Thiên Ma Nữ vươn ngón tay khẽ điểm lên sau lưng Vô Trần, chân khí xuyên qua phất trần chấn bay Thanh Hư, y nặng nề va vào vách tường cổ bảo, phun ra một ngụm máu lên Long Uyên kiếm. Nàng thu ngón tay lại, xoay người, cũng không nhìn Thanh Hư cái nào, ánh mắt rơi vào trên mặt Sở Phong vẫn còn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Thiên Cơ lão nhân thu lại quải trượng. Sở Phong mở mắt ra, đứng lên, cùng Thiên Ma Nữ nhìn nhau, gửi về nhau bằng những ánh mắt đưa tình dịu dàng. Ngụy Đích đứng ở bên cạnh, nàng hơi tránh mặt đi, trong ánh mắt không giấu nổi cô đơn. Lãnh Nguyệt nhìn thấy mà lòng thầm than một tiếng.
Trên mặt Tiểu Thư còn treo hai hàng lệ, nhưng lại cười nói với Thiên Ma Nữ:
- Hắc y tỷ tỷ, ta đã nói gia gia khởi một quẻ tốt nhất cho tỷ mà, gặp phải cái gì đều có thể gặp dữ hóa lành!
Thiên Ma Nữ mỉm cười với nàng.
Vô Trần thu phất trần lại, người hơi lắc lư.
- Sư phụ!
Diệu Ngọc vội bước lên phía trước đỡ lấy nàng.
Vô Trần nói:
- Vi sư không có việc gì, không cần lo lắng!
Vô Trần để Diệu Ngọc dìu trở lại chỗ cũ, rồi tự nhắm mắt điều tức.
Được rồi, hiện tại tình huống đã rõ ràng. Thanh Hư không có khả năng giết Thiên Ma Nữ nữa, vì cửu đại phái đã đi hết hai, chưởng môn các phái còn lại thì không chịu ra tay, bản thân còn bị thương. Thiên Ma Nữ muốn đối phó Thanh Hư cũng không có khả năng, bởi vì chưởng môn các phái mặc dù không chịu ra tay đối phó Thiên Ma Nữ, nhưng nếu như Thiên Ma Nữ muốn đối phó Thanh Hư, họ cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan, dù sao Võ Đang là đương kim minh chủ, chỉ huy võ lâm chính đạo. Phương pháp giải quyết tốt nhất của song phương tự nhiên là dĩ hòa vi quý, ai đi đường nấy.
Tuy nhiên Thanh Bình Quân không phải nghĩ như vậy. Y nghĩ: Nếu quần hùng ngoài bảo có thù oán nhiều với Thiên Ma Nữ, nếu như có thể khiêu khích họ ùa lên đối phó Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ nhất định đại khai sát giới, đến lúc đó chưởng môn cửu đại phái không có khả năng ngồi yên không lý đến, chỉ có thể đồng loạt xuất thủ giết Thiên Ma Nữ.
Y càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này khả thi, bèn xoay người hô lên với quần hùng ngoài bảo:
- Các vị võ lâm...
Ai ngờ y mới vừa cất tiếng nói thì mái tóc dài sau lưng Thiên Ma Nữ giương lên, Thanh Bình Quân bị hất bay, nặng nề vao vào vách cổ bảo, nhưng không rớt xuống, cả người bị kình khí cường đại ép trên vách tường, khuôn mặt tự nhận là phong lưu tuấn mỹ bị ép tới vặn vẹo, co quắp, thậm chí thất khổng rỉ máu.
- Bình Quân!
Thanh Nam Thiên quá sợ hãi, dưới chân thanh quang nhấp nhoáng đang muốn lao tới cứu, Thiên Ma Nữ quét ánh mắt lạnh lùng về phía hắn. Thanh Nam Thiên liền dừng lại, không dám có động tác. Hắn biết Thiên Ma Nữ chỉ cần vận kình thì con trai bảo bối của mình sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Thiên Ma Nữ thu mái tóc dài lại, Thanh Bình Quân ngã bịch xuống chân tường, giống như con cá chết:
- Nhớ kỹ, đừng xuất hiện trước mắt ta nữa!
Thiên Ma Nữ nói một câu lạnh như băng, từ đầu chí cuối đều đưa lưng về phía Thanh Bình Quân, không nhìn y cái nào.
Thanh Nam Thiên lướt tới nâng Thanh Bình Quân dậy, vừa thử mạch đập cả người hắn liền run lên. Bốn đường chủ kinh của Thanh Bình Quân đã bị chấn đứt, nếu không cứu trị, không chết cũng thành phế nhân. Hắn xoay người nhìn thẳng Thiên Ma Nữ, cũng không dám phát tác, đoạn dưới chân hắn thanh quang lóe lên, ôm Thanh Bình Quân lướt ra khỏi cổ bảo, chớp mắt đã biến mất.
Cửu đại môn phái lại đi thêm một.
Thanh Hư nhìn mọi người chung quanh, tình huống càng lúc càng bất lợi với y. Mặc dù đã vây Thiên Ma Nữ ở cổ bảo, mặc dù tay cầm lệnh bài minh chủ, đã phát ra hiệu lệnh minh chủ, nhưng vẫn không làm gì được nàng. Mình còn bị một chỉ của nàng chấn bị thương. Hiện tại y có hai lựa chọn, hoặc là rút đi ngay bây giờ, có điều Võ Đang sẽ mất hết thể diện. Hoặc là được ăn cả ngã về không, hiệu lệnh quần hùng ngoài bảo đánh vào cổ bảo, khiến cho Thiên Ma Nữ đại khai sát giới, từ đó khiến chưởng môn cửu đại phái khác ra tay đối phó nàng.
Thanh Hư đổ chân khí vào Long Uyên kiếm, máu trên thân kiếm liền xì xì bốc hơi hầu như không còn, y chuẩn bị được ăn cả ngã về không rồi. Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến, xen lẫn với tiếng leng keng rất nhỏ.
Chưởng môn phái Hằng Sơn Lữ Đạo Càn vừa nghe tiếng vó ngựa này thì lòng trầm xuống, hắn nhận ra đây là Phong Linh mã của phái Hằng Sơn, dùng để báo tin khẩn. Hắn lập tức lướt ra khỏi cổ bảo.
Quả nhiên, một đệ tử Hằng Sơn phi ngựa đến, bốn chân ngựa đều buộc một chuông gió rất nhỏ, phát ra tiếng "leng keng" nhỏ mà dồn dập.
Tên đệ tử Hằng Sơn vừa thấy Lữ Đạo Càn liền phi thân xuống ngựa, nhưng hai chân xụi ra, ngã xuống đất, hiển nhiên đang trong tình trạng kiệt sức.
Lữ Đạo Càn một tay nâng hắn dậy, vội hỏi:
- Khúc Thuần, có phải phái Hằng Sơn xảy ra chuyện rồi không?
Khúc thuần nói:
- Sư phụ, Trường Bạch sơn Bất Hàm cốc chủ dẫn theo Quan Đông mười sáu lộ võ lâm cao thủ cùng với Phi Ưng bảo Thập Tam Ưng chủ tập kích Hằng Sơn, sát thương vô số...
Lữ Đạo Càn hoảng hồn, vội hỏi:
- Vậy phái Hằng Sơn...
Khúc Thuần thở hổn hển nói tiếp:
- May mắn được bang chủ Cái Bang đích thân dẫn theo tam đại trưởng lão cùng với cao thủ cái bang đến cứu giúp, Hằng Sơn chưa đến mức bị diệt. Nhưng hai vị sư bá bị trọng thương, sư huynh đệ tử thương quá nửa. Hai vị sư bá bảo đệ tử mời sư phụ trở về núi gấp, trấn thủ sơn môn!
Lữ Đạo Càn quá sợ hãi, xoay người chắp tay nói với Thanh Hư:
- Đạo trưởng, tệ phái gặp kiếp nạn, không tiện ở lại, thứ lỗi!
Hắn lại quay đầu nói với Lữ Hoàn:
- Lữ Hoàn, nhanh chóng đưa Khúc Thuần về núi!
Nói xong hắn phi thân lên Phong Linh mã, vung roi ngựa đi trước. Lữ Hoàn một tay ôm theo Khúc Thuần, cũng bay vút đi.
Mọi người vừa kinh vừa sợ, không ngờ lại một môn phái bị Ma Thần tông tập kích. Ma Thần tông rốt cuộc còn có bao nhiêu lực lượng? Hơn nữa thực lực phái Hằng Sơn gần với tam đại phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, tương xứng với Hoa Sơn, Thanh Thành, mà cũng bị giết cho thê thảm như vậy, còn suýt nữa bị diệt! Càng khiến họ lo lắng là, môn phái của mình có thể cũng nằm trong danh sách tập kích của Ma Thần tông hay không!
Sau một hồi trầm mặc và thấp thỏm, chưởng môn phái Không Động Mai Tuyết Ánh chắp tay nói với Thanh Hư:
- Đạo trưởng, Không Động sức yếu, vì sợ ma giáo đánh lén, không dám ở lại, thứ lỗi!
Nói xong dẫn theo Mai đại tiểu thư vội vàng rời đi. Tiếp theo Hoa Trấn Nhạc cũng nói một tiếng với Thanh Hư, rồi dẫn theo Hoa Dương Phi vội vàng chạy về Hoa Sơn.
Hoằng Trúc đi tới trước mặt Thiên Ma Nữ, chắp hai tay nói:
- A di đà phật! Năm đó lão nạp có thẹn với lòng, khó trốn tránh trách nhiệm. Lỗi lầm đã không thể vãn hồi. Mong Thiên Ma giáo chủ chớ tái khai sát giới tái sinh thù hận.
Thiên Ma Nữ giọng lạnh lùng:
- Hoằng Trúc, năm đó các ngươi đã tàn sát bao nhiêu huynh đệ Thiên Ma, chính đạo các ngươi phải chôn cùng bao nhiêu người đây!
- A di đà phật! Nhất niệm sát tâm, trần duyên đã tận. Hy vọng Thiên Ma giáo chủ thương xót chúng sinh, thiện tai! Thiện tai!
Nói xong hắn liền dẫn Vô Giới rời đi.
Lãnh Nguyệt nói với Ngụy Đích:
- Đích Tử theo ta trở về núi.
Ngụy Đích cắn cắn môi, khom người nói:
- Sư phụ, đệ tử sẽ trở về sau.
Lãnh Nguyệt ít khi không miễn cưỡng Ngụy Đích, mà lướt thẳng ra khỏi cổ bảo.
- Diệu Ngọc, chúng ta về Nga Mi. - Vô Trần mở mắt ra, nói với Diệu Ngọc.
- Vâng, sư phụ.
Hai người rời khỏi cổ bảo.
Sở Phong gọi:
- Vô Trần...
- Ngươi không cần cám ơn ta, ngày khác nếu như ngươi đầu nhập Ma tông, ta sẽ đích thân lấy mạng ngươi!
Vô Trần vẫn lạnh lùng, nàng đi thẳng qua bên người Sở Phong, thướt tha bước ra khỏi cổ bảo. Diệu Ngọc len lén nhìn Sở Phong một cái, rồi vội vàng đi theo sư phụ.
Quần hùng ngoài bảo thấy cửu đại môn phái đã đi hết tám, nào còn dám ở lại nữa, đều đi hết, cũng là lo lắng cho môn phái của mình sẽ bị ma giáo tập kích.
Thanh Hư thấy mọi người rời đi, có ở lại cũng vô ích, y nói với Tống Tử Đô:
- Tử Đô, chúng ta đi!
Y đang muốn lướt ra khỏi cổ bảo thì:
- Đứng lại!
Thiên Ma Nữ đột nhiên quát lên. Thanh Hư dừng lại dưới đại môn cổ bảo.
Thiên Ma Nữ cũng không nhìn y, chỉ lạnh giọng nói:
- Thanh Hư, ngươi nhớ kỹ. Năm đó ngươi đối phó với đệ tử Thiên Ma ta thế nào, ta sẽ đối với đệ tử Võ Đang ngươi như thế!
Thanh Hư sầm mặt, không nói tiếng nào, cùng Tống Tử Đô rời khỏi cổ bảo.
Nhóm Đường Chuyết, Thân Sửu cũng không dám ở lại lâu, vội vàng chạy về môn phái mình báo tin.
Cổ bảo chỉ còn lại có Sở Phong, Ngụy Đích, Thiên Ma Nữ, Bàn Phi Phượng, Mộ Dung cùng với Thiên Cơ lão nhân, Tiểu Thư. Tây Môn Phục đã sớm rời khỏi đây không biết lúc nào rồi. Ngoài bảo có không ít người chưa đi, đại thể là một số nhân vật tam giáo cửu lưu còn muốn xem náo nhiệt.
Mộ Dung nói:
- Sở huynh, ta cũng phải chạy về Cô Tô, cáo từ!
- Đại ca!
Sở Phong nhìn tám thi thể của đệ tử Mộ Dung thế gia dưới chân tường, trong lòng hắn áy náy, nói đến cùng họ cũng bởi vì mình mà chết.
Mộ Dung đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
- Sở huynh không cần chú ý, đệ tử của Mộ Dung thế gia đều là nam nhi tâm huyết, họ sẽ không chết uổng phí.
Mộ Dung ngậm nước mắt, không để chảy ra. Thân là gia chủ của Mộ Dung thế gia, hắn không thể nhỏ xuống một giọt nước mắt trước mặt người khác.
- Đại ca!
Sở Phong cầm chặt bàn tay Mộ Dung đang vỗ vai hắn, cảm kích không nói gì. Sắc mặt như tử ngọc của Mộ Dung đỏ lên, vội vàng rút tay về, lại xoay người nói với Chiêu Hổ Chiêu Báo:
- Ta đi trước một bước. Các ngươi đưa họ về Cô Tô, an táng tại phần mộ.
- Vâng, thiếu chủ!
Chiêu Hổ Chiêu Báo cất tiếng đáp ứng. Hai người vốn bị Thanh Hư chấn thành trọng thương, nhưng trải qua chân khí của Hoằng Trúc cứu sống, giờ đã không còn trở ngại.
- Sở huynh, sau này còn gặp lại!
Mộ Dung biến mất, khi xuất hiện thì đã ở ngoài cổ bảo mấy trượng, sau đó lại biến mất, lại xuất hiện, bóng hình không ngừng nhỏ đi, chỉ mơ hồ thấy được một điểm tử ảnh đang lay động, cuối cùng ngay cả điểm tử ảnh đó cũng đã biến mất.
Sở Phong cảm thấy thất lạc trong lòng.
Thiên Cơ lão nhân đứng lên nói với Tiểu Thư:
- Nha đầu, chúng ta cũng đi thôi.
Tiểu Thư quay đầu nhìn Sở Phong:
- Tiểu tử ngốc, sau này nghe kể truyện nhớ kỹ phải trả tiền, không thì ta cũng bảo gia gia bói cho ngươi một quẻ đại hung!
Sở Phong vái chào thật sâu:
- Đa tạ Tiểu Thư cô nương, ta không biết lấy gì báo đáp...
- Hừ! Ai cần ngươi báo! Đúng đồ ngốc, trên người không có tiền cũng dám ra đây chơi!
Tiểu Thư dắt Thiên Cơ lão nhân rời khỏi cổ bảo.
Sở Phong lại cúi đầu thật sâu với Thiên Cơ lão nhân:
- Đa tạ ân cứu giúp của gia gia!
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thiên Cơ lão nhân:
"Thái Cực chi sinh, sơ nhi hậu hóa, hóa nhi hậu chí, chí nhi hậu thái.
Sơ cảnh, dĩ hình vi dẫn, dĩ ý vi hội, hành ý hợp nhất, vật ngã lưỡng vong;
Hóa cảnh, dĩ hình vi dẫn, dĩ thần vi hội, hình thần hợp nhất, vạn tượng giai không;
Chí cảnh, dĩ ý vi dẫn, dĩ thần vi hội, thần ý hợp nhất, thiên địa quy vô;
Thái cảnh, dĩ thần vi dẫn, dĩ thiên địa vi hội, thiên nhân hợp nhất, hạp ích càn khôn, thiên địa vi dụng."
- Tiểu tử, từ từ mà lĩnh ngộ chân nghĩa của Thái Cực.
Thanh âm kết thúc thì bóng của Thiên Cơ lão nhân cùng Tiểu Thư cũng đã biến mất.
Nhóm Sở Phong cũng rời khỏi cổ bảo theo. Những người xem náo nhiệt cũng giải tán, cuối cùng chỉ còn lại một người đứng ở trước đại môn cổ bảo, không hề động đậy. Trên người trang phục văn sĩ màu rám nắng, chắp hai tay sau lưng, là Lãnh Mộc Nhất Tôn. Thì ra y vẫn còn núp trong đoàn người, căn bản chưa đi.
Phi Ưng xuất hiện bên cạnh y.
- Tông chủ, không ngờ Hằng Sơn được Cái Bang cứu.
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười:
- Có thể một lần tiêu diệt Đông A, Điểm Thương, làm Hằng Sơn thiệt hại nặng, đó đã tốt lắm rồi. Phi Ưng, thương vong của chúng ta thế nào.
Phi Ưng nói:
- Hai vị đường chủ chết trận, ba vị trọng thương, mặt khác tổn hại một số cao thủ phân đường. Bốn vị trưởng lão, hai vị tôn sứ cùng với thập nhị điện chủ không tổn hại người nào, chỉ bị thương nhẹ. Phía Bất Hàm cốc chủ vẫn chưa có tin tức, không biết thương vong.
Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu:
- Phía Bất Hàm cốc không cần phải đi điều tra.
- Hằng Sơn chỉ còn cái xác không, diệt hay không cũng không còn quan trọng.
- Vậy bước tiếp theo của chúng ta...
- Chúng ta có cần bồi thêm cho nó một kích trí mạng nữa không!
- Ta nghĩ trải qua lần này, rất nhiều môn phái sẽ chủ động quy thuận chúng ta, ngươi chuẩn bị để tiếp nhận chúng đi, chọn cao thủ, bổ sung cho số huynh đệ đã bị tổn thất của chúng ta.
- Vâng, tông chủ! - Nói xong Phi Ưng biến mất.
Nàng vừa biến mất, có hơn mười bóng hình thon thả xuất hiện, chậm rãi đến gần Lãnh Mộc Nhất Tôn, toàn là nữ tử tuyệt sắc, thân khoác lụa mỏng, vai nửa lộ. Dẫn đầu là một người che mặt bằng sa mỏng, eo như tơ liễu, dáng điệu uyển chuyển, chính là môn chủ Yên Thúy môn Huyền Mộng Cơ.
Người nàng còn chưa tới, tiếng cười như chuông bạc đã tới trước:
- Ôi da, tông chủ vẫn còn chưa đi à?
- Chẳng phải môn chủ vẫn chưa đi sao?
- Ôi da tông chủ. Lần này vì việc của tông chủ, Yên Thúy môn ta đã dốc toàn lực, không biết tông chủ định báo đáp tiểu nữ tử thế nào đây?
Huyền Mộng Cơ nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, hai mắt tiêu hồn thực cốt, đầy vẻ gợi tình.
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
- Môn chủ yên tâm, mục tiêu kế tiếp của ta, là Đường môn.
- Ha ha ha ha. Vậy ta phải cảm tạ tông chủ trước rồi.
Huyền Mộng Cơ đi rồi, Lãnh Mộc Nhất Tôn lại đứng trước đại môn cổ bảo một lúc, sau đó cũng lặng yên biến mất...