứng, xuất trượng lại đột nhiên nhanh hơn.
Sở Phong hoảng hốt, lại vội la:
- Lão nhân gia, là ta!
Lão nhân vẫn không có phản ứng, xuất trượng lại càng lúc càng nhanh, mũi trượng như hạt mưa vẩy tới Mộ Dung. Mộ Dung chỉ có liên tiếp thi triển Di Hình Hoán Ảnh, chung quanh lão nhân thoáng chốc đều bóng của Mộ Dung, đếm không rõ có bao nhiêu, cũng phân không rõ cái nào là thật, cái nào là giả. Tuy nhiên lão nhân lại thấy rõ ràng, mũi trượng của lão thủy chung chỉ vào Mộ Dung.
Sở Phong nóng lòng, muốn phi thân xông vào giúp. Thiên Ma Nữ kéo hắn lại:
- Ông ấy chỉ đang thử võ công của Mộ Dung, ông ấy muốn giết Mộ Dung thì chỉ trong một chiêu!
Sở Phong dừng lại, cũng yên lòng hơn. Đảo mắt thấy bóng Mộ Dung chậm đi, nhưng trượng mây của lão nhân lại không hề có dấu hiệu chậm đi, hơn nữa mũi trượng không còn điểm vào Mộ Dung nữa, mà toàn điểm vào cổ họng Mộ Dung. Tình thế càng tỏ ra hung hiểm hơn. Sở Phong lại lo ngay ngáy, hắn biết Thiên Ma Nữ sẽ không lừa mình, nhưng vạn nhất Thiên Ma Nữ phán đoán sai thì sao? Lại hoặc là lão nhân kia nhất thời thất thủ thì thế nào? Không được, mình phải xuất thủ cứu Mộ Dung.
Thiên Ma Nữ thấy Sở Phong vẫn còn muốn xuất thủ, bèn đoạt trước một bước, thân hình như một đạo mị ảnh lướt ra, đoạn duỗi tay trái. Cũng không biết nàng làm thế nào, đã từ trong vô số bóng hình nắm lấy cổ tay Mộ Dung rồi kéo hắn lại phía sau. Lão nhân vốn đang điểm trượng mây vào Mộ Dung, giờ tự nhiên là điểm vào Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ không né tránh, vươn ngón trỏ hời hợt điểm lên mũi trượng, trượng mây không thể đi tới nửa phần.
Lão nhân chậm rãi mở mắt ra, nhìn Thiên Ma Nữ, trong con mắt già nua đầy vẻ chết chóc. Thiên Ma Nữ cũng nhìn lão, tay trái khẽ đẩy ra phía ngoài đưa Mộ Dung ra xa hai trượng, hai mắt thủy chung nhìn thẳng lão nhân.
Lão nhân vẫn chắp tay trái, chân khí toàn thân đột nhiên đổ vào trượng mây, đoạn đánh về phía Thiên Ma Nữ. Trượng mây vô cùng khô mục được chân khí của lão nhân đổ vào, không ngờ hơi sáng bóng lên.
Thiên Ma Nữ cũng chắp tay trái sau lưng, chân khí xuyên thấu qua đầu ngón tay đổ vào trượng mây, bức lại chân khí của lão nhân, trượng mây thoáng chốc nổi lên một tầng kim quang. Hai cổ chân khí kích động ông ông trong trượng mây, một bước cũng không nhường.
Sở Phong thấp thỏm: có thể trong một chiêu giết chết Mộ Dung, nội lực của lão nhân này có thể nghĩ. Hiện tại Thiên Ma Nữ cùng lão nhân đấu nội lực, vạn nhất chân khí không đủ, hai cổ chân khí đều sẽ kích lên người nàng, vậy thì biết làm thế nào? Hơn nữa nàng còn mang thương tích trong người.
Sở Phong đột nhiên rút Cổ trường kiếm ra, Ngụy Đích đâm lo, nàng đương nhiên biết Sở Phong muốn làm cái gì, hắn muốn liều mình chém đứt trượng mây. Có thể chém đứt trượng mây đương nhiên là tốt, nhưng vạn nhất không chém đứt thì sao, hai cổ chân khí đều sẽ theo Cổ trường kiếm đánh vào người hắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù trượng mây bị hắn chém đứt, dư kình xao động vẫn sẽ chấn hắn bay đi, sinh tử khó dò.
"Cheng!"
Cổ trường kiếm phát ra tiếng long ngâm, trạm long văn tử tinh, hai tay Sở Phong giơ lên Cổ trường kiếm.
Ngụy Đích biết tâm tư của Sở Phong, Thiên Ma Nữ đương nhiên cũng biết. Mái tóc nàng đột nhiên vung lên, hai mắt hiện ra kim quang, ngón trỏ điểm lên mũi trượng cũng ửng một tầng kim mang.
"Cạch!"
Trượng mây gãy đôi, vụn gỗ dưới chân khí khuấy động của lão nhân cùng Thiên Ma Nữ bay ra tứ tán, tựa như vô số phi đao bắn loạn xạ, mọi người vội vàng lắc mình tránh né, có tiếng "xẹt xẹt xẹt xẹt...", quần áo đã bị cắt rách.
Mãnh vụn bay hết, lão nhân vẫn đứng tại chỗ, cũng không lui lại phân nào. Thiên Ma Nữ cũng không lui lại phân nào, vẫn chắp tay trái nhìn đối phương.
- Thiên Ma Công? - Lão nhân mở miệng nói.
Thiên Ma Nữ không lên tiếng.
Lão nhân nhìn nửa đoạn trượng mây trong tay, thở dài một tiếng, giống như giải thoát, lại giống như cảm khái, sau đó nói:
- Rốt cuộc gãy rồi, thời gian không còn nhiều.
Nhìn ra được, cây trượng mây này đã theo lão không biết trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.
Sở Phong vội vã đi tới bên người Thiên Ma Nữ, đỡ lấy thắt lưng nàng, khom người nói với lão nhân:
- Lão nhân gia, ông còn nhớ chúng tôi không?
Lão nhân chậm rãi gật đầu.
Sở Phong lại nói:
- Lão nhân gia không phải là đang thủ hộ Vương lăng Tây Hạ sao, sao lại ở chỗ này?
- Ở đây chính là Vương lăng Tây Hạ!
- A?
Không chỉ Sở Phong ngạc nhiên, mọi người cũng hết sức ngạc nhiên.
Sở Phong hỏi:
- Vương lăng Tây Hạ không phải là ở dưới núi Hạ Lan sao?
Lão nhân nói:
- Vương lăng là ở dưới núi Hạ Lan, nhưng cửa vào ở chỗ này!
Sở Phong càng ngạc nhiên: Vương lăng ở dưới Hạ Lan sơn, cửa vào lại ở Tàng Binh động dưới cổ bảo cách mấy trăm dặm? Điều đó không có khả năng mà?
Hắn nhìn sang động khẩu phía sau lão nhân, động khẩu này nhìn qua quả thật càng sâu thẳm âm u hơn so với các động khẩu khác, cũng càng có vẻ thần bí. Chẳng lẽ đây là cửa vào Vương lăng Tây Hạ? Nếu như là cửa vào Vương lăng, nói không chừng có thể tránh được Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh. Sở Phong liền hỏi:
- Lão nhân gia, chúng tôi có thể đi vào hay không?
Lão nhân thâm trầm nói:
- Bây giờ còn còn chưa phải là lúc mở ra Vương lăng, các ngươi đi đi!
Nói xong lão nhắm mắt lại.
- Lão nhân gia, chúng tôi chạm phải Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh, chúng nó quá nguy hiểm, chúng tôi muốn đi vào tránh một chút.
- Cương Thi Vương...
Lão nhân lại mở mắt ra, lẩm bẩm:
- Yêu nghiệt xuất thế, thời gian không còn nhiều...
- Lão nhân gia...
Lão nhân đột nhiên nhìn sang Mộ Dung, hỏi:
- Ngươi là hậu duệ Tiên Ti?
Mộ Dung vội vã khom người nói:
- Vãn bối là đời sau của Tiên Ti Mộ Dung thế gia.
Lão nhân lại hỏi:
- Tiền bối của ngươi có từng nhắc qua với ngươi việc Hắc quan không?
- Gia phụ từng đề cập qua với vãn bối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Được!
Lão nhân gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi tu luyện là Tử Ẩn Thần Công?
- Vâng!
- Ngươi vẫn chưa đả thông sinh tử huyền quan?
Mọi người kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều thấy qua Tử Ẩn Thần Công của Mộ Dung, lấy công lực của Mộ Dung, sớm nên đả thông sinh tử huyền quan rồi. Thì ra vẫn chưa.
Đả thông sinh tử huyền quan là điều kiện cần thiết để trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, là ước mơ tha thiết của một một người trong võ lâm. Nhưng đả thông sinh tử huyền hết sức hung hiểm, không biết bao nhiêu võ lâm cao thủ khi đả thông sinh tử huyền quan bị tẩu hỏa nhập ma đến nỗi chung thân tàn phế, di hận cả đời. Hơn nữa, đả thông sinh tử huyền quan còn cần cơ duyên nhất định, cũng không phải công lực thâm hậu là có thể tùy tiện đả thông. Ví như Ngụy Đích, nàng ở dưới tình huống sinh mệnh nan nguy, Thiên Ma Nữ vì cứu nàng mới cố giúp nàng đả thông sinh tử huyền quan.
Lại nói Mộ Dung nghe lão nhân nói mình chưa từng đả thông sinh tử huyền quan, trong lòng cả kinh: có thể liếc mắt nhìn ra bản thân chưa đả thông sinh tử huyền quan, thì tuyệt không đơn giản. Trên thực tế, nguyên nhân chính là vì mình vẫn không thể đả thông sinh tử huyền quan, cho nên Tử Ẩn Thần Công vẫn không thể tăng tiến mạnh.
Hắn khom người với lão nhân:
- Vãn bối ngu dại, xin tiền bối chỉ giáo.
- Được! Ngươi qua đây!
Mộ Dung liền đi qua, khom người nói:
- Tiền bối...
Lời còn chưa dứt, lão nhân đột nhiên đưa tay chế trụ cổ tay Mộ Dung, hai mắt như sắp chết đột nhiên lộ ra thần quang, râu tóc trắng xám cũng sáng bóng lên, chân khí xuyên thấu qua lòng bàn tay đẩy thẳng vào trong cơ thể Mộ Dung. Mộ Dung cả kinh, theo bản năng vận khí chống lại, ai ngờ hắn càng chống lại, chân khí đẩy vào trong cơ thể hắn lại càng mạnh mẽ, tựa như muốn phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn. Mộ Dung tự nhiên càng kiệt lực vận khí chống lại, từng hạt mồ hôi thấm ra.
Sở Phong kinh hãi, muốn phi thân lao tới cứu Mộ Dung, Thiên Ma Nữ lại kéo hắn về:
- Ông ấy đang giúp Mộ Dung đả thông sinh tử huyền quan!
Sở Phong vội vã dừng lại, không dám động nữa, hắn cũng biết trong lúc đả thông sinh tử huyền quan là tuyệt đối không cho phép bị quấy rối.
Toàn thân Mộ Dung bắt đầu xuất ra tử khí nhè nhẹ, gương mặt tao nhã cũng trở nên tím nhạt, trong suốt như tử ngọc.
Đúng lúc này, một tiếng gào vang lên, một đầu khác của động đạo xuất hiện bóng dáng của Cương Thi Vương. Xem ra màn đả đấu giữa Cương Thi Vương và Âm Sát Tà Linh đã lấy thắng lợi của Cương Thi Vương để kết thúc. Âm Sát Tà Linh lấy hai đấu một, không ngờ không đấu lại Cương Thi Vương, Cương Thi Vương quả nhiên là nghiệt vật chí âm chí tà trong truyền thuyết nghìn năm không gặp.
Mọi người quá sợ hãi, Cương Thi Vương sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, nhưng lại xuất hiện vào đúng thời khắc quan trọng thế này. Giờ thì nguy hiểm rồi, Mộ Dung đang ở vào lúc sinh tử quan đầu, không cho phép chịu quấy rối.
Thiên Ma Nữ quát lên:
- Chặn đứng Cương Thi Vương, không thể để nó đến gần.
Nói rồi thân hình nàng như mị ảnh lướt ra, những người khác cũng rút kiếm lao tới Cương Thi Vương, chỉ có một người ngoại lệ, chính là Thanh Bình Quân. Y không chỉ không lao tới Cương Thi Vương, ngược lại lui về lướt qua người bên người Mộ Dung, lao tới động khẩu phía sau lão nhân.
Nếu đã bị mọi người khinh thường một lần, cũng không để bụng lại bị khinh thường lần thứ hai, có cái gì quan trọng hơn tính mệnh nữa? Huống chi họ chưa hẳn có cơ hội khinh thường mình lần nữa.
Lại nói mọi người vung kiếm lao tới Cương Thi Vương, Cương Thi Vương căn bản không nhìn lưỡi kiếm đâm tới, nó vung vẩy thủ trảo, vừa chạm liền bị đánh bay.
Thiên Ma Nữ quát lên:
- Đừng đánh trực diện, chỉ cần cầm chân!
Hơn mười bóng người không tùy tiện xuất kiếm nữa, chỉ lướt qua lại trước người Cương Thi Vương, không ngạnh tiếp với nó. Họ đều là tinh anh đệ tử xuất sắc nhất hiện nay trên thiên hạ, mặc dù không thể liều mạng với Cương Thi Vương, nhưng muốn kéo dài một giờ ba khắc thì vẫn có thể.
Cương Thi Vương thấy trước mắt bóng người bay loạn, muốn duỗi trảo ra bắt nhưng không thể bắt trúng, thời luống cuống không ngớt. Nó tuy là nghiệt vật, nhưng không ngu, thấy mọi người bay tới bay lui, vì vậy cũng chỉ đuổi theo bắt một người, ai? Sở Phong! Bởi vì nó liếm qua máu của Sở Phong. Nó để mặc đao kiếm chém lên người, cứ đuổi theo bắt Sở Phong.
Như vậy thì Sở Phong hung hiểm rồi. Hắn không dám lui về phía sau, sợ dẫn Cương Thi Vương tới chỗ Mộ Dung, nên chỉ có thể né tránh né phải, càng hung hiểm hơn.
Bên kia, tử khí toát ra khỏi toàn thân Mộ Dung bắt đầu nhạt dần, nhạt tới mức hầu như vô sắc lại bắt đầu đậm lên, sau đó lại trở thành nhạt, lại đậm, mỗi một lần biến, tử khí nhạt càng nhạt hơn, đậm lại càng đậm hơn. Cuối cùng, tử khí hoàn toàn biến mất, khuôn mặt Mộ Dung cũng hồi phục vẻ tao nhã, cả người tràn đầy tinh thần, tròng mắt mơ hồ bắn ra tử linh thần quang.
Mà lão nhân, râu tóc vừa rồi còn sáng bóng lên, giờ đã khô tối, thậm chí tóc từng sợi rụng xuống, hai mắt mất hết thần quang, giống như đã già đi hơn 10 năm, thậm chí chỉ còn sót lại một hơi thở.
- Tiền bối!
Mộ Dung nghẹn ngào la lên, đỡ lấy lão nhân, đưa tay muốn truyền khí cho lão nhân. Lão nhân nắm lấy bàn tay hắn, nói:
- Ta đã không còn thời gian nữa, ngươi không cần phí công.
- Tiền bối...
Lão nhân khoát tay:
- Ta giúp ngươi đả thông sinh tử huyền quan, đã truyền hết công lực toàn thân trong cơ thể ngươi, nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa thể khống chế, tương lai ngươi Tử Ẩn tận hiện, thì có thể tùy tâm sở dục hóa thành của mình.
- Tiền bối...
- Các ngươi không đối phó được Cương Thi Vương, mau vào động, quẹo trái, nhớ kỹ, quẹo trái!
Lão nhân nói, lại dùng một hơi thở cuối cùng nói hai chữ với Mộ Dung:
- Hắc... Quan!
Sau đó lão bình yên nhắm mắt lại.
- Tiền bối! Tiền bối!
Mộ Dung gọi liền mấy tiếng, lão nhân không có phản ứng nữa. Mộ Dung vừa cảm kích lại buồn bã. Mặc dù hắn rõ, lão nhân vì sao không tiếc tính mệnh giúp bản thân đả thông sinh tử huyền quan, còn truyền công lực toàn thân cho mình, nhưng bất kể như thế nào, lão nhân là vì giúp hắn mà hao hết sinh mệnh. Hắn đặt lão nhân nằm ở bên động khẩu, rồi cúi đầu thật sâu với lão nhân.
Bên kia, Cương Thi Vương đã đuổi cho Sở Phong thở không nổi.
Mộ Dung quát lên:
- Mọi người mau vào động!
Mộ Dung bỗng dưng biến mất, đoạn xuất hiện ở phía sau Cương Thi Vương, hữu chưởng tử quang ẩn hiện, "Oanh" vỗ lên lưng Cương Thi Vương, làm thân thể nó lắc lư. Cương Thi Vương gào rít giận dữ xoay người lại, Mộ Dung lại biến mất, vẫn xuất hiện ở phía sau Cương Thi Vương, "Oanh" lại một chưởng vỗ lên lưng nó. Cương Thi Vương gào lên xoay người, Mộ Dung lại biến mất, tiếp theo lại xuất hiện phía sau nó, vẫn vỗ một chưởng lên lưng nó.
Cứ như vậy, Cương Thi Vương bị Mộ Dung bất thình lình đánh cho vài cái ngẩn ra, gầm rú xoay tới xoay lui, điên cuồng bắt lấy bóng Mộ Dung.
Mọi người đâu dám do dự, liền phi thân lướt vào động khẩu. Mộ Dung lần nữa xuất hiện ở phía sau Cương Thi Vương, hét lớn tiếng, song chưởng tề xuất, nặng nề vỗ lên lưng Cương Thi Vương, nhất thời tử quang sáng rực. Cương Thi Vương bị đánh văng ra hai thước, Mộ Dung dựa vào phản lực bay ngược về hướng động khẩu.
Cương Thi Vương bị Mộ Dung vỗ loạn cho một trận, đã nổi trận lôi đình. Nó điên cuồng gào lên, xoay người lao tới động khẩu. Lão nhân thủ lăng đang yên tĩnh nằm bên động khẩu đột nhiên mở mắt ra, nửa đoạn trượng mây trong tay chọc lên vách động khẩu, nghe được một tiếng "kịch", như khởi động cơ quan gì, mà thân thể già cỗi của lão bay thẳng đến Cương Thi Vương. Cương Thi Vương vung trảo, thân thể lão nhân không ngờ hóa thành tro bụi cuốn quanh lấy Cương Thi Vương. Cương Thi Vương bị tro bụi vây khốn, liên tục gào lên, không ngờ không thoát thân được.
Chỉ bằng khoảng trống này, Sở Phong cùng nhóm Mộ Dung lướt hết vào động khẩu. Sở Phong cùng Mộ Dung quay đầu nhìn lão nhân hóa thành tro bụi, lấy một tia chân khí cuối cùng vây khốn Cương Thi Vương, lệ nóng doanh tròng.
Tro bụi rốt cuộc rơi lả tả xuống đất, theo gió tán đi. Cương Thi Vương hú dài một tiếng rồi lao về phía động khẩu.